Bạn đang đọc Nụ Hôn Dâu Tây FULL – Chương 20
“Đi theo sau?”
Em có bị điên không!
Khi nhìn ánh mắt của Lục Cẩm Bạch, Từ Thanh Thành liền biết rằng anh không hề nói đùa,lập tức nuốt câu nói sau vào bụng.
Đây chẳng phải là không đuổi tới phút cuối thì chưa chịu bỏ cuộc sao?
Xe bảo mẫu màu đen đi theo chiếc Bentley ra khỏi bãi đậu xe.
Đã gần mười một giờ đêm ở An Thành, khu chợ đêm cố định náo nhiệt, tấp nập.
Những nơi khác hầu như đang chìm trong bóng tối cùng với sự yên tĩnh, ít người qua lại.
Sau khi rời khách sạn, chiếc Bentley nhanh chóng hòa nhập vào dòng xe trên đường chính.
Tô Mặc Yên ngồi ở ghế phụ nhìn cảnh đêm chạy nhanh qua bên ngoài cửa sổ,có chút sững sờ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trợ lý Tiểu Đồng cùng với Tiểu Manh ngồi ở ghế sau, một người và một con chó cùng chen chúc một chỗ.
Vì thân hình khổng lồ của Tiểu Manh nên trong xe có cảm giác có chút chật chội.
Phó Tri Yến lái xe đến nhà hàng ở gần khách sạn mà anh đã đặt chỗ.
Đầu tiên là sắp xếp chỗ cho Tiểu Đồng với Tiểu Manh ổn thỏa sau đó mới đưa Tô Mặc Yên đến một nhà hàng Trung Quốc ở cách đó hai ngã tư.
Điều thú vị chính là nhà hàng Trung Quốc mà Phó Tri Yến đặt trước chính là nơi Tô Mặc Yên và Lục Cẩm Bạch cách đây không lâu đã ăn cơm.
Khi cô bước xuống xe, trên khuôn mặt cô thoáng qua một tia bối rối.
Cô muốn nói một điều gì đó nhưng Phó Tri Yến đã nói trước: “Tôi có đọc mấy bài đánh giá trực tuyến nói rằng nhà hàng Trung Quốc này rất ngon, rất nổi tiếng ở An Thành.”
“Em chẳng phải thích ăn cay sao, nhà hàng này chắc sẽ phù hợp với khẩu vị của em đấy.
”
Miệng Tô Mặc Yên khẽ nâng lên lại lặng lẽ khép lại.
Cô lấy khẩu trang trong túi áo khoác rồi mang lên, vừa làm vừa nhìn về phía Phó Tri Yến: “Làm phiền Phó Tổng đã lo lắng, chúng ta đi vào đi.”
Hai bóng người bước lên bậc thang từ bãi đậu xe ngoài trời đến trước cửa nhà hàng.
Từ đầu đến cuối, giữa hai người không có bất kỳ hành động thân mật nào.
Điều này làm cho Từ Thanh Thành có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không, anh sợ người đàn ông có khuôn mặt âm trầm bên cạnh mình sẽ phát điên mất.
Để xoa dịu bầu không khí cực kì căng thẳng trong xe.
Từ Thanh Thành giả vờ ho nhẹ và phá vỡ sự im lặng: “Đúng là thực sự trùng hợp nha, đi một vòng cuối cùng vẫn trở về nhà hàng Trung Quốc này, haha”
“ A Cẩm, em có thấy chuyện nào trùng hợp nào hơn không”
“Ví dụ như … cùng phòng riêng? ”
Lục Cẩm Bạch lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Nếu đôi mắt có thể giết người, Từ Thanh Thành đã ngủm củ tỏi từ lâu rồi.
Anh ta sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đứng trước cửa phòng riêng quen thuộc, Tô Tô Mặc Yên nhìn chữ “Lan” ở trên bảng phòng.
Trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ.
Cô cũng không bao giờ có thể ngờ rằng chỉ trong một ngày, cô sẽ ăn hai bữa tối trong cùng một nhà hàng Trung Quốc và trong cùng một phòng riêng.
*
Khi đi vào phòng riêng, Tô Mặc Yên ngược lại chọn đi vào từ cánh cửa bên tay phải ở cạnh cửa sổ.
Chính là chỗ mà Lục Cẩm Bạch đã ngồi ở lúc trước.
Người phục vụ cầm menu và đi vào.
Lục Cẩm Bạch ra hiệu mời Tô Mặc Yên gọi đồ ăn, có chút nghi ngờ liếc nhìn chiếc khẩu trang mà cô từ lúc đi vào đến giờ vẫn chưa tháo ra.
Theo lý thuyết thì cộng đồng fan hâm mộ của Tô Mặc Yên hiện tại chỉ có tổng cộng từ ba đến năm trăm người.
Ngay cả khi cô không đeo khẩu trang thì cũng có thể không ai ở đây có thể nhận ra cô là ai.
Nhưng với tư cách là một nghệ sĩ, cô có ý thức đề phòng như vậy cũng rất tốt.
Tô Mặc Yên chỉ gọi hai món.
Tất cả đều là các món ăn mà cô đã ăn trước đó, nhưng khẩu phần nhỏ hơn của thỏ viên lạnh cùng với tôm dứa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Phó tổng, anh muốn ăn gì?”
“Đều được cả, em cứ xem đi.”
Tô Mặc Yên không biết khẩu vị của Phó Tri Yến nên đã chọn một vài món ăn đặc trưng của nhà hàng Trung Quốc này.
Tổng cộng có sáu món ăn cùng với một món súp.
Sau khi người phục vụ rời đi, cửa phòng riêng đóng chặt lại.
Phó Tri Yến nhìn chằm chằm vào khẩu trang của Tô Mặc Yên, thấy rằng cô vẫn không có ý định tháo nó ra.
Cuối cùng cũng không nhịn được nhắc nhở: “Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi.” Lúc này Tô Mặc Yên mới nhận ra mình vẫn chưa tháo khẩu trang ra.
Sau khi cô tháo khẩu trang xuống, lúc này người đàn ông mới có thể mượn ánh đèn để đánh giá khuôn mặt sạch sẽ, thanh tú,trắng như sứ của cô.
Ngay cả với một khuôn mặt mộc thì giá trị nhan sắc của Tô Mặc Yên ở trong giới cũng rất có triển vọng
“Ghi hình chương trình thuận lợi chứ?”
Ngón tay thon dài, mảnh khảnh của người đàn ông cầm lấy tách trà, buồn chán chuyển động.
Đôi mắt sâu thẳm không thể phân biệt được cảm xúc.
Tô Mặc Yên nhớ về Hot Search hôm nay.
Nghĩ đến việc Tô Mặc Yên chắc là chưa biết về chuyện đó, “Có một chút rắc rối, nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng có thể coi là tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Phó Tri Yến cũng không hỏi nhiều.
Anh ta chưa bao giờ là người muốn hỏi tận gốc rễ, nếu anh ta muốn biết thì đã tự mình điều tra là được.
“đúng rồi, lần này đi công tác gặp được đạo diễn Phương Hoài.”
“Anh ấy có nhắc về em với tôi, nói rằng bộ phim mới của anh ấy muốn em thử vai nữ số một.”
Giọng người đàn ông trầm ấm hấp dẫn, nhưng có lẽ là do hút thuốc nên nghe có vẻ khàn.
Giọng nam cực kỳ sexy.
Tô Mặc Yên có chút quan tâm đến nhân vật nữ số một trong bộ phim truyền hình mới của Phương Hoài.
Trước đó, Thẩm Ái cũng đã từng đề cập với cô và đề nghị cô nhận vai này.
Thực tế thì Tô Mặc Yên cũng không có quyền lựa chọn, được đóng vai nữ số một cũng là việc rất hiếm.
Hơn nữa, danh tiếng của Phượng Hoài trong giới cũng khá tốt, bộ phim ngọt ngào đô thị đã giúp cho rất nhiều nam, nữ chính nổi tiếng.
Chỉ là Phương Hoài thậm chí còn đến gặp Phó Tri Yến để nói về chuyện này.
Tô Mặc Yên không khỏi nghi ngờ, trong lòng có chút đề phòng.
“Anh ấy đặc biệt cố ý nhắc đến tôi với anh?”
Tô Mặc Yên có chút không hiểu, cô chỉ là một ngườivừa mới bước vào trong giới mà thôi.
Người hâm mộ mới chỉ được vài trăm người cũng tương đương với việc không có gì.
Không có nhân khí *, không có tác phẩm nào nổi tiếng, hơn nữa cô cũng không phải xuất thân chính quy, vì sao Phương Hoài như thế nào lại chắc chắn muốn cô?
#
“Nghe ý tứ trong lời anh ấy nói, có vẻ như là nhà biên kịch của anh ấy đã đề cử em.”
“Nhưng mà em vẫn phải vượt qua buổi thử vai đã,Phương Hoài không phải là một người dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Nghe Phó Tri Yến nói xong, sự cảnh giác trong lòng Tô Mặc Yên đã được thả lỏng đi rất nhiều.
Trước khi bước vào trong giới, cô đã nghe nói rất nhiều về nhiều chuyện dơ bẩn ở trong vòng vòng này.
Cô còn tưởng Phương Hoài có mưu đồ ý đó.
Nếu đã là biên kịch tự mình đề cử, có lẽ nào biên kịch này là một trong số ít fan của cô?
Trong suốt quá trình, Tô Mặc Yên đều suy nghĩ về chuyện này.
Cô vốn dĩ đã ăn tối một lần rồi nên trong bữa tối cô cũng không có cảm giác thèm ăn.
Nhưng Phó Tri Yến lại cho rằng là cô không thích những món ăn của nhà hàng này.
Sau khi hỏi cẩn thận, cuối cùng Tô Mặc Yên vẫn nói cho anh ta biết về chuyện mình đã ăn bữa tối.
Chẳng qua là cô không nói cho anh ta biết rằng người cô ăn cùng là Lục Cẩm Bạch.
“Cho nên em là vì muốn đi cùng tôi mới đi tới đây à?” Người đàn ông trầm giọng nói, đôi mắt đẹp trai tiêu chuẩn của người đàn ông lặng lẽ nhìn chằm chằm Tô Mặc Yên.
Tô Mặc Yên cũng nhìn hắn với vẻ mặt bình tĩnh.
Giọng nói cũng rất bình tĩnh, không chút sợ hãi, “Chính xác mà nói là để đón gió tẩy trần* cho anh.”
#
Phó Tri Yến nhếch môi nở nụ cười toe toét.
Các đường nét thâm thúy được chiếu sáng rõ ràng dưới ánh đèn, khiến cho toàn bộ khuôn mặt anh giống như nét chữ của một họa sĩ.
Các đường nét trên khuôn mặt đặc biệt tinh xảo đẹp mắt.
Có lẽ là vì nụ cười trên khóe môi của anh ta, sự lạnh lùng như tảng băng thường ngày của anh ta dường như đã tan đi một chút.
Cảm giác làm cho người khác bị áp lực cũng đã giảm hơn bình thường.
Bữa ăn này cũng kéo dài khá lâu.
Khoảng một tiếng rưỡi.
Tô Mặc Yên đã mệt mỏi cả ngày, đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Tuy nhiên người ngồi đối diện lại là Đại Boss nên cô không dám lộ ra ngoài.
Mãi cho đến khi Phó Tri Yến kết thúc bữa ăn mới chủ động đi trả tiền.
Người đàn ông chặn lại tấm thẻ mà cô đưa ra và quẹt thẻ của anh ta: “Tôi không có tiền lệ để cho nhân viên của mình thanh toán tiền.”
Tô Mặc Yên cũng không giành trả tiền với anh ta.
Trên đường trở về khách sạn, Phó Tri Yến nói rằng anh ta có mang quà về cho cô và Thẩm Ái.
Vì vậy, Tô Mặc Yên đến phòng của Phó Tri Yến để lấy đồ trước khi trở về phòng của mình.
Hai người chân trước vừa bước ra khỏi thang máy, Lục Cẩm Bạch cả người bọc kín chân sau thò đầu ra khỏi lối đi an toàn.
Một tay vẫn đang cầm điện thoại di động, đầu bên kia điện thoại là Từ Thanh Thành vừa bị bỏ lại lầu một, nhìn về phía thang máy.
“A Cẩm, em ngàn vạn lần đừng làm gì bậy bạ nha.”
“Chờ anh đi lên, chúng ta cùng nhau bàn bạc nên phải làm gì!” Từ Thanh Thành vừa mới bước vào thang máy.
Anh ta lo lắng Lục Cẩm Bạch lao vào đánh nhau với Phó Tri Yến.
Lục Cẩm Bạch lại không trả lời,trực tiếp cúp máy và cất điện thoại trở lại túi quần.
Nâng mắt nhìn về phía cách đó không xa, Tô Mặc Yên đang đi theo Phó Tri Yến.
Rồi họ lần lượt đi vào trong phòng.
Cánh cửa đóng lại một lần nữa, trái tim Lục Cẩm Bạch trở nên lạnh lẽo,một chút cảm giác cũng không có.
Giống như một con rối, anh bước ra khỏi lối đi an toàn một cách máy móc đến căn phòng nơi Tô Mặc Yên cùng với Phó Tri Yến biến mất.
Từ Thanh Thành vừa mới tới đã kịp thời nắm lấy cánh tay anh.
“Em đi đâu vậy? Bọn họ đang ở đâu rồi?”
“Trong phòng.” Giọng nam vô hồn.
Nếu không phải trên người Lục Cẩm Bạch vẫn còn nhiệt độ thì Từ Thanh Thành có thể bị giọng điệu như người chết của anh hù chết ngay tại chỗ.
Khi người đàn ông nói xong, anh liền muốn rút cách tay cánh tay ra.
Từ Thanh Thành không dám buông ra, tiếp tục túm lấy tay anh: “A Cẩm…Anh nói em cũng không cần tự mình tìm ngược đãi chứ.”
Bọn họ đều đi vào phòng rồi… Làm thế nào để trở thành không có chuyện gì không?
Dù sao thì Từ Thanh Thành không có hi vọng nữa với Tô Mặc Yên.
Lúc này anh chỉ lo lắng không biết Lục Cẩm Bạch có thể chịu đựng được sự thật tàn khốc này hay không.
“ Chân trời nơi nào không có cỏ thơm, chúng ta đừng khăng khăng muốn chết trên đóa hoa Tô Mặc Yên chứ”
“Anh thấy em gái Hàn Thanh Nguyệt của chúng ta cũng rất tốt, nếu không thì em…” Từ Thanh Thành còn chưa nói xong, Lục Cẩm Bạch đã thoát khỏi xiềng xích của anh ta, đôi chân dài bước đến Phòng 6018 cách đó không xa.
“Em đây là muốn chưa tới phút cuối thì chưa chịu bỏ cuộc hả?”
“Em phải tận mắt nhìn bọn họ trai đơn gái chiếc quần áo không chỉnh tề mới có thể nhận biết được sự thật phải không?”
“Em không tin Mặc Yên là một người như vậy.”
“Cô ấy chắc chắn phải có nổi khổ tâm, Có lẽ chính là Phó Tri Yến bức ép cô ấy… “
Lục Cẩm Bạch vừa nói xong thì đã đứng ở trước cửa Phòng 6018.
Không cho Từ Thanh Thành thêm cơ hội để ngăn anh lại, người đàn ông giơ tay và gõ cửa.
Khớp tay mảnh khảnh cùng bàn tay xinh đẹp nắm chặt thành nắm đấm, đấm trên cửa vừa nặng nề vừa có chút khẩn trương.
Anh sợ mình gõ cửa muộn một chút sẽ thực sự có cảnh trai đơn gái quần áo xộc xệch như lời Từ Thanh Thành nói.
Cực kỳ sợ hãi.
Ước tầm khoảng nửa phút trôi qua,cánh cửa từ từ được mở ra từ bên trong.
Chỉ sau khi mở được một phần ba, ánh mắt tìm kiếm của Lục Cẩm Bạch đều bị người đàn ông mở cửa chặn lại.
Anh đành phải nhìn đối phương từ trên xuống dưới, lại thấy anh ta còn chưa cởi áo khoác, Lục Cẩm Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sự âm trầm trên mặt vẫn chưa tan đi.
Hai người hai mặt nhìn nhau, âm trầm như nhau đều sâu không đáy.
Nhưng một người nghi ngờ, một người giận dữ cùng với sự thù địch.
Có lẽ vì Lục Cẩm Bạch đang đeo khẩu trang nên Phó Tri Yến đã không thể nhận ra anh.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn anh từ trên xuống dưới, cau mày hỏi: “Anh đang tìm ai?”
Lúc này Từ Thanh Thành mới đuổi kịp tới.
Nhìn thấy Phó Tri Yến trong bộ quần áo chỉnh tề, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi mỉm cười.
“Xin lỗi, ông Phó, trễ như vậy rồi còn làm phiền ngài, kỳ thực chúng tôi …”
“Tôi đang tìm Mặc Yên.” Lục Cẩm Bạch trực tiếp cắt ngang lời đệm của Từ Thanh Thành.
Anh bỏ qua Phó Tri Yến,cố gắng nhìn vào trong phòng.
Cố ý nâng cao giọng lên một chút để đảm bảo những người trong phòng đều có thể nghe thấy.
Mà thực tế, Tô Mặc Yên đã nghe thấy.
Ngay khi Phó Tri Yến đưa cho cô những món quà mà anh ta đem về trong chuyến công tác thì cửa phòng bị gõ ầm ầm.
Nghe giọng nói giống như một vị khách không mời mà đến.
Vì Mặc Yên là một nghệ sĩ giải trí nên Phó Tri Yến bảo cô ở trong phòng, không cần xuất hiện.
Anh ta tự mình ra mở cửa.
Anh ta tưởng rằng ngoài cửa là một phóng viên của một tờ báo tài chính hoặc giải trí đang chĩa mũi dùi vào anh ta.
Sau khi mở cửa,anh ta nhìn thấy một người đàn ông đeo khẩu trang, bao bọc mình kĩ càng.
Phó Tri Yến có chút sững sờ trong một giây, ngay sau khi anh ta chắc chắn anh không phải là paparazzi, một người đàn ông khá quen mắt khác xuất hiện và gọi anh là “ông Phó”.
Khi anh vừa nghe nói rằng họ đang tìm kiếm Tô Mặc Yên, Phó Tri Yến chỉ muốn phủ nhận rằng không có người nào như vậy trong phòng của mình.
Một giọng nam ấm vang lên từ phía sau: “Ông Phó.” Phó Tri Yến liền có thể nhận ra Từ Thanh Thành, sau đó anh liền biết người đàn ông đeo khẩu trang là Lục Cẩm Bạch.
Bởi vì toàn bộ giới giải trí đều biết hiện tại Từ Thanh Thành chỉ dẫn dắt một nghệ sĩ là Lục Cẩm Bạch.
Do dự một lúc, anh lùi lại một chút, mở hẳn cửa và hơi nghiêng người sang bên cạnh.
Vì vậy, ánh mắt của Lục Cẩm Bạch có thể rơi trực tiếp vào Mặc Yên.
“Không sao chứ?”
Đảm bảo quần áo của Tô Mặc Yên không bị động chạm qua.
Trái tim đang ở cuống họng của Lục Cẩm Bạch mới có thể buông xuống: “Cậu đi ra ngoài này, chúng ta nói chuyện một tí.”
Phó Tri Yến nhìn Tô Mặc Yên, chắc chắn là anh ta không biết rằng Lục Cẩm Bạch có quen biết cô.
Đôi mắt anh hơi ngạc nhiên.
“Xin lỗi, tôi chưa có kịp nói cho anh.”
“Tôi từng là bạn học với Lục ảnh đế.
Chúng tôi đã không gặp nhau sáu bảy năm rồi, không nghĩ tới sẽ gặp nhau trong chương trình.”
“Tôi đã báo cáo sự việc này với chị Thẩm Ái.”
Tô Mặc Yên chỉ muốn giải thích đơn giản, sau khi giải thích thì định đưa Lục Cẩm Bạch đi.
Kết quả trước khi rời đi, người đàn ông không quên đính chính lại những gì cô vừa nói.
“Cái gì mà bạn cùng lớp, chúng ta rõ ràng là thanh mai trúc mã.”
Trong lúc nói điều này, anh tiếp tục nhìn vào người đang đứng dựa vào tường Phó Tri Yến, nghiến răng, nhấn mạnh hai chữ “thanh mai trúc mã”.
Ngay sau khi anh vừa dứt lời, người đàn ông đã bị Tô Mặc Yên đẩy ra ngoài.
Cô nói lời tạm biệt với Phó Tri Yến và nói rằng sẽ quay lại lấy quà sau.
Tô Mặc Yên trực tiếp đẩy Lục Cẩm Bạch đến lối đi an toàn.
Sợ bị nhìn thấy ở hành lang, tạo ra scandal không đáng có.
Lại không tiện đưa Lục Cẩm Bạch cùng với Lục Cẩm Bạch về phòng riêng của cô.
Đèn cảm ứng ở hành lang sáng lên.
Từ Thanh Thành bị Từ Thanh Thành liếc một cái, đứng ở ngoài cửa ngắm gió.
Anh bị Tô Mặc Yên kéo vào hành lang, ánh mắt của anh không ngừng rơi vào bàn tay nơi cô đang nắm lấy anh.
Cho đến khi người phụ nữ mạnh mẽ đẩy anh vào bức tường cứng, lưng anh mới có chút hơi đau.
“Cậu ở đây làm gì? Theo dõi mình?” Tô Mặc Yên nhíu mày.
Trong vòng vài phút, cô đã có thể sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.
Cô vẫn còn nhớ Lục Cẩm Bạch đã nói rằng máy bay của anh sẽ bay đến Paris tối nay.
Trong trường hợp bình thường, lúc này anh nên ở sân bay hoặc đã ở trên máy bay mới đúng.
Nhưng anh lại bất ngờ xuất hiện, còn gõ cửa phòng Phó Tri Yến.
Ngoại trừ việc đi theo họ suốt chặng đường, Tô Mặc Yên không thể nghĩ đến những khả năng khác.
Sau khi nhận ra điều này, cô cảm thấy có một khó chịu, cô ấy cảm thấy một chút không thoải mái không nói nên lời.
Lục Cẩm Bạch nhìn cô với trong đôi mắt sâu thẳm đầy u ám của anh.
Anh đứng thẳng người, dáng người mảnh khảnh, cao ngất như tùng, mang lại cảm giác áp bách tiếp cận Tô Mặc Yên, sau đó hắn kéo khẩu trang xuống, bỏ vào trong túi quần.
Giọng nói không còn là giọng nói trong trẻo như trước đây nữa: “Đúng vậy, mình thừa nhận rằng việc mình theo dõi cậu là sai.”
“Nhưng mà Mặc Yên, nếu tối nay mình không đi theo cậu đến khách sạn này.” “Mình sẽ không biết tên cầm thú Phó Tri Yến kia sẽ làm gì cậu, cậu… “
Dù mọi chuyện có dơ bẩn đến đâu, Lục Cẩm Bạch cũng không thể nói gì trước khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Tô Mặc Yên.
Thay vào đó, anh nắm lấy cổ tay cô.
Giọng nói trở nên trầm hơn, vẻ mặt của anh cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Cậu nói cho mình biết, việc cậu vào làng giải trí có phải là do Phó Tri Yến ép cậu không?”
“Còn có chuyện hai người đi ăn tối tối nay cùng với chuỵện cho cậu về phòng của anh ta… Đều là do anh ta ép cậu phải không? ”
Lục Cẩm Bạch có chút tức giận.
Cũng tại Từ Thanh Thành dọc đường đều lẩm bẩm, nói chuyện này ở bên tai anh, nói rằng những lời đồn thổi trên mạng về Phó Tri Yến và Tô Mặc Yên đều là sự thật đến 80%.
Anh ấy nói rằng Tô Mặc Yên và Phó Tri Yến chắc chắn đã ở bên nhau … Những lời Từ Thanh Thành nói Lục Cẩm Bạch một chữ cũng không muốn nghe.
Nhưng khi anh ấy hỏi anh, nếu Tô Mặc Yên thực sự ở bên Phó Tri Yến, anh có còn thích cô không?
Trên đường đi, Lục Cẩm Bạch liên tục tự hỏi bản thân.
Kết quả là vẫn thích cô.
Vì vậy, trong lòng anh lúc này mới lóe lên một tia hy vọng, anh mong muốn việc Phó Tri Yến và Tô Mặc Yên ở bên nhau không phải là do cô cam tâm tình nguyện.
Như vậy thì anh vẫn có cơ hội để cướp cô trở về.
Tô Mặc Yên hoàn toàn không thể theo kịp mạch não của anh.
Cô thậm chí còn không biết rằng bão tố đang xảy ra trong tâm trí của Lục Cẩm Bạch.
Cô chỉ là có sao nói vậy, rút bàn tay đang bị anh nắm trở về: “Mình tự nguyện ra mắt.”
Giọng nữ nặng nề, như một nhát búa vào trái tim Lục Cẩm Bạch.
Tô Mặc Yên vẫn còn tiếp tục nói: “Phó Tổng chưa bao giờ buộc tôi phải làm bất cứ điều gì, anh ấy đối với tôi rất tốt “
“Đối với việc đi ăn cùng với việc đi vào phòng anh ấy, đây là tất cả của tôi …”
Ba chữ “tự nguyện” đột nhiên bị đôi môi mỏng nóng bỏng của người đàn ông phủ lên nuốt chửng.
Vị trí đứng của cả hai đã thay đổi một cách nghiêng trời, lệch đất.
Tô Mặc Yên bị đẩy đến góc tường, ở lưng có bao nhiêu lạnh lẽo thì ở trên môi nóng bấy nhiêu.
Người đàn ông chống một tay vào bức tường cạnh tai cô, một tay kia vòng qua eo cô.
Thân hình cao lớn đè xuống, hoàn toàn ngăn cản màu sắc ấm áp của đèn cảm ứng.
Tô Mặc Yên bị che khuất trong bóng tối, mắt cô mở to, trợn trong và hơi thở ngưng lại.
Thụ động đón nhận nụ hôn không có chút quy tắc và kỹ năng nào của người đàn ông.
Lục Cẩm Bạch giống như một con thú hoang, tùy ý va chạm giữa môi và răng của cô, quấn quýt, từng tí một tước đi không khí của cô.
Trong một thời gian dài yên tĩnh, đèn cảm ứng cũng tắt.
Trong lối đi an toàn là một mảnh tối tăm, chỉ có ở góc tường đang phát ra ánh sáng xanh mờ.
Nụ hôn của người đàn ông, từ kiêu ngạo đến dịu dàng, cuối cùng đã chạm đến một ít kỹ năng.
Bàn tay anh đang chống trên tường rơi xuống sau đầu Tô Mặc Yên, lòng bàn tay ở đó, hôn sâu hết lần này đến lần khác.
Trong im lặng, hai nhịp tim nhanh đan xen nhau.
Tiết tấu rõ ràng, xáo trộn.
Tâm trí Tô Mặc Yên dần dần trở nên nặng nề.
Nếu không phải Lục Cẩm Bạch đang ôm eo cô, nếu không phải trong lúcvô thức cô đã nắm lấy quần áo của anh … có lẽ người cô đã trở nên mền nhũn, vô lực trượt xuống.
Hôn sâu đến mức sắp hết oxy.
Lục Cẩm Bạch cuối cùng cũng dừng lại, hô hấp nặng nề ôm Tô Mặc Yên vào lòng
Cằm anh chạm vào mái tóc ở đỉnh đầu của cô, anh mới thả lỏng một lúc, ” Mặc Yên…”
“Rời bỏ tên họ Phó được không?”
“Chuyện gì hắn có thể cho cậu, mình có thể đưa cho cậu gấp bội”
” Rời khỏi hắn rồi đi theo mình.
“
“Mình so với hắn càng hiểu rõ cậu hơn, cậu muốn gì mình đều có thể cho cậu, ngay cả khi đó là ……”
Lời còn chưa nói hết, anh đã bị đẩy ra.
Bởi vì không hề phòng bị, Lục Cẩm Bạch đã lùi lại về phía sau một bước.
Câu nói “Cho dù đó là mạng của mình ” bị đánh tan bởi cái bạt tai vang dội của Tô Mặc Yên.
Khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng của anh nghiêng về một bên.
Đầu ong ong.
Tất cả những gì tức giận, những gì bốc đồng, những gì chiếm hữu, tất cả đều bị đánh bay.
Tất cả những gì còn lại trong đầu anh là sự trống rỗng cùng với ong ong cùng với nỗi đau rát trên khuôn mặt anh.
Tô Mặc Yên cũng không ngờ rằng người đàn ông ốm yếu, bệnh tật mà cô đã bảo vệ khi còn nhỏ lại trở nên xa lạ như vậy.
Cô đã đánh anh thật mạnh, lòng bàn tay có chút tê dại.
Sau khi đèn cảm biến bật trở lại, cô có thể nhìn thấy rõ hình dáng của người đàn ông.
Cô cũng nhìn thấy dấu tay hơi đỏ trên mặt anh.
Trong lòng cô như mớ bòng bong, không thể hình dung ra nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ về nó.
Câu “Cậu nghĩ mình là người như vậy sao” cuối cùng vẫn còn mắc kẹt trong kẽ răng.
Cuối cùng bị cô nuốt trở lại.
Tô Mặc Yên nuốt nước bọt có chút khó khăn, hơi ấm của nụ hôn vẫn còn động lại trên môi cô.
Đôi mắt vô cùng đau lòng của cô rơi xuống người Lục Cẩm Bạch như một nhát dao.
Người đàn ông ngay lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ, không để ý đến cơn đau rát trên mặt, anh nghiêng người cố gắng nắm lấy tay áo của Tô Mặc Yên: “Yên Yên…”
Cô lại né đi.
Lục Cẩm Bạch nắm được khoảng không, các ngón tay với những khớp ngón tay cuộn lại, trong cổ họng anh dường như có thứ gì đó đang mắc kẹt.
Hoảng hốt đến mức không biết phải nói gì.
Tô Mặc Yên đi lướt qua anh,bước ra ngoài.
Khi cánh cửa phòng cháy của lối đi an toàn được mở ra, Từ Thanh Thành, người đang đứng ngoài canh cửa, sợ tới mức giật mình, tư thế của anh ta thẳng như tùng.
Nhìn thấy Tô Mặc Yên cùng với đôi môi đỏ tươi đi ra, Từ Thanh Thành như thông thường cười cười: “Người đẹp Tô, bọn em … nói chuyện xong chưa?”
Tô Mặc Yên liếc nhìn anh.
Giống như hình ảnh của một thanh kiếm lạnh lẽo lướt qua, mang theo sát khí còn chưa kịp thu lại.
Nụ cười trên mặt Từ Thanh Thành lập tức đông cứng lại, cổ cũng nhanh chóng rụt lại.
“Yên Yên …” Lục Cẩm Bạch đuổi theo.
Chạy chậm đuổi theo Tô Mặc Yên, anh vừa định đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Trong giây tiếp theo, trời đất bỗng nhiên quay cuồng Tô Mặc Yên nắm lấy cổ tay anh, trực tiếp vật qua vai.
May mắn là tất cae các lối đi của khách sạn này được trải thảm mềm.
Lúc Lục Cẩm Bạch ngã xuống một tiếng động cũng không phát ra, nhưng toàn bộ tay phải của anh đã thực sự bị trật khớp.
Đau đớn thấu xương.
Khuôn mặt xinh đẹp, trắng như sứ của Tô Mặc Yên xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Cô trầm mặc cúi xuống nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp, quyến rũ,lạnh lùng: “Đi theo một lần nữa, có tin mình sẽ đánh bay đầu chó của cậu không?”
Lục Cẩm Bạch: “…”
Anh biết Tô Mặc Yên không nói đùa với anh, trong mắt cô lộ ra một chút tàn nhẫn.
Màu môi đỏ tươi,hai má ửng hồng.
Không biết là bởi tức giận hay vì nụ hôn vừa rồi.
Nói tóm lại, Lục Cẩm Bạch có thể cảm thấy rằng mình đang cận kề với cái chết.
Từ nhỏ đến lớn Tô Mặc Yên đánh nhau chưa bao giờ thua, đối với các nam sinh thì lại càng tàn bạo khủng khiếp.
Vài giây sau, Tô Mặc Yên đứng thẳng dậy rồi rời đi.
Cô đi cũng không quay đầu nhìn lại, cũng không vào phòng Phó Tri Yến lấy gì mà đi thẳng về phòng.
Cho đến khi bóng dáng của Tô Mặc Yên biến mất.
Từ Thanh Thành,người đã chứng kiến toàn bộ quá trình, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Vào lúc Tô Mặc Yên ném Lục Cẩm Bạch xuống đất, anh cảm thấy hô hấp của mình như bị ngừng lại.
Anh ta hoàn toàn quên lo lắng liệu Lục Cẩm Bạch có bị thương không, liệu nó có ảnh hưởng đến việc quay quảng cáo tiếp theo hay không.
Điều hắn lo lắng chính là số phận của chính mình, liệu Tô Mặc Yên trực tiếp trở nên giận dữ, cũng đi tới đây tặng cho hắn một cái vật qua vai?
Cũng may thay Tô Mặc Yên không cố ý làm tổn thương những người vô tội.
Cô ấy ném Lục Cẩm Bạch xuống rồi rời đi, bóng lưng có chút yểu điệu nhưng lại có phần tiêu sái.
Sau khi Từ Thanh Thành thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh ta cũng nhớ rằng mình chính là người đại diện của Lục Cẩm Bạch.
Anh nhanh chóng chạy đến và đỡ người đàn ông dậy.
Quan tâm, săn sóc: “ôi chao, tổ tiên của tôi ơi! Có ngã không, có muốn đi bệnh viện không?” Lục Cẩm Bạch không nói lời nào, nhưng tay phải bị trật khớp thật sự rất đau.
Từ Thanh Thành vừa chạm nhẹ, anh trực tiếp liếc ánh mắt sắc như dao qua.
” Anh nói em cũng thật là, tốt xấu gì cũng là ngày nào cũng học thẻ hình, còn luyện Sanda hai năm..”
“Sao lại bị người đẹp Tô quật qua vai một cách dễ dàng như thế chứ?”
“Cơ thể em từ khi nào lại yếu như vậy chứ?”
Anh ta vừa lẩm bẩm bừa đỡ Lục Cẩm Bạch dậy.
Khi biết bàn tay phải của Lục Cẩm Bạch bị trật khớp, Từ Thanh Thành nói cái gì cũng phải đưa anh đến bệnh viện ngay lập tức.
Khi cả hai đi ngang qua cửa phòng Phó Tri Yến, người đàn ông vừa xem toàn bộ vở kịch đang định quay vào nhà,đóng cửa lại.
Bất ngờ ánh mắt của anh đối diện với Lục Cẩm Bạch, anh bị bắt quả tang xem kịch tại chỗ.
Người đàn ông dừng lại và nhìn chằm chằm vào anh ta, nhớ lại câu hỏi mà anh chưa hỏi được từ Tô Mặc Yên rõ ràng.
Anh hỏi Phó Tri Yến: “Mối quan hệ của anh với Tô Mặc Yên là gì?”
Vừa rồi Tô Mặc Yên nhìn anh với ánh mắt đầy đau khổ,dường có vẻ rất thất vọng về anh.
Lúc anh bị cô ném xuống đất, Lục Cẩm Bạch cuối cùng cũng có hiểu một chút.
Nghĩ rằng Tô Mặc Yên tát anh vì anh hôn cô.
Nhưng ánh mắt thất vọng và đau khổ đó có lẽ là do … anh đã hiểu lầm cô.
Phó Tri Yến nhướng mày, khóe môi mỉm cười.
Giống như đang cười Lục Cẩm Bạch vừa rồi bị Tô Mặc Yên ném cho ngã xuống đất, cũng giống như đang mỉm cười với dấu tay trên má phải của anh.
Sau khi cân nhắc một lúc, người đàn ông thản nhiên mở miệng nói: “Cho đến bây giờ, quan hệ của tôi với cô ấy chỉ đơn thuần là lao động và nợ nần.”
“Về sau thì cũng không nhất định.”
“Nợ nần?” Lục Cẩm Bạch cau mày.
“ Mặc Yên nợ anh bao nhiêu?”
“Thế nào, A Yên không nói cho anh biết sao?”
Người đàn ông mặc vest và đi giày da cúi đầu xuống, tùy ý sửa sửa nếp uốn ở cổ tay bộ vest.
Anh ta lại phủi bụi, giọng nói khàn khàn: “Thanh mai trúc mã xem ra cũng chỉ là như vậy mà thôi.”
Khuôn mặt Lục Cẩm Bạch nhuộm đỏ vì tức giận.
Anh tức giận vì Phó Tri Yến chỉ mới nói một câu mà đã bắt được bảy tấc của mình khiến anh không thể phản bác được.
Người đàn ông lại một lần nữa ngẩng đầu lên, giương mắt, cười như không cười nhìn anh ta.
Sau đó anh nói: “Tôi tôn trọng quyết định của A Yên về vấn đề này.”
“Lục ảnh đế muốn biết điều gì thì hãy đi hỏi A Yên.”
“Dù gì thì hai người cũng là thanh mai trúc mã mà.”
KO!
Trong lòng Từ Thanh Thành đứng bên cạnh yên lặng vang lên âm thanh của một nền game đối kháng nào đó.
Sau khi Phó Tri Yến trở lại phòng,đóng cửa lại, anh ta chạm nhẹ vào bàn tay phải bị trật khớp của Lục Cẩm Bạch.
Đau đớn đến nổi làm anh phải hít một hơi lạnh, trợn to mắt, trừng trừng nhìn anh ta: “Anh bị bệnh à?”
Cứ động đậy tay phải của mình để làm gì!
“Tôi không phải có lòng tốt muốn nhắc nhở anh nên đến bệnh viện trước sao? “
“”Dù sao thì cũng phải đem cánh tay trở lại vị trí cũ, không phải sao?”
Vẻ mặt Từ Thanh Thành vô tội, đi theo sau bảo vệ Lục Cẩm Bạch đi vào thang máy.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo trong thang máy chiếu xuống mái tóc đen của người đàn ông, cả trên chiếc mũi thẳng đứng của anh.
Với khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng nhưng u ám kia, Lục Cẩm Bạch nhướng mày, trong đầu vẫn nghĩ về nợ nần mà Phó Tri Yến đã nói.
Tô Mặc Yên nợ Phó Tri Yến?
Bao nhiêu tiền?
Tại sao lại thiếu nợ?
Tại sao cô lại không tìm anh giúp đỡ …
Những vấn đề giống như cỏ dại, bừa bãi, tùy ý phát triển.
Ngay sau đó, toàn bộ bộ não của Lục Cẩm Bạch đều bị nhốt vào vấn đề này.
Anh không biết tại sao, tát một cái cuối cùng thật mạnh vào ót mình, dựa vào góc của thang máy, chậm rãi ngẩng đầu lên, cáu kỉnh nhìn về phía ngọn đèn chói lọi màu trắng lạnh lẽo phía trên.
Thấy vậy, Từ Thanh Thành ở bên cạnh còn tưởng rằng anh bị tổn thương não do cú quật vai của Tô Mặc Yên.
Vội vàng gọi, trước tiên lên mạng kiểm tra xem có bệnh viện nào ở gần đó đáng tin cậy không.
Một lát nữa sẽ trực tiếp đi qua đó.
Khi Từ Thanh Thành vừa cúp máy.
Vừa đến thang máy ở tầng một, Lục Cẩm Bạch nhìn Từ Thanh Thành với vẻ một vẻ mặt không chút luyến tiếc: “Anh Từ,anh nói xem, sau này có phải Yên Yên sẽ không để ý tới em nữa không?”
Từ Thanh Thành: “…”
“Không thể nào….Loại chuyện như thế này thì ai cũng có thể hiểu lầm”
“Chỉ cần em có thể giải thích rõ ràng với cô ấy là được rồi.
Tô Mặc Yên vừa nhìn là đã biết là loại người rõ ràng, chắc chắn sẽ không không để ý tới em.
“
Anh ta nghĩ rằng Lục Cẩm Bạch đang nói về việc anh đã hiểu lầm Tô Mặc Yên và Fu Zhiyan là loại quan hệ đó.
Kết quả, người đàn ông đưa tay trái chạm vào đôi môi đỏ mọng của mình, nói một cách mờ mịt: “Vậy nếu tôi cưỡng hôn cô ấy … Anh nghĩ cô ấy còn phản ứng em không?”
“Chỉ sau một lần cưỡng hôn thì cô ấy đã cho em một cái tát như thế này.”
“Nếu mà trong trường hợp này, cô ấy còn làm vậy không?”
Từ Thanh Thành vừa định kéo anh đi ra ngoài: “!!!”
“Lại dám cưỡng hôn Tô Mặc Yên! “
” A Cẩm … em thật sự rất có tiền đồ đấy! “