Bạn đang đọc Nụ hôn đầu cho em – Chương 17
Chương mười bốn
Simon xem đồng hồ lần này là lần thứ bốn nghìn tính từ lúc mặt trời lặn. Bây giờ là chín giờ bốn phút.
Mấy tiếng trước anh đã tự nhủ rằng nếu đến chín giờ mà Frankie không xuất hiện thì chắc chắn cô sẽ không xuất hiện nữa.
Vậy mà đã hơn chín giờ. Anh sẽ cho cô thêm mười phút nữa…
Nhưng sau đó thì sao?
Anh ngồi trong bóng tối ngoài ban công phòng mình ở khu resort Seaholm, lắng nghe rì rào của biển, gặm nhấm nỗi bực bội đang ngày một tăng dần.
Anh cứ trăn trở mãi một câu hỏi chết giẫm. Làm sao Frankie có thể phớt lờ những gì đã có giữa hai người?
Làm sao cô có thể cứ thế quay lưng với phép màu họ vừa tìm thấy? Làm sao cô có thể phủ nhận sự thật rằng thứ họ đã chia sẻ chính là một tình yêu đích thực làm rung động tâm hồn, lạc nhịp con tim, choáng váng đầu óc? Làm sao cô có thể đứng đó và nói “Em cần chút khoảng cách,” thay vì “Em yêu anh”? Làm sao cô có thể…
Simon ngước nhìn những vì sao, đôi mắt xa xăm.
Nhưng còn anh? Làm sao anh có thể làm thế? Vào đúng thời điểm đó, anh cũng đã thể hiện lời từ chối nặng cân của chính mình. Anh cũng đã thốt ra những câu hoàn toàn sai lầm. Anh đã nói “Anh muốn em” và “Anh cần em” trong khi đáng ra phải nói “Anh yêu em.” Và đúng như thế. Anh yêu Frankie bằng cả tâm hồn mình. Anh yêu cô say đắm, hết mình, trọn vẹn. Không ngừng nghỉ.
Tối nay cô không đến. Vậy anh nên làm gì bây giờ? Cho cô cái “mãi mãi” mà cô đang mong mỏi đó. Cầu hôn cô.
Ý nghĩ ấy không còn đáng sợ như cách đây một tuần. Nó vẫn khiến Simon cảm thấy khó thở, nhưng không còn làm tim anh ngừng đập nữa. Ý nghĩ sẽ mất Frankie, không bao giờ được ôm cô vào lòng lần nào nữa, chỉ được ngắm nụ cười xinh đẹp của cô từ một khoảng cách an toàn… mới khiến con tim anh như bị bóp nghẹt.
Anh đứng dậy, có phần nôn nóng, quyết định đi tìm Frankie và quỳ xuống trước mặt cô nếu bắt buộc phải làm thế.
Anh sẽ mở đầu bằng câu “Anh yêu em” và cầu cho nó có tác dụng. Nếu không, anh sẽ phải đi đến bước cuối cùng. Anh sẽ phải cầu hôn cô. Bởi vì anh không thể và sẽ không trải qua một ngày nào như ngày hôm nay nữa.
Anh vừa lục hai túi quần tìm chìa khóa vừa quay vào phòng khách của buồng khách sạn và…
Frankie.
Simon đứng sững lại, tim nảy lên tận cuống họng.
Cô đứng ngay gần cửa, mặc một… Ôi, lạy Chúa, cô đang mặc nó. Cô đang mặc thứ mà cô đã từng thề là sẽ không bao giờ đụng tới. Chiếc váy đen. Chiếc váy Simon đã thấy trong tủ áo của cô, chiếc váy đã xuất hiện trong những giấc mơ của anh biết bao lần kể từ hôm đó.
Ở trên người cô trông nó còn tuyệt vời hơn anh tưởng tượng. Dây áo mảnh làm nổi bật bờ vai trần của cô. Phần thân trên ôm khít bộ ngực căng tròn, chân váy ngắn xòe rộng duyên dáng. Đôi chân tuyệt đẹp của cô xỏ trong đôi tất màu đen trong suốt đi cùng đôi giày cao gót cùng màu.
Frankie liếm môi một cách bối rối. “Nếu anh có thắc mắc, thì em chỉ mang đôi giày này trong dịp đặc biệt thôi.”
Miệng Simon cũng khô lại, nhưng không hiểu sao anh vẫn xoay xở cất tiếng hỏi, “Vậy dịp đặc biệt này là gì thế?”
“Sự đầu hàng của em”, cô nói.
Tạ ơn trời đất! Simon không sao ngăn được vẻ nhẹ nhõm và hân hoan đột ngột hiện lên trong ánh mắt, nụ cười và cả tiếng hít vào vội vã của mình.
“Trước khi anh trở nên quá phấn khích,” cô cảnh báo, “có thể anh muốn nghe các điều kiện của em.”
Anh không quan tâm. Dù các điều kiện của cô là gì, anh cũng chấp nhận. Trời ơi, cô đang mặc chiếc váy đó. Cách đây hai tuần cô đã ám chỉ rằng cô chỉ mặc nó ột người đặc biệt, một người mà có lẽ cô yêu… Ý nghĩ này làm anh choáng váng và anh cười lớn. “Các điều kiện,” anh lặp lại “Ý em là, giống như sự phóng thích các tù nhân chiến tranh?”
Cô mỉm cười trước câu đùa của anh, nhưng đôi mắt vẫn buồn rười rượi.
“Trông em như người sắp chết vậy,” anh nhẹ nhàng nói, tiến lại gần cô. “ Chuyện này đâu có kinh khủng đến thế, phải không Francine?”
“Trước tiên.” Hiển nhiên cô sẽ không trả lời câu hỏi đó. Cô giơ tờ séc của anh ra như thể nó sẽ giúp cô né tránh anh. “Em không nhận cái này đâu.”
Simon khoanh tay lại. “Không, em đã kiếm được nó. Anh thuê em đi tìm anh, và em đã tìm được.”
“Là em muốn tìm anh.”
“Anh rất mừng.” Tim Simon ca hát. Còn trong tâm trí, anh đang nhảy điệu ăn mừng vòng quanh phòng, hò reo, nhảy nhót và la hét.
“Em bỗng thấy nó thật ngớ ngẩn,” cô giải thích. “Một điều hiển hiện rành rành mà em cứ vờ coi như không tồn tại…” Cô lại đưa tờ séc ra. “Đây, anh hãy nhận lại đi.”
Simon cầm tờ séc và cầm luôn lấy tay cô, kéo cô lại gần anh hơn. “Em ăn tối chưa?” anh hỏi. “Em có muốn xuống nhà bên dưới không? Hay chúng ta gọi đồ ăn lên phòng nhé…?”
Frankie hơi quay người đi, và anh nhận thấy chiếc váy của cô gần như đề trần phần lưng, nó được liên kết bằng một loạt dải vải vắt ngang và đan chéo nhau được buộc lại gần eo. Anh muốn được khiêu vũ cùng cô, được ôm gọn cô vào lòng, cảm nhận trọn vèn làn da mượt mà đó dưới những ngón tay anh.
“Em không đói lắm,” cô nói. “Nhưng nếu anh muốn, anh có thể gọi thứ gì đó.”
“Cái anh muốn không liên quan gì đến thức ăn,” Simon mỉm cười bảo cô. “Nhưng sẽ thật đáng tiếc nếu cởi chiếc váy của em ra ngay sau khi phải chờ đợi bao lâu em mới mặc nó vào.” Anh dắt cô ra ban công. “Đi nào. Anh có một chai rượu để sẵn trong xô đá. Sao chúng ta không làm một li trong lúc thương lượng các điều kiện của em nhỉ?”
Frankie cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Simon và ánh mắt nóng bỏng của anh. Dường như anh chẳng hề lúng túng trước thông điệp ngầm mà chiếc váy của cô nhắn gửi. “Chúng là những điều kiện không thể thương lượng,” cô nói.
Ngoài ban công, Simon đã thắp một loạt nến, những đốm lửa chập chờn và nhảy nhót, tỏa ra một thứ ánh sáng lung linh lãng mạn trong bóng tối bí ẩn ngọt ngào.
Anh quay lại nhìn cô trong lúc mở chai rượu một cách khéo léo. Anh như đang ở nhà mình trong ánh nến dịu dàng với chai rượu trên tay và nụ cười mỉm làm cong hai khóe môi. Frankie chợt nhận ra cô đang ở trên lãnh địa của anh. Đây là khung cảnh cám dỗ đã được vạch sẵn, và anh là một cao thủ trong trò chơi này.
Cô ngồi xuống, cảm thấy ánh mắt anh dõi theo cử động của đôi chân khi cô vắt chéo chúng lại.
Cô lẩm bẩm một lời cảm ơn khi anh đưa cô li rượu rồi ngồi xuống hơi chếch với cô trên chiếc ghế dài đối diện.
Anh nhấp một ngụm rượu trong lúc nhìn cô đăm đăm, hai khuỷu tay tựa trên đầu gối, sự tập trung dồn cả vào cô.
Frankie hắng giọng. “Anh có nhớ đã từng hỏi em là em muốn mối quan hệ này kéo dài trong bao lâu không?”
Simon gật đầu.
“Em đã nghĩ kĩ rồi, và có lẽ nó không đến nỗi ngớ ngẩn như em tưởng lúc đầu. Em chợt nhận ra anh có thể chịu được một mối quan hệ lâu dài nếu như anh biết chắc mình có một lối thoát – nếu kì hạn chấm dứt được định trước. Anh có nhớ mùa đông năm em làm công việc bơm hút các bể tự hoại thay cho Andy Kraft khi ông ấy đi Alabama để chăm sóc mấy đứa cháu ngoại vì mẹ chúng phải nằm viện không? Đó là một công việc khủng khiếp, cho dù được trả lương hậu hĩnh. Nhưng em đã vượt qua được, vì em biết mình sẽ không phải bơm bể tự hoại cho đến cuối đời. Em biết ông Andy sẽ quay lại vào ngày 29 tháng Tư, và em sẽ được tự do.”
Simon hớp một ngụm rượu nữa, không giấu nổi nụ cười. “Em đang so sánh mình với một cái bể tự hoại cần bơm hút à!”
“Em sẵn sàng cá rằng em thơm tho hơn, nhưng đúng là vậy.”
Anh lắc đầu hoài nghi. “Em không phải là một cái bể tự hoại – dù là về mặt hình tượng đi chăng nữa.”
“Bốn tháng.” Frankie nói. “Em đã nghĩ rất nhiều về chuyện đó, và bốn tháng có vẻ thích hợp, anh có thấy vậy không?”
“Frankie, đây là…”
“Đây là cách em muốn, Simon. Bốn tháng nghĩa là chúng ta sẽ ở bên nhau đến cuối tháng Tám. Đến lúc đó em sẽ rời khỏi đảo hai tuần để đi nghỉ. Khi em quay về thì lại đến lượt anh rời đi trong hai tuần kế tiếp. Anh có thể lên kế hoạch làm bất cứ việc gì anh muốn – một kì nghỉ, một chuyến mua bán, gì cũng được. Chỉ cần anh hứa sẽ biến mất trong hai tuần, được không?”
Simon nhìn chằm chằm gương mặt Frankie trong ánh nến. Cô đang rất nghiêm túc. Và cô cực kì mong mỏi anh đồng ý. Cái việc định sẵn hạn chót ột mối quan hệ như thế này mới kì quặc làm sao.
Anh đã sẵn sàng để cầu hôn cô. Ờ, có lẽ không hoàn toàn sẵn sàng. Mà đúng hơn là sẵn sàng trong trường hợp bất đắc dĩ.
Bốn tháng. Nghe có vẻ rất võ đoán. Hiện giờ làm sao anh biết được mình sẽ cảm thấy những gì trong bốn tháng đây?
Frankie né tránh ánh mắt Simon, nhìn xuống đôi giày của mình, lòng tự tin giảm dần trước sự im lặng kéo dài của anh. Khi cô ngẩng nhìn lên, đôi mắt cô mang đầy vẻ hối lỗi. “Em biết chuyện này rất điên rồ,” cô nói. “Dù anh có đồng ý đi nữa, em cũng không có cách nào ràng buộc anh với nó. Nhưng em chỉ nghĩ…”
“Không vấn đề gì cả,” Simon ngắt lời. Anh sẽ nói bất cứ điều gì để xóa đi vẻ lo lắng trên gương mặt cô.
Tiếng nhạc dìu dặt vang lên, có lẽ từ phòng của ai đó, Simon đứng dậy, chìa tay ra cho Frankie. “Khiêu vũ cùng anh nhé.”
Tim nảy lên tận cuống họng, Frankie bước vào vòng tay anh. Đây không phải tưởng tượng. Simon là của cô chí ít là trong bốn tháng tới.
Cô phải thôi suy nghĩ theo lối đó. Bốn tháng là một thời gian rất dài. Biết đâu cô sẽ chán ốm anh khi thời hạn đó còn chưa đến.
Cô nhắm mắt lại trước cảm giác hai bàn tay anh đặt lên lưng cô, những ngón tay vuốt ve khoảng da trần lô ra đầy táo bạo. Sự đụng chạm ấy tuyệt diệu một cách tội lỗi và Frankie cảm thấy mình là được đền bù. Cô đã đầu hàng, nhưng sự đầu hàng ấy thật xứng đáng.
Đôi tay anh siết chặt quanh người cô, kéo cô lại gần, và anh cúi xuống cọ một bên má đã cạo râu nhẵn nhụi lên má cô vừa thì thầm bên tai cố, “Anh không chắc em muốn nghe điều này, nhưng anh nghĩ ta đang nhảy theo điệu nhạc quảng cáo giấy vệ sinh đang phát trên ti vi ở phòng nào đó.”
Frankie không nhịn được cười. Và cô biết chắc rằng sau bốn tháng, bốn năm, thậm chí bốn mươi năm nữa, cô cũng không bao giờ chán Simon Hunt.
“Rất nhiều năm sau chúng ta sẽ gặp nhau trong một quán bar ở Casablanca,” cô nói, mỉm cười với đôi mắt anh. “Và anh sẽ bảo, ‘Mở bài đó lên đi, Sam. Điệu nhạc quảng cáo giấy vệ sinh ấy.’”
“Từ giờ trở đi hãng Angel Soft sẽ có một vị trí đặc biệt trong tim anh,” Simon trêu trọc.
Trong bốn tháng tới, chí ít… Frankie lắc đầu. Cô phải ngừng nghĩ ngợi kiểu đó ngay. Cô vòng hai tay qua cổ anh. “Hôn em đi, Si.”
“Rất vui lòng,” anh lẩm bẩm, lướt môi trên môi cô, ban đầu nhẹ nhàng, rồi mạnh hơn nhưng vẫn đầy âu yếm.
Frankie hơi nghiêng đầu, đắm chìm trong nụ hôn say đắm, cố xua đuổi mọi ý nghĩ bi quan bằng mùi vị tuyệt diệu của miệng anh, bằng cảm giác khoái lạc khi lưỡi anh quyện lấy lưỡi cô.
Anh hôn cô chậm rãi, uể oải, nhẩn nha chiếm đoạt miệng cô, và cô cảm thấy mình tan chảy khi thời gian cứ kéo dài, dài ra mãi.
Cứ như thế này, thì bốn tháng có thể dài bằng một đời.
Những ngón tay anh dò dẫm tìm đến chiếc nơ thắt váy và cái khóa kéo ngay bên dưới. Anh khéo léo tháo tung cả hai, và Frankie cảm tháy chiếc váy tuột khỏi người mình, nằm thành một đám lụa dưới chân cô.
Cô đang ở trong tình trạng hết sức mong manh. Trong khi Simon ăn vận đầy đủ thì cô lại bán khỏa thân. Cô chỉ đi mỗi đôi giày, xỏ một đôi tất dài, và mặc chiếc quần lót ren màu đen Leila đã sắm cho cô khi cô mua chiếc váy này. Nhưng cơn gió từ ngoài vịnh thỏi vào thật ấm áp, và ánh mắt Simon thì nóng rực như lửa. Cô không hề cảm thấy mình trần trụi.
“Anh có ý tưởng này,” anh thì thầm, bàn tay mơn man dọc cơ thể cô, “nó đòi hỏi chúng ta phải làm tình trên giường.”
“Một cách chậm chạp ư?” Frankie run lên khi miệng anh thế chỗ đôi tay trên hai bầu ngực cô.
“Vô cùng chậm chạp,” anh nói khe khẽ, móc những ngón tay vào quần cô và kéo nó xuống dọc theo chân cô.
“Em sẽ chết mất thôi. Bởi vì, anh thấy đấy, em lại thích nhanh…” Cô với đến khóa thắt lưng anh, nhưng anh chặn tay cô lại.
“Không. Lần này thì không. Trước tiên là hãy lên giường đã. Anh sẽ không phung phí bất cứ cơ hội nào ở đây đâu.” Anh cầm lấy một cây nến và chậm rãi dắt cô đi, từng bước một, qua phòng khách vào phòng ngủ.
Thật hoàn hảo. Anh đang đứng đó, nhìn cô, nỗi khao khát và ham muốn hiện rõ trên gương mặt. Cà vạt xộc xệch, áo sơ mi nhàu nát, và mái tóc vàng rũ xuống chán chọc vào mắt anh. Nhưng chẳng quan trọng chuyện anh đang mặc gì hay không mặc gì. Chẳng quan trọng họ làm tình trên một chiếc giường rộng lớn hay quay cuồng hoang dại. Thứ quan trọng là nụ cười chớp nhoáng của anh, tia vui vẻ và thích thú lấp loáng trong mắt anh, việc anh có thể tìm thấy điều đó đáng cười trong bất kì tình huống nào.
Frankie biết rằng trong mọi hình ảnh tưởng tượng của cô, dù lãng mạn hay không, luôn luôn có một thứ bất biến – đó chính là Simon.
Anh đặt cây nến xuống chiếc bàn cạnh giường và tiến về phía cô. Rồi anh hôn cô, vẫn chậm chạp và thong thả.
Frankie nhấc chân ra khỏi đôi giày và kéo anh ngã xuống giường cùng mình.
Anh tiếp tục hôn cô, lấp đầy cô, vây kín cô, bao phủ cô bằng mùi hương quen thuộc của anh, hơi ấm của anh, nhu cầu của anh.
Tình yêu của anh.
Thật dễ dàng để chứng tỏ rằng anh yêu cô nồng nàn và mãnh liệt khi anh chạm vào rồi vuốt ve một cách tôn thờ từng tấc da thịt cô bằng đôi tay và miệng anh. Anh di chuyển nhẩn nha và chậm chạp quá mức, lùi tránh cô mỗi khi cô cố cởi khuy áo sơ mi hay tháo thắt lưng của anh.
Nó kéo dài vô tận, sự vô tận đầy khoái cảm và tuyệt diệu, nhưng cuối cùng Frankie cũng cởi được áo anh. Gần như phát sốt vì háo hức, cô lướt hai bàn tay trên những bắp thịt mượt mà ở lưng anh và áp bộ ngực trần của mình vào ngực anh.
Anh rên lên khi phủ những nụ hôn lên khắp mặt cô, rồi họ cùng nhau giúp anh cởi bỏ chiếc quần dài và quần soóc. Anh mất vài giây để mang bao vào, rồi quay lại với cô.
Anh kéo cô lên trên người mình, tay chân họ quấn lấy nhau, và cô nhắm mắt lại, sung sướng đắm chìm trong cảm giác da thịt áp vào da thịt, sự mềm mại áp vào nơi cứng rắn. Anh xoay cô lại để một lần nữa cô nằm bên dưới anh. Cô có thể cảm thấy chiều dài cứng ngắc của vật đang cương cứng trên người anh ép vào bụng cô, và cô thấy ngạc nhiên trước sự kiềm chế của anh.
Cô ngước lên và thấy mắt anh đang mở, đôi môi sắc nét nụ cười khi anh nhìn cô.
“Anh còn ý tưởng nào nữa không?” cô hổn hển hỏi. “Vì có vẻ chúng ta đang thực hiện ý tưởng làm–tình–trên–giường–một–cách–chậm–chạp rất xuất sắc.”
Nụ cười của anh càng tươi hơn. “Anh có một ý tưởng rất hay liên quan đến em và anh và cái thang máy trong khách sạn.”
“Còn em thì có một ý tưởng với cái kệ bếp mặt gỗ trong căn bếp của anh,” Frankie thú nhận.
“Chỉ cái kệ bếp mặt gỗ thôi sao?” Simon hỏi, ánh mắt lấp lánh. “Hay anh cũng có phần?”
“Anh được đóng vai chính, cô cho anh hay. Cô giơ tay chạm vào má anh và thấy tim mình dịu lại khi nhìn vào đôi mắt xanh kì lạ của người đàn ông đã là bạn cô bao nhiêu năm qua, và bây giờ là người tình của cô. “Lúc nào cũng là anh, Si ạ.”
Cô thấy vẻ ngờ vực trong mắt anh, tiếp đến là một niềm vui cô chưa thấy bao giờ. “Em nói đi,” anh thở gấp. “Anh muốn em nói ra.”
Anh có thể đọc được tâm trí cô. Frankie biết anh có khả năng ấy, và biết chính xác anh muốn nghe điều gì. Cô cũng biết nếu nói ra điều đó, cô sẽ bị anh lấy đi tất cả. Không còn gì để giấu giếm, không còn gì để giả vở.
“Khi em mặc chiếc váy đó là anh đã biết em muốn nói với anh điều gì rồi,” anh thì thầm, “nhưng anh muốn nghe những từ ấy. Làm ơn đi, Frankie…”
Frankie liếm môi. “Em yêu anh.”
Cô thề rằng đã nhìn thấy những giọt lệ rưng rưng trong mắt Simon. Nhưng anh lập tức kéo cô lại, bao phủ miệng cô bằng những nụ hôn quá đỗi ngọt ngào trong khi chầm chậm lấp lấy cô hoàn toàn.
Anh chuyển động chậm chạp đến mức không chịu nổi, nhưng khi cô muốn tăng nhịp độ thì anh liền ngăn lại. Máu cô dồn dập lưu thông qua những tĩnh mạch khi mỗi cú thúc dường như mất đến cả thế kỉ để hoàn thành.
“Simon…” cô mở mắt để thấy anh lại đang nhìn mình. Gương mặt anh đầy căng thẳng, tóc anh ẩm ướt và quăn lại vì mồ hôi. “Xin anh…”
“Đừng chống cự, Frankie,” anh dỗ dành. “Hãy tận hưởng, hãy buông xuôi theo nó… giống như cái cách em đã cho phép mình yêu anh và cho phép anh yêu em vậy.”
Đôi mắt đen của Frankie ánh lên long lanh khi gặp đôi mắt kiên định của Simon, nhưng anh biết cô đã quyết định không hỏi gì khi cô nhắm mắt và hé môi chờ một nụ hôn.
Cô mở miệng để anh xâm chiếm cô hoàn toàn, và anh cảm thấy sự kiềm chế của mình bắt đầu tan chảy. Nhưng rồi anh nghe tiếng cô thở dài trước sự vỗ về của anh, cảm thấy cô bắt đầu thả lỏng, chuyển động cùng anh trong nhịp điệu anh đặt ra, và đầu hàng sự kiểm soát của anh.
Cô tin anh. Simon cảm thấy bùng lên một niềm vui sướng mãnh liệt như khoái cảm anh đang nhận được từ việc ân ái với cô.
Cô tin anh và yêu anh đủ để đánh đổi tất cả – niềm kiêu hãnh, lòng tự trọng, và cả trái tim cô. Anh hiểu Frankie đủ rõ để biết rằng với cô, việc từ bỏ chúng là không hề dễ dàng.
Cô rên lên khoan khoái trước mỗi chuyển động của anh, và anh cảm thấy cơ thể mình háo hức hưởng ứng khi biết cô sắp lên đến đỉnh.
“Simon…” Anh cảm thấy cô bắt đầu lên đỉnh khi cô thốt ra tên anh, cơ thể cô căng lên và siết chặt quanh anh khi cô trở nên hưng phấn. Đó là tất cả những gì anh đang chờ đợi. Anh cảm thấy khoái cảm của mình cũng đang chầm chậm dâng lên, rồi cuồn cuộn xô qua anh, ào ạt trong các mạch máu của anh, bùng nổ trong đầu anh.
Và ngay lúc ấy, ngay sau giây phút bùng nổ, trước cả khi Simon có thể nhớ ra được một thứ cực kì đơn giản như tên mình, anh đã biết. Rằng anh không cần cưới Frankie. Anh không phải cưới Frankie. Mà anh muốn cưới cô.
Khi cô níu lấy anh, vẫn còn run rẩy bởi cuộc ân ái dữ dội vừa rồi, Simon chợt nhận ra mộng tưởng hoàn hảo nhất của anh đang nằm trong tầm tay.
Một người vợ – người bạn và người tình – để cười đùa vui vẻ lúc ban ngày và ái ân bỏng cháy lúc ban đêm. Những đứa con – cả trai và gái. Một cảm giác bình yên và đầm ấm mà anh chưa bao giờ có…
“Si, anh thấy sao nếu chúng ta kéo dài thỏa thuận nho nhỏ giữa hai ta thêm bốn tháng nữa?” giọng Frankie nghe ngái ngủ bên tai anh. “Vì em muốn dành ra ít nhất là chừng ấy thời gian để làm tình với anh như thế này – nhẹ nhàng và chậm rãi.”
Simon bật cười khi anh lăn người xuống, kéo cô vào vòng tay mình. “Anh chẳng dám mơ được làm vậy với em,” anh nói. “Thế chẳng khác nào bị tra tấn. Em vừa chứng tỏ rất rõ rằng em chỉ thích muột cuộc làm tình dữ dội và nhanh chóng còn gì.”
Frankie tựa đầu lên vai anh, lần bàn tay theo những bắp thịt trên ngực anh. “Cũng giống như anh chứng tỏ quan điểm của mình thôi,” cô nhẹ nhàng nói, “và rồi đảm bảo cho nó được nhắc đi nhắc lại.”
“Anh yêu em.”
Frankie khựng lại, lòng bàn tay cô đang đặt ngay chỗ trái tim Simon. Cô nhấc đầu lên và bắt gặp ánh mắt xanh ấm áp của anh.
“Thật đấy,” anh nói tiếp.
Cô lắc đầu. “Simon, đừng xới tung mọi thứ lên theo cách ấy. Chỉ vì em nói thế không có nghĩa là anh cũng phải…”
“Lấy anh nhé, Frankie.”
Phải mất vài giây tim cô mới bắt đầu đập trở lại, thêm vài giây nữa cô mới mở được miệng. Tuy nhiên, giọng cô vẫn run run. “Đừng đùa thuế, Hunt.”
“Đó không phải…”
“Đừng.” Cô vùng ra khỏi anh. “Xin anh. Đừng phá hủy chuyện này bằng việc nói ra một điều không thực lòng như vậy.”
“Nhưng anh nói thật mà. Frankie, anh chưa bao giờ nghiêm túc hơn thế trong suốt…”
“Suỵt.” Cô đưa tay bịt miệng anh. “Chúng ta đã thỏa thuận. Bốn tháng. Nếu sau bốn tháng ấy mà cảm giác của anh vẫn vẹn nguyên, thì chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Nhưng em không muốn sống trong cảm giác lo lắng và khắc khoải suốt chừng đấy thời gian chỉ vì một điều anh nói ra mà không suy nghĩ thấu đáo. Em sẽ coi như anh chưa nói gì. Coi như em chưa bao giờ nghe thấy những lời đó.”
“Nhưng, Francine…”
“Simon, xin anh. Em hiểu anh mà.”
Mắt cô ngân ngấn nước, những giọt lệ cứ chực trào ra, và Simon đành nhượng bộ. “Thôi được, em thắng rồi.”
Anh được đền đáp bằng một nụ hôn và nụ cười ngọt ngào buồn bã.
“Em mệt quá,” Frankie lầm bẩm. “Em chợp mắt một chút được không?”
Anh nhẹ nhàng gạt những sợi tóc đang vương trên mặt cô. “Được, nếu như em không ngại bị anh đánh thức trong một lát nữa.”
Cô mỉm cười ngái ngủ. “Thêm một điệu nhảy theo nhạc quảng cáo giấy vệ sinh ư? Nhất định rồi.”
Frankie thở dài và đổi sang một tư thế thoải mái hơn, cử động ấy khiến cô rời khỏi vòng tay anh và xoay lưng lại với anh. Simon nhận ra cô đã chìm vào giấc ngủ, nhịp thở của cô chậm lại và đều đều.
Ngay cả trong giấc ngủ cô vẫn giữ ý không quấn lấy anh. Ngay cả trong giấc ngủ cô vẫn cẩn thận tạo cho anh một không gian riêng, và giữ một khoảng cách với anh.
Cô nói là mình hiểu anh. Nhưng đâu phải. Cô không tin anh khi anh nói ra những lời từ tận đáy lòng.
Dĩ nhiên, cô chẳng có cơ hội đọc nhật kí của anh. Dĩ nhiên, anh làm gì có nhật kí, cho nên điều đó đặt cả hai vào thế bất lợi.
Nhưng anh yêu cô. Và anh muốn lấy cô làm vợ. Không phải trong bốn tháng nữa. Mà là ngay bây giờ. Ngay hôm nay anh muốn khẳng định rằng cô là của anh không chỉ trong bốn tháng tới, mà đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời. Sự chắc chắn trong mong muốn đó của anh đã đè bẹp mọi nỗi lo sợ, khiến cho anh không còn vấn vương một tia nghi ngờ nào.
Nhưng làm thế nào để Frankie tin anh?