Nụ Hôn Của Quỷ - Tiểu Ni Tử

Chương 120


Đọc truyện Nụ Hôn Của Quỷ – Tiểu Ni Tử – Chương 120

Thuần Hy hôm nay đã uống thuốc nổ
Tiễn họ về rồi, tôi ngồi phịch xuống đất. Vừa uống canh bố nấu, vừa hào hứng lục lọi đống đồ mà họ vừa mang tặng…
“Món này chơi thích thật, he he…”
“Món này là món gì vậy? Xem ra rất ngon đây! Thử xem nào! Ừ, đúng là ngon thật, ngon quá, ngon quá, ngon ngon quá, ha ha… mình phải ăn nhiều vào…”
“Woa, búp bê này đáng yêu quá, đáng yêu chết đi được! Ừ, mình thích! Nào, hôn cô Tiễn Ni một cái đi, không, là mẹ Tiễn Ni chứ, mẹ, biết chưa? He he, chụt, he he…”
“Ừ, tâm trạng khá hơn nhiều, có món ngon để ăn, đồ chơi để chơi, he he, HOHO. Búp bê ơi, nghe nhé, mẹ của con sắp hát đây, khụ khụ… ừm, chuẩn bị – Đi! Đi! Đi! Tinh thần tốt! Tôi thích nhất là đi bộ, cứ tiến về phía trước, sói này, cáo này, mau mau ra đây, đến rừng sâu thám hiểm, có rất nhiều bạn bè, thực sự rất là vui, thật là, thật là vui…”
“Đi! Đi! Đi! Tinh thần tốt! Tôi thích nhất là đi bộ…”
“Ngốc!!!” Khi hai chữ này đập vào đầu tôi, tôi nhìn thấy Thuần Hy xuất hiện ở ngưỡng cửa.
Hình như anh đã đứng đó rất lâu rồi, lặng lẽ nhìn tôi, vẻ mặt đau buồn…
Sao thế??? Một dự cảm không lành thoáng qua nhưng tôi vẫn nở một nụ cười rất tươi như ánh nắng mặt trời với anh.
Ừ, phải cười với anh nhiều hơn, sưởi ấm anh nhiều hơn, như thế thì sau khi tôi đi rồi, anh sẽ không lạnh lùng băng giá nữa, he he…
“Sao anh nhìn em mà không nói gì vậy?”

“…”
“Thuần Hy…”
“…”
“Lần này em… ngất đi bao lâu thế? Em nhớ lần trước có đến mười ngày…”
“Không, chưa đến hai mươi bốn tiếng!”
“Vậy sao nhìn anh có vẻ không vui thế? Em nói sao anh biết nhé, lúc anh cười là đẹp trai nhất, he he!”
“Em vẫn là trẻ con à?” Anh nhìn tôi, đứng lặng ở cửa.
“Gì cơ???” Sao tự nhiên đổi xoạch sang vấn đề khác vậy.
“Đừng ngồi trên đất!”
“Sao thế? Em thích ngồi trên đất mà, anh xem tự do biết bao, nằm ngồi kiểu gì tùy thích, he he. Hơn nữa sàn nhà đâu có bẩn, có trải thảm, thoải mái lắm, lại ấm áp nữa, thật sự thoải mái hơn trên giường nhiều, không tin à? Không tin anh cũng đến ngồi thử xem. Đến đi mà, đến ngồi thử đi mà, em không lừa anh đâu, thật đấy…”
“Em bị điếc hả???” Anh đột nhiên gầm lên khiến tôi giật bắn mình.
“Này, Kim Thuần Hy, tại sao lại to tiếng như thế chứ, anh muốn dọa em chết à. Không ngồi trên đấtthì thôi, có gì đâu”. Tôi uất ức đứng lên, “Thật là, chẳng bao giờ biết dịu dàng là gì, anh không học Tuấn Hạo để dịu dàng hơn với em à…”
“Phải! Cậu ta dịu dàng! Anh không dịu dàng! Vậy em ở bên cậu ta đi!”
“Cái gì chứ??? Kim Thuần Hy, hôm nay anh bị sao thế hả? Giống như uống thuốc nổ vậy?”
“Này, Kim Thuần Hy, Thuần Hy…”
Anh phớt lờ, quay đầu bỏ đi mất.
Thật là! Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!!!
Buồn quá, buồn quá, buồn chết đi được, những món đồ chơi thú vị lúc nãy giờ đây chẳng còn chút hấp dẫn nào với tôi nữa! Tôi đi đi lại lại trong phòng bệnh với nỗi buồn phiền, cuối cùng đá văng đám đồ chơi sang một bên, quyết định đi tìm Thuần Hy.
Tôi phải đi xin lỗi anh! Tất cả là tại tôi không tốt. Anh có ý tốt nhắc nhở, lo cho sức khỏe của tôi mà tôi lại bướng bỉnh không nghe lời anh, lại còn so sánh anh với Tuấn Hạo. Anh là nguời có lòng tự tôn rất cao, nổi cáu với tôi cũng là bình thường…

“Tiễn Ni!!!”. Tôi vừa ra khỏi phòng thì bỗng đâu xuất hiện một bó hoa lỗ băng thật to, tiếp đó, một gương mặt đẹp trai xuất hiện.
“Tuấn Hạo”. Tôi không hề tỏ ra mừng rỡ, vì từ khi tôi ở bệnh viện, ngày nào anh cũng đến tặng cho tôi một bó. Tôi nghi ngờ anh đã trồng riêng những đóa hoa lỗ băng này.
“Cám ơn”. Tôi cười hi hi ôm lấy bó hoa, đổi bó nhày hôm qua để cắm bó mới vào lọ.
“Thấy em tỉnh dậy là anh vui lắm rồi!Cứ tưởng em còn chưa tỉnh chứ!”
“He he, em cũng thế, cứ lo mình không tỉnh lại được nữa, cảm giác tỉnh dậy thật tốt, ha ha”.
“Em đang định ra ngoài à?”
“Ừm, lúc nãy em cãi nhau với Thuần Hy, phải đi xin lỗi anh ấy”.
“Thế à, vậy em không nên đi, cậu ấy phải xin lỗi em mứoi đúng.”
“Tại sao? Là do em sai mà”.
“Cho dù là ai đúng ai sai, con trai phải chủ động xin lỗi”.
“Tại sao???” Anh càng nói tôi càng không hiểu…
“Đó là quyền lợi và nghĩa vụ riêng mà con trai cần có mà”.
“Thế ư? Sao em vẫn không hiểu tí nào?”
“He he”. Anh cười, “Không sao, không hiểu thì thôi vậy”.

He he, nếu không sao thì tôi cũng không nghĩ đến vấn đề đó nữa.
Thế là tôi chuyển chủ đề, “Đúng rồi, Tuấn Hạo, Thuần Hy hôm nay hình như hơi quái quái thế nào ấy, lúc nhìn thấy anh ấy em đã có cảm giác anh ấy không vui. Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Ôi, sao nghe tôi hỏi câu này cảm giác Tuấn Hạo hơi run lên, nhưng anh nhanh chóng trở nên điềm tĩnh, mỉm cười nói:
“Không có, chẳng có chuyện gì hết”.
“Thật không? Thật là không có chuyện gì chứ?”
“Không có chuyện gì cả! Em là người hiểu rõ hơn ai hết, Thuần Hy luôn lạnh lùng thế mà, người lạnh lùng thì dù có vui hay không ngoài mặt cũng tỏ ra không vui!”
“Ừm! Anh nói cũng đúng! He he”.
Xem ra tôi cả nghĩ rồi, hi hi, có phải người sắp chết trở nên hay suy nghĩ lung tung không? He he…
Hôm ấy tôi không tìm Thuần Hy để xin lỗi, mà ăn chút đồ Tuấn Hạo mang đến rồi bắt đầu ngủ vùi, vì cảm thấy rất mệt, rất buồn ngủ, thật sự là thế, gần đây lúc nào cũng vậy, không biết có chuyện gì không, lẽ nào bệnh tình của tôi đã xấu đi?
Còn lời xin lỗi biết làm sao bây giờ? Có lẽ như Tuấn Hạo nói, ngày mai tôi mở mắt sẽ thấy Thuần Hy ngồi bên giường và xin lỗi tôi, vì Thuần Hy là một người con trai đích thực mà, he he.
“Thuần Hy, em yêu anh!!!!”. Ngay cả trong mơ, tôi vẫn nói thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.