Đọc truyện Nụ Hôn Của Quỷ (Version Tfboys) – Chương 27: Tin ở anh
– 24/4/2015: Ra mắt MV “Young”.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Thứ năm, ngày 19 tháng 5 năm 2016.
Ngồi trên ghế đá lớn trong khuôn viên rộng lớn, Thiên Vương mệt mỏi đưa hai tay lên xoa thái dương. Mấy ngày nay, vì chuyện tìm Roy mà ông đã bận tâm rất nhiều.
Không biết cậu có khỏe không? Có sống tốt không? Những câu hỏi này luôn chế ngự đầu óc của ông.
“Thiên Vương, ngài nên nghỉ ngơi.”
Jane – Trợ thủ đắc lực của Thiên Vương lên tiếng. Theo Thiên Vương từ lúc còn trẻ, Jane hiểu ông như hiểu chính lòng của mình. Ông nghĩ gì, anh đều biết hết.
“Haizz, chuyện này rồi sẽ về đâu đây?”
Thiên Vương thở dài. Ông ảo não nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
“Bảo Vương sẽ nhanh chóng tìm được Roy thôi. Thiên Vương đừng quá bận tâm.”
“Nếu tìm được Roy, Quỷ Giới nhất định sẽ loạn mất. Đến lúc đó, người người tranh công, người người muốn giết nó. Ta phải làm sao mới có thể bảo vệ thằng nhóc đây.”
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, đầu ông lại đau như búa bổ. Tại sao mọi chuyện lại rắc rối như vậy?
“Rhys, ta sẽ cùng ngài bảo vệ Roy.”
Một giọng nói trong trẻo khác vang lên. Từ xa xa, bóng dáng một người phụ nữ xinh đẹp ngày càng hiện rõ hơn. Bà khoác một bộ váy trắng, sau lưng cũng là cánh trắng. Cứ như tiên nữ dáng trần vậy. Thật sự rất đẹp.
Bị gọi đúng tên của mình, mày đẹp của Thiên Vương cau lại. Chỉ có một người duy nhất dám đích thân gọi quý danh của ông mà không phải là chức danh. Là…
“Keyla???”
Kayla mỉm cười. So với Thiên Vương, tuổi tác của bà cũng chẳng chênh lệch là bao. Nhưng Kayla trông rất trẻ với mái tóc đen láy, dài suôn mượt. Đôi mắt bồ câu thực long lanh. Bàn tay trắng nõn thoát ẩn thoát hiện đằng sau tà áo mỏng.
“Rhys, lâu lắm ta mới gặp được ngài.”
“Người bận rộn như Thiên Vương Angel, làm sao có thể dành thời gian cho một kẻ hèn mọn như ta. Nào, mời ngồi.”
Thiên Vương khách sáo cười lớn. Mọi nỗi lo lắng, muộn phiền dường như đều đã vơi đi hết. Lúc nào cũng vậy, chỉ cần gặp bà, ông liền vui vẻ như vậy.
Cũng là Thiên Vương, Rhys và Kayla đương nhiên hiểu rõ những áp lực mà đối phương phải chịu. Từ đó cũng nảy sinh thông cảm, tình thương dành cho người kia.
“Ngài đang nói đến Roy sao?”
Không biết từ lúc nào, chỉ cần nghe đến cái tên này, ánh mắt bà lại mang một tầng bi thương khó tả. Là bà nợ Roy, là bà bỏ rơi cậu. Đứa con trai mà bà yêu thương nhất.
Phải, bà chính là người đã vi phạm lời thề. Chỉ vì quá yêu người đàn ông kia nên bà bất chấp tất cả đến với ông ấy. Bất chấp lời nguyền mà cùng ông ấy chung sống, cùng ông ấy gây dựng nên một gia đình.
Để rồi người phải chịu tất cả nổi đau này lại chính là Roy, con trai bà. Bà nhất định bảo vệ cậu. Nhất định không để ai làm hại cậu. Nhất định sẽ mang đến hạnh phúc cho cậu.
“Như trong kế ước đã nói. Bảo Vương thứ 18 nhất định sẽ giải cứu thằng bé. Vì vậy, hãy để Karry thử xem sao.”
Nhắc đến Roy, ông lại cảm thấy đau lòng. Chính ông cũng có lỗi với thằng bé.
“Bảo Vương thứ 18 nhưng là Bảo Vương của loài nào? Evil? Angel? Death? Demon hay Die? Rốt cuộc là ai mới có đủ khả năng đó?”
Không nói đến thì thôi. Chỉ cần nói đến thì bà lại xúc động như vậy. Tại sao lại có lời nguyền vô lí đó chứ?
“Ta nhất định sẽ tìm ra Roy. Nhanh chóng thôi.”
Nói rồi, Thiên Vương đau lòng ôm lấy Kayla vào lòng. Jane hiểu chuyện nhanh chóng rời đi. Để lại không gian riêng tư cho hai người.
——————————
Cà phê Happy hôm nay nhộn nhịp hơn mọi ngày. Người vào, người ra như nước. Trong một góc nhỏ của quán, hai chàng thanh niên trẻ ngồi đối diện nhau. Không ai nói với ai câu nào.
Tuấn Khải cầm lấy tách cà phê đen đưa lên miệng. Từ từ thưởng thức. Cái đắng của nó thấm trên đầu lưỡi, thật là dễ chịu.
Nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống, Tuấn Khải nghiêm chỉnh nhìn Thiên Tỉ, bắt đầu mở miệng:
“Giúp anh điều tra về Vương Nguyên.”
Nghe đến hai chữ ‘Vương Nguyên’, Thiên Tỉ trợn tròn mắt, Tuấn Khải lại muốn chơi trò gì đây? Trước kia chẳng phải anh đã điều tra rồi sao?
“Điều tra tất cả quá khứ của cậu ấy. Tất cả mọi thứ.”
Tuấn Khải nhấn mạnh từng chữ. Nếu thực sự Roy Wang chính là Vương Nguyên, anh sẽ tìm cách giải quyết khác.
“Được.”
Thiên Tỉ gật đầu.
“Nhưng có thể nói cho em biết tại sao anh lại làm như vậy?”
Suy nghĩ của Tuấn Khải, anh đều nắm rõ. Nhưng lần này, anh thực không hiểu Tuấn Khải muốn làm gì nữa. Hành tung của anh ấy rất kì lạ. Rất khó nắm bắt.
“Em sẽ biết sớm thôi.”
Tuấn Khải trả lời một cách qua loa.Nói xong, anh cầm lấy tách cà phê, uống một ngụm rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng anh khuất dần, Thiên Tỉ khó hiểu nhíu mày. Anh ấy đang tính toán gì đây? Tại sao mọi chuyện càng ngày càng khó nắm bắt thế này?
Sau khi rời khỏi Happy, Tuấn Khải phóng như bay đến một cái hẻm nhỏ, nơi Vương Nguyên đang ở. Không do dự nhiều, anh trực tiếp đạp cửa, tiến thẳng vào nhà.
Nghe tiếng động lớn, Vương Nguyên vội vàng chạy ra. Thấy thân ảnh quen thuộc, Vương Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Cậu cứ nghĩ là người của ba đến bắt cậu về chứ.
Từ an tâm lại chuyển thành tức giận. Tên điên này không biết gõ cửa sao? Cư nhiên dám xông thẳng vào nhà cậu.
“Anh cút nga…”
“Nguyên Tử, anh nhớ em.”
Nghe câu nói này phát ra từ miệng anh, Vương Nguyên chẳng thế ú ớ gì thêm. Cái gì đang xảy ra thế này? Tuấn Khải bị bệnh sao? Có ai giải thích cho cậu hiểu chuyện này là thế nào đi?
Trái tim Vương Nguyên như ngừng đập khi cơ thể cậu rơi vào trong vòng tay của anh. Từ tức giận nay lại chuyển thành vô cảm. Đúng, cậu bây giờ chẳng có tí cảm giác nào. Mọi chuyện quá đường đột. Cậu vẫn chưa kịp hiểu hết.
“Anh rất nhớ em.”
Tuấn Khải một lần nữa lặp lại câu nói.anh từ từ buông cậu ra. Chân tình nhìn thẳng vào mắt cậu như chứng tỏ những gì mình nó là đúng.
Vương Nguyên chính thức chấn động hoàn toàn. Tai cậu như ù đi, chẳng còn nghe được gì nữa cả.
Ngay lúc đó, ánh sáng màu xanh trên cổ tay cậu phát ra một cách sáng chói. Chưa bao giờ, tay cậu sáng như bây giờ.
Tuấn Khải ý thức được điều đó liền nắm lấy cổ tay cậu. Từng chút, từng chút một hút đi thứ ánh sáng kia vào trong tay mình. Xong xuôi, anh thu tay lại. Môi mỏng nhếch lên. Tất cả quá trình, anh chỉ làm vỏn vẹn trong 30s.
Lúc này, Vương Nguyên mới định thần lại. Cậu lắp ba lắp bắp hỏi:
“Anh,… Anh đang nói cái gì vậy?”
Tuấn Khải cười to, để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu.
“Chỉ là đùa em thôi.”
Cậu biết ngay mà. Những gì mới xảy ra chỉ là trò đùa của tên khốn này.
“Anh điên sa…”
“Tôi đi đây. Em cứ làm việc của mình đi.”
Một lần nữa, Tuấn Khải lại nhảy vào họng cướp lời của Vương Nguyên. Nói xong, không để cậu kịp phản ứng, anh vội vàng rời đi như chưa từng xuất hiện.
Nhìn bóng lưng anh ngày một xa hơn, cậu hậm hực tung ra từng lời chửi rủa:
“Tên điên. Đồ điên nhà anh. Trưa nắng nóng không có việc gì làm sao?”
Lúc cậu nói xong câu này thì anh đã biến mất từ lâu.
Ngồi trên chiếc xe quen thuộc, Tuấn Khải trầm ngâm rơi vào suy nghĩ của riêng mình.
Anh cũng không hề nghĩ đến việc mình sẽ nói nhớ cậu. Khi nhìn thấy cậu, bất giác anh thốt ra lời đó. Không ngờ, cậu có phản ứng. Nhân cơ hội đó, anh trực tiếp lấy đi sinh lực trên người cậu.
Trên tay anh hiện đã có dòng nước của cậu. Tốt lắm. Mọi chuyện sẽ nhanh chóng được phơi bày thôi.
Tuấn Khải nhìn vào cổ tay mình, ánh sáng màu xanh vẫn rực rỡ. Nhưng khi kết hợp với ánh sáng màu trắng của anh, nó lại trở nên lung linh hơn bao giờ hết.
Thật đẹp.
Về đến biệt thự Vương Gia, anh nhanh chóng phóng như bay vào phòng. Cẩn trọng ngồi trên giường lớn, anh gấp rút cho ánh sáng màu xanh trên tay mình vào một cái bình thủy tinh.
Miệng lẫm bẩm gì đó, những hàng chữ hiện lên trên tường trắng, anh chậm rãi đọc từng chữ:
“Chủ nhân Wang Yuan, thuộc dòng Thủy Thiên Wang. Chòm sao Thủy. Là con cháu của Hoàng Tộc đời thứ 18. Được kết hợp giữa hai loài Evil và Angel. Đặc điểm nhận dạng: Mạn Châu Sa Hoa ở mông trái.”
Mạn Châu Sa Hoa??? Ở mông trái? Sao có thể?
Vương Nguyên thực sự chính là kẻ phản bội mà anh đang tìm. Hơn nữa, cậu ấy còn là người đồng trạng với anh. Là Roy Wang. Tên thật là Wang Yuan.
Vương Nguyên, cậu ấy thực sự là quỷ. Vương Nguyên chính là nghiệt chướng của lời nguyền. Là người mà hàng trăm, hàng ngàn con quỷ khác tìm kiếm để tiêu diệt. Không thể nào.
Tuấn Khải mệt mõi ngồi thụp xuống giường. Anh lấy hai tay ôm lấy đầu. Đầu anh rất đau. Tại sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối như vậy?
“Nguyên Tử, anh mệt lắm. Tại sao phải là em? Tại sao ông trời lại độc ác như vậy?”
Như người mất đi sinh lực, Tuấn Khải đau đớn thu mình vào một góc. Từ lúc cha mẹ mất đi, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình bất lực như vậy.
Anh phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Bất chợt, anh đứng dậy, hít một hơi thật sâu. Anh cần phải gặp cậu.
Đứng giữa đồi bồ công anh rộng lớn, Vương Nguyên vui vẻ tận hưởng cái gió xuân mát mẻ. Mùa đông đã qua, mùa xuân lại đến rồi.
Nhìn qua người đứng bên cạnh mình, cấu khó hiểu nhíu mày. Đột nhiên anh gọi câu ra đây có chuyện gấp. Rốt cuộc là chuyện gấp gì đây?
“Nè, chỉ đứng đây ngắm cảnh thôi à?”
Tuấn Khải lúc nào cũng hành động khó hiểu. Cái gì anh làm, cậu không thể hiểu cũng không thể chấp nhận nổi?
“Em là ai?”
Tuấn Khải xoay người nhìn thẳng vào cậu. Hỏi một câu không đầu không đuôi. Anh thực rất muốn biết cậu là ai?
“Anh đang nói gì vậy? Anh bị điên sao?”
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn anh. Chắc chắn là anh chưa uống thuốc hoặc đã uống mà uống nhầm. Tự nhiên lại hỏi cậu như vậy.
Tuấn Khải ngồi xuống giữa bãi cỏ rộng lớn. Hai tay anh đan vào nhau, ánh mắt mông lung nhìn lên bầu trời xanh thẳm nơi những cánh chim tự do bay lượn.
“Bảo bối, nếu anh nói anh là quỷ, em có tin không???”
Bị câu hỏi của Tuấn Khải làm cho giật mình, cậu trợn tròn mắt nhìn anh.
Nhưng rồi, cậu từ từ ngồi xuống bên cạnh anh, thật nhẹ nhàng.
“Tin, em tin.”
Vương Nguyên gật đầu, nhìn anh với ánh mắt đầy khổ ải.
“Vì sao chứ???”
Tuấn Khải nhíu mày, trong mắt như chứa hàng ngàn ánh sao. Chỉ cần cậu nói, anh sẽ hết sức vì cậu.
“Vì… em cũng là quỷ.”
Giọng Vương Nguyên nhỏ dần,nhỏ dần rồi chìm vào giấc ngủ. Đầu cậu tựa vào vai anh. Cả thân người không có chút đề phòng nào.
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, khẽ thì thầm:
“Nguyên Tử, anh nhất định sẽ bảo vệ em. Sẽ không ai có thể tổn thương em. Tin ở anh.”
HẾT CHƯƠNG 23