Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử

Chương 8


Đọc truyện Nụ Hôn Của Quỷ – Tiểu Ni Tử – Chương 8


CHƯƠNG 21
THUÊ NHÀ
Tin tức sáng sớm hôm sau…
“Tối qua khu XX của thành phố đã phát sinh sự kiệu sập nhà tập thể do sửa chữa bất hợp pháp .Vì chưa hiểu rõ kết cấu nhà đã mời đội sửa chữa lậu đền sửa chữa, nên đã làm hỏng móng chịu lực, gây sụp đổ hoàn toàn căn nhà phía trên, may mắn là không có thiệt hại về người…”
Buổi sáng, cuối cùng tôi đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của bố. “-/lOA- Bố…” Tôi vui sướng nhào đến, ôm chầm lấy bố.
“Con gái ngoan của bố, việc trong nhà bố sẽ giải quyết con cứ đi học đi nhé!”Bố vuốt tóc tôi nói.
Nỗi thấp thỏm lo lắng cả đêm của tôi bây giờ đã tĩnh lặng, cũng may tôi còn có bố. Một ông bố tốt, hehe!
Sẩm tối lúc về đến nhà, bố như đã đợi rất lâu rồi, sự cố tối qua cũng đã phơi bày.Thì ra nhà dưới sửa chữa phá vỡ cấu trúc tòa nhà nên bị mất cân bằng, dẫn đến sụp đổ.
Sửa chữa cái chết tiệt, thảo nào cứ có tiếng “lộc cộc” làm tôi sợ hãi phập phồng cả đêm. Nhớ đến câu “Cậu là Quách Tiễn Ni đánh không chết được” của Tịnh Mỹ sáng nay mà cũng thấy hơi ngượng, hì hì.
“Tiễn Ni. ở nhà một mình mãi, con cũng thấy sợ phải không?”
“Huhm—, cũng ổn ạ! có lúc con thấy hơi hơi sợ, hihi. Có điều con cũng quen rồi, hehe bố yên tâm, con của bố tuyệt đối không phải là đồ nhát gan.”
“Tuy là thế nhưng bố cứ phải đi công tác mãi, để con ở nhà một mình bố không yên tâm, bây giờ nhà cũng không ở được nữa. Bố định thuê một căn nhà an toàn chút cho con”
“A? Ồ” Tôi chỉ có người thân là bố. không thể để bố lo lắng. tuy trong lòng tôi thực sự rất buồn. T T
Ăn bữa tối với lâm trạng ủ rũ, chúng tôi đi tìm nơi để thuê nhà. Nhưng đi loanh quanh mãi cùng không tìm được địa chỉ đã in trên quảng cáo. Chân tôi đau quá đi—!
“Tiễn Ni à, địa chỉ trên tờ quảng cáo này hình như hơi khó tìm…” Bố cấm tờ quảng cáo nhìn trái ngó phải, gương mặt hoang mang, rồi lôi ra một cái la bàn mang theo bên mình.
“Hừm…phía bắc…”
“Bố ơi, bố ở chỗ ngoài hoang vắng quen rồi, nên đương nhiên sẽ không tìm ra hướng đi trong thành phố. Hay để con dẫn dường!” Thực ra tôi chẳng có cảm giác về phương hướng chút nào. lúng ta lúng túng, cố gắng làm ra vẻ thành thạo, tôi đưa bố vòng tới vòng lui, cuối cùng cũng đến trước mội tòa biệt thự vô cùng hoành tráng.
“Chính xác là ở đây rồi” Tôi đắc ý đưa tờ quang cáo lên nói. Bố cười hà hà nhìn ngôi biệt thự trước mặt “Ở đây à. điều kiện tốt lắm. nhìn cũng rất hiện đại, tiền thuê lại rẻ như vậy.”
“Nhưng mà hình như có gì lạ !Một ngôi nhà như thế sẽ đắt lắm! Chẳng lẽ chủ nhà là người đần?” 
“À, bố ơi…”.
Một trân gió lạnh lẻo thổi qua. tôi bỗng hét lên “Chẳng lẽ đã từng xảy ra vụ án giết người? Con sợ…”
“Đừng sợ. có bố ở đây! Có điều nghe con nói vậy, hình như chủ nhà có chút vấn đề thật, chúng ta cứ cẩn thận”
Lúc này. cửa căn biệt thự đột ngột mở toang, tôi giật mình nhảy ra nấp sau lưng bố. Thượng đế phù hộ chắc không phải họ ra để diệt khẩu vì nghe thấy những gì chúng tôi vừa nói đó chứ? Tôi căng thẳng len lén nhìn hai người vừa bước ra từ dó.
Kỳ quá? Hai người này …đâu có giống kẻ xấu đâu người đàn ông dáng vẻ cao quý, vừa nhìn là biết người thành đạt, người phụ nữ xinh đẹp quý phái, cử chỉ rất nhã nhặn. Sao họ có thể… “Bạn cũ!!”
Bố tôi và họ nhìn nhau đúng một phút. đột ngột xúc động kêu lên. 0_0 Sao? Bố quen chủ nhà sao? Sao trùng hợp quá vậy*-!
“A. Đại Tuấn. cậu thật đấy ư! “Chủ nhà bước đến ôm lấy bố tôi, nỗi xúc động ngập tràn trong lời nói.
“Tiễn Ni, đến đây chào bác trai bác gái đi! Họ là bạn thân nhất thời đại học của bố và mẹ con đấy!” Tôi vẫn đang đảo mắt ngó trái ngó phải về phía căn nhà to lớn ấy, thì bố đã gọi tôi đến.
“Thưa hai bác. con là Quách Tiễn Ni ạ!” *-* Giả vờ ngoan (Không chừng tiền thuê nhà được rẻ đấy, he he-!)
“^O^ Chào con, Đại Tuấn , đây là con gái cậu hà? Giống Huệ Hân quá – xinh xắn lắm, nhìn cô bé như thấy Huệ Hân ấy huhu…Tôi lại bắt đầu nhớ tới Huệ Hân rồi…huhu…” Nhìn đôi mắt long lanh nước cu3a bác gái, tôi có phần kinh ngạc. Xem ra bác gái rất thân với mẹ tôi.. huhu… tôi cũng nhớ mẹ quá!
“Ừ, mẹ nó đi sớm quá. tôi lại đi công tác thường xuyên…” Khóe mắt bố tôi bắt đầu ướt, “Hôm qua nhà xảy ra sự cố, tôi lại không chăm sóc nó được…”

“Bố thuê một căn nhà cho con ở là được mà-! Con rất biết tự chăm sóc mình-!” Tôi vội vã cướp lời bố . 
“Bác gái, trên tờ quảng cáo nói ở đây còn phòng trống, có thì cho con thuê được không?” Tôi không muốn thấy bố tự trách minh.
“Quáng cáo? Thuê nhà?” Bác trai lắc đầu với vẻ sững sờ.
Hả?? Chẳng lẽ tôi dẫn sai đường? Tôi vội và lôi tờ quảng cáo ra, đối chiếu với số nhà thêm lần nữa.
Choáng, tính ra tôi nhầm lẫn thật, ôi chao, mất mặt quá! Tôi và bố bốn mắt nhìn nhau…
“Tiễn Ni, nhà hai bác đúng là có phòng trống, con có chịu ở nhà bác không?” Bác gái nhiệt tình kéo tay tôi nói “Con có thể xem bác là mẹ không? Bác lúc nào cũng mong một đứa con gái như con”
AA_AA! thật không? Họ muốn nhận tôi thật ư? Lại còn muốn tôi xem bác gái như mẹ…Tôi vẫn chưa được ở một ngôi biệt thự nào lộng lẫy như vậy — Tim đập ing—!
“Nhưng mà… như vậy làm phiền hai bạn quá” Bố tôi lên tiếng với vẻ khó xử.
“Đừng kiểu cách thế, chúng ta là bạn bè mười mấy năm rồi mà, Cứ quyết định vậy đi-!” Bác trai cũng có vẻ rất nhiệt tình. Một cô bé đáng yêu như tôi, chắc họ thật lòng muốn nhận lắm chứ…
“Tiễn Ni, con cứ xem như đây là nhà của con nhé” Bác gái cứ nắm tay tôi mãi.
“~:”>- Dạ”, Không hiểu vì sao mà nhìn thấy bác gái tôi có cảm giác thật thân thiết, rất giống mẹ.
“Đừng có đứng ngoài nói chuyện mãi thế, vào trong đi”
A0A…Woa—! Bên trong còn đẹp hơn bên ngoài nữa tôi sắp choáng mất…
“Thuần Hy! Thuần Hiến! Đến đây gặp chú Quách đi này!” Bác gái gọi với lên phía trên.

CHƯƠNG 22
TÔI VÀ KIM THUẦN HY SỐNG CHUNG RỒI

Há~?0_0 Thuần Hy? Chẳng lẽ ở đây cũng có một Thuần Hy sao? Chắc không trùng hợp thế chứ?!
Nhưng chắc không có ai đáng ghét hơn tên Kim Thuần Hy kia đâu…hehe…hehe. hehe…
Trong lúc tôi vẫn đang nghĩ ngợi vẩn vơ, mội bóng dáng từ trên gác chầm chậm xuất hiện.
A_O” O_O” O_O”! Trời ơi! Sao mà khéo thế cơ chứ? Sao lại trùng hợp kinh khủng vậy? Tôi như bị điện giật không nhúc nhích gì nổi.
Người trước mắt tôi kia, không là cái tên đầu heo tự cao ấy thì còn là ai?
Ha-!haha~! Hahaha~! Hahahaha-! hahahahaha-!
Trời ơi, chúa ơi, thượng đế ơi, bồ tát ơi, cám ơn tất cả! Cám ơn đã cho con một cơ hội, một cơ hội “sống chung” với tên Thuần Hy “đầu heo” này! Con nhất định sẽ không phụ lòng mọi người, ha ha ha! Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn tất cả!
“Thuần Hy, đây là chú Quách, còn đây là em Tiễn Ni!” Bác gái nhiệt tình giới thiệu chúng tôi.
”Thưa chú Quách! Chào em Tiễn Ni!”
Em Tiễn Ni??? Buồn nôn quá !!! Nôn đây…
Xem ra anh ta rất có vẻ lễ phép chào hỏi chúng tôi đúng là người thờ ơ vô hữu! Cái tên giả tạo! Từ đầu tới cuối không nhìn tôi cái nào. Chào hỏi mà chào thế à? kiêu cái gì mà kiêu? Không nhìn tôi hử? 

Gì? Gì chứ, cái tên này chào một tiếng xong quay đầu lên lầu á?! Ở đây thêm phút nào thì chết à! Thật là…! Hừ hừ…
“Chị nhìn gì thế hả?” Đột nhiên một gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện ngay trước mặt tôi vừa đúng lúc cản tầm nhìn.
Thật là, cái mặt đáng ghét, tên nhóc này ở đâu ra vậy nhỉ. tại sao không sớm không muộn, lại đúng vào lúc này nhảy ra, đúng là Kim Thuần Hy thu nhỏ! He he có điều nhìn rất đáng yêu! Ha! đáng yêu???
“A, Ồ, không có, không có chị đang nhìn em này, em thật là đáng yêu! he he.” Tự tôi cũng thấy mình giả tạo quá!
“Con gái mê trai.”
“Cái gì?”?? Dám nói tôi mê trai? Tên quỷ nhỏ này? Rút lại lời nói nó đáng yêu lúc nãy! “Đúng là cái đồ đầu heo nhỏ!”
“Thuần Hiến, không được vô lễ như vậy, đây là chị Tiễn Ni!” Bác gái bắt đầu giới thiệu với tôi về tên quỷ nhỏ đó. Em trai của Thuần Hy sao? Sao con của nhà này đều một gương mặt thế nhỉ?
“Thuần Hiến, chào em.” Tôi đưa tay ra với vẻ vô cùng nhiệt tình. Tôi bắt buộc phải nhiệt tình, đó là tấm thẻ quan trọng để đến được với tên đầu heo lớn kia!
Nhưng cậu nhóc không có chút phản ứng nào! Thật sự là không có một phản ứng nào? Sao cậu nhóc có thể thế được chứ? Trời ạ, tôi lại dựng tượng trước một thằng nhóc tám tuổi ư, tôi muốn chết quá đi!!!
“Thuần Hiến, con gái bây giờ không thích con trai quá lạnh đâu!!” Thằng nhóc hư!!!
“Sao chị biết?”
“Chị là con gái mà!”
“Chị là bà già!” Cậu nhóc tàn nhẫn ném cho tôi một câu, rồi hệt như anh trai cậu ta, quay người lạnh lùng bỏ đi.
Gì chứ? Trời ơi. sao tôi lại bị nói thảm thế…T_T Tôi có vẻ già lắm sao? Chắc không phải, không thể. Tôi là Quách Tiễn Ni mà! Quách Tiễn Ni xinh đẹp và trí tuệ! Cái đầu heo nhỏ này, sớm muộn gì cũng như cái đầu heo lớn thôi. 
Đau lòng quá lần đầu gặp nhau đã ngượng ngùng thế rồi!!!
Có điều tâm trạng tôi tệ rất nhanh bị thay thế bởi sự nhiệt tình của bác gái, bác hàn huyên tâm sự với tôi, bác còn bố trí cho tôi một căn phòng rất đẹp. Tôi sung sướng quá hehe!!
Lần đầu được ở một căn phòng xinh đẹp như thế này, tường còn là màu hồng tôi thích nhất nữa chứ, cảm động quá! Có điều quan trọng nhất là cái tên Kim Thuần Hy kia ở ngay bên cạnh phòng tôi, tôi sướng đến nỗi suýt cười ra tiếng. Ha ha ha…………………..
Súyt nữa thì quên, đã bảo là sẽ gọi điện cho Tịnh Mỹ mà! Tôi nhấc máy gọi cho nó.
“ALÔ~, Tịnh Mỹ , tớ phải báo cho cậu biết một tin động trời. Cậu đoán xem bố tớ đến ở nhà ai nào? Chắc chắn cậu không đoán ra! Tớ mà nói ra chắc cậu sẽ sướng chết đi ấy! Là Kim Thuần Hy đó. đúng là Kim Thuần Hy của chúng ta! Ha ha ha!”
“Chúc mừng cậu! Xem ra ông trời đang giúp chúng ta đấy”
“Đúng thế~, tuyệt quá chừng!”
“Tiễn Ni, phải cố gắng đó! ông trời đã sắp đặt hai người rồi, nếu không thể cưa đổ anh ta trong thời gian đã định, cậu cứ đợi bị Sét đánh đi nhé!”
“Cái gì? Cái gì mà sét đánh??? Sao cậu nói gì mà khó nghe thé. Cậu cứ yên lâm đi, có bao giờ tớ thất thủ đâu”
“Cảm giác ở nhà anh ta thế nào?”
“Rất tuyệt!!! Tuy em trai anh ta cũng quái gỡ hệt vậy, có vẻ khó đối phó, song bác gái lại rất tốt với tớ, bác giống như mẹ tớ ấy, còn bố trí cho tớ một căn phòng màu hồng đẹp nữa…”
“ừ, cậu phải nhớ luật cấm của chúng ta đó – tuyêt đối không được nảy sinh tình cảm với vật săn…”
” ^~^ Biết rồi, biết rồi. cậu yên tâm đi, tuyệt đối không thể, cái loại ấy à! Được rồi, hôm nay mệt quá. phải ngủ một giấc thật ngon trên chiếc giường lớn màu hồng này mới được, mai gặp nhé!”
“Cố lên! Mai gặp!”
Lần đầu trong giấc mộng được mẹ ở bên cạnh, chưa bao giờ tôi ngủ ngon đến thế! Hehe

~~Buổi sáng gặp cái tên lạnh lẽo kia ở bàn ăn, tôi còn cảm thấy khó hiểu, giống như đang nằm mơ vậy!
Ăn sáng xong, tôi vác cặp chuẩn bị chen xe buýt, không ngờ bác gái gọi: “Tiễn Ni, con đi với Thuần Hy đi!”
“Mẹ, không cùng đường!” Một giọng nói lạnh lùng lâm li vang đến, ngoài cái tên Thuần Hy lạnh như băng ấy ra thì còn ai khác.
Cứ nói thẳng là không muốn đưa tôi đi là được, kiếm cớ gì mà thô thế, học cùng trường mà bảo là không cùng đường, vậy mà anh cũng nghĩ ra đuợc. Thật là… Bản tiểu thư đây không thèm ngồi xe anh đâu! Hừ-—
Khoan đã, không được, sao tôi lại có ý nghĩ đó được, giờ là phải theo đuổi anh ta mà, nhất định phải mặt dày đeo bám quyết liệt mới đúng, hôm nay nói gì thì nói cũng phải ngồi xe anh ta đến trường! Quách Tiễn Ni bây giờ phải hy sinh cái tôi, hoàn thành sự nghiệp lớn lao!
“Thuần Hy ngậm miệng lại ẹ! Cái gì mà không cùng đường? Hai con học cùng trường mà bảo không cùng đường à? con xem mẹ con là đồ ngốc à?” Woa woa…bác gái tuyệt vời quá, chính xác, con ủng hộ bác!!!
“Hôm nay con phải đến thư viện, nên không cùng đường!” Cái tên này đúng là xảo quyệt hết chỗ nói.
“Vậy con cũng phải đưa Tiễn Ni đến trường rồi đi thư viện sau! Nhà chúng ta có mấy chiếc xe mà phải để Tiễn Ni di xe buýt mãi à?”
“Vậy phải nhờ anh Thuần Hy rồi!”, Đây là lời tôi nói sao? Tự tôi cũng muốn ói…
“Được rồi, nhanh đi, lên xe!” Anh ta làu bàu với vẻ nóng nảy.
Anh ta đang nói với tôi hả? Sao mắt không nhìn tôi?
“Anh đang nói chuyện với tôi hả?”
“Ngốc, tưởng tôi nói với cái xe chắc!”
Ngốc? Dám nói tôi ngốc??? Nhịn đi!!! Nếu không phải đã hứa hẹn thề thốt, tôi đã xử đẹp anh rồi!!!
Dù thế nào đi nữa tôi vẫn ngồi lên xe ! Hừ…Cái loại này phải dạy dỗ mới được!
Chiếc xe lao đi thật nhanh, may mà Quách Tiễn Ni tôi không phải lọai con gái tầm thường, có thế thôi mà đã dọa tôi ư? Tóm lại chiếc xe tôi ngồi chắc rồi!!! ha ha ha!
“Dừng xe! Dừng xe!” Tôi bỗng kêu toáng lên.
Xe phanh lại rat gấp! Đã dừng! Cái tên này thì ra còn có chút ngoan ngoãn. He he.
Tôi vội vàng nhảy xuống. Tôi xuống ở đây vì tôi đã nhìn thấy Tịnh Mỹ. he he… Xuống xe rồi tôi mới nhận ra tôi đã sai.
Ngoài đôi mắt muốn ăn tươi nuối sống tôi ở trên xe kia, còn có những ánh mắt vừa căm hận vừa ghen tức trên đường nữa. Đây là con đường duy nhất để đến trường, sao tôi lại xuống xe ở đây cơ chứ? Lại còn xuống từ xe của “bảo bối của trường~Kim Thuần Hy” nữa? Tôi đúng là hồ đồ mất rồi. chẳng phải là muốn trở thành kẻ thù chung của mọi nữ sinh trong trường sao?
“Cậu sắp thành đối tượng” quan tâm “của mọi nữ sinh trong trường Trung học Sâm Vĩnh này rồi đó!!!” Tịnh Mỹ vừa thích thú quan sát thái độ quái gở của đám mê trai, vừa không quên trêu chọc tôi.
“Do cậu cả! Nếu không phải nhìn thấy cậu thì tớ đã chẳng xuống xe.”
“Sao lại trách tớ? Tớ có bảo cậu xuống xe đâu! Dù sao nữa, trò vui sắp diễn ra rồi đây! Hi hi A_A, lúc Tịnh mỹ nói thế, ánh mắt bắt đầu có một màu rất đậm, đó là dấu hiệu báo trước khi nó thấy hứng thú một điều gì đó!
Sao lúc nảy mí mắt tôi cứ giật giật liên tục vậy????

 


Chương 23: 
CÒN 5 NGÀY

   

Thời gian săn ác quỷ của tôi mỗi lúc một ngắn, Kim Thuần Hy chết tiệt, dù ở cùng dưới một mái nhà nhưng vẫn làm cái vẻ mặt âm u đó, một ngày nói không đến ba câu, lại thêm cái tên quỷ nhỏ kia hình như cũng rất khó đối phó, phần trăm thắng lợi của tôi nhỏ quá!
Làm sao đây? Danh tiếng của tôi? Kỷ lục của tôi… 

“>00″Môn đẩy tạ nữ sắp bắt đầu, xin mời các vận động viên vào sân”
“Hu hu hu hu……… ” tôi đã bước vào sân đấu, vẫn còn chìm đắm trong sự nhiệt tình mà đội cổ vũ gia đình đã mang lại, không cách nào thoát ra đươc.  
“Tiễn Ni” tiếng Tịnh Mỹ vang lên.
Lạ quá, sao nó lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải đang ở trên khán đài đó sao? 
“Đúng là không chịu nổi cậu, người ta mới nhiệt tình chút xíu mà đã khiến cậu quên hết mọi thứ rồi. Được, được, đừng khóc nữa, sắp thi đấu rồi kìa, cố lên”.
“ừ” tôi cười mà nước mắt cứ tuôn ra.
Các nữ sinh xếp hàng trước tôi để tham gia môn đẩy tạ rất nhiều, tôi và Tịnh Mỹ nhìn với vẻ rất thú vị. 
“-O- Quách Tiễn Ni, lớp E033 năm thứ nhất. Quách Tiễn Ni, lớp EO33 năm thứ nhất” Đài phát thanh tiếp tục lặp lại giọng nói vang vọng từ loa.
“Họ đang gọi cậu đó” Tịnh Mỹ nhắc tôi.  
“A! Ồ” 
Vẻ mặt lúc này của Tịnh Mỹ là ý gì thế? Hình như muốn nói tôi là đồ ngốc vậy.
Do tôi nhìn quá chăm chú nên không nghe thấy mà! (tiếng phát thanh ầm ầm thế kia mà tôi không nghe thấy, đã đủ chứng minh tôi chăm chú biết bao) thật là >.Ha ha ha.. Cuối cùng cũng đến lượt hoàng hậu thể thao Quách Tiễn Ni tôi hiện thân rồi. Ha ha ha!   
“Mười mét ở đâu? Hả?” Tôi vừa nhìn khắp lượt trong sân vừa lẩm bẩm
Đúng rồi, chắc là ở đó, 10 mét chắc là ở vị trí kia, cứ đẩy tạ đến đó là được, Tịnh Mỹ chẳng đã nói làm người phải khiêm tốn đó sao, đoạt giải quán quân cũng không cần tạo áp lực cho kẻ khác đâu! He he!
“Khoan đã” tôi đang chuẩn bị cầm tạ lên đẩy. Tịnh Mỹ bỗng gọi giật tôi lại, đưa cho tôi một tờ khăn giấy. 
“Lót tay bằng tờ này đã, đừng để tay bẩn” tịnh Mỹ quả nhiên chu đáo, chuyện này mà cũng nghĩ đến.
Chuẩn bị, dùng hết sức, chạy! Vút…
A! Lạ quá, sao khăn giấy cũng bay đi cùng với quả tạ vậy??? “Thành tích của bạn Quách Tiễn Ni -11m46” =.=
Woa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Thành tích tốt nhất!!! Mấy đứa khác đều đờ hết cả ra. 
Ha ha ha, nhìn thấy vẻ mặt mấy đứa đó, tôi biết ngay là không phải do tôi không khiêm tốn mà!
Year!!!! (^0^)Tuyệt quá! Quá đẹp! Thiên tài thể thao Quách Tiễn Ni đâu phải do thổi phồng mà có. Ha Ha Ha Ha…. 
Tịnh Mỹ đang cười! he he. Ăn chắc! 
“Woa! Tiễn Ni giỏi quá, Tiễn Ni cố lên, Tiễn Ni cố lên! !!!
Tú Triết đang cầm loa ngồi trên khán đài vừa gào thét lên vừa hoa chân múa tay loạn xạ. Động tác khoa trương ấy đúng là vừa buồn cười vừa đáng yêu, cái tên tế bào đơn này đúng là………..
Khoan đã, tôi nghe thấy giọng nói gì đó…. 
“Tiễn Ni, bác biết ngay là con giỏi nhất mà, phá kỷ lục rồi, lợi hại quá!” Khi tôi vừa lui ra ngoài, bác gái bèn hí hửng chạy đến.
“q(^o^)p Thuần Hy cố lên, cố lên Thuần Hy, cố lên, Thuần Hy, Thuần Hy cố lên!!!” Đó là trận thi đấu của Kim Thuần Hy ạ” tôi hỏi bác gái.   
“ừ, chạy ngắn cự ly 400 mét. Hì hì!”
Tôi đi theo tiếng hô cố lên để đến đó xem, quả đúng là tên đầu heo kia. 
Thế mà anh ta luôn dẫn đầu, tiếng hô cổ vũ bùng nổ khán đài, tất nhiên (số lượng mê trai chiếm nhiều nhất) chiếc loa khuếch âm của Tú Triết cũng cũng không tạo ra được hơn thế.
Kim Thuần Hy, bảo bối của trường cuối cùng đã giành phần thắng, như lẽ đương nhiên. Lúc anh ta chạy tới vạch đích, biển người ào ào dồn đến rất kinh khủng, mọi người xô đến chỗ anh ta, hoa tươi mà đám mê trai tặng suýt chút là nhấn chìm anh ta luôn. Có cần khoa trương thế không chứ? Chẳng qua chạy được hạng nhất thôi mà! Có gì ghê gớm đâu! Đúng là…
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.