Đọc truyện Nữ Hoàng Vampire – Chương 44
Đứng trc tòa lâu đài đổ nát, ngổn ngang xác chết. Mùi tanh tưởi của máu
xộc hẳn vào mũi nhưng ai có mặt ở đó. Cảnh tượng trc mặt khiến Kasama
bàng hoàng tột độ. Không thể tin vào mắt mình, cô dùng cnáh tay chặn lại
những tiếng nấc nghẹn ngào, rồi đổ sụp xuống đất, nức nở;
-Tại sao??….tại sao???
Kahanda vội ôm con bé vào lòng, an ủi:
-Không sao mà..chúng ta sẽ tìm thấy mà.
Kasumi lặng người nhìn sự hoang tàn trc mặt. Trái tim bát giác nhói đau. Rõ
ràng nó không biết nơi này là đâu nhưng sao hình ảnh này cứ xoáy ssâu vào
tim nó. Nó bất giác lùi lại, trái tim đau đớn nhói buốt liên hồi khiến nó suýt
khuỵu xuống, trong đầu một mảng trắng không thấy kí ức. Kito vội vã đỡ
lấy, hoảng hốt:
-Chủ nhân..
-Không sao..đưa ta vào lâu đài
-Vâng.
Tiến lại gần Kasama, nó khẽ thì thầm:
-Chị cứ ở đây. Em sẽ tìm ra..chị không phải lo gì cả.
-Để….a….anh đi cùng
Kahanda ngượng ngùng lên tiếng khi thấy hai người rời đi. Nó không
ngoảnh lại chân vẫn bươc đều:
-Không cần. Ỏ lại mà chăm sóc chị ấy. Mọi việc tôi sẽ lo
Đặt những bước chân nặng nề lên bậc thang, Kasumi dừng lại hít một hơi
dài. Rõ ràng ngay từ khi đặt chân tới đây, nó đã ngửi thấy một mùi vampire
thuần chủng rất riêng biệt. Mùi đó rất rất quen nhưng nó lại không thể nhớ ra
đó là của ai.
Cả hai thận trọng đi giưa những đống ngổn ngang đổ vỡ, thây đầy la liệt
nhưng sao toàn chỉ là xác khô thế này. Và trước ắmt họ, những cơ thể người
lúc nhúc. Tiếng hút máu ghê rợn vang lên.
-A…a….a….chẹp..chẹp..quả là máu cấp B.
-Trên cả tuyệt vời…
-Lão già….máu ngon quá…..ha..ha
-Khà…khà…..
-……….
Trước mặt họ, cảnh tượng náo nhiệt của những loài hút máu đã tập trung về
đây. Kasumi cảm thấy lửa giận ngùn ngụt, hét lớn:
-Một bọn vô phép tắc. Dám tới tận đây để giở trò dơ bẩn.
Tất cả đồng loạt dừng lại. đưa mắt nhìn bóng kẻ trước mặt. Mắt sáng lên.
Một vài tên rung lên, cười sung sướng:
-A…thuần chủng….Máu ..tuyệt..
-Xử đi..máu của ta….
-Dám vô lễ với chủ nhân. Bọn vampire thấp hèn.
Kito tức giận, vung tay. Quầng hào quang tràn ngập căn phòng. NHững
tiếng đứt phựt liên tiếp kèm theo tiếng la hét ghê rợn..
-A..a……đầu của ta…..
-A…….A……A…a….
-Đi thôi…
Chẳng khác nào Nữ thần, Kasumi kiêu hãnh bước đi trên nền nhà còn la liệt
xác vampire đang rỉ máu tươi.
-Rõ ràng là có gì đó không ổn đúng không Kito. Ta ngửi thấy mùi
vampire thuần chủng.
-Vâng…thưa chủ nhân.
Cả hai đi đến trước một căn hầm. Cánh cửa là những tảng đá dày xếp chồng
lên nhau.
-Chủ nhân…xin người lùi ra.
Kito dùng tay vẽ một vòng xoáy lớn rồi ẩy mạnh luồng không khí ấy vào
cánh cửa. Nhưng cánh cửa ấy không những ko bị phá hủy, nó còn đẩy lại
toàn bộ lực vào Kito. Hăn slùi sau mấy bước, tay ôm lấy ngực. Rõ ràng l;à
hăn skhông lường trc đc việc này.
-Cứ để ta.
Kasumi bước về phía phải của cánh cửa. Ấn nhẹ một hòn đá. Cánh cửa tự
động mở ra.
Kito sững sờ;
-Chủ nhân, người……
Nhưng chnhs Kasumi lại càng ngạc nhiên hơn. Rõ ràng không hề nhớ bất cứ
điều gì. Tại sao nó lại có thẻ mở dc cánh cửa này. Chẳng lẽ nơi này, nó đã
đến nhiều đén mức còn lưu lại trong tiềm thức.
Bỗng một luồng ánh sáng mạnh bay về phía hai người. Kito hoảng hốt đầy
Kasumi ră, một mik gánh chịu.
-Hự..
Hăn khụyu xuống, miệng thổ huyết. kasumi lại gần:
-Kito, thế nào rồi?
-Không sao. Chủ nhân không bị thương gì chứ.
-Taị hạ ổn.
-Vậy ta đi tiếp chứ.
-Ukm…nhưng ngươi….
-Không sao nữa.. người đừng quên tôi là linh thần.
Kasumi đứng dậy, tiến lại về phía cánh cửa. Nói giõng rõ ràng:
-Ta đén đây để cứu các ngươi.
Một giọng nói trung niên vọng ra:
-Nói láo. Hãy về bảo với Kidosun và Bọn Nghị viện rằng Johanki này
không dễ chết thế đâu. Thù này nhất định ta trả đủ.
-Chúa tể…là Tiểu thư và Kito….kito nói lớn.
-Cái gì….
Giọng người đàn ông trở nên vui sướng. Bóng một người lao nhanh ra hành
lang, hét lớn:
-Kasumi bé bỏng của ta. Cuối cùng con cũng an toàn.
Người đàn ông ra sức ôm lấy cô gái vào lòng. Kasumi thì đờ người ra. Rõ
ràng nó rất vui, rất sung sướng nhưng tại sao một chút cma rxuc scũng
không thể biểu lộ. Nó lạnh lùng hỏi, :
-Mẹ con đâu.
Người đàn ông giật mik buông con bé ra rồi quỳ sụp xuống đất:
-Xin lỗi con. Ba đã không thể bảo vệ nổi mẹ con. Ba thật vô dụng.
Ông khóc rấm rứt. Kasumi cũng quỳ xuống, ôm lấy rồi vỗ vai ông:
-Ông..a….ukm….Ba đã hết sức rồi. Để con đi gặp mẹ.
Trên chiếc giường rộng, người phụ nữ xinh đẹp đang chìm sâu vào giấc ngủ
thiên thu. Nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười mãn nguyện.
Nó thấy đau nhói trong ti, nước mắt trên mi tuôn theo nhau chảy. Rõ ràng
bây giờ nó cần một bơ fvai nhưng người anh nó đã coi nó nnhư người xa lạ.
NHưng đén khi định thần, nó không hiểu tại sao nước mắt mik lại rơi. Nó
không bik bà ta đã đối xử, đã yêu thương với nó như thế nào. Nhưng sao cái
chết của bà ta lại khiến nó đau đến vậy.
Kí ưc của nó…….giờ ở đâu…Ở đâu…
…..Ở đâu…………….
-Bây giờ con sẽ hồi phục lại toàn bộ lâu đài. Hãy mai táng mẹ ở nơi
trang trọng nhất.
-Việc mai táng là không cần thiết. Ba sẽ khiến trong vòng 1000 năm,
mẹ con sẽ hồi tỉnh. Ong nói chắc nịch.
-Ukm.
Nó gật đầu rồi quay sang Kito:
-Chúng ta đi.
-Vâng..chủ nhân
Ông Johanki vội vã gọi:
-Hãy nói cho ta. Con còn nhớ ta không???
Im lặng.
Nó không trả lời rồi đi ra khỏi căn hầm. Đến trc cửa, giọng nó vọng lại:
-Tôi sẽ khiến thời gian trả lại toàn bộ kí ức. Đến luc sđó ông có thể hỏi
lại tôi. Còn bây giờ ……..KHÔNG.