Đọc truyện Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp – Chương 8: Tình yêu mãi mãi của ai và ai
Cô cũng đã từng lo lắng như thế, sợ anh
xảy ra chuyện, sợ anh không thể bình yên quay về, sợ không còn được gặp anh
nữa, sợ tới mức không màng bất cứ điều gì, cũng không suy nghĩ được gì, chỉ
muốn lập tức bay ngay tới bên cạnh anh.
Bất ngờ có được, bất ngờ mất đi, như thế
mới có niềm vui bất ngờ.
Sau khi ra khỏi sân bay Thành Chí Đông ngồi im lặng
trên xe. Nhà máy ở ngoại ô thành phố, mất khoảng một giờ đi xe, những người
ngồi bên cạnh báo cáo tình hình rất sôi nổi, anh không nói gì, không khí trong
xe rất bí bách.
“Tổng giám đốc Thành, xung đột giữa chính phủ và phiến
quân ở đây ngày càng tăng, chúng ta đã nhận được lời cảnh báo từ bên quân đội,
tất cả những nhân viên có quốc tịch ngoại quốc đều phải tạm thời sơ tán đi nơi
khác, tập trung ở khu vực được chính phủ bảo vệ. Nhưng nếu những kĩ sư nước
ngoài bị chuyển đi sơ tán thì nhà máy phải tạm dừng sản xuất, các đơn hàng
trong năm nay sợ không giao kịp tiến độ, tổn thất rất lớn”.
Khí hậu ở Philippines rất nóng, đã gần trưa, trên
đường rất ít người đi lại, đa số là những quân nhân được trang bị vũ trang trên
người.
Tình hình ở đất nước này lúc nào cũng bất ổn, anh cũng
đã sớm có sự chuẩn bị về tâm lí, nhưng đột nhiên nghiêm trọng tới mức này, thật
đúng là không kịp phòng bị.
Thành Chí Đông cầm mấy tờ báo địa phương và thông báo
của bên quân đội đọc kĩ, anh nhíu mày, công khai bắt cóc người nước ngoài để uy
hiếp chính phủ, đây không còn là vấn đề tranh chấp giữa chính phủ và phiến quân
nữa mà đã trở thành vụ khủng bố mang tính quốc tế rồi.
Đúng là rất rắc rối, càng đáng giận hơn nữa là lại uy hiếp
chính phủ đúng vào lúc này, anh cầm tờ báo trên tay mà nghiến răng kèn kẹt.
Xe chạy rất nhanh, ra khỏi thành phố hai bên đường đều
có quân đội giám sát tuần tra, nhìn thấy xe của họ từ xa đã vẫy tay ra hiệu cho
xe dừng lại để kiểm tra.
Hàng rào chắn bên đường tập trung rất nhiều quân nhân
vũ trang đầy đủ, một nhân viên bản địa xuống xe nói chuyện với họ, ánh mắt của
những quân nhân đó không ngừng quét vào trong xe, cuối cùng một người hình như
là đội trưởng đi tới gõ gõ vào cửa xe, nói bằng tiếng Anh: “Chào anh, mời anh
xuất trình hộ chiếu”.
Trong xe còn có phụ trách nhà máy người Philippines,
nghe thấy vậy liền túm lấy tay anh: “Tổng giám đốc Thành, để tôi xuống nói với
họ”.
“Không cần đâu”. Anh khẳng khái đẩy cửa bước xuống xe.
Ra khỏi cửa nhà Diệp Tề Mi hít một hơi thật sâu, ông
Diệp đi bên cạnh mỉm cười an ủi: “Mẹ con là thế, đừng bận tâm quá”.
“Con biết”. Cô đi ra ngoài với ba, xe của nhà đỗ trong
sân trước cửa nhà, nhìn ba phấn khích ngồi lên xe, cô cười tươi để lộ cả hàm
răng trắng: “Ba, ba thích lắm phải không?”.
Sau khi nghỉ hưu, ông Diệp mới thực hiện được giấc mơ
tự lái xe của mình, vừa lấy được bằng lái thì nhận được món quà là chiếc xe này
của con gái.
Lúc này vừa nghe thấy con hỏi, ông lập tức nắm lấy vô
lăng gật đầu rất mạnh: “Sao lại không thích, lần trước ba còn lái xe đưa mẹ con
tới hồ Dương Trừng để ăn cua, tiếc là con bận, không thể đi cùng”.
Việc này cô biết, lần đó mẹ vừa đi về đã gọi điện cho
cô, nói là đời này sẽ không bao giờ ngồi xe do ông già đó lái nữa, đi phải mất
bốn, năm tiếng đồng hồ, dậy từ sáng sớm mà mãi tận chiều mới được ăn cua, đi
như thế thì đi bằng lái xe kéo cũng đến nơi, thà đi bộ còn hơn.
“Ba, có cần con lái không?”. Vừa nhớ lại vừa cười, xe
vẫn còn chưa khởi động, Diệp Tề Mi đặt tay lên vô lăng.
Nhìn hành động của con gái liền biết ngay cô nghĩ gì,
ba cô liền ôm chặt vô lăng, nhất định không chịu buông: “Không được, ba nhất
định phải đích thân lái xe đưa con về”.
Diệp Tề Mi không giành với ba nữa, thắt dây an toàn
xong, cô nhìn ba từ từ cho xe lăn bánh ra khỏi sân của chung cư, trời đã tối,
con đường nhỏ quen thuộc rất yên tĩnh, hồi nhỏ cô thường ngồi ở yên sau chiếc
xe đạp màu đen của ba, lúc ấy chỉ nhìn thấy tấm lưng rộng của ba, khi ôm cảm
giác ấm áp vô cùng.
Không biết tại sao hôm nay cô đặc biệt nhạy cảm, chỉ
chút hồi ức này thôi cũng khiến lòng gợn sóng, tự mình thấy lạ lẫm với chính
mình, cô kéo kéo đai an toàn, nhẹ nhàng nói: “Con cảm ơn ba”.
“Cảm ơn ba? Con dù lớn thế nào cũng vẫn là Bảo Bảo của
ba, cảm ơn cái gì”.
Ông Diệp cười lớn.
Cô cảm thấy bất an, tay cô áp vào bụng dưới, gục trán
vào vai ba nói nhỏ: “Không được, con vẫn phải cảm ơn, cảm ơn ba nhiều lắm”.
Con gái từ nhỏ sống khá tự lập, khi lớn lên rất hiếm
khi cô nũng nịu, không biết tâm sự trong lòng cô, chỉ nghĩ hôm nay bị mẹ giáo
khuấn một trận khiến cô buồn, ông Diệp lập tức giảm tốc độ, vừa an ủi vừa tận
hưởng sự nũng nịu đã lâu ngày không có của cô con gái, tươi cười hớn hở: “Được
rồi, cho dù có chuyện gì thì ba cũng sẽ đứng về phía con, cứ yên tâm, chút nữa
về ba sẽ nói chuyện với mẹ”.
Về đến nhà đã rất muộn, tắm xong, cô đứng trước gương
ngắm mình thật kĩ. Bụng dưới vẫn rất phẳng, không thể tưởng tượng được trong đó
có một mầm sống đang lớn lên. Cảm giác thật kì diệu, cô đưa tay kéo hai vạt áo
trước của áo choàng tắm lên cao, nghiêng mình tưởng tượng ra hình dạng của mình
sau này, sau đó thì không nhịn được phì cười thành tiếng.
Cười xong cô kéo lại áo choàng ngay ngắn, đi chân trần
từ phòng tắm vào nhà, điều hòa trong phòng mát lạnh, cô bất giác hắt hơi một
cái.
Diệp Tề Mi đưa tay điều chỉnh máy lạnh trong phòng, nụ
cười trên mặt cô chuyển thành tiếng thở dài, nằm lên giường động tác đầu tiên
là với tìm điện thoại, nghĩ thế nào lại bỏ xuống, nghiêng người nhắm mắt.
Có những việc có gấp cũng chẳng để làm gì, nếu anh đã
không gọi cho cô, chắc chắn cũng đang suy nghĩ rất lung.
Cô lại lật người, mắt mở to nhìn chằm chằm vào bóng
tối, nghĩ gì mà lâu như vậy không gọi điện cho cô.
Cô bấm cho màn hình điện thoại sáng lên, sau đó đợi nó
dần dần tối đi, cho tới khi hoàn toàn tắt hẳn. Lần đầu tiên cô buồn phiền vì
một cuộc gọi, nhận ra mình đã nhấn nút cho điện thoại sáng lên không biết bao
nhiêu lần, cảm thấy khinh miệt hành vi của chính mình, Diệp Tề Mi giận dỗi tắt
máy, cuối cùng xoay người nhắm mắt bắt mình phải ngủ.
Cơ thể cô khá mệt mỏi, đã ngủ thì ngủ khá sâu, sáng
sớm hôm sau cô bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của trợ lý.
“Luật sư Diệp, hôm nay có phiên tòa, đương sự đã đến
rồi, mấy lần gọi hỏi chị, gọi vào điện thoại chị không mở máy, em đành gọi vào
số máy bàn, chị không sao chứ?”.
Diệp Tề Mi hoảng hốt giật nẩy người lên, cầm ống nghe
ngẩng đầu nhìn đồng hồ, trời ạ, cô ngủ liền một mạch tới tận bây giờ, lẽ nào hệ
thống miễn dịch còn ảnh hưởng cả tới đồng hồ sinh học?
Giờ có phi xe như bay tới cũng không kịp, Diệp Tề Mi
vừa xuống giường vừa nói ngắn gọn vào ống nghe: “Mang hết tài liệu tới tòa đợi
tôi, tôi sẽ đến ngay”.
Cô làm vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo, tự vật lộn với
mình như đang đánh nhau rồi túm lấy chìa khóa xe lao ra ngoài, lúc mở máy thì
nhận được một đống tin nhắn, toàn là tin báo các cuộc gọi nhỡ.
Không còn thời gian để xem nữa, cô vào xe và khởi động
máy, ra khỏi khu vực chung cư lên thẳng đường cao tốc, bảo vệ khu nhà có ấn
tượng sâu sắc với cô và chiếc xe của cô, nhìn thấy từ xa đã mở thanh chắn
ngang, theo thói quen giơ tay lên vẫy và tươi cười, qua cửa xe nhìn thấy cô gật
đầu, chiếc Volvo màu đỏ đã lao về phía trước, mất hút.
Dù có nhếch nhác tới thế nào, trước khi xuống xe Diệp
Tề Mi vẫn chỉnh lại y phục một lần nữa, dùng một thái độ hết sức lạnh lùng bước
vào bên trong tòa án, ngành nào có bí quyết của ngành ấy, ra tòa như ra chiến
trường, khí thế là quan trọng nhất.
Đã quen với vẻ uy quyền của cô, những người bên cạnh
không một ai dám đặt dấu hỏi về việc cô vội vội vàng vàng xuất hiện vào phút
chót. Nhưng chỉ mình cô biết, toàn bộ sức lực trong người cô đã dùng vào việc
giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh, thản nhiên, chỉ một đoạn hành lang ngắn thôi mà
cô bước đi trong nhịp tim gấp gáp, chân như muốn nhũn ra.
Trình tự xử án khô khan, tất cả đều phải từng bước
từng bước một mà thực hiện, xuất trình chứng cứ, đọc cáo trạng, cô làm việc từ
trước tới nay luôn luôn chuẩn bị chu đáo, lại là người quen việc, chuyên
nghiệp, nhưng lần này cảm giác rất khác, trái tim cứ đập thình thịch mãi không
chịu trấn tĩnh lại, tức ngực khó thở, chưa bao giờ cô thấy thời gian xử án lại
bức bối và dài đến thế.
Thẩm phán biết cô rất rõ, cuối cùng sau khi tuyên án
xong không nhịn được đã lên tiếng hỏi thăm: “Luật sư Diệp, cô khó chịu ở đâu
phải không? Trông sắc mặt cô kém lắm”.
Không có nhiều thời gian nên cô chỉ lắc đầu, còn rất
nhiều giấy tờ cần phải lấy chữ ký của cả hai bên đương sự, nên cô là người đầu
tiên bước ra khỏi phòng xử án.
Bên ngoài tòa án ánh mặt trời chói chang, không khí
nóng tới mức dính lại như keo, cảm giác bước từ sảnh lớn mát lạnh ra ngoài, da
cũng dính dính.
Người chồng cũ cùng luật sư của mình đi tới, nhìn
thẳng vào thân chủ của cô với ánh mắt căm hận như đang nhìn kẻ thù, “Sao cô lại
có thái độ như vậy? Chẳng phải những gì cô muốn đều đã đạt được cả rồi, còn giả
vờ đau khổ gì nữa, muốn diễn kịch tới cùng phải không, tiếc rằng đây không phải
là sân khấu kịch, đừng để người ta cười cho”.
Thân chủ của cô là một phụ nữ có khuôn mặt gầy đến
xanh xao, sau khi nghe xong phán quyết của tòa án không nói một câu nào, chỉ
cúi đầu nét mặt nghiêm nghị đi ra ngoài, lúc này khi nghe thấy anh chồng cũ nói
vậy liền ngẩng đầu lên, nét mặt lạnh nhạt: “Này anh, xin anh hãy chú ý tới thái
độ trong lời nói của mình, bắt đầu từ lúc này trở đi, tôi không còn có nghĩa vụ
phải nhẫn nhịn bất cứ sự xúc phạm nào của anh nữa”.
Người chồng nghe thấy vậy liền tức tối trừng mắt nhìn
lại, nhìn cũng biết là đang không kiềm chế được sự bực dọc.
Vợ chồng đã tới mức này còn không bằng cả người xa lạ,
đã quen với cảnh tượng như vậy, nếu là bình thường thì cô sẽ không buồn chớp
mắt. Nhưng lúc này toàn thân cô không còn chút sức lực nào nữa, chỉ muốn nhanh
nhanh chóng chóng giải quyết cho xong mọi việc để về nhà nghỉ ngơi, cô bước lên
phía trước đưa tay ra ngăn anh ta tiếp tục nói, “Này anh, tòa đã phán quyết
xong rồi, sau khi những giấy tờ này được ký, tôi nghĩ cơ hội hai người gặp nhau
cũng không nhiều nữa đâu, cần gì phải làm vậy chứ?”.
Người đàn ông kia là chủ một doanh nghiệp tư nhân, tự
mình mở một công ty thương mại, bình thường đã quen với việc la hét, giờ lại
đau đớn vì mất đi một số tài sản lớn, lúc này đang rất tức giận, thấy cô tiến
lên phía trước mắt anh ta đỏ ngầu, anh ta vung tay lên, giọng căm hận: “Cô đừng
vội đắc ý, sau này ra đường nên cẩn thận thì hơn”.
Đầu óc quay cuồng, cô lùi lại một bước, chút nữa thì
ngã. Trợ lý chạy lại, quát lớn: “Anh làm gì vậy?”.
Cô túm lấy vai của trợ lý, đứng vững lại, Diệp Tề Mi
dừng lại một lát rồi mới nói: “Tiểu Mai, ghi những lời anh ta vừa nói vào”.
Sau đó chỉ vào thân chủ của mình và luật sư của anh ta
đang đứng bên cạnh, và cả một người mặc đồng phục, lúc đó đang tới tòa án để
làm việc với nhân viên của tòa, “Cô, anh và cả anh nữa, vừa rồi tôi bị người ta
đe dọa, tôi tạm thời bảo lưu quyền tố cáo người đàn ông này, các vị đều là nhân
chứng”.
Hả…? Không ngờ cô lại ghê gớm đến thế, người đàn ông
vừa rồi còn ăn nói hung hăng kia đứng im như tượng gỗ.
Cuối cùng sau khi mọi việc kết thúc, Diệp Tề Mi cảm
giác đến hít thở cũng phải cố sức, bận rộn từ sáng tới chiều không kịp ăn gì,
tạm thời lúc này cô không còn sức để làm bất cứ việc gì nữa, cô dựa người vào
lưng ghế thở dài.
Điện thoại bị ném trên bàn, lặng như tờ không một động
tĩnh. Cô đưa tay ra cầm lên, trên đó có rất nhiều lời nhắc, bạn có cuộc gọi nhỡ
nhưng đều là những cuộc gọi nhỡ của trợ lý sáng sớm nay, lúc đó cô vẫn còn chưa
mở máy.
Ban đầu là cảm giác giận dỗi, nhưng giờ thì chuyển
sang lo lắng.
Thành Chí Đông, anh thế nào rồi?
Người đàn ông này luôn thẳng thắn đơn giản, bên ngoài
thì nhìn giống người Trung Quốc nhưng bên trong tâm hồn, lối sống đều theo
phong cách của người Mỹ, biểu lộ tình cảm thẳng thắn không úp mở, có điều gì
không vui cũng lập tức cho cô biết ngay để dễ dàng hiểu nhau, cùng nhau giải
quyết.
Đã chứng kiến nhiều những mối tình gắn bó keo sơn vượt
qua khó khăn trắc trở rồi cũng chia tay kiểu Trung Quốc, tính cách này của anh
càng thêm đáng quý và xứng đáng được trân trọng.
Chính vì điều đó, cô mới ngay lập tức thông báo cho
anh biết rằng anh có con, cũng biết anh sẽ rất kinh ngạc, bất ngờ, không biết
nên đối diện với việc này như thế nào, rồi anh sẽ suy nghĩ, nhưng quyết sẽ
không bao giờ bốc hơi khỏi thế gian này.
Không chần chừ, cô cầm điện thoại lên nhấn nút gọi,
không nghe thấy tiếng nhạc chuông quen thuộc, bên đó chẳng vọng lại bất cứ một
âm thanh nào.
Kinh ngạc nhìn lại chiếc điện thoại một lần nữa, lại
hỏng rồi sao? Chẳng phải vừa mới mua sao?
Cô nhấn nút rồi tiện tay bấm gọi cho một số bất kì
nhanh chóng được kết nối, giọng của trợ lý Tiểu Mai đầy ngạc nhiên vang lên:
“Luật sư Diệp, em ở bên ngoài mà, sao chị lại gọi vào
di động?”.
Đâu có hỏng… Diệp Tề Mi đành tìm một lý do để lấp
liếm: “Ờ, giờ cũng chẳng còn việc gì nữa, chúng ta cùng ra ngoài ăn chút gì đó
được không?”.
“Vâng, được ạ”. Hiếm khi thấy luật sư Diệp chủ động
mời đi ăn, giọng nói ở đầu dây bên kia rất vui vẻ.
Quán trà và đồ ăn nhẹ kiểu Hồng Kông từ sáng tới tối
lúc nào cũng rất đông khách, ngồi xuống chiếc ghế mềm trong góc tường, Tiểu Mai
bắt đầu dò ngón tay trên tờ thực đơn được ép dưới kính bàn, đọc một tràng:
“Hoành thánh tôm thế nào ạ? Ai da, lâu rồi không được ăn caramen, chị có muốn
gọi món gì ngọt ngọt chút không?”.
Vốn không phải là người quá kén chọn nên Diệp Tề Mi
đồng ý. Mặc dù hôm nay không có tâm trạng để ăn, nhưng giờ thì khác, không muốn
cũng phải ăn.
Tiếng người cười nói ồn ào, nhân viên phục vụ tay bưng
khay đồ ăn đi như chạy, khi bưng món lên đều lớn tiếng hỏi: “Bánh bao dứa của
bàn nào đây? A, tào phớ hạnh nhân của anh sẽ được mang lên ngay”.
Cuối cùng cũng quyết định xong sẽ gọi những món gì,
Tiểu Mai đưa tay vẫy phục vụ lại, Diệp Tề Mi ngồi yên lặng bấm điện thoại gọi
liên tục, vẫn không được, sau khi tắt đi trán có hơi nhăn lại, thi thoảng lại
nhấn nút gọi lại.
Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng cô thấp thỏm không yên như
thế, Tiểu Mai thắc mắc: “Ai vậy chị? Không gọi được ạ?”.
Cô ngẩng đầu lên mỉm cười, đằng sau Tiểu Mai là màn
hình ti vi được treo lơ lửng trên không, liếc mắt nhìn qua, Diệp Tề Mi đột
nhiên đứng bật dậy.
“Luật sư Diệp?”. Hôm nay biểu hiện của luật sư Diệp
rất bất thường, Tiểu Mai líu lưỡi.
Trên màn hình ti vi đang phát tin tức quốc tế, trong
quán rất ồn ào, không nghe rõ đang nói gì, nhưng trong khoảng thời gian ngắn
ngủi chuyển hình đó, dòng chữ chạy phía dưới cô nhìn rất rõ.
“Theo tin cho biết, hiện tại tình hình chính trị ở
Philippines rất bất ổn, tại vùng ngoại ô của thủ đô Manila, lúc năm giờ chiều
nay theo giờ địa phương ngày hôm qua, lực lượng vũ trang chống chính phủ đã bắt
giữ hai mươi mốt người nước ngoài làm con tin, theo nguồn tin cho biết trong số
đó có một nam thương nhân Hoa Kiều, chính phủ nước sở tại lên án mạnh mẽ hành
động này…”.
Cô cứ đứng im như vậy, điện thoại vẫn đang áp vào tai,
khi bừng tỉnh lại mới thấy mình vẫn đang đứng dưới màn hình ti vi, mắt trừng
trừng nhìn vào đó.
Những ánh mắt tò mò từ bốn phía dồn vào cô, mọi người
đều giật mình vì biểu hiện của cô, Tiểu Mai cũng hốt hoảng đứng bật dậy đưa tay
ra lay: “Luật sư Diệp, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”.
Ngón tay cô bấu chặt vào chiếc điện thoại, áp chặt vào
tai, khiến cô mơ hồ có cảm giác đau, đôi môi nhợt nhạt mím chặt.
Từ nhỏ tính cách của cô đã rất cứng rắn, mạnh mẽ, cũng
có khả năng chịu đau giỏi hơn những đứa trẻ khác, đả kích càng lớn thì mặt cô
càng không biến sắc, lúc bảy tuổi khi cô vừa ra khỏi cửa, một cơn gió mạnh ập
tới làm cửa sập lại quá nhanh, cô chưa kịp rút tay về, bị kẹp tới mức không còn
ra hình dạng ngón tay nữa. Nhưng trước sự đau đớn tột cùng đó, cô chỉ ngồi thụp
xuống co người lại im lặng, không nói một câu nào cho tới khi nỗi đau đớn qua
đi.
Ba mẹ đều rất bận rộn, cô đã quen với việc phải ở nhà
một mình, có khóc cũng chẳng có ai tới an ủi dỗ dành, thế thì thà chẳng khóc
còn hơn.
Sau này dần lớn lên, càng cảm nhận được ưu điểm trong
việc xử lý mọi việc theo chiều hướng đó, đúng thế, cho dù có xảy ra chuyện gì,
càng tỏ ra hoảng loạn cũng chỉ gây tò mò và thu hút sự chú ý của người xung
quanh, chẳng ích gì, thà im lặng để tự mình giải quyết.
Tự tận đáy lòng cô vẫn rất bình tĩnh, hốt hoảng gì
chứ? Philippines lớn như vậy, người nước ngoài ra vào cũng đâu phải ít, người
đó chưa chắc đã là anh ấy, hơn nữa có phải viết kịch bản cho phim truyền hình
đâu, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?
Có gì mà phải lo lắng? Nhưng lần này không giống với
những lần trước, còn chưa kịp suy nghĩ cho rõ ràng thì cơ thể đã có những phản
ứng rất đáng bị chỉ trích, thì ra những mệt mỏi vẫn quanh quẩn trong người suốt
thời gian qua lúc này ào ào dâng lên như lũ cuốn đúng vào lúc tâm trạng cô mềm
yếu nhất, cô muốn quay về chỗ ngồi nhưng đôi chân như đang run rẩy, không thể
nhấc lên được.
“Luật sư Diệp?”. Tiểu Mai gọi to hơn.
“Em ở lại ăn nhé, chị có việc phải xử lý gấp”. Cô tỉnh
ra, vội vàng nói với Tiểu Mai một câu rồi cầm túi xách lao ra ngoài.
Đứng trước xe của mình cô trấn tĩnh lại, sau đó tìm
điện thoại nhấn nút gọi.
“Chung Chung, mình là Tề Mi”.
Chung Chung là bạn học cũ của cô, sau khi tốt nghiệp
vào công tác trong một cơ quan truyền thông, nhận được điện thoại của cô rất
kinh ngạc, “Tề Mi? Bọn mình đúng là có thần giao cách cảm, mình đang định gọi
điện cho cậu, cuối tuần này họp lớp nhé, ăn uống xong sẽ đi hát, lần này không
được bỏ về giữa chừng đâu đấy”.
Đâu còn thời gian để nói chuyện phiếm với cô ấy nữa,
Tề Mi nói ngắn gọn: “Mình có chuyện này muốn hỏi cậu, liên quan tới những người
bị bắt giữ ởPhilippines ngày hôm qua”.
“A? Cậu cũng có hứng thú với những tin như vậy sao?
Giờ không làm luật sư nữa, chuyển qua làm cho Liên Hợp Quốc hả?”.
Là bạn giường tầng trên tầng dưới, Chung Chung định
trêu ghẹo cô như thời còn đi học.
“Chung Chung, mình không đùa đâu. Trong số những người
bị bắt giữ đó có phải có một người đàn ông Hoa Kiều không? Hãy cho mình biết
tên của anh ta”.
“Tên? Cậu hỏi cái này để làm gì?”. Nghe giọng cô rất
nghiêm túc, Chung Chung ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô Tề Mi không phải là
người có tính hiếu kì, sao đột nhiên lại quan tâm tới những chuyện đại sự trên
thế giới.
“Mau nói cho mình trước đã”.
Tâm trạng rối bời, Diệp Tề Mi nắm chặt điện thoại để
kiềm chế cảm xúc.
“Đợi chút, để mình xem đã”.
Không đùa nữa, Chung Chung cúi đầu kiểm tra, “Không
có, danh sách vẫn chưa được gửi đến, tuy nhiên đa phần họ đều là khách du lịch,
còn có một thương nhân người nước ngoài, ố ô, người đó mang quốc tịch Mỹ”.
Tay run run, điều hòa trong
xe mát lạnh, lúc này cô mới để ý người mình ướt đẫm mồ hôi. Ngồi ngay ở ghế
lái, mỗi lần gió lạnh từ điều hòa thổi tới, cô run lên bần bật.
Gọi điện thoại đặt vé máy bay, Diệp Tề Mi lái xe như
bay về nhà, vừa vào nhà mở ngăn kéo lấy hộ chiếu, chuẩn bị một ít đồ đơn giản,
sau đó xách túi đi ra ngoài. Vừa xuống lầu thì gặp Lận Hòa, anh tỏ vẻ ngạc
nhiên: “Tề Mi, em đi công tác à?”.
“Không, tôi có việc riêng phải đến Philippines”.
Cô vẫn bước nhanh về phía trước.
Lận Hòa kéo cô lại ngăn cản: “Việc gì mà gấp đến thế?
Hôm qua em vừa ngã phải vào bệnh viện, giờ lại muốn ra nước ngoài, em không
biết lựa sức mình sao?”.
“Lận Hòa”. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Cảm ơn anh đã
quan tâm, nhưng giờ tôi đang vội”.
“Tề Mi”. Anh cũng nhất định không buông tay, bị ánh
mắt lạnh lùng của cô chiếu thẳng vào người.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhìn đã thấy không khỏe, Lận
Hòa nới lỏng tay, sau đó chậm rãi nói: “Em ra sân bay phải không? Tôi đưa em đi
nhé?”.
“Không cần, tôi tự lái xe”.
Không có cách nào ngăn cản cô, anh đành đứng im lặng
nhìn cô lên xe và khởi động máy, tốc độ của chiếc xe Volvo màu đỏ không nhanh,
ngược hẳn với bộ dạng hùng hổ vừa rồi của cô.
Cảm thấy nghi ngờ, anh nhìn chằm chằm vào nó, chiếc xe
chuẩn bị lăn bánh ra khỏi cổng lớn liền hơi khựng lại, sau đó đầu xe như
nghiêng sang một bên, nguy hiểm sượt qua trụ cổng.
Lận Hòa hốt hoảng lao đến, còn chưa chạy đến nơi thì
nghe thấy tiếng phanh xe như xé trên đường và tiếng nhiều người kêu la ầm ĩ.
Còn chưa mở mắt ra nhưng cô đã nghe thấy tiếng ai đó
đang nói chuyện ở bên cạnh, giọng chị Lí Vân nghe rất bực bội: “Cậu rõ ràng
biết là sức khỏe nó không tốt, còn để nó lái xe một mình, giờ đứng đấy mà lo
lắng, lo thì được ích gì, hối hận dần đi là vừa”.
Trong phòng chìm vào im lặng rất lâu mới có người trả
lời, là tiếng Lận Hòa: “Bác sĩ Lí, tôi chỉ mong Tề Mi không có chuyện gì, chị
có thể nói cho tôi biết tình trạng hiện giờ của cô ấy được không?”.
Cảm nhận được thái độ thành khẩn của anh, giọng Lí Vân
như dịu lại: “Nó không sao, có điều sau khi sảy thai cơ thể rất yếu, về nhà
phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thời gian này nó cần có người chăm sóc”.
Tứ chi cô nặng trịch, mi mắt cũng vậy, rất mệt, vốn
không có cảm giác đau, chỉ buồn ngủ thôi, cũng không muốn mở mắt ra giải thích,
nhưng khi nghe thấy hai từ đó, trái tim cô như bị buộc chặt bởi một sợi dây,
không biết ai đó đang ra sức siết chặt, cứ mỗi một nhịp đập, nút thắt lại chặt
thêm, đau đớn đến không thể thở được, không đợi cơ thể kịp phản ứng, khóe mắt
đã nóng ấm, nước mắt cứ thế trào ra.
“Tề Mi”. Mọi người cùng đồng thanh gọi, sau đó là
giọng Lận Hòa hết sức khẩn cầu: “Bác sĩ Lí, có thể để tôi ở lại với cô ấy một
lúc không?”.
Lí Vân thở dài, sau đó tiếng bước chân xa dần.
Trong phòng yên tĩnh, “Tề Mi?”.
Giọng rất nhỏ, trước mắt vẫn tối sầm, mở mắt ra, nhìn
thấy anh đang cúi người xuống gọi, ánh mắt cô lạnh lẽo.
Đầu óc như đặc quánh, nhưng nghĩ một lúc thì thấy
trống rỗng.
Mới có một ngày, nhưng cô đang nhớ lại. Trong cửa hàng
bánh bao hôm ấy, cô ngồi trong xe bên kia con đường nhỏ hẹp người qua lại tấp
nập, chăm chú nhìn cô bé với mái tóc dài đen mượt vừa nói vừa nhón chân lên
thơm vào má mẹ.
Thời khắc đó, cô cũng đã tưởng tượng, tưởng tượng
trong bụng mình cũng đang mang một em bé nhỏ xíu, thơm tho và mềm mại, bởi vì
có sự gắn kết máu mủ nên cảm thấy đó chính là bảo bối đáng quý nhất trên thế
giới này.
Và cả lúc ngồi bên cạnh ba, nhìn ba lái xe từ từ đi ra
khu nhà mình ở, lúc nói chuyện với cô lúc nào cũng cười, rất yêu thương gọi cô
là Bảo Bảo, ba nói rằng cô có lớn thế nào vẫn là Bảo Bảo của ba.
Lúc đó, cô cũng đã tưởng tượng, tưởng tượng đến hình
ảnh người đàn ông đó nhìn thấy con liền mỉm cười, tưởng tượng cảnh đứa bé gọi
anh là ba, sau đó được anh nhấc bổng lên cười đùa vui vẻ, hạnh phúc như cô hồi
nhỏ.
Anh ấy nói “Anh muốn, anh muốn em sinh con ra, nếu em
không có thời gian anh sẽ nuôi”.
Cô không nên nghi ngờ anh, anh đã nói thành khẩn như
thế, giọng nói như có chút van nài, sao cô lại nghi ngờ anh đang nghĩ ngợi sâu
xa, sao lại nghi ngờ anh đang trốn tránh?
Chính cô cũng biết, sự việc không đơn giản như thế,
chẳng qua cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, còn bây giờ, đến tưởng tượng cũng
không được nữa.
Đau quá, mỗi lần tim đập đối với cô là cả một sự giày
vò, cả lồng ngực như trống rỗng.
Cô nghiến chặt răng tự khuyên mình không được mất kiểm
soát, phải kiềm chế, không có gì là không thể vượt qua.
Hồi nhỏ ngón tay bị cửa kẹp, lúc rút ra tím bầm, nhưng
chẳng phải rồi cũng qua đó sao, giờ nhìn cũng không thấy dấu vết gì nữa.
Nhưng lần này không thể, lần này không như thế. Người
đứng trước mặt cúi hẳn người xuống nhìn cô rất dịu dàng, bàn tay huơ huơ trước
mặt cô, tiếng nức nở như bị đè nén rất lâu, cuối cùng cũng bật thành tiếng
khóc.
“Không sao đâu, rồi sẽ qua thôi”. Giọng Lận Hòa dịu
dàng.
“Anh không biết, anh không hiểu đâu”. Cô sụt sịt,
giọng như nghèn nghẹn.
Tề Mi…
Trời đã tối nhưng đèn trong phòng bệnh vẫn chưa bật
lên, cô lấy cánh tay che ngang mặt, nước mắt lăn dài trên má, ánh lên lóng lánh
trong bóng tối, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt, từ nơi sâu thẳm nhất cảm xúc
hỗn loạn, đau đớn xót xa.
Khi lao ra khỏi khu chung cư, chiếc Volvo màu đỏ của
cô đụng phải một chiếc xe khác đang lao đến từ hướng đối diện, cũng may cô lái
xe với tốc độ khá chậm, đối phương cũng đánh lái tránh kịp thời, cho nên va
chạm không phải quá trực diện, nhưng hình ảnh cô ngất xỉu trong xe cũng khiến
anh hồn xiêu phách lạc, hiện trường hỗn loạn, khi bế cô ra khỏi xe, ghế lái đã
ướt sũng máu, nhìn kĩ thì không thấy vết thương ở đâu, anh không có kinh
nghiệm, người lái chiếc xe kia cũng sợ đến bủn rủn chân tay, chứ đứng như trời
trồng tại chỗ không nói được câu nào, anh cố gắng giữ bình tĩnh gọi cấp cứu,
nhưng hai tay đang bế cô run bần bật, cho tới khi bệnh viện thông báo cô đã sảy
thai, không nguy hiểm đến tính mạng nữa lúc đấy anh mới thở phào nhẹ nhõm, vì
nín thở khá lâu nên cổ họng anh bỏng rát.
Sống với một người có cuộc sống như Thành Chí Đông thì
người con gái cho dù có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ có lúc gục ngã, anh sớm đã dự
liệu được điều đó, nhưng có điều không thể dự liệu được là nó đến quá nhanh,
hơn nữa còn khiến cô bị tổn thương rất sâu sắc.
Thành Chí Đông, anh hãy nhìn xem anh đã làm gì, Tề Mi
luôn luôn lạnh lùng, xinh đẹp như một công chúa, giờ thì lại khóc nức nở trước
mặt anh như một đứa trẻ.
Anh đưa tay ra, ôm gọn hai bàn tay cô ấy trong tay
mình, “Tề Mi, em đừng khóc nữa, không sao đâu”.
Không, thứ cô cần không phải đôi bàn tay này, cô muốn
người đàn ông đó, cô muốn Thành Chí Đông, cô muốn có anh ở bên cạnh.
Cô rất muốn nói với anh rằng, hai ngày nay cô sống rất
khổ sở, giờ con không còn nữa, cô rất đau lòng.
Nhưng anh lại không ở đây, lúc cô cần, người đàn ông
ấy luôn không bao giờ có mặt.
Không nói lên lời, cô chỉ khóc, Lận Hòa cũng im lặng,
ngồi cạnh giường nắm chặt tay cô không buông lơi.
Vừa xuống máy bay anh liền gọi điện, nhưng đầu dây bên
kia không có ai nghe máy, cuối cùng là không thể liên lạc được.
Thành Chí Đông đã kiệt sức. Suýt chút nữa thì gặp thần
chết ở Philippines, mùi của cái
chết vẫn lởn vởn quanh mũi anh, quân của chính phủ và phiến quân đã đụng độ
nhau ngay trước mặt anh.
Anh đã từng đi rất nhiều nước, đương nhiên cũng đã
từng đến rất nhiều nơi nguy hiểm, trước khi Ấn Độ xảy ra bạo loạn anh còn đến
nhà máy ở địa phương để xác nhận xem bên đó có đáng để mua lại hay không, sau
khi Afghanistan xảy ra biến động, chính anh đã tận mắt chứng kiến những vết đạn
găm trên các tòa nhà bên đường, nhưng lúc đó tất cả đã trở về trạng thái an
toàn, khác với lần này tận mắt chứng kiến cuộc xung đột và ở giữa làn đạn.
Vừa mở cửa xe đã nghe tiếng súng vang lên, sau đó
người đội trưởng mắt trợn trừng ngã rầm xuống đất. Khi viên đạn thứ hai sượt
qua người anh găm vào thân xe, anh sợ hãi tới mức không thể nhúc nhích được
người, phía trước hỗn loạn vô cùng, bên tai nghe thấy tiếng nhân viên của mình
kêu lên thảm thiết.
Anh bị ai đó túm lấy ấn xuống dưới gầm xe, tiếng súng
vẫn đùng đoàng không ngớt, lẫn trong đó là những tiếng la hét, bốn bề khói súng
mù mịt, cuối cùng sau khi một đội quân lớn của chính phủ tới được, hai bên đều
đã có thương vong.
Sau khi về tới khu vực an toàn anh lập tức liên hệ với
một quan chức mà anh quen trong chính phủ, yêu cầu họ cho người tới bảo vệ
những nhân viên người nước ngoài chưa kịp sơ tán khỏi nhà máy, hộ tống họ về
nước trước, những lúc nguy hiểm như thế này, chẳng gì đáng giá nữa, chỉ tính
mạng con người là quan trọng.
Ở khu vực an toàn đường dây điện thoại quốc tế không
thể gọi và nhận điện được, muốn liên lạc với ai cũng phải nhờ bên quân đội, anh
lo lắng cho cô, lòng nóng như lửa đốt.
Sắp xếp cho những nhân viên bị thương đi điều trị, xử
lý tình trạng phải dừng sản xuất ở nhà máy, sau khi xong việc anh đã hai ngày
không chợp mắt. Không có thời gian nghĩ đến những việc khác, vừa xong việc anh
liền vứt bỏ tất cả bay về Trung Quốc.
Lần ra sân bay này anh được xe của quân đội hộ tống,
sân bay được bảo vệ rất nghiêm ngặt, tất cả quân nhân mặc quân phục đều mặt mày
nghiêm nghị, rất đông người nước ngoài hoảng sợ rời khỏi Philippines, người phụ
trách nhà máy là người địa phương, đưa anh tới tận cửa kiểm soát, “Tổng giám
đốc Thành, công ty mẹ ở Mỹ đang giục anh về, sao anh lại bay về Trung Quốc?”.
“Tôi có một việc hết sức quan trọng, việc bên Mỹ tôi
sẽ gọi điện cho chủ tịch hội đồng quản trị, cậu
không phải lo”.
Mấy ngày liền không ngủ, hai mắt anh đỏ ngầu, anh trả
lời ngắn gọn rồi quay người đi vào trong.
Đã lâu không liên hệ, bình thường thì có thể giải
thích, nhưng giờ họ đang ở trong giai đoạn nhạy cảm, anh thực sự không dám chắc
về phản ứng của cô, lần đầu tiên bấm điện thoại gọi cho cô trong lòng Thành Chí
Đông thấp thỏm.
Kết quả là không ai nghe máy.
Tề Mi, em giận anh sao? Không phải anh cố ý không liên
lạc với em, đừng làm vậy có được không?
Gọi đến văn phòng của cô, trợ lý Tiểu Mai đã rất quen
thuộc với giọng anh, nghe anh hỏi lập tức trả lời: “Hai ngày nay luật sư Diệp
nghỉ ốm, không đi làm, anh gọi di động cho chị ấy nhé”.
Nghỉ ốm? Tim như nghẹt lại, Thành Chí Đông nhấn ga
nhanh hơn nữa. Khi đứng trước tòa nhà cô ở mới nghĩ ra lần nào cũng chỉ đưa cô
đến đây rồi về, chưa bao giờ đưa cô lên tận nơi, tòa nhà cao tầng sừng sững,
cửa sổ căn hộ nào trông cũng giống hệt nhau, đến căn hộ của cô ở tầng bao nhiêu
anh cũng không biết.
Tâm trạng hỗn loạn, anh đẩy cửa xuống xe, dựa vào cửa
xe hít sâu một hơi.
Đừng có hoảng hốt, Tề Mi không phải là một cô gái bình
thường, cô luôn là người kiên cường, bình tĩnh và hiểu biết hơn ai hết, cô đã
hứa với anh, dù có chuyện gì cũng sẽ đợi anh về cùng giải quyết, cô đã nói là
làm, một lời thốt ra chắc như cửu đỉnh, quyết không vì hiểu lầm mà vội vàng
hành động, đẩy sự việc tới mức anh không thể chấp nhận được.
Nhưng cô không nghe điện, cô không đi làm, trợ lý nói
cô nghỉ ốm, đến xe của cô cũng không thấy bóng dáng đâu. Nơi này vốn thân thiết
quen thuộc biết bao, giờ bỗng nhiên trở nên xa lạ, đến ngay cả bản thân anh
cũng vậy, một cảm giác trước nay chưa từng có, xa lạ đến đáng sợ.
Quen nhau lâu như vậy, anh đã coi cô là một phần trong
cuộc sống của mình, nhưng giờ đây cô lại biến mất không để lại dấu vết trong
chính thế giới của anh, không nói một lời, không giải thích, nhẹ nhàng như thế,
khiến anh khó lòng chịu đựng được!
Anh không muốn động đậy, chỉ biết túm chặt lấy ý nghĩ
là anh nhất định sẽ đợi cô về, tận mắt nhìn thấy cô, đích thân hỏi cô xem vì
sao cô lại làm như thế?
Thời gian nặng nề trôi qua, anh cứ đứng như thế từ lúc
mặt trời còn rực rỡ cho tới khi bóng hoàng hôn ập xuống, chân như tê dại, người
đi qua đi lại ở khu này đã bắt đầu len lén nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc khó
hiểu, nhưng nhìn khí chất của anh, không ai dám bước lên phía trước.
Một chiếc xe từ từ vòng vào, dừng lại trước tòa nhà,
cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống, ánh mắt hai người giao nhau, cả hai
đều giật mình.
Đứng sững lại, Lận Hòa nheo nheo mắt. Thành Chí Đông,
sao anh lại ở đây? Bóng tối đã bao phủ, đèn trong khu chung cư cũng đã bật,
người đàn ông đó lại đứng dưới ánh đèn hỗn loạn đó, nhìn không rõ nét mặt,
nhưng khí thế vẫn rất hiên ngang.
Bật đứng thẳng dậy theo phản xạ, Thành Chí Đông nhìn
về phía anh ta.
Thu ánh mắt lại, không nhìn Thành Chí Đông nữa, Lận
Hòa tiếp tục hành động đang dang dở của mình, chậm chạp mở cửa xe phía sau, anh
ta đưa hai tay vào, như muốn ôm thứ gì đó.
Bàn tay trắng muốt lộ ra trước, tư thế như muốn từ
chối, sau đó đôi chân thon dài, dần dần lộ ra trước vẻ mặt ngỡ ngàng như không
dám tin vào mắt mình của Thành Chí Đông.
Diệp Tề Mi nằm trên xe ngủ để lấy lại sức, hoàn toàn
không nhận ra một con sóng lớn đang ập đến, cô nén đau bước xuống xe, cố gắng
bước đi trên đôi chân mềm nhũn không còn sức lực của mình, mùi hương hoa thoang
thoảng trong gió đêm, tòa nhà quen thuộc hiện ra trước mắt, những ánh sáng lờ
mờ hắt ra từ những ô cửa sổ trên đó.
Hít một hơi thật sâu, cô đứng thẳng người lên, vuốt
lại mái tóc dài bị gió làm rối tung của mình.
Không dám tin vào mắt mình, Thành Chí Đông bước lên
một bước, rồi lại đứng lại.
Muốn lên tiếng gọi cô, nhưng không sao cất được lên
lời, trong đầu anh như có gì nổ tung, trong ý thức của mình thì anh đã lao về
phía đó, nhưng dưới chân như bị xích chặt, muốn cũng không thể nhấc lên được.
Vừa xuống xe Lận Hòa đã đưa tay ra đỡ, nhưng Diệp Tề
Mi vẫn đẩy ra tránh, quay đầu sang nói cảm ơn.
Cô thoáng nhìn thấy hình bóng cao lớn thân thuộc của
một người đứng sừng sững trong bóng tối, cô sững lại, cứ ngỡ là ảo ảnh.
Nhìn kĩ lại lần nữa, vẫn còn ở đó, không phải là ảo
ảnh do bộ não đã hỗn loạn suốt hai ngày nay của cô tạo ra, không nghĩ nhiều tới
những chuyện khác, phản ứng đầu tiên của Diệp Tề Mi là trái tim cô như được nới
lỏng.
Chí Đông, thì ra anh vẫn bình an vô sự.
Muốn gọi anh, hình bóng cao lớn trong bóng tối đó bỗng
động đậy, chỉ vài bước chân đã tới trước mặt cô, giọng khan đặc: “Tề Mi, em đi
đâu vậy?”.
Giọng điệu này… bao nhiêu tiếng lòng cô muốn nói với
anh đột nhiên bị giọng điệu chất vấn của anh ngắt lời, Diệp Tề Mi mở to mắt
nhìn anh, cô tròn mắt ngẩng đầu nhìn anh như một đứa trẻ bị chấn động mà không
rõ nguyên nhân.
Cô không trả lời, có thứ gì đó lạ lẫm đang hoành hành
ngang ngược trong đầu anh, anh giơ tay lên túm lấy cô: “Em nói đi chứ!”.
“Anh Thành”. Bàn tay sắp chạm tới cánh tay của cô bị
chặn lại trên không, giọng Lận Hòa dù nhẹ nhưng hết sức kiên định: “Tề Mi vừa
từ bệnh viện về, xin anh thận trọng”.
“Anh tránh ra”. Hất tay anh ta ra, giọng Thành Chí
Đông càng lúc càng lớn: “Em tới bệnh viện làm gì? Tại sao lại đi cùng anh ta?
Còn con đâu? Tề Mi, em mau nói đi!”.
“Thành Chí Đông”, cô nén giọng xuống hít thở, Diệp Tề
Mi nhìn anh trừng trừng như không dám tin vào mắt mình.
Khuôn mặt anh trong bóng tối nhìn sao mà xa lạ thế,
hai mắt vằn lên những tia máu, hai bên má là một vành râu quai nón mọc lởm chởm
xanh rì, hai đầu long mày nhíu chặt, quai hàm xiết chặt.
Đây vẫn còn là người đàn ông mà cô quen thuộc sao?
Người đã từng vô cùng thân mật với cô, người đàn ông luôn mỉm cười gọi cô là
Bảo Bảo đấy sao? Người đàn ông nửa đêm đã ôm chặt cô từ phía sau rồi vùi mặt
vào lưng cô mà hôn mà thơm đấy sao? Người đàn ông mỗi lúc gọi điện cho cô giọng
nói như mang theo cả tiếng cười, nói rằng nhớ cô, đã biến đâu mất rồi?
Cô đã từng lo lắng như thế, lo anh xảy ra chuyện, sợ
anh không thể bình yên quay về, sợ không còn được gặp lại anh nữa, sợ tới mức
sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, không kịp nghĩ ngợi gì, chỉ muốn bay tới nơi nào được
gần anh mà thôi.
Bất ngờ cô được, bất ngờ mất đi, mới có được niềm vui
bất ngờ, đã phải trải qua những giây phút giữa sự sống và cái chết, hai ngày
nay, cô vô cùng mệt mỏi, nhưng đáng buồn hơn cả là, tất cả những giờ khắc ấy
anh đều không có mặt bên cạnh cô, đối mặt với tất cả những việc đó chỉ có mình
cô, đơn độc một mình cô!
“Tề Mi!”. Đợi mãi không thấy cô trả lời, thứ lạ lẫm
trong đầu đó càng lúc càng trở nên sắc nhọn, mạch máu ở thái dương như giật
liên hồi, đau muốn vỡ tim, thần kinh căng thẳng, Thành Chí Đông như sắp hét
lên.
Vẫn đứng im không nhúc nhích, Diệp Tề Mi nhìn thẳng
vào anh, ánh mắt của cô từ từ trở nên lạnh lẽo.
Cơ thể không còn cảm thấy đau nữa, nhưng vết thương ở
nơi sâu thẳm nhất trong trái tim vẫn đang rỉ máu, đau xót không thôi.
Đau khổ quá rồi, lần này cô không muốn phải chịu đựng
một mình nữa.
Cô cần anh, cần anh quay về, cần anh an ủi, cần anh ở
bên cạnh mình.
Nhưng cô chờ đợi để đổi lại cái gì? Không được an ủi,
không được ôm, thậm chí còn không cho cô cơ hội được nói, chỉ có chất vấn.
Người cô cần là anh, không phải người đàn ông đang
đứng trước mặt lúc này.
Cuối cùng cô cũng trả lời câu hỏi của anh, giọng nói
có chút lạnh lẽo: “Không còn nữa rồi, con, không còn nữa”.
Dường như đáy mắt anh có giông bão đang kéo về, mây
đen tối sầm trước khi đổ mưa, hai tay vô thức ấn mạnh xuống vai cô, rất mạnh,
cô như nghe thấy cả tiếng xương cốt mình kêu răng rắc.
“Diệp Tề Mi, em nói lại một lần nữa xem”. Tối mùa hè
oi ả, sao anh lại cảm thấy lạnh đến thế? Từng từ từng chữ như được rít qua kẽ
răng, Thành Chí Đông nghiến răng nói.
Đột nhiên cô rất muốn cười. Cô đã từng gặp không biết
bao nhiêu cặp vợ chồng trở mặt thành thù, không thể tin được những lời kể về
thời kì ngọt ngào của thân chủ mình lúc đó. Trên thế giới này sao lại có người
yêu đến si tình mất hết lý trí như thế, sau đó lại quay sang hận người mình
từng yêu thương đến tận xương tủy, nhưng biểu hiện của người đàn ông đứng trước
mặt cô lúc này, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ khát máu.
Thì ra là cô đã sai, những điều đó đều là thật, những
điều mà cô từng nghi ngờ, tất cả đều là thật.
Anh ấy nói Diệp Tề Mi, em nói lại xem, anh ấy dùng
thái độ đáng sợ như thế để yêu cầu cô nói lại một lần nữa.
Được, cô sẽ cho anh được toại nguyện.
“Thành Chí Đông”, cô đưa tay lên một cách khó khăn để
ngăn Lận Hòa đang định lao về phía trước giật anh ra khỏi cô, khuôn mặt cô đanh
lạnh, “Anh nghe cho kĩ đây, con của anh, đã không còn nữa”.
Thành Chí Đông không thể nhúc nhích, cũng không thể
nói gì, đứng im giữ nguyên tư thế của mình đã dồn toàn bộ sức lực vào đó, nét
mặt như căng ra cực độ, anh sợ một khi mình mất kiểm soát sẽ gây ra hậu quả tai
hại.
Trước mắt chỉ nhìn thấy màu đỏ của máu, đau lòng, thất
vọng, phẫn nộ và cả sự sợ hãi. Thành Chí Đông muốn gào thét, lại muốn khẩn cầu,
đấu tranh nội tâm đầy kịch tính, bao nhiêu thứ tâm trạng như cuốn lấy nhau, đầu
óc Thành Chí Đông như rơi vào trạng thái trống rỗng.
Vẫn đang ở tư thế ngẩng đầu lên nhìn anh, bàn tay anh
đặt lên vai cô bắt đầu run rẩy, ánh sáng lờ mờ của buổi chiều muộn dần tắt, tất
cả chìm vào trong bóng tối ảm đạm.
Khó thở, trong lồng ngực tràn đầy cảm giác buồn bã
nặng nề, cô muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể mấp máy môi. Thay vào đó tay cô đã
hành động trước, cô giơ tay ra đẩy người đàn ông đang nắm chặt lấy vai mình.
Ngực bị cô dùng tay ấn mạnh, theo bản năng Thành Chí
Đông siết chặt tay hơn, anh chỉ muốn vứt bỏ hết tất cả kéo cô ôm chặt vào lòng.
Vai đau nhói, Diệp Tề Mi không nén được khẽ kêu lên
một tiếng.
Lận Hòa nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh cuối cùng cũng
phải đưa tay ra một lần nữa, nắm chặt lấy cánh tay của Thành Chí Đông siết
mạnh, “Bỏ cô ấy ra, anh cứ như vậy sẽ làm Tề Mi bị thương đấy”.
Hành động và câu nói này của anh như đổ thêm dầu vào
lửa, tai Thành Chí Đông như ù đi, tay nới lỏng, ngay sau đó một cú đấm bay tới.
“Thành Chí Đông!”. Tay anh
buông ra, Diệp Tề Mi chân đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt khiến cô quá bất ngờ,
Thành Chí Đông ra tay nhanh và mạnh, Lận Hòa không kịp đề phòng, cú đấm giáng
thẳng vào mặt anh, anh loạng choạng dốc toàn bộ sức lực giữ chặt cánh tay của
Thành Chí Đông, hai người nhìn nhau ánh mắt tóe lửa.
“Anh dựa vào cái gì mà đánh người? Dừng tay lại”. Vẻ
mặt Lận Hòa cực kỳ phẫn nộ, phản ứng đầu tiên là giữ chặt tay Thành Chí Đông để
anh không thể có thêm hành động ngông cuồng nào nữa, Diệp Tề Mi bước lên trước
đưa tay ra kéo anh lại.
Tới gần mới thấy mặt Lận Hòa sưng đỏ lên, cô nhìn mà
kinh hãi, hít một hơi nói: “Anh không sao chứ?”.
“Không sao, Tề Mi, em mau tránh ra, cẩn thận bị
thương”.
Cô ấy bảo vệ anh ta, lúc này cô ấy đang đứng trước mặt
anh bảo vệ một người đàn ông xa lạ khác.
Nhìn thêm một giây nào nữa thôi thì anh sẽ ngạt thở
mất, hai mắt đỏ ngầu, Thành Chí Đông bất ngờ thu tay về, quay người bỏ đi.
Tiếng cửa xe sập mạnh vọng lại, tiếng lốp xe ma sát
xuống đường kêu rít lên, chiếc Q7 nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
“Tề Mi?”. Lận Hòa gọi nhỏ.
“Không sao, chúng ta lên nhà thôi”. Cuối cùng thì cô
cũng trả lời, giọng u ám.
Tối hôm đó cô ngồi trên giường khóc một mình, điều hòa
mở rất lạnh, căn phòng lạnh lẽo, vắng tanh. Ban đầu là thút thít, theo bản năng
cô dung hai bàn tay ôm chặt lấy mặt mình, cho dù không có ai nhìn thấy cô như
vậy, cô vẫn có cảm giác xấu hổ.
Nhưng nước mắt không ngừng chảy qua kẽ tay rơi xuống,
tiếng thút thít dần dần trở thành những tiếng khóc nghẹn ngào không thể kìm
chế, rèm cửa vẫn chưa kéo, ánh trăng nhạt và thê lương, đột nhiên cô nổi giận
đá tất cả những thứ đang ở trên giường xuống đất, ném cả chăn đệm và gối, chiếc
ga giường bằng phẳng trống trơn khiến cô cảm giác như mình đang cô độc ngồi
trên một con thuyền phiêu bạt vô định giữa biển đêm, cảm thấy lạnh, thèm được
ai đó ôm chặt, cô khóc tới mức hai mắt đỏ hoe, sau đó tự mình xuống giường chậm
rãi nhặt từng thứ từng thứ một lên.
Cô vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, buộc tóc lại,
rồi quay người đi vào bếp lấy khay đá không ra thêm nước vào rồi đặt vào ngăn
làm đá. Bật đèn bếp lên, một mình ngồi đó uống nước, ánh đèn màu trắng sáng, soi
rõ cả những lằn gân xanh nổi lên qua làn da trắng mỏng ở cổ tay.
Ngày mai phải nhớ thay cái bóng đèn này thành bóng màu
vàng.
Viết câu đó trên tờ giấy nhớ, cô dán nó lên cửa tủ
lạnh, sau đó đi vào phòng ngủ.
Sáng hôm sau, cô dùng nước cho thêm đá để vỗ lên mặt,
ngoài việc mắt hơi có quầng thâm, nhìn mình trong gương như đã hoàn toàn khôi
phục được thần thái.
Mở cửa ra đã nhìn thấy Lận Hòa và Bối Bối đứng đợi bên
ngoài, nhìn thấy cô một thì cười, một lại vươn đầu ra.
“Tề Mi, anh biết em ra viện là sẽ đi làm ngay, để anh
đưa em đi nhé?”.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, xe của cô vẫn ở gara sửa
chữa, gọi taxi cũng được, nhưng hàng xóm đã có lòng tốt thế này.
“Vâng, vậy lại phải phiền anh rồi, Bối Bối cũng đi
cùng chứ? Trên đường đi sẽ mua bánh mì kẹp thịt bò cho mày nhé?”.
Bối Bối sủa vang, ra vẻ rất thích thú.
Cô cũng mỉm cười, có điều ánh mắt thật u ám.