Bạn đang đọc Nụ Hôn Bánh Mì – Chương 4: Cup-cake phủ kem tươi
Chúng tôi rời khỏi khách sạn Green World khi trời đã nhá nhem tối. Nói cho chính xác thì “chúng tôi” ở đây chỉ có tôi và Mạnh. Sau khi nghe công bố kết quả cuộc thi, các ứng viên khác đã lặn mất tăm, chả còn thấy bóng dáng của ai trong khách sạn nữa. Đường phố Sài Gòn trong cảnh chạng vạng mang một vẻ đẹp riêng biệt. Đó là khi ánh điện bật sớm từ các tòa nhà hòa cùng với ánh sáng mặt trời còn sót lại của một ngày dài. Những khuôn mặt sau một ngày mỏi mệt dường như giãn ra, thư thái hơn. Đứng trên vỉa hè phía bên hông khách sạn, Mạnh hỏi tôi:
– Chị về đường nào? Chị có xe không? Để em chở chị về?
– Đường này! – Tôi chỉ. – Gần lắm! Chị đi bộ được! Thôi chào em nhé.
Tôi vẫy vẫy tay. Nhưng mới chần chừ đi được năm bước, tôi quay đầu lại. Mạnh vẫn đang đứng ở đó, nhìn theo dáng tôi đi:
– Này Mạnh!
– Này chị An!
– Gì vậy? – Chúng tôi cùng đồng thanh kêu lên. Sau đó, phá lên cười vì sự trùng hợp.
– Chị nói trước đi.
– Chị chỉ thắc mắc một điều. Là em không hề muốn tham gia cuộc thi này một chút nào, đúng không?
– Em hoàn toàn chả quan tâm gì đến nó.
– Vậy sao em còn tham gia?
– Hừm! – Mạnh cau mặt lại. – Bị ép buộc! – Nhưng cậu ngay lập tức cười to. – Ha ha, nhưng em đã giải quyết nó tốt đấy chứ! Món bánh mì Sài Gòn ấy! “Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ. Bánh mì Sài Gòn, đặc ruột thơm bơ. Bánh mì đi…”.
Mạnh nhại theo giọng rao của những gánh bánh mì rong hay đi ở ngoài đường làm tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
– Vậy có nghĩa em không phải là một thợ bánh. Em làm gì nào?
– Em hai mươi mốt tuổi, thất nghiệp! Nhưng mà này, em có thể làm nghề người mẫu đấy! Chị thấy sao? Người mẫu, diễn viên?
Mạnh giả bộ nghiêng người qua một bên, lấy một tay vuốt tóc, rồi hếch đầu lên, mắt chớp chớp nhìn tôi. Thấy tôi cười không nói gì, anh chàng càng làm điệu bộ tợn.
– Chị không thấy à? Da đẹp, dáng xinh, mặt ăn hình này. Đứng với em, Lee Jun Ki (một diễn viên thần tượng của Hàn Quốc) còn phải ghen tị ấy chứ.
– Phải rồi! Hợp lắm! À, mà lúc nãy em định gọi chị có chuyện gì vậy?
Khuôn mặt đang giỡn của Mạnh tự nhiên trầm lại:
– Nói gì nhỉ, em quên mất rồi!
– Chán em quá. Thôi chào! Chị đi đây!
– Tạm biệt, Vi An.
Câu nói cuối của Mạnh du dương như những nốt nhạc.
* * *
Khoe ngay lập tức! Đó là điều duy nhất tôi muốn làm lúc này và đã làm một cách nhiệt tình. Kết cục là tôi gửi một mớ email cho Bertrand, cho các đồng nghiệp cũ ở Paris, chỉ để khoe khoang rằng tôi đã được nhận vào làm ở Green World. Nếu những người tôi gặp trên đường đi mà chịu lắng nghe tôi, thì tôi cũng muốn khoe cho bọn họ biết luôn nữa. Nhưng người ta vẫn thường hay nói việc gì giữ kín thì dễ thành, còn chưa chi đã đem khoe khoang là y rằng sẽ gặp điều không hay. Run rủi một nỗi, rằng cái điều rất – vô – căn – cứ trên nó lại vận đúng vào trường hợp của tôi. Tất nhiên, đó là chuyện xảy ra sau này. Chứ hiện tại, tôi chẳng tội vạ gì mà giữ kín trong lòng.
Còn một người nữa chắc cũng đang sốt ruột chờ điện thoại của tôi, dì Lan! Phải gọi ngay cho dì mới được.
– A lô?
– Chào dì, con đây!
– Ôi, Vi An đấy hả con. Sao con biến mất cả ngày hôm nay vậy? Dì gọi cho con mấy cuộc mà không được! Chuyện khẩn con ơi. Tới ngay nhà dì đi.
Rồi điện thoại bị cắt. Tôi bấm nút gọi lại.
– Dì đang bận lắm. Con cứ tới đã nhé.
Tôi phụng phịu. Dì chẳng thèm hỏi thăm tôi lấy một câu. Dì đã quên hôm nay là ngày gì rồi à? Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng hơn chuyện cô cháu gái yêu quý của dì tham gia buổi tuyển dụng cam go hôm nay chứ?
Tôi giả vờ khoác một cái mặt bí xì xị khi đứng trước chiếc cổng sắt sơn trắng, kiểu làm giả hàng rào gỗ; bấm liên hồi lên chiếc chuông cửa đã cũ mèm. Chiếc chuông cửa này hay ở chỗ là mặc cho bạn bấm mỏi tay cỡ nào, nó cũng chỉ kêu đúng ba tiếng. Căn nhà của dì Lan còn rất nhiều điều thú vị khác, giống hệt như chủ nhân của nó – bà dì độc thân yêu quý của tôi – người mà nhiều lúc tôi ngỡ là chị, chứ không phải là dì của mình nữa.
– A, con gái! Vào đi cưng! – Dì Lan hồ hởi mở cổng. Chiếc cổng gỗ này chính là một điểm hay ho nữa của căn nhà. Nó thấp lè tè, nhìn thì người ta nghĩ ngay rằng chỉ cần nhón chân là bước qua, cần gì phải mất công đợi mở cổng. Ấy thế mà bạn nào hấp tấp thò chân qua chắc chắn sẽ “mắc câu”. Vì nền sân bên trong thấp hơn nhiều so với vỉa hè, nguyên do trước kia trong sân có một cái rãnh nước giờ đã cạn.
Không để ý đến bộ mặt khó coi của tôi, dì kéo tuột tôi vào trong nhà, sau đó tíu tít dắt vào phòng ăn. Trên bàn ăn là một mâm cơm được đậy lồng bàn. Dì ấn tôi ngồi xuống ghế.
– Ngồi xuống đây con. Túi xách vứt đại qua bên đó đi. Nhìn đây này con. Một, hai, ba! Tén tèn! – Dì vừa đếm vừa mở lồng bàn ra. Trên bàn… chẳng có gì ngoài một tô phở đang bốc khói và một cái đĩa trống. Trên đĩa có một tấm thiệp nhỏ.
– Dì gọi con đến ăn phở ạ? – Tôi kinh ngạc kêu lên.
– Ờ thì… Mà không! Ngốc, không. Gọi con đến là để đọc tấm thiệp. – Dì cầm nó ấn vào tay tôi. – Đó, con đọc đi.
Tôi nghi hoặc chậm chạp mở tấm thiệp, nhận ngay ra nét chữ, nói một cách hoa mỹ là rồng phượng, nhưng bản chất đó là kiểu chữ “giun dế” vừa đọc vừa phải luận của dì Lan: “Chúc mừng con Vi An. Dì biết con sẽ làm được mà. Dì rất tự hào về con. Hãy chinh phục tất cả khách hàng của Green World nhé!”.
– Ôi dì ơi! – tôi cảm kích kêu lên. – Sao dì biết là con trúng tuyển để chúc mừng vậy?
– Giác quan thứ sáu đấy! – Dì tủm tỉm cười. – Nói vậy thôi chứ nghe giọng con hồ hởi nói “Chào dì, con đây” trong điện thoại là dì biết rồi. – Dì kết luận.
– Còn tô phở này thì sao ạ?
Dì ngượng ngùng:
– Đúng ra theo bài bản thì phải nấu một mâm thịnh soạn để chúc mừng con. Mà một tuần nay dì bận quá. Dự án viết kịch bản phim mới với đạo diễn đã chính thức bắt đầu. Dì mua phở ngay đầu ngõ cho nhanh. Nhưng phở ở đó khá ngon đấy!
Tôi mỉm cười, thấy thương dì vô cùng. Dì Lan bốn mươi hai tuổi nhưng nhìn còn khá trẻ. Dì không lập gia đình. Trước đây dì làm trong ngành xuất bản, chuyên dịch và viết sách về ngôn ngữ học. Một vài năm vừa qua, dì cộng tác viết kịch bản với các hãng phim truyền hình. Hình như dì có duyên với mảng này, vì phim của đạo diễn nào qua tay nhà biên kịch Hoàng Lan bao giờ cũng được người xem đón nhận nhiệt liệt. Người ta thường nhìn dì và nói “tài hoa bạc phước” – ám chỉ việc dì chưa lấy chồng. Nhưng cả tôi và dì đều biết rằng, điều đó chẳng mảy may khiến cho dì phiền lòng. Dì hoàn toàn hài lòng với cuộc sống của mình, say mê công việc và trân quý sự tự do tự tại của một người phụ nữ độc thân.
Trong khi tôi xì xụp ăn tô phở thịt bò tái đầy tú ụ, dì ngồi chăm chú xem một chồng tài liệu. Dì xem lướt lần lượt hết cuốn này đến cuốn khác, vừa xem vừa ghi chép vào một cuốn sổ nhỏ bìa da màu đen. Dì giơ một cuốn lên, đúng lúc hai hàm răng của tôi đang đánh vật với một miếng thịt bò dai một cách bất thường:
– Này Vi An, lại đây xem này. Anh chàng đẹp trai này là diễn viên chính của bộ phim đang khởi quay đấy! Anh ta khiến cho dì rất hứng thú với việc viết các tập phim tiếp theo. Chưa bao giờ dì thấy một diễn viên nam đẹp như thế này. Lại đây coi đi con.
Tôi ngừng ăn, chỉ ngẩng lên nhìn qua quýt rồi tiếp tục quay lại với miếng thịt bò nhai dở.
– Anh ta là một trong những người mẫu sáng giá nhất của làng thời trang Việt Nam hiện nay đấy. Mới nổi lên cách đây hơn một năm thôi, nhưng rất có triển vọng. Một vẻ đẹp vừa cổ điển, vừa phóng khoáng.
– Chà chà! Đẹp cỡ nào mà lại khiến người đẹp Hoàng Lan khen không tiếc lời thế kia nhỉ? – Tôi trêu dì, rồi nhún vai thờ ơ. – Nhưng cứ nghe tới người mẫu là con dị ứng rồi. Toàn một kiểu rỗng tuếch. Người mẫu thì cứ ở trên sàn catwalk đi, còn đua đòi đóng phim làm gì không biết.
– Một số người rất có năng khiếu diễn xuất. Anh chàng này thì dì không rõ. Dì chỉ mới xem anh ta đóng quảng cáo thôi. Nhưng đạo diễn nói anh ta cũng có chút thực lực.
Tôi trề môi ra, bấm một cái móng tay giơ lên:
– Cũng có chút thực lực, tức là có tí tẹo thế này thôi dì ơi.
– Ôi cái con bé này! À, mà chiều mai dì có khả năng sẽ gặp anh ta theo lời khuyên của đạo diễn. Con đi chung với dì nhé. Cơ hội để ta gặp người nổi tiếng.
– Con chả ham hố. – Tôi tuyên bố dứt khoát.- Con ở nhà ngủ.
– Hừm, lười quá. Con sẽ hối tiếc đấy. Dì đảm bảo con sẽ mê mệt anh ta từ cái nhìn đầu tiên.
Dì tôi nịnh nọt. Hứ, tôi hai mươi ba tuổi rồi, có phải “xì-tin” hay ô mai gì đâu mà còn mê những anh chàng người mẫu bảnh chọe chứ. Thú thật điều này nghe có vẻ hơi phiến diện, nhưng tôi tin chắc rằng những ai làm người mẫu thì học rất dốt. Có dốt mới làm nghề này, không thì họ đã thành công ở những lĩnh vực khác rồi. Mà tôi thì chắc chắn là không thể mê nổi một ai đẹp trai mà học dốt được!
* * *
Cuối cùng tôi cũng ăn xong tô phở, ngồi ì ạch xoa cái bụng no căng. Dì Lan dời mắt khỏi chồng tài liệu nói:
– Vi An, con ăn xong thì chạy ra tiệm bách hóa ngoài kia mua cho dì một ít bánh kẹo nhé!
– Bánh kẹo ư? Để làm gì ạ?
– Thì để cho cuộc hẹn ngày mai đó.
– Với tay người mẫu ấy ạ?
– Ừ, đúng rồi.
Dì tôi nói chắc nịch. Mua bánh kẹo để mai hẹn người mẫu nổi tiếng? Dì tôi có lẫn không vậy nhỉ? Chẳng lẽ dì Lan định dùng bánh kẹo để mua chuộc một người – hẳn đã qua cái tuổi thiếu niên nhi đồng của anh ta cả ngàn cây số? Thấy tôi vẫn còn chùng chình nghi hoặc đứng ở đó, dì nhướn mắt lên dò hỏi, rồi bất ngờ đập lòng bàn tay lên trán, cười phân trần:
– Ồ, dì quên mất chưa có nói rõ với con. Là thế này con ạ. Ngày mai, dì hẹn gặp anh bạn người mẫu, nhưng là gặp ở trại trẻ mồ côi Hoa Hồng. Đó là một trong những bối cảnh chính của phim. Đoàn làm phim sẽ kết hợp với một tổ chức tình nguyện tới thăm các em bé. Đồng thời cũng để đạo diễn, biên kịch, diễn viên và tổ quay phim gặp gỡ, trao đổi và khảo sát thực tế. Bánh kẹo mua là để cho các cháu nhỏ ở đó.
Tôi gật đầu, nhặt cái ví tiền lên.
– Có bao nhiêu em bé ở đó vậy dì?
– Gần năm chục cháu.
Một ý tưởng lóe trong đầu. Tôi reo lên hào hứng:
– Dì ơi, con có ý này. Con, tự tay con sẽ làm bánh cho các em bé ở Hoa Hồng. Một ổ bánh ga tô thiệt là lớn? Hay là bông lan vuông nhỉ? Không được. Phải là bánh kem. Các em nhỏ thích bánh kem. – Tôi bắt đầu mường tượng ra hình ảnh những khuôn mặt trẻ thơ cười rạng rỡ bên những ổ bánh xinh xinh. – Mà phải rồi, con biết món bánh gì là hợp nhất. Là Cupcake đó dì. Là Cupcake!
Dì tôi mỉm cười trìu mến, thu dọn lại các chồng tài liệu rồi đứng lên:
– Được rồi, con gái. Nhưng dì e là con phải làm bánh một mình. Dì nhường lại căn bếp cho con đấy. À, có một cái máy trộn bột đã cũ nằm ở xó xỉnh đâu đó trong phòng này. Con tìm lấy mà dùng. Dì lên lầu đây.
Dì vừa ôm đống giấy tờ, vừa mở tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa chua dâu. Tôi tranh thủ ghé mắt vào xem có tận dụng được thứ gì để làm bánh không nhưng thật thất vọng. Chiếc tủ lạnh lớn ba ngăn trống trải, chỉ có vài hũ yaourt và mấy hộp sữa tươi. Rõ ràng là dì đang trong giai đoạn viết lách cật lực, hầu như không màng đến việc đi chợ hay nấu nướng. Tôi phải chạy ra tiệm bách hóa mua hầu hết nguyên vật liệu. Khuôn giấy thì bữa trước tôi mang tới nguyên một hộp chưa dùng đến. Phần khó nhất của buổi tối hôm nay là tìm ra cho được chiếc máy trộn bột đang ngủ vùi ở một góc nào đó trong bếp. Quả thật, đó là công đoạn vất vả nhất khi tôi làm mẻ bánh này cho các em bé ở trại trẻ mồ côi Hoa Hồng!
Trời đã khuya lắm. Tôi ngồi gà gật bên bàn ăn canh mẻ bánh cuối, mơ màng ngửi thấy mùi ngọc lan trong đêm được gió đưa từ ngoài hiên, qua cửa sổ bay vào trong phòng. Những hình ảnh xa xưa hiện lên trước mắt tôi. Căn bếp nhỏ, buổi đêm yên tĩnh, mùi ngọc lan. Gần gũi như thể tôi đang nhìn vào bên trong một căn phòng khác qua cửa sổ. Một cô bé con khuôn mặt ngái ngủ nhưng vẫn cố thức ngồi đợi trên ghế. Và ba tôi, mặc một chiếc tạp dề màu trắng, đang kéo từ trong lò nướng ra một chiếc bánh ga tô lớn. Nhưng thứ mà cô bé chờ đợi nãy giờ không phải là ổ bánh ga tô đó, mà là một chiếc bánh nhỏ xíu nướng trong khuôn giấy hình chiếc cốc được ba tôi làm từ khối bột thừa. Ba thổi chiếc bánh cho nguội bớt, rồi đưa cho cô bé. Cô bé tỉnh hẳn ngủ, ôm chiếc bánh nhỏ trong tay cười hạnh phúc. Đó là Cupcake. Đó là một thứ bánh kỳ diệu, làm đầy ấu thơ của một cô nhóc bằng chính hình hài nhỏ bé của nó. “Con có biết Cupcake còn được gọi là gì không?” “Là gì hả ba?” “Là Fairy cake!” “Fairy cake là gì hả ba?” “Là bánh thần tiên đó!”.
* * *
Trại trẻ mồ côi Hoa Hồng hóa ra lại khá gần nhà tôi ở quận 12. Tôi và dì Lan đi tới đó bằng chiếc xe Inova của một người trong nhóm tình nguyện. Chiếc xe bảy chỗ mà nhồi đến tận mười người, lại toàn các bà to béo, hộ pháp, sức nước hoa nồng nặc. Tôi bị nhét vào trong góc, phải nép hẳn người vào cửa kính, trong khi tay chật vật bảo vệ chiếc hộp có đựng nhiều Cupcake bên trong. Thật may tôi chưa phủ kem tươi lên mặt bánh, mà đem theo túi kem để tới nơi mới làm, chứ không thì đã bung bét hết cả.
Cuối cùng khi được giải phóng ra khỏi con xế hộp ngột ngạt, tôi phải tựa vào xe, ngửa cổ lên trời hớp hớp chút không khí trong lành. Dì Lan đeo lủng lẳng trên cổ một chiếc máy ảnh D90 hiệu Nikon, bước ngang qua tôi, buông một câu:
– Rốt cuộc cũng có người thay đổi ý kiến.
Ha, dì đang nói xỏ tôi đấy mà. Dì thừa biết là tôi tới vì món bánh Cupcake cho trẻ em, chứ không phải vì muốn thực mục sở thị chàng người mẫu sáng giá của dì mà.
– Ái chà! Cánh đạo diễn đã tới ráo cả!
Dì tôi khẽ kêu lên, rồi bước về phía tòa nhà bên tay trái, nơi đang phát ra tiếng loa đài nhộn nhịp. Trong sân có nhiều xe của những tốp người đến trước. Họ đang ở cả trong hội trường cùng với cán bộ trung tâm và các em bé mồ côi để phát tặng đồng phục và cặp sách. Những người đi cùng với tôi thuộc nhóm sẽ phụ trách nấu ăn cho buổi tình nguyện. Họ lấy trong cốp xe ra các thùng thực phẩm, khệ nệ xách vào nhà bếp. Tôi bê hộp bánh và thùng giữ lạnh đựng kem tươi đi theo. Tại bếp, mấy bà cô nấu món súp thịt gà bằng hai cái nồi to tướng. Họ vừa gọt khoai, xắt cà rốt, vừa nói đủ thứ chuyện. Mặc dù chưa gặp tôi bao giờ, nhưng họ vẫn hỏi han tíu tít, giống như là quen thân lâu lắm rồi. Tôi lấy bánh trong hộp ra đặt lần lượt lên khay, sau đó lấy túi kem, gắn đuôi bắt bông kem và bắt đầu phủ kem lên mặt từng chiếc Cupcake. Có điều gì thú vị trong việc nặn kem tươi lên mặt một chiếc bánh ngọt? Đó là lúc tôi để cho đôi mắt điều khiển tâm trí, tâm trí điều khiển đôi tay, cho đôi tay điều khiển túi kem và món kem tạo nên diện mạo chiếc bánh. Đó là lúc tôi phủ kín mặt bánh bằng lớp kem trắng mịn hoàn hảo để cất giữ một điều bí mật ẩn chứa bên trong. Bánh nhân mứt nho khô hay kiwi? Bạn sẽ không thể nào biết được nếu như không bóc lớp cốc giấy đi và cắn vào bên trong. Rất đơn giản! Chỉ cần bóc lớp giấy đi và cắn ngập vào bên trong. Nhưng lúc nào tôi cũng vui như một đứa trẻ, khi phát hiện ra trong bánh là món mứt kiwi yêu thích.
Lũ trẻ nhận quà tặng xong, ùa từ hội trường ra sân. Ở đó, các tình nguyện viên trẻ bày những trò chơi tập thể. Nhóm làm phim thì đi tham quan khắp mọi ngóc ngách của trại. Họ chọn địa điểm dựng máy quay, quay thử, bàn luận sôi nổi, phải thay cái này, sửa cái kia, dựng thêm cái nọ. Dễ thấy trong nhóm đó có một vài người là diễn viên, thông qua kiểu cách phục sức của họ, nổi bật giữa các anh quay phim, dàn dựng chỉ mặc quần hộp ngang gối, áo T-shirt. Hẳn là anh chàng người mẫu dì tôi khoe đang ở trong đám người đó.
Sau khi rắc cốm nhiều màu lên các phần bánh, tôi ra ngoài sân lúc các tình nguyện viên đang bày trò chơi “mèo đuổi chuột”. Một bé trai chừng ba tuổi, không chơi vui như bạn bè mà đứng im lặng ở một góc sân. Cậu bé có đôi má bầu bĩnh dễ thương, tóc tơ hoe hoe vàng. Tôi bắt chuyện:
– Chào em. Em tên là gì?
Cậu bé lắc đầu.
– Chị dẫn em đi chơi “mèo đuổi chuột” nhé.
Cậu bé lại lắc đầu.
– Tại sao lại không? – Tôi xoa đầu cậu nhóc. – Thôi được, vậy chị em mình đi chỗ này vậy. – Tôi xòe tay ra. Em bé ngước đôi mắt to trong veo lên nhìn tôi, nhưng cũng tin tưởng nắm lấy tay, để tôi dắt đi. Tôi dẫn bé vào bếp, lấy cho bé một chiếc bánh.
– Của em đây! – Tôi đưa một chiếc cho cậu bé. – Chị chọn cho em một chiếc Cupcake mứt kiwi nhé. Chị thấy kiwi ăn ngon hơn nho khô mà. Nhưng chị chỉ đoán đây là nhân kiwi thôi. Em phải ăn thì mới biết có đúng là nhân kiwi hay không.
Cậu bé cầm lấy, nhưng lại giữ chặt trong tay không chịu ăn. Tôi hỏi:
– Sao thế anh bạn? Bánh chị tự làm đó. Ngon lắm nhé.
– Để… để dành cho anh Thái. – Cậu bé cuối cùng cũng lên tiếng.
– Anh Thái là ai? Ở đâu?
– Anh Thái cũng sống ở đây.
– Ồ, để dành cho anh à? Không cần đâu. Mình sẽ lấy cho anh Thái một cái bánh khác. Đây này, cũng là nhân kiwi nha. – Tôi nhón lấy một chiếc bánh nữa, đặt vào bàn tay còn trống của cậu bé. – Cái này cho anh Thái của em.
– Cảm ơn chị.
Cậu nhóc nói rồi lon ton chạy đi. Tôi bước theo đằng sau. Cậu dẫn tôi tới một con đường nhỏ trải sỏi trắng, đi qua toán làm phim đang thu dọn đồ nghề dưới gốc cây nhãn. Dì Lan đứng cạnh một ông to béo, râu quai nón, hình như là đạo diễn của bộ phim. Khi nhìn thấy tôi dì bèn đưa một tay lên vẫy.
– Bọn dì đi trước đây. – Dì tôi hét to, khiến ọi người đều ngừng công việc của họ lại để nhìn. – Con về sau cùng mấy người bạn ban nãy nhé.
– Không sao đâu dì. – Tôi trả lời. – Con sẽ ghé về nhà. Cũng gần đây lắm. Chào dì.
– Ừ, chào con.
Tôi tiếp tục chăm chú bước theo cậu nhóc. Ông đạo diễn nói gì đó với dì Lan, khiến dì cầm máy ảnh lên, hướng về phía tôi bấm tanh tách.
Cậu bé dừng lại ở một dãy nhà gồm bốn căn nhỏ xây đấu lưng vào nhau, lợp ngói đỏ, quét ve màu vàng sậm. Tường nhà đã cũ, bong tróc nhiều chỗ. Chú nhóc bước vào căn đầu tiên dãy bên phải. Trong căn phòng đồ đạc sắp xếp giản dị, có một người ngồi ở đầu giường đang chăm chú gấp quần áo. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã cũ nhưng sạch sẽ, quần tây xanh đen giống đồng phục học sinh trung học. Bộ quần áo hơi chật so với thân hình cao lớn, khiến cho tôi nhìn thấy ở cậu một cái gì đó lạ lùng, nhất thời khó có thể gọi tên. Chú nhóc chạy ào vào, chìa một chiếc Cupcake phủ kem cho anh mình. Chắc đây là anh Thái mà cậu bé nói. Tôi đã tưởng tượng ra một nhóc tì khác nhưng không ngờ người anh này lại lớn như vậy. Cậu tên Thái ngừng gấp đồ, vò mái tóc tơ hoe vàng của thằng bé, hỏi:
– Bánh này ai cho?
Cậu em chỉ về phía tôi đang đứng ngoài cửa. Hai anh em họ đều hướng mặt lên, nếu thêm hai đôi cánh nữa thì trông giống hệt như một đôi thiên thần. Tôi bất giác khẽ mỉm cười.
Buổi chiều trong trại trẻ mồ côi trôi qua vui vẻ. Tôi và Tuấn – cậu bé thiên thần mắt tròn sau khi để Thái tiếp tục gấp núi quần áo, đã chơi đùa với nhau hết trò này đến trò khác. Lúc tôi phải ra về, cậu bé quyến luyến bám chặt lấy không nỡ rời. Tôi đi tới cổng em còn chạy theo, kéo tôi ngồi xuống để em hôn chụt vào má. Tối hôm đó, trong căn nhà rộng thênh thang do ba mẹ tôi để lại, tôi đã mơ một giấc mơ kỳ lạ. Tôi đưa cho cậu bé lạ mặt một chiếc bánh và quả quyết với cậu ta nó có nhân mứt kiwi. “Chị đã làm ra nó, nên chắc chắn nó đúng là nhân mứt kiwi!” Cậu ta gạt lớp kem phủ trên bề mặt ra, bẻ đôi cái bánh và chỉ cho tôi xem. “Là nhân nho khô!” Cậu bé giận dữ ném chiếc bánh đã bị bóp vụn xuống đất. Rồi cô gái tóc nhuộm hoe vàng trong buổi thi tuyển xuất hiện. Cô ta đang sóng vai cùng với Elton Trần, Giám đốc điều hành khách sạn Green World. Một lát sau, lại thấy cô ta ôm vai Mạnh cười đùa vui vẻ. Người lái xe taxi đón tôi đang đứng lơ ngơ trên lề đường. Anh ta vừa lái xe đi vừa nói: “Này cô, ý nguyện của cô sẽ luân chuyển. Nó sẽ luân chuyển!”. Sau đó anh ta thả tôi trước cửa nhà. Một mái tóc xoăn rối bù và khuôn mặt trét bùn ló qua cửa sổ nhìn tôi chằm chằm. Gã thanh niên dùng bàn tay trần lau những mảng bùn trên mặt. Chúng tan ra như khói. Từng mảng, từng mảng. Tôi chờ đợi. Những mảng bùn biến mất. Một khuôn mặt hiện ra từ dưới lớp bùn bí mật. Trên trán anh ta, xéo xuống đuôi mắt trái là một vết sẹo dài…
Tôi giật mình tỉnh dậy khi trời bên ngoài còn tối om. Cố nhớ lại giấc mơ lạ lùng, nhưng những hình ảnh mới chỉ cách đây vài phút còn hiện lên trong tôi rõ ràng và sống động như xem một thước phim, bỗng chốc hóa ra mù mờ. Thứ duy nhất tôi còn nhớ được, là vết sẹo trên trán một khuôn mặt không rõ hình thù. Một vết sẹo dài, đỏ, xéo xuống đuôi mắt trái.
* * *
Tôi ngồi trên thành bồn tắm, nghịch lớp bọt sữa tắm thơm ngát hương chanh bám đầy trên hai cánh tay. Qua tấm gương soi lớn ốp trên tường, tôi thấy chính tôi với đôi mắt mơ màng đang nhìn ra. Chiếc cằm nhỏ, sống mũi cao, đôi lúm đồng tiền. Tôi tự biết mình không phải là một cô gái xinh đẹp. Người ta dùng từ “dễ thương” để nói về tôi, nhưng hồ như đó chỉ là một cách nói khác của “Bạn không đẹp”. Hoa đã từng phân tích cho tôi: “Cậu có biết cánh phụ nữ chúng ta là gì không? Là những bông hoa! Nhưng cậu không phải là một bông hoa đẹp. Mà cậu là một bông hoa thơm.” Rồi cô an ủi: “Người ta thường thích ngắm một bông hoa đẹp, nhưng cuối cùng lại bị quyến rũ bởi một bông hoa thơm”.
Có tiếng chuông cửa reo, cắt ngang dòng mơ mộng của tôi. Nghe âm thanh “Bính boong!” năm lần liên tiếp một cách nôn nóng, tôi đoán ngay ra đó là Hoa. Thiêng thật, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Tôi xả nước lên người, tháo khăn trùm đầu, vội vàng mặc đồ và ra mở cổng. Đúng là Hoa đang đứng ngoài đó, rực rỡ trong nắng sớm với một chiếc váy đỏ chấm bi, cười rộng miệng, vừa nhìn thấy đã trách tôi từ lúc khoe trúng tuyển vào khách sạn Green World xong là trốn biệt, không thấy mời bạn bè đi ăn khao. Làm sao Hoa biết tôi về nhà mà tới nhỉ? Hoa dường như đoán được thắc mắc của tôi, nên giải thích:
– Có việc đi ngang qua đây thấy nhà có người nên bấm đại chuông ấy mà. Ông anh họ đang nhờ tớ tìm thuê giúp một căn nhà ở khu vực này cho bạn của ổng. Cũng có một vài căn, nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu của họ. Tớ chợt nhớ ra nhà cậu. Vụ này hời đấy. Giá thuê rất chi là cao nhé.
Tôi lắc đầu thẳng thừng, không thể chấp nhận ý nghĩ để ột người lạ vào ở trong nhà của mình. Hoa bắt đầu phản công bằng cách nêu ra lý do là tôi đã thuê dài hạn một căn hộ chung cư, hiện tại tôi cũng chưa có thu nhập gì đáng kể, mà căn nhà này không có người ở sẽ bụi bặm, cũ kỹ đi. Trong khi người tới thuê ở mỗi một mình, chỉ cần có nơi yên tĩnh, rộng rãi để nghỉ ngơi, không nấu ăn, không tụ tập bạn bè, lại trả tiền thuê cao. Thấy tôi vẫn vững như bàn thạch, Hoa nhìn tôi năn nỉ với ánh mắt đau khổ:
– Tôi xin người, hãy giúp tôi với. Chỉ cần hai tháng thôi, Vi An. Coi như cậu giúp tớ đi. Nhận lời đi mà, chỉ hai tháng thôi là người thuê sẽ dọn đi, không mất mát, sứt mẻ gì đâu. Xin cậu đấy, giúp tớ đi mà. Tớ đã trót hứa với ông anh rồi.
– Ô hay, chưa gì cậu đã trót hứa người này, người kia. – Tôi nói vậy, nhưng đã mềm lòng trước sự năn nỉ của con bạn. – Thôi được, đúng hai tháng là phải trả lại nhà. Còn nữa, phải tuân thủ một số điều kiện của tớ. À mà không phải một số đâu, rất nhiều đấy!
– Ôi, bạn tốt của tôi! – Hoa ôm chầm lấy tôi, hí ha hí hửng. – Ok, điều kiện gì cũng được. Tớ gọi ngay cho ông anh đây. Chiều nay hẹn người thuê nhà đến làm hợp đồng luôn nhé.
Tuy nhiên đến chiều, người thuê gọi điện thoại cáo lỗi bận việc không tới được. Anh ta cũng không chắc trong hai ngày tới có rảnh không, nhưng sẽ liên lạc sớm nhất có thể. Tôi những mong anh ta sẽ thay đổi ý định, hoặc tìm được một chỗ thuê khác cho rồi. Tôi nhận lời chẳng qua vì cô bạn nằn nì, chứ trong thâm tâm cũng không thấy thoải mái gì. Tâm trạng không thoải mái còn đeo theo tới khi tôi trở về căn hộ mới thuê, chuẩn bị cho buổi hẹn sáng ngày hôm sau với giám đốc nhân sự của Green World.
* * *
Buổi hẹn lần này so với lần hẹn phỏng vấn tuần trước chắc chắn là thoải mái hơn rất nhiều. Vì thế tôi quyết định mặc một chiếc váy hoa mùa hè bằng vải thun. Chiếc váy màu hồng nhạt, li ti những chấm hoa nhỏ, trông giản đơn nhưng đáng yêu. Trước khi đi xuống, tôi ngó qua cửa nhà của gã hàng xóm. Ô kìa, chiếc cửa cuốn ngạo nghễ đã được kéo lên, lộ ra một cái cửa gỗ có gắn kính trong suốt, buông rèm kín mít. Hình như gã tóc xoăn hàng xóm – kẻ đã trắng trợn ăn cắp bữa sáng của tôi luôn luôn vắng nhà, vì thế tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này để tóm gọn hắn. Tôi hăm hở bấm chuông. Không có động tĩnh gì bên trong. Tôi bấm thêm một lần nữa, kiên nhẫn và háo hức. Một vài tiếng động lịch kịch phát ra nho nhỏ sau cánh cửa cách biệt. Rồi tiếng dép loẹt xoẹt. Sau vài âm thanh lề mề nữa, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra. Không tóc xoăn, cũng không trét mặt bùn, mà trên mặt gã đối diện ngạo nghễ một vết sẹo. Vết sẹo đã mờ, nhưng vẫn dễ nhận ra. Nó nằm xéo một đường nâu nâu từ trên trán kéo xuống đuôi mắt trái. Tôi kinh ngạc đến độ suýt đưa tay bụm miệng.
– Cô tìm ai. – Người đối diện hỏi, rõ ràng là cáu kỉnh vì bị làm phiền vào buổi sáng.
Tìm ai? Tìm một người cao lớn, ngực rộng, tóc xoăn xoăn thành từng búp. Một người đàn ông nhưng lại đắp mặt nạ vào buổi sáng sớm. Đó là tất cả những gì tôi biết.
– Không có ai tóc xoăn sống trong nhà này cả. – Chủ nhà lắc đầu, tay lăm le đóng cửa. Tôi thấy cơ hội truy tìm thủ phạm của mình rơi vào bế tắc vô phương cứu chữa, buột miệng hỏi:
– Anh là chủ nhà này?
Anh ta nhíu mày như kiểu đó là một câu hỏi vô nghĩa nhất trên đời.
– Thế cô nghĩ tôi là kẻ đột nhập hả?
Cuộc gặp gỡ kết thúc. Cánh cửa đóng sập trước mặt. Tôi nghi hoặc đứng nhìn cái cửa một lúc. Quái đản! Cái cảm giác này một lần nữa lại trào dâng trong tôi. Tôi đi đến một kết luận là tất cả những gì liên quan tới căn hộ hàng xóm này đều rất chi là quái đản.
Cho đến khi tới khách sạn, tôi mới rũ bỏ được mối bận tâm về gã mặt bùn và gã mặt sẹo để quay lại với buổi phỏng vấn. Lần này cũng như lần trước, chẳng có ma nào dẫn đường, nhưng tôi đã biết cái phòng “MR” nó nằm ở chỗ nào rồi. Tấm biển bằng giấy vẫn treo lủng lẳng trước cửa phòng họp, được tô điểm thêm bằng một trái táo vẽ tròn trĩnh cạnh miếng bánh pizza và cốc cà phê. Tôi từng nghĩ một khách sạng hoàn hảo như Green World thì phòng họp nội bộ chắc phải gắn cả quầy bar ở trong. Nhưng đôi khi thực tế lại có những bất ngờ nho nhỏ hoàn toàn khác so với phán đoán thông thường. Hồi còn ở Paris, chúng tôi đã đi tham quan một công ty chuyên chế biến các loại mứt trái cây dẻo. Trong số những người đón tiếp, một bác già tuềnh toàng, lăng xăng tìm ghế, mang hàng mẫu ọi người thử và tiếp rượu tiếp nước thì hóa ra lại là vị tổng giám đốc của công ty đó. Thế mà ban đầu, ai cũng nghĩ bác ấy là một người tạp vụ.
– Chào Vi An! – Chị Trang đến, ôm theo một chiếc laptop Vaio 11 inch mỏng dính, cười thật tươi. Cặp môi mỏng được tô son bóng màu đỏ khiến cho nụ cười của chị trông càng hào phóng. Chị phẩy nhẹ tay ra hiệu tôi không phải đứng lên chào làm gì. Bằng một động tác duyên dáng đáng kinh ngạc, chị kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, tay đặt chiếc laptop sang bên cạnh.
– Chúc mừng em một lần nữa. Buổi thi tài em thể hiện rất xuất sắc! Cánh nam giới hẳn đã phải tức giận khi thua một cô gái nhỏ.
– Cảm ơn chị.
– Bây giờ thì bàn đến công việc chính nào. Em nhận xét hay suy nghĩ thế nào về vị giám đốc điều hành của Green World, ông Elton Trần?
Chị Trang chính xác là rất có tài nắn gân nhân viên bằng những câu hỏi chẳng bao giờ ăn khớp với hoàn cảnh cả. Tôi nghiệm ra rằng chị ta hỏi vậy tất phải có nguyên nhân rồi. Như lần trước chẳng hạn, chị đã hỏi tôi có thích ăn Baguette không, là muốn ám chỉ đến cuộc thi tuyển với đề tài về làm bánh Baguette. Nhưng còn câu hỏi này? Giữa bàn bạc công việc chính của tôi và việc tôi nghĩ như thế nào về Elton là ám chỉ điều gì đây? Thôi tốt nhất cứ coi như mình không biết gì. Tôi lễ phép trả lời:
– Em mới chỉ gặp ông Elton trong buổi thi tuyển nên chưa có nhận xét hay suy nghĩ gì ạ.
Chị Trang gật đầu, thu hai bàn tay, đặt úp sát vào nhau trên mặt bàn.
– Trẻ tuổi, đẹp trai, giàu có, là cháu trai của chủ một tập đoàn khách sạn nổi tiếng toàn thế giới. Nói như người Anh thì sinh ra trên đời đã ngậm chiếc thìa bạc trong miệng. Còn như người Việt mình gọi là “đẻ bọc điều”.
Cái này thì tôi công nhận.
– Mười bảy tuổi Elton đã từng làm phục vụ bàn, sau đó lên chức lễ tân ột khách sạn ở Dubai. Anh ta qua Tây Ban Nha, sống ở Valencia và phụ trách công việc book phòng cho khách sạn Hilton. Rồi qua Canada, ở đó anh ta làm trưởng nhóm phụ trách thu mua thực phẩm của một chuỗi khách sạn địa phương. Anh ta cũng đã từng làm việc ở Trung Quốc với vai trò là giám đốc Marketing dịch vụ lữ hành quốc tế. Hai mươi tư tuổi, anh ta được ông nội triệu về để làm việc cho Green World ở Paris. Nhưng Elton xin được tới Việt Nam, tiếp quản Green World Việt Nam và đưa nó trở thành khách sạn uy tín nhất Sài Gòn trong vòng ba năm qua.
Giọng chị Trang đầy vẻ trìu mến khi kể về Elton. Tiểu sử một thời tuổi trẻ oanh liệt của anh ta hiện ra sống động trong vài lời vắn tắt của chị. Một thanh niên đẻ bọc điều, nhưng lại lao động như con của một gã tiều phu, kinh qua đủ nghề trước khi nắm quyền điều hành một khách sạn tầm cỡ. Tuy nhiên, liệu chị Trang có cần thiết phải cho tôi một “bài giảng hội nhập” sớm như vậy không nhỉ?
– Nhưng Elton lại muốn đi một con đường không dính dáng tới gia đình. – Chị Trang tiếp tục. – Chính vì vậy, anh đã tự mở một nhà hàng cao cấp phong cách châu Âu, để có thể tự do đi con đường của anh ta. Nhà hàng Moon Harvest sẽ khai trương vào đầu tháng Sáu. Chúng tôi chỉ còn thiếu một phụ trách làm bánh chuyên nghiệp nữa thôi. Vi An, không phải là em làm việc ở Green World. Em sẽ làm việc cho Moon Harvest.
Tôi sửng sốt tột độ:
– Em xin lỗi, em thi tuyển để vào làm cho Green World, chứ không phải làm ột nhà hàng chưa khai trương.
– Chị cam đoan là không có gì khác biệt đâu. Chúng tôi sẽ ưu tiên em một chế độ đãi ngộ ít nhất là ngang bằng với thợ bánh hiện thời của Green World.
– Thợ bánh hiện thời? Không phải các chị vừa mới tổ chức thi tuyển đó sao?
– Cuộc thi lấy danh nghĩa là tuyển thợ bánh cho Green World, nhưng thực tế thì không phải. Đầu bếp Enzo vẫn phụ trách phần này. Ông ấy đã làm việc đó hơn ba năm nay rồi.
– Vậy tại sao ngay từ đầu, chị không thông báo đăng tuyển cho Moon Harvest? Như thế có phải hay hơn không?
– Elton muốn tìm một người giỏi nhất trong những ứng viên tốt nhất, em ạ.
Thì ra là vậy. Vì muốn thu hút những ứng viên tốt nhất, Elton dùng mánh thật khôn ngoan: tận dụng danh tiếng sẵn có của Green World! Anh ta quăng ra chiếc ghế có tên Green World, nhưng lại đặt nó trong Moon Harvest. Cảm giác lúc này của tôi không hẳn ra thất vọng, mà là một chút gì đó hụt hẫng. Giống như họ đưa cho tôi một chiếc Cupcake phủ kem tươi, nói với tôi chiếc bánh này có nhân kiwi; nhưng đến khi tôi lột lớp cốc giấy và cắn ngập miệng vào miếng bánh, thì tôi phát hiện ra là nhân nho khô.
Chị Trang đang tò mò nhìn tôi. Có lẽ tôi đã nhăn mặt lúc nghĩ đến việc tôi nhai miếng bánh nho khô. Tôi không nhận xét gì cả.
– Chị rất hy vọng có được sự hợp tác của em. Nơi làm việc vẫn tốt như em mong đợi. Có khi còn tốt hơn. Chỉ có cái tên là luân chuyển thôi.
Luân chuyển? Ai đó đã từng nói với tôi về trạng thái chuyển động này? Chính là người lái xe taxi, cái người đã chở tôi tới Green World lần đầu tiên!
– Tôi nhìn thấy xung quanh chị những dòng khí động. Hôm nay, ý nguyện của chị sẽ luân chuyển!
– Anh nói rõ hơn được không? Là em sẽ đạt ý nguyện hay không đạt?
– Nó sẽ luân chuyển.
Giọng anh ta vang lên xa xăm. Anh đã đúng rồi đấy, anh tài trẻ ạ! Giờ thì đạt hay không đạt, ý nguyện làm việc cho Green World của tôi cũng đã tan tành.