Đọc truyện Nữ Hoàng Tuyển Phu – Chương 137: Dạ Ma Thiên xuất hiện
“A ——”
Hàn Linh lập tức vểnh tai lắng nghe, hiện giờ thính lực của nàng vô cùng cao minh, dị động đặc thù phạm vi trăm dặm nàng đều có thể cảm giác được đến.
“Thanh âm gì vậy? Giống như có người ở trong núi, ở phía Tây Nam, chúng ta đi xem.”
Hàn Linh thi triển khinh công, thuận tay dắt theo Nam Cung Ly võ công yếu kém, chỉ một lát sau, liền tìm tới chỗ thanh âm truyền ra. Từ phía trên nhìn xuống, trong rừng một nam tử quần áo màu đen đang nằm, thân hình của hắn cao lớn, hình thể thon dài, đặc biệt là một mái tóc bạc rối tung phá lệ hấp dẫn ánh mắt người khác của hắn. Hắn đang ở trong hôn mê, vẫn không nhúc nhích, mái tóc dài màu bạc che đậy cả khuôn mặt của hắn.
Hàn Linh ở ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, đáy lòng liền dâng lên một cảm giác quen thuộc không hiểu được, giống như đã từng quen biết, chính là nề hà nàng vắt hết óc như thế nào, đều không nhớ nổi đến tột cùng là ở nơi nào gặp qua hắn. Kề sát vào bên người hắn, nhìn thấy trên đùi hắn đang chảy máu, có hai dấu răng của rắn độc lưu ở phía trên, huyết sắc đã biến thành màu đen, tình huống rất là không ổn.
“Hắn bị rắn độc cắn bị thương, Tiểu Ly Tử, trên người có mang giải dược hay không?”
“Ta cắm mấy châm cho hắn, dẫn độc ra tới liền không có việc gì.” Nam Cung Ly không cần nàng nhắc nhở, sớm đã từ trong mái tóc vàng rút ra một cây ngân châm, sau khi dùng lửa đơn giản hơ tiệt trùng, liền thi châm cho người ở trước mắt.
Hàn Linh xem động tác của hắn thành thạo, biểu tình chuyên chú, không khỏi mà khẽ cười nói: “Ngân châm của huynh, nhưng thật ra có tác dụng.” Nàng chuyển mắt khẽ liếc, trong lúc vô tình nhìn thấy trong cổ áo mở rộng của người nọ có một cái hoa tai bằng ngà voi đeo ở trên cổ, cảm giác rất quen thuộc. Nàng trộm tháo nó ra, quyền làm như thù lao cứu mạng, ai bảo nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng đâu?
“Cứu ngươi một mạng, thu chút tiền khám bệnh cũng là hẳn là đúng.”
Nam Cung Ly liếc mắt, nghiêm túc nói: “Linh nhi, ta làm nghề y cứu người, cũng không thu tiền trị bệnh của người ta.”
Hàn Linh nhấc tay gõ ót của hắn một cái, trách cứ nói: “Vậy về sau nhưng không cho ngớ ngẩn, bằng không về sau huynh lấy cái gì nuôi sống ta nương tử của huynh?”
Nam Cung Ly nghe vậy, si ngốc mà nở nụ cười. Hàn Linh nhịn không được giận hắn liếc mắt một cái, cười nhạo nói: “Lại ngây ngô cười, thật là một tên ngốc!”
Nàng một lần nữa quay đầu, đánh giá nam tử ở trước mắt, một đầu tóc bạc của hắn che đậy cả khuôn mặt của hắn, thấy không rõ dung mạo của hắn. Nàng duỗi tay, đẩy ra mái tóc bạc của hắn, từ trong mái tóc bạc lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ, nàng tức khắc kinh sợ. Nàng cho rằng Nam Cung Ly đã là một nam nhân nàng chứng kiến qua bên trong kinh diễm nhất, ai ngờ người nam nhân này xa so với hắn càng là kinh diễm, càng là khiến người chấn động.
Trong đầu lướt qua một bóng dáng mơ hồ, nàng xem không rõ, chỉ là mãnh liệt mà cảm giác được hắn rất quen thuộc. Tay nàng xoa mặt hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà qua lại vuốt ve, xúc cảm quen thuộc, tuyệt đối không phải hư ảo. Nàng khẽ nhăn mày, đối với Nam Cung Ly nói: “Chúng ta khiêng hắn lên tới, mang về nhà gỗ.”
Nam Cung Ly thu hồi ngân châm, yên lặng gật đầu, khom người khiêng hắn đặt ở trên lưng. Muốn nhích người, Hàn Linh mơ hồ nghe được chút động tĩnh, hình như có một người cao thủ nội công thâm hậu đang hướng phương hướng của bọn họ mà đến, trong miệng hắn không ngừng kêu to: “Thiên nhi, Thiên nhi con ở đâu?”
Hàn Linh gọi lại Nam Cung Ly, nói: “Giống như có người tới tìm hắn, buông hắn xuống, chúng ta đi đến bên kia đi.”
Hai người đem người đang hôn mê thả lại tại chỗ, trốn đến một bên mà nhìn. Không bao lâu, một người nam tử trung niên đạp gió mà đến, trên người nội lực hồn hậu cùng khí tức, làm Hàn Linh vì cái này rung lên. Nàng rốt cuộc nhận rõ trên đời này thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*.
* Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Tương đương với câu tục ngữ “Vỏ quít dầy có móng tay nhọn” hoặc “Cao nhân đắc hữu cao nhân trị”.
“Thiên nhi, Thiên nhi con làm sao vậy?” Dạ Kiêu phát hiện Dạ Ma Thiên ở trên mặt đất, vui mừng, ngồi xổm người xuống xem kỹ tình huống của hắn. Sau khi nhìn thấy vết thương trên chân của hắn đã qua xử lý, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, cõng hắn trên lưng, an ủi nói: “Không có việc gì, cha mang con về nhà.”
Hàn Linh cùng Nam Cung Ly hai người đều khống chế hơi thở, không dám có chút động tác, bởi vì người này khí tràng quá mức bức người, nếu hơi có vô ý, rất có thể liền sẽ bị hắn phát hiện.
Dạ Ma Thiên ở trong mơ hồ còn không quên kêu to: “Yêu Nhi, Yêu Nhi……”
Nghe tiếng gọi kia, Hàn Linh trong lòng một giật mình, vì sao nghe được cái tên kia, liền trái tim cũng theo đó mà rung động? Chẳng lẽ lúc trước bọn họ thật là quen biết sao?
Dạ Kiêu không vui mà quát lớn: “Con còn nhớ thương yêu nữ kia? Thật là gàn bướng hồ đồ! Cô ta đã sớm ngã xuống sườn núi chết rồi, con nhân lúc còn sớm chết tâm này đi.”
“Yêu Nhi, Yêu Nhi……” Dạ Ma Thiên không cảm giác, chỉ là mỗi lần mà mà kêu tên này. Dạ Kiêu bất đắc dĩ mà nhíu mày, cõng hắn lăng không bay đi, rất nhanh biến mất ở cuối núi rừng.
Hàn Linh tâm tình không cách nào bình tĩnh, cái này đến tột cùng là chuyện như thế nào? Vì sao sau khi thấy hắn, cả người nàng đều trở nên kỳ lạ, một lòng như thế nào cũng không cách nào yên tĩnh?
Nàng cúi đầu nhìn hoa tai ở trong tay, tâm tình không rõ, sâu kín mà nói: “Chúng ta trở về đi.”
Thiên Ma Sơn, Phù Vân Cung.
Dạ Ma Thiên từ trên giường từ từ tỉnh lại, lại phát hiện chính mình không biết khi nào đã về tới trong bang. Hắn cố gắng hồi tưởng tình cảnh lúc trước, nhớ rõ chính mình lúc ấy ở trong một cánh rừng, đói khát đan xen, thể lực chống đỡ hết nổi, cuối cùng té xỉu ở trong rừng. Như thế nào chỉ chớp mắt lại về tới trong bang đâu?
Trên chân truyền đến một trận ý tê, hắn đứng dậy cúi đầu vừa thấy, lại phát hiện chân của mình không biết khi nào bị rắn cắn bị thương, để lại hai dấu răng. Hắn hơi nhăn mày, sau khi hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn một chút ấn tượng cũng không có. Theo bản năng mà sở lên trên cổ của mình, bỗng nhiên phát hiện vốn là hoa tai bằng ngà voi mang ở trên cổ mất đi bóng dáng, hắn tức khắc luống cuống, hắn đã mất đi Yêu Nhi, không thể lại mất đi đồ vật nàng duy nhất lưu lại. Không được, hắn cần phải tìm được nó.
“Người đâu! Có ai nhìn thấy mặt dây chuyền của ta ở đâu không?” Khí thế của hắn rào rạt mà lao ra cửa phòng, hướng tới trong bang rống to, tiếng vang này đủ để truyền khắp mỗi một cái góc trong Thiên Ma Bang.
Dạ Kiêu vốn ở trong phòng xử lý bang vụ, nghe được tiếng kêu to của con trai, lập tức đứng dậy ra cửa phòng.
“Thiên nhi, chuyện gì vậy?”
Dạ Ma Thiên tiến lên hỏi: “Cha, ta là như thế nào trở về? Có phải người dẫn ta trở về hay không?”
Dạ Kiêu gật gật đầu, thở dài: “Thiên nhi, con không thể tiếp tục như vậy. Con có biết con mới vừa rồi bị rắn cắn bị thương, thiếu chút nữa liền mất đi tính mạng hay không? Đường đường bang chủ thiên hạ đệ nhất bang, nếu là bởi vì việc này bị chết ở bên trong núi non hoang dã, thử hỏi có thể hay không cười rớt hàm răng của anh hùng trong thiên hạ?”
Dạ Ma Thiên hoàn toàn không để ý tới những cái này, nôn nóng hỏi: “Cha, ta chỉ hỏi người, người có nhìn thấy hoa tai ta đeo trên cổ hay không? Vì sao ta tỉnh lại sau liền tìm không được nó? Có phải ngươi thu hồi tới hay không?”
Dạ Kiêu nhíu mày thở dài: “Thiên nhi, con có thể thanh tỉnh một chút hay không? Cô ta chết rồi, sẽ không lại trở lại đâu.”
Dạ Ma Thiên hùng hổ nói: “Người nói bậy, nàng sẽ không chết.” Hắn không cho bất luận kẻ nào nguyền rủa nàng, cho dù là phụ thân của hắn cũng không được.
Dạ Kiêu trầm mặt, cũng không nghĩ giấu diếm cái gì nữa, âm thanh lạnh lùng nói: “Là ta tận mắt nhìn thấy cô ta rơi xuống vách núi, cô ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Dạ Ma Thiên nghe vậy, sắc mặt đại biến: “Người tận mắt nhìn thấy được? Vậy người vì cái gì không cứu nàng?”
Dạ Kiêu hừ lạnh nói: “Ta sẽ không lại để cho cô ta tiếp tục tai họa con trai ta! Con xem con bây giờ đi, đâu còn có ý chí chiến đấu gì nữa? Từ trước Dạ Ma Thiên không ai bì nổi, đem thiên hạ quần hùng coi làm không có gì kia đến tột cùng đi nơi nào rồi?”
Dạ Ma Thiên hoàn toàn không đem lời nói của hắn nghe vào tai, trong đầu chỉ nghĩ muốn nhanh lên tìm được nàng, hắn chết cũng không tin nàng thật sự chết rồi. Hắn có thể cảm ứng được đến, nàng nhất định còn ở nào đó trong một góc êm đẹp mà ngẩn ngơ, nàng nhất định sẽ không chết.
“Nàng là từ cái vách núi nào ngã xuống? Người mau nói cho ta biết!”
“Con, không có thuốc nào cứu được!” Dạ Kiêu oán hận mà phất tay áo rời đi, đối với hắn rất là thất vọng.
Dạ Ma Thiên lại không cho hắn đi, ngăn lại hắn, tiếp tục truy hỏi: “Cha, người mau nói cho ta biết, nàng là từ cái vách núi nào ngã xuống? Nàng nhất định sẽ không chết, trừ phi chính mắt nhìn thấy thi thể của nàng, nếu không ta đánh chết cũng không tin.”
Dạ Kiêu hơi trầm ngâm, xem ra không cho hắn hết hy vọng là không được: “Được, vậy ta thành toàn cho con, để cho con chết tâm này đi.”
Sau khi Dạ Ma Thiên biết được tên núi theo như lời của hắn, liền một khắc không ngừng chạy tới nơi đó. Khi ra cửa cung, Mộ Dung Anh hô to đuổi theo.
“Dạ lão đại, đợi ta với!”
Dạ Ma Thiên trực tiếp làm lơ nàng, thi triển khinh công bay xuống núi. Khi đi qua cửa núi, từ trên đỉnh núi truyền đến hét thảm một tiếng, vô cùng bi thương và thê thảm, dưới chân hắn dừng một chút, đau đầu mà nhíu mày, rốt cuộc vẫn là xoay người trở về đỉnh núi.
Hắn khắp nơi nhìn xung quanh, cũng chưa thấy bóng người, hắn không khỏi mà nhíu mày, hay là thật ngã xuống núi?
Ở hắn xoay người hết sức, đột nhiên một bóng người màu đỏ từ cao trên cây nhảy xuống tới, vừa lúc cưỡi ở trên lưng hắn, Mộ Dung Anh ôm chặt cổ hắn, chơi xấu nói: “Dạ lão đại, ta muốn cùng huynh cùng nhau đi, không được bỏ rơi ta!”
Dạ Ma Thiên nguy hiểm mà nheo mắt lại, quanh thân tản ra hàn khí nhiếp người, thẳng đem Mộ Dung Anh sợ tới mức cả người run run. Nhiều lần, nàng đột nhiên gào khóc: “Oa…… Người ta một mình ở trên núi thật buồn, huynh không chơi với ta, thì không ai chơi với ta nữa.”
Dạ Ma Thiên đầu đầy hắc tuyến, hắn giống như chưa bao giờ có bồi nàng chơi đùa cái gì, nàng còn không phải một mình ở Thiên Ma Bang tự chơi vui vẻ? Hắn tức giận mà quát lớn nói: “Muốn chơi, thì về nhà đi chơi đi!”
Mộ Dung Anh tiếp tục khụt khịt, nói: “Ta không cần về nhà, về nhà thì càng chơi không vui nữa. Huynh dẫn ta đến Hoàng cung, chờ ta tìm được Băng Tư rồi, ta sẽ không bao giờ phiền huynh nữa.”
Dạ Ma Thiên thở dài một hơi, cố gắng ẩn nhẫn xuống tức giận trong lòng, nếu không phải xem ở phân thượng nàng là con gái của bạn tốt thân thiết của phụ thân, hắn nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình với nàng.