Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử

Chương 14


Đọc truyện Nụ Hôn Của Quỷ – Tiểu Ni Tử – Chương 14


CHƯƠNG 36: 
XUÂN QUANG PHÁT LỘ RA NGOÀI
“Bài tập cô làm xong chưa?-_-” Câu đầu tiên Thuần Hy thổi ra khi hai chúng tôi ăn riêng với nhau lại là câu này, chẳng biết lãng mạn là gì, phá hoại không khí!
“vẫn chưa bắt đầu! Mai làm cũng không muộn mà”   
“Quên đi với trình độ của cô à?Lần trước chẳng lẽ cô bị phạt chưa đủ hả?
Anh! Đúng là xem thường người khác quá đáng!   
“Tôi chỉ nói sự thật!!” Đúng là tên chiết tiệt, lúc ăn cơm lại nói những lời này, cố tình phá hoại sự thèm ăn của tôi đây mà, báo hại tôi ôm mối hận đầy bụng đây! 
Đợi đi! Tối nay tôi sẽ làm hết đống bài tập đó cho xem! Hừ—! 
Không ngờ một nỗi là, lại bị tên quạ đen đó nói trúng T_T Sao bài tập gì mà khó thế này, ôi chao, khó quá! Buồn bực thêm bực bội!
Ôi ~chao~ơi, đề bài chết tiệt này sao cứ đối đầu với ta? 
*-* Không ổn rồi, nằm nghỉ năm phút rồi làm tiếp vậy nhớ lại từ lúc nấu cơm đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi huhu ..có lỗi với sự nhọc nhằn của bác gái quá.

Hả trời ơi~ ngủ mất một tiếng rồi? Không thể nào? Sao cứ thấy chỉ như chớp mắt ấy nhỉ! Đồng hồ có vấn đề à?
Mặc kệ làm bài tập thôi – ngủ năm phút – lại làm bài –l ại ngủ năm phút – lại làm bài – lại ngủ năm phút – lại làm bài – lại ngủ…- lại làm…
“0_0 ôi ôi ôi ôi !~ mẹ ơi sao trời sáng nhanh thế mình chưa làm xong trang nào. Khi ánh nắng ấm áp chiếu vào mái tóc tôi, tôi cuối cùng đã hòan tòan tỉnh táo trong cái vòng luân hồi “ngủ năm phút – làm bài tập”…ấy 
“Quách Tiễn Ni kêu gào gì thế hả làm tôi tỉnh rồi này!” Bên kia vẳng đến tiếng của ác quỷ.
“Làm sao đây?” Tôi ôm đống bài tập chạy vào phòng ác quỷ, bó tay rồi chỉ có nước hạ mình để đạt được mục đích thôi
“ối~ Sao cô không gõ cửa mà vào phòng tôi hả*>o-A_0 Đôi mắt tôi trợn to, rèm mi anh ta tôi có thể nhìn rõ mồn một , đến mức có thể đếm từng sợi. Sao anh ta cứ làm chuyện tôi không thể nghĩ đến nhỉ, nhưng mà, tại sao? Tại sao tôi không thấy ghét chút nào? Thậm chí còn thích nữa…   
Tôi nhắm mắt lại, bắt đầu quay cuồng…
Chắc đây là lần thứ hai chúng tôi hôn nhau nhỉ, cũng không báo trước như lần đầu tiên. Phải biết là một giây trước tôi vẫn còn mắng anh ta cái câu “Anh quên đi nhé!” vẫn còn chưa kịp thốt ra.
Nhưng không hoảng loạn như lần đầu, chỉ có dịu dàng và ấm áp khiến những bất mãn của tôi tan biến ngay trong khoảnh khắc này.   
Nhưng, nhưng tại sao giây phút này lại ngắn ngủi thế.

Đôi môi tôi được giải phóng không còn đếm được lông mi của anh, anh ta đưa quyển vở lên cười với tôi.   
“Không cần thật à…”
“Cần!!!” tôi buột miệng, nụ hôn đó khiến tôi quên hết những gì vừa xảy ra.
“he he âm mưu của tôi thắng lợi rồi nhé! Tôi biết ngay cô không thể không cần vở ghi của tôi mà!”
“Gì chứ? Anh nói rõ tôi xem, nụ hôn lúc nãy của anh là ý gì?” 
“Một sự trừng phạt” 
“gì chứ?” 
“Ai bảo cô trộm vở tôi?”-
“Kim Thuần Hy chết tiệt, anh đi chết đi” Tôi ném vở thật mạnh vào anh ta, đùng đùng chạy ra ngoài
Gì chứ ! Đồ sâu chết tiệt Ị Kim Thuần Hy lạnh lùng ! Kim Thuần Hy khốn khiếp! Kim Thuần Hy đáng chết! Anh tưởng anh ngon lắm hả?
Tôi chẳng hề thích anh, không hề chẳng qua tôi xem anh là mục tiêu thứ 100 thôi , là “mục tiêu săn ác quỷ” Anh có hiểu không tên đáng ghét! Đáng ghét   
Hừ~~!cứ đợi đó đi! Tôi nhất định sẽ đá anh khi anh đã yêu tôi chết đi sống lại. Tất cả những gì anh làm hôm nay anh sẽ phải chịu hậu quả về sau! Tôi sẽ khiến anh trả giá đắt! ha ha! Ha ha! Ha haha ha!!! (Lạ thật trong nụ cười này sao lại có vị đắng thế nhỉ)
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.