Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 10


Đọc truyện Nụ Hôn Ngọt Ngào – Hà Tằng Hữu Hạnh – Chương 10

Lục Chi Hằng cầm tay lái, định lái xe đi thì điện thoại reo lên, anh nhìn lướt qua, cúp máy không do dự.

Nửa phút sau, đối phương lại gọi tiếp.

Tiếng chuông điện thoại kiên trì reo lên trong khoang xe vô cùng ồn ào, anh xoa xoa trán, ấn nút trả lời, xuống xe nhận điện thoại.

Đang là tháng mười, trong không khí thoang thoảng mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ của hoa quế, hít sâu một hơi có thể giải tỏa bớt chút ít phiền não.

Nhưng mà cũng chỉ là một ít mà thôi.

Ờ bên kia điện thoại, tiếng trách móc của người đàn ông liên tục phát ra, lý do dạy dỗ y chang năm anh mười mấy tuổi, vẫn là giọng cha dạy con.

Chờ khoảng nămm phút, Lục Chi Hằng mới lạnh nhạt lên tiếng, “Nói xong rồi? Tôi cúp máy đây.”

Ngay cả xưng hô cũng không có, đối phương giận dữ gầm lên, “Sao mà tôi có thể nuôi một đứa con bất hiếu như cậu, cậu cố tình muốn chọc tôi tức chết đúng không?”

Lúc này Lục Chi Hằng mới cười cười, giọng nói trào phúng, “Ông còn trẻ, phương diện kia vẫn còn được lắm, có thể sinh thêm một đứa hiểu chuyện với bà ta mà.”

Câu nói này không khác gì thêm dầu vào lửa, nhưng trước khi người kia bùng nổ thì Lục Chi Hằng đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Ngón tay anh lướt trên màn hình, đưa số này vào danh sách đen.

Bây giờ thế giới đã bình yên. Tất nhiên là do anh nghĩ thế.


Qua vài giây sau, điện thoại lại reo, Lục Chi Hằng nhíu mày, bây giờ không dùng tính năng chặn được sao?

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, thấy tên người gọi thì nét mặt mới giãn ra, “Có việc gì thế?”

“Có chuyện gì sao Lục Chi Hằng? Chúng ta đã quyết chí tung hoành suốt đêm mà sao cậu lại rời đi giữa chừng vậy?”

Đối phương tất nhiên là rất kích động, âm lượng lớn hơn so với bình thường, khiến lỗ tai anh có chút đau.

Lục Chi Hằng đưa điện thoại ra xa, từ từ nói, “Tôi già rồi, không chơi nổi. Đều là người trưởng thành hết rồi, tôi khuyên cậu sau này ít đi chơi đêm đi, tóc mai cậu hơi bạc rồi đó.”

“Có cái rắm! Lục Chi Hằng, cậu đừng có tung tin nhảm!” Cố Hoài mắng anh, “Ông đây khôi ngô tuấn tú, vô cùng tiêu sái, phong nhã hào hoa nhé?!”

Dừng một chút, giọng anh ta lại cất lên, chất vấn, “Vừa nãy lúc Hoắc Minh tới, đúng lúc bắt gặp cậu lái xe đưa nữ sinh về nhà. Cậu ta chụp hình lại cho tớ xem rồi, đó không phải là cô học sinh lần trước sao! Các cậu có chuyện gì vậy?”

Lục Chi Hằng bình tĩnh nói: “Như cậu nói, cô ấy là học trò tớ. Thân con gái, buổi tối một mình đón xe về không an toàn, tớ không thể bỏ mặc cô ấy.”

“Haha.” Cố Hoài cười nhạo nói: “Nói dễ nghe thật, tớ một chút cũng không thèm tin chuyện vớ vẩn của cậu, còn muốn ban cho cậu danh hiệu top mười giáo sư ưu tú nhất cả nước đây. Tự cậu hỏi lương tâm mình xem ngoại trừ cô ấy, cậu có để ý ai khác tới vậy không.”

Lục Chi Hằng còn muốn nói thêm nhưng lại thấy cô gái nhỏ chạy về phía mình.

Cô mang nét mặt hoảng sợ, như con thỏ nhỏ đang bị người ta săn bắt, không đợi anh nói câu nào đã vùi vào trong ngực anh, “Thầy Lục, em sợ.”

Bờ vai mảnh khảnh run lên, giọng nói nghẹn ngào.

Lục Chi Hằng cúp điện thoại, vỗ lưng cô, “Em sao thế?”

Thời Noãn bị dọa sợ, đầu óc trống rỗng, thấy Lục Chi Hằng như thấy vị cứu tinh, thế nên không chút suy nghĩ nhào vào lòng anh, tay ôm lấy eo thật chặt.

Bây giờ hơi bình tĩnh lại, cô ý thức được hành động của mình không phù hợp lắm, ý tứ buông lỏng tay ra, lui lại hai bước, tạo khoảng cách với anh.

Lục Chi Hằng kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng Thời Noãn vẫn còn sợ, “Thầy Lục, em mới gặp một lão già biến thái. Ông ta nắm lấy tay em không buông, còn kéo tay em xuống…”

Mặt cô đỏ rực, lắp bắp, “Kéo xuống chạm vào chỗ kia.”

Lục Chi Hằng nghe cô nói năng lộn xộn một hồi cũng hiểu ra, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, kéo tay cô, giọng nói cực kì dịu dàng mà tới anh cũng không phát hiện ra, “Đi, chúng ta đi tìm bảo vệ, rồi bảo cảnh sát.”


Bảo vệ trực ban nghe kĩ vấn đề, nhanh chóng đoán được đối tượng lưu manh đó là ai.

Bảo vệ thở dài, dùng giọng điệu bình thản nói, “Ông này có vấn đề thần kinh, con trai không thèm chăm sóc, sống một mình ở tiểu khu chúng ta, việc như vậy đã xảy ra được nửa năm nay rồi.”

Anh ta nhấp một ngụm trà, giống như đọc được suy nghĩ của hai người, lắc đầu nói: “Báo cảnh sát cũng vô dụng, ông ta không đả thương người, nhốt chưa tới hai ngày đã được thả ra rồi. Có nữ sinh không cam chịu khi bị ức hiếp đã tìm người tới đánh ông ta, nhưng cũng không dám nặng tay, dù sao ông ta cũng lớn tuổi, mình đánh chết ông ta rồi bị tổn thọ nữa, không đáng.”

Thời Noãn nghe bảo vệ nói thế thì trở nên thất vọng, không báo cảnh sát thì cô không biết phải làm sao mới được.

“Thầy Lục” Cô kéo tay anh, nhỏ giọng cầu xin, “Thầy có thể đưa em về nhà không, em sợ…lại gặp ông ta nữa.”

“Được, tôi đưa em về.” Lục Chi Hằng đồng ý. Ông ta sẽ không dám làm thế ngay lúc này.

Bây giờ đã quá muộn, cô bạn nhỏ lại bị dọa sợ, trước tiên phải cho cô về ngủ một giấc thật ngon đã.

Lục Chi Hằng theo cô vào thang máy, “đinh” một tiếng, đã đến lầu hai mươi hai.

Nhưng mà lục trong túi xách máy lần, Thời Noãn vẫn không tìm thấy chìa khóa.

Cô đứng ở cửa, nhớ lại tình huống trước đó, “Lúc đó em giằng co với ông ta, túi xách mở, có khi nào chìa khóa rơi mất không ạ?”

“Có khả năng.” Lục Chi Hằng dẫn cô xuống lầu tìm, nhưng trời tối như mực, thật sự không dễ tìm đồ, cả mười phút mà bọn họ vẫn không tìm thấy chìa khóa.

Thời Noãn không nỡ để anh phí thời gian ở đây, “Thầy Lục, chúng ta đừng tìm nữa, ngày mai em đi làm cái mới là được.”

Lục Chi Hằng không đồng ý, “Em đừng làm lại, thay khóa mới luôn đi, lỡ như người khác nhặt được thì không an toàn đâu.”

“Vâng ạ, em biết rồi.” Thời Noãn cảm thấy anh nói rất đúng, gật đầu, “Vậy bây giờ em đi thuê phòng khách sạn.”


Cô ngẫm nghĩ, vỗ đầu một cái, rầu rĩ than: “Thẻ căn cước của em để ở phòng ngủ mất rồi.”

Ánh mắt Lục Chi Hằng co lại, hờ hững nói: “Về nhà tôi đi.”

Thời Noãn:???

Cô thề là mình không nghĩ bậy bạ, nhưng mặt không thể kiềm được mà nóng lên, lỗ tai hình như cũng hơi nóng.

Cô mấp máy môi, hỏi lại, “Thầy Lục, thầy nói gì?”

Hình như cảm thấy câu nói đó hơi nhạy cảm, Lục Chi Hằng bổ sung vào, “Nhà tôi có hai phòng ngủ. Nếu em yên tâm thì đêm nay có thể tới đó.”

Thầy Lục tốt như vậy, đương nhiên là Thời Noãn tin tưởng trăm phần trăm, “Vậy thì tốt quá, thầy Lục, cảm ơn thầy.”

Cô thật lòng nói cảm ơn với anh, nhìn dò chừng, thận trọng lựa từ, “Thầy Lục, thật không hay khi lúc nào cũng đem phiền phức đến cho thầy, hay là lần sau em mời thầy một bữa cơm nhé?”

“Có thầy giáo nào lại để học sinh mời khách chứ.” Lục Chi Hằng cười dịu dàng, “Em không muốn để lại mặt mũi cho tôi sao?”

Quả nhiên vẫn bị từ chối! Thời Noãn thở dài trong lòng, nhưng sau đó lại lấy lại tinh thần —-

Không sao, hai tháng nữa thôi, anh sẽ không còn là thầy của cô nữa! Tới lúc đó cô sẽ theo đuổi điên cuồng, thổ lộ với anh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.