Đọc truyện Nụ hôn của anh – Chương 7
Chương 7: Tôi thích nghe anh gọi tên của tôi.
Bãi đậu xe ở tầng hầm vô cùng yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, ngay cả khi tiếng nhạc đã bị đè lên thì vẫn có thể nghe được rõ ràng, phá tan không khí tràn ngập dục vọng bên trong xe cũng kéo luôn Hình Yểu đang trong sương mù mông lung ra ngoài.
Cô đẩy Tần Cẩn Chi ra sau đó kéo sợi dây váy đã tuột xuống tận khuỷu tay lên rồi bước xuống xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một chiếc xe khác đang chạy tới, ánh đèn chói mắt từ đầu xe đảo qua, chiếu rọi lên thân hình đang đứng bên ngoài cửa sổ xe, Tần Cẩn Chi thu lại ánh mắt sau đó vặn mở nắp bình nước khoáng rồi ngửa đầu uống cạn.
Người gọi tới cho Hình Yểu là ông nội của cô, làm cho cô tỉnh rượu hơn phân nửa, đến khi nhớ tới Tần Cẩn Chi vẫn còn đang ở trên xe thì đã là chuyện của mười phút sau đó.
Nhiệt độ khô nóng trong xe đã sớm nguội lạnh, anh không nói lời nào, Hình Yểu cũng biết việc cô kêu dừng lại vừa rồi rất gây mất hứng, chuyện giữa nam nữ với nhau, một khi đã tỉnh táo trở lại thì lập tức chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tần Cẩn Chi gọi tài xế lái thay tới, Hình Yểu lấy điện thoại tắt tiếng hoàn toàn rồi ngồi vào ghế sau.
“Nhà ở đâu?”
“Trường học nghỉ hè có gác cổng, sớm đã qua thời gian cho phép, không trở về được.” Hình Yểu nhẹ nhàng lau dấu son môi dưới cằm của anh rồi bổ sung thêm: “Tôi không mang theo chứng minh nhân dân.”
Anh nhìn qua, không rõ ý tứ gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình Yểu giúp anh sửa sang lại cổ áo sơ mi rồi lại nói tiếp: “Bạn của tôi hôm nay cũng phải ở cạnh bạn trai.”
Nửa giờ sau tài xế lái thay ngừng xe tại nơi ở của Tần Cẩn Chi.
Váy trên người của Hình Yểu vẫn còn có thể miễn cưỡng mặc được nhưng không che được vết đỏ trên cổ, người đàn ông đi ra từ thang máy nhìn cô nhiều lần, Tần Cẩn Chi nhấn nút thang máy lên thẳng tầng mười sáu.
Trên kệ giày không có dép lê dành cho phụ nữ, Hỉnh Yểu cảm thấy cũng chẳng sao cả, cứ để chân trần mà đi thẳng vào trong phòng, phòng khách sạch sẽ đến mức lạnh lẽo, tủ lạnh ngoại trừ rượu thì chẳng có thứ gì khác có thể ăn.
Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, Hình Yểu quay đầu lại, anh đã đổi một bộ quần áo khác, mái tóc ngắn có chút rối, gọng kính màu bạc làm dịu đi gương mặt có tính công kích kia.
“Gần đây có nhà hàng mở cửa hai mươi bốn giờ, có thể giao cơm.”
“Tôi không đói bụng, tôi muốn làm cho anh một chút thức ăn đơn giản.” Hình Yểu tìm được gạo trong ngăn tủ: “Đau dạ dày vậy thì nên uống cháo.”
Tần Cẩn Chi rất bận, khi đi làm không phải ở trong phòng phẫu thuật thì cũng là đang trên đường đi đến phòng phẫu thuật, chỉ có thời gian nghỉ ngơi mới có thể nấu cơm, trong phòng bếp, đồ vật nên có đều có đầy đủ, tuần này anh vô cùng bận rộn nên cũng không để cho dì mua đồ ăn.
Anh nhìn thấy Hình Yểu múc hai chén gạo vẫn còn cảm thấy không đủ, sau đó lại múc thêm một chén nữa, cuối cùng nấu thành một nồi cơm.
“Để tôi nấu lại lần nữa…”
“Không cần.” Anh cởi dép lê rồi để bên cửa phòng bếp sau đó xoay người đi ra ngoài: “Đi rửa mặt đi.”
Dép lê vẫn còn dư lại hơi ấm của anh, Hình Yểu mang dép lê vào, gót chân cách mép của dép lê một khoảng lớn.
Nhiệt độ trong phòng tắm vẫn còn chưa tan, hơi nước ngưng tụ lại trên vách tường chảy xuống đọng thành vũng nước nhỏ.
Trong túi có khăn giấy để tẩy trang, Hình Yểu chỉ dùng mười phút đề tắm rửa, khi cô ra tới thì nhìn thấy Tần Cẩn Chi đang hút thuốc trên ban công, nhìn xuống từ tầng mười sáu, ánh đèn của hàng vạn gia đình cũng chỉ còn là những đốm ánh sáng nhỏ.
Hình Yểu lấy đi điếu thuốc đang cắn bên khoé miệng của người đàn ông, nhón chân muốn hôn anh, anh ngẩng mặt tránh đi, Hình Yểu lại đuổi theo sát, mũi chân chống lên chân của anh, môi cách yết hầu của anh chỉ còn một khoảng cách ngắn.
Cổ tay bị siết chặt làm rơi rụng tàn thuốc xuống cọ qua làn da trên đùi của cô.
Đầu của cô dựa vào lòng ngực của người đàn ông, thấp giọng cười khẽ, dập tắt điếu thuốc lá trong gạt tàn rồi kéo quần của anh xuống, ánh đèn phòng khách sáng ngời hắt nhè nhẹ lên ban công, cô cúi đầu nhìn xuống, vật mềm mại phía bụng dưới của người đàn ông có màu nhàn nhạt.
Môi của Tần Cẩn Chi mím thành một đường thẳng, mi mắt giật giật, nếu dùng lực mạnh trên cổ tay thon gầy của cô tăng thêm một chút nữa thì có lẽ nó sẽ gãy trong tay của anh.
“Hình Yểu.”
“Tôi thích nghe anh gọi tên của tôi.” Cô hạ thấp thân mình, quỳ xuống mặt đất rồi để chóp mũi sát vào để ngửi thử, ngoại trừ mùi sữa tắm giống trên người của cô thì ngoài ra không có mùi vị kỳ lạ nào: “Nhưng tôi không thích giọng điệu hung dữ đấy của anh.”
Cô há miệng ngậm lấy phần đỉnh đầu, khiến cho âm cuối của lời nói có chút mơ hồ.