Nữ Hoàng Tuyển Phu

Chương 130: Không thể ở bên nhau sao


Đọc truyện Nữ Hoàng Tuyển Phu – Chương 130: Không thể ở bên nhau sao

Dạ Ma Thiên hai mắt phóng đại, lúc này mới chú ý tới phụ thân quả nhiên đã không có hơi thở thoi thóp hư thái như ngày thường, thì ra hắn vẫn luôn đều đang lừa hắn. Trên mặt hắn vựng khởi giận tái đi, giận dỗi nói: “Cha, người tại sao có thể gạt ta?” Nhưng mà cứ việc như thế, hắn vẫn là vkhông cách nào thật sự hận hắn, bởi vì hắn từ đầu chí cuối đều là phụ thân hắn tôn kính nhất.

“Cha cũng là vì tốt ch con, con cùng công chúa thân phận bối cảnh cách xa, các ngươi là không có khả năng ở bên nhau. Huống chi, cha đã tìm hiểu đến, nàng lại qua hai ngày liền phải đại hôn. Con lúc này chạy đến, nàng chỉ sợ đã thành hôn, kể từ đó, con cũng phải nhân lúc còn sớm chết tâm này đi.” Bây giờ Dạ Kiêu cùng hắn ngả bài, đánh chủ ý chính là lấy lui vì tiến, nhanh chóng mà làm hắn nhận rõ sự thật, hắn mới có thể hoàn toàn hết hy vọng, từ đây chuyên tâm mà xử lý sự vụ của Thiên Ma Bang, đem Thiên Ma Bang phát dương quang đại.

Dạ Ma Thiên bỗng nhiên lắc đầu, bác bỏ nói: “Không có khả năng, Yêu Nhi sẽ không cùng nam nhân khác thành thân.”

Dạ Kiêu cười khổ, hắn tại sao lại sinh ra đứa con trai ngây thơ như thế?

“Bên ngoài đều nghe đồn, nàng đi thư viện chính là vì tuyển phu, nàng đã lựa chọn ba tên phò mã, hai ngày sau sẽ đồng thời nghênh thú, con nói cái này còn không có khả năng sao?”

“Sẽ không, không có chính mắt nhìn thấy, ta tuyệt đối không tin. Ta nhất định phải nghe Yêu Nhi chính miệng giải thích, nàng sẽ không vô tình như vậy, tàn nhẫn mà đối đãi ta như vậy.”

Dạ Ma Thiên sải bước mà đi ra phòng, hắn đã gấp không chờ nổi mà muốn nhìn thấy Yêu Nhi, hắn cần phải giáp mặt hỏi rõ ràng, nàng đến tột cùng có phải thật sự muốn thành thân hay không, có phải đã hoàn toàn quên hắn hay không?

Mây mù lượn lờ trên Thiên Ma Sơn, ở dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, tựa như khoác một lớp áo đỏ, giống như tân nương đợi gả, e lệ thẹn thùng. Mây mù kia lượn lờ ở xung quanh ngọn núi, tựa như tóc mây của nữ tử, không ngừng mà biến ảo hình dạng, phong phú nhiều vẻ. Một tiếng thanh khiếu ở trong núi truyền ra, phá tan tận trời, mang theo vài phần phát tiết, vài phần cuồng tứ. Chim chóc sống ở trong núi toàn nghe tiếng kinh hoảng bay đi, vươn cánh bay về phía núi lớn vờn quanh bên trong dãy núi, tìm kiếm nơi nương náu khác.

Trên thang mây thật dài, một bóng người màu đen ở trong núi thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ là trong thời gian nháy mắt, liền đã từ trên đỉnh ngọn núi tới dưới chân núi. Sợi tóc màu bạc ở không trung vứt sái đường cong hoàn mỹ, đợi chủ nhân của mái tóc bạc đang muốn cất bước rời đi sơn môn, bỗng nhiên nhớ tới chính mình không biết đường đi tới hoàng cung. Hắn buồn bực mà thở dài, quay đầu lại lần nữa đi trở về trên núi. Hai gã đệ tử canh giữ ở chỗ sơn môn ngơ ngác mà nhìn hắn từ trước người đi qua, lại chợt lóe thân biến mất ở phía trên bậc thềm dài, không khỏi mà sùng bái nhìn lên.


Băng Tư đuổi theo hắn mới vừa đi đến cửa của Phù Vân Cung, trước mắt một cái bóng đen thoảng qua, hắn đã bị người xách lên cổ áo bay về phía dưới chân núi. Băng Tư theo bản năng ra tay chống đỡ, đợi thấy rõ người ở trước mắt, chần chờ mà thu tay lại. Hắn biết rõ chính mình không phải đối thủ của hắn, nhưng bị hắn như thế xách theo tựa hồ rất là khó lòng chịu đựng nổi, đặc biệt là phía sau còn xa xa mà truyền đến tiếng kêu to hưng phấn của Mộ Dung Anh, càng làm cho hắn buồn bực vô cùng.

“Ê, Dạ lão đại, Băng Tư, các ngươi đợi ta chút, ta cũng muốn cùng các ngươi đi hoàng cung!”

“Ha ha, đi hoàng cung cướp tân nhân, quá có ý tứ!”

Băng Tư đầu đầy hắc tuyến, đều không biết nàng đến tột cùng là đang hưng phấn cái gì, mà người ở trước mặt vẻ mặt thịnh nộ, tâm tình cùng nàng hoàn toàn tương phản. Hắn bắt đầu có chút lo lắng, không biết ở sau khi Dạ Ma Thiên nhìn thấy công chúa sẽ là một phen cảnh tượng như thế nào.

Ngày đại hôn đó, hôn sự hết thảy giản lược, lẽ ra đại hôn của công chúa nên chiếu cáo thiên hạ, mời khách khứa của tứ quốc khác tiến đến xem lễ, nhưng mà bởi vì nguyên nhân đặc thù, Hàn Hoàng vẫn chưa đem hôn sự chiếu cáo cho tứ quốc khác, cho dù là người của nước mình cũng chỉ có số ít trọng thần trong triều biết được.

Nhưng mà, trên đời nào có gió không ra tường? Đặc biệt là ở dưới tình huống trước mắt ngũ quốc tình thế không rõ.

Liền ở Hàn quốc vì công chúa tổ chức đại hôn đồng thời, ở biên cảnh của Hàn quốc cùng Tần quốc, khói lửa đang bốc cháy lên, cổ hào đua tiếng. Tần quân ở trong vòng một ngày liền hạ ba thành, thẳng bức đô thành của Hàn quốc.

Biên quan bốn bề báo hiệu bất ổn, mà trong Hàn Thành vẫn là cảnh tượng nhất phái phồn thịnh an vinh, hình thành đối lập rõ ràng.


Vân Cung, tẩm cung của công chúa.

Công chúa đại hôn, các cung nữ đang vì công chúa trang điểm chải chuốt, mặc vào áo cưới hoa lệ nhất, mang lên mũ phượng châu thoa lóa mắt nhất, áo cưới đỏ thẫm rực rỡ lóa mắt, khiến cho toàn bộ tẩm cung trước mắt rực rỡ. Mà bản thân công chúa mặc áo cưới lại lỗi thời mà đánh buồn ngủ, mặc cho các cung nữ ở trên người cùng trên đầu nàng tùy ý chăm sóc.

Trong lúc ngủ mơ, nàng mơ hồ thấy được một bóng người màu đen, tóc bạc bay lả tả đi về phía nàng. Trên mặt hắn tràn đầy lửa giận, biểu tình lạnh lẽo tựa hồ muốn cắn nuốt nàng, nàng chưa bao giờ gặp qua biểu tình đáng sợ như thế của hắn, mơ hồ nghe được tiếng hắn chất vấn, nhưng nàng nghe không rõ ràng. Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt nàng biến ảo, xuất hiện một ngọn lửa, liệt hỏa hướng tới nàng dữ dội xông tới, nàng sợ tới mức lập tức bừng tỉnh.

“Công chúa, người không có việc gì chứ?” Các cung nữ lo lắng mà nhìn nàng, cũng bị nàng hoảng sợ.

Hàn Linh kinh hồn chưa định, hít sâu mấy hơi nói: “Không có việc gì, được không?”

Các cung nữ đùa nghịch áo cưới của nàng, trả lời: “Được rồi, công chúa, hôm nay người thật là cực kỳ xinh đẹp.”

Hàn Linh có lệ mà cười ra tiếng, cũng không hứng thú xem bộ dáng bây giờ của mình, nàng tâm sự nặng nề, cứ cảm thấy có chuyện không tốt gì đó sắp phát sinh. Đột nhiên trong bụng đau đớn một trận, nàng dựa nghiêng về phía bàn trang điểm, một tay chống đỡ, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Hay là hôm nay thật không phải ngày lành để đại hôn? Tất cả dấu hiệu đều đang cho thấy báo trước sắp có điềm xấu.


Các cung nữ thấy tình trạng của nàng không đúng, vội tiến lên đỡ: “Công chúa, người làm sao vậy? Nô tỳ lập tức đi mời thái y.”

Hàn Linh hơi thở hổn hển thở mấy hơi, trong bụng đau đớn mới dần dần hòa hoãn, xua tay nói: “Không cần, bây giờ khá hơn nhiều.” Trong lòng lo lắng âm thầm dần dần tăng lên, chuyện nàng vẫn luôn lo lắng rốt cuộc muốn đã xảy ra sao? Trên người nàng vẫn luôn tiềm tàng độc tố, chẳng lẽ liền phải ở ngày đại hôn của nàng tái phát?

“Chi chi.” Một con tiểu bạch hồ chui vào tẩm cung của nàng, phía sau còn đuổi sát Tiểu Hạnh Hạnh, xem biểu tình của Tiểu Hạnh Hạnh tựa hồ cực kỳ tức giận, thề muốn bắt được tiểu bạch hồ ở đằng trước chạy. Nhưng mà tiểu bạch hồ lại giảo hoạt vô cùng, mỗi lần đều ngừng ở ngoài một chỗ không gian hẹp hòi chờ Tiểu Hạnh Hạnh tới bắt, một khi Tiểu Hạnh Hạnh bay xông lại đây, nó liền bằng vào thân mình linh hoạt của mình chui vào không gian nhỏ hẹp, mà Tiểu Hạnh Hạnh thì ngây ngốc mà nhắm thẳng vào trên vật cứng đụng, đụng cho đầu váng mắt hoa.

Hàn Linh thấy tình cảnh như vậy, không khỏi mà thở dài, một thông minh chủ nhân như nàng vậy làm sao nuôi ra một con sư tử ngốc như vậy? Ngược lại là tiểu tử ngốc Hàn Như Phong kia lại nuôi con bạch hồ giảo hoạt lại phúc hắc. Thế giới này quả nhiên là việc lạ gì cũng có!

Tiểu bạch hồ vừa xuất hiện không lâu, chủ nhân của nó cũng đã theo sát đến. Hàn Linh nhẹ quét mắt Hàn Như Phong người mặc lễ phục, không khỏi mà hơi ngẩn ngơ, gia hỏa này tựa hồ trời sinh liền thích hợp mặc lễ phục đỏ thẫm, da thịt tuyết trắng ở dưới màu đỏ làm nổi bật lộ ra hồng nhạt đỏ bừng. Một đôi mắt đào hoa phiếm thu ba, lúc này ánh mắt sáng quắc cũng đang mà nhìn nàng, trong mắt tràn đầy kinh diễm cùng tán thưởng.

Hàn Linh mày hơi nhăn, thấp thấp mà quát lớn nói: “Hàn Như Phong, tại sao huynh lại mang Tiểu Phong Phong đến? Không biết Tiểu Hạnh Hạnh phiền nó nhất sao?”

Hàn Như Phong cũng thu hồi tâm thần, khom người bế lên tiểu bạch hồ đã hưng phấn chạy về phía hắn, cong mắt cười nói: “Chính là bởi vì như vậy, cho nên ta mới để cho chúng nó bồi dưỡng thêm cảm tình.”

Hắn dừng một chút, vuốt thân mình lông xù xù của bạch hồ, cười nhạt nói: “Linh nhi, hôm nay nàng thật đẹp.”

Hàn Linh trên mặt hơi nóng, mất tự nhiên mà trả lời một câu: “Huynh cũng không tồi.”

Hàn Như Phong nghe vậy, nhu nhu mà bật cười, phảng phất cả phòng hoa anh đào theo đó mà thịnh phóng. Hàn Linh không khỏi mà sửng sốt, từ lần đầu tiên thấy hắn, liền biết hắn cười rộ lên rất đẹp rất động lòng người, đáng tiếc khí chất nhu nhược của hắn không phải nàng sở thưởng thức, hôm nay nhìn thấy hắn miệng cười động lòng người như thế, nàng rất khó không vì chỗ động, ở tại chỗ ho nhẹ ra tiếng, rất là bá đạo mà phát ngôn bừa bãi nói: “Ai, huynh phải nhớ kỹ. Về sau thành người của ta, không cho tùy tiện cười với nữ nhân khác như vậy, biết không?”


Hàn Như Phong cười đến càng vui, một đôi mắt đào hoa phiếm ánh sáng mị người, hắn gật đầu nói: “Ừ, ta chỉ cười với nàng.”

Đối với biểu hiện của hắn, Hàn Linh rất là vừa lòng, trong lúc vô tình chuyển mắt, ngoài ý muốn phát hiện bạch hồ trong lòng ngực hắn thế nhưng cùng chủ nhân của nó giống nhau hai mắt phiếm hồ quang, mị nhân tâm thần.

“Khụ khụ.” Một tiếng ho khan đánh gãy hai người.

Hàn Linh quay đầu, lại thấy một màu đỏ rực xuất hiện ở trong tẩm cung của nàng, nàng chớp đôi mắt nhìn người tới, đáy mắt thẳng phiếm ngôi sao nhỏ, sớm đã đem cảnh trong mơ cùng thân thể phản ứng bất lương mới vừa rồi vứt ở sau đầu. Hôm nay Long Chi Dực sặc sỡ đến phá lệ loá mắt, thân hình anh đĩnh, nổi bật bất phàm, khuôn mặt đao tước cũng trở nên nhu hòa rất nhiều, mắt sao lập loè, đếm không hết phong hoa.

“Không phải nói trước khi hành lễ, tân lang cùng tân nương không được gặp mặt sao? Các huynh tại sao một người hai người đều tới?”

Vừa nói, nàng một bên đón nhận trước, kéo tay hắn, trong lòng phiếm mật ý. Buổi hôn lễ này, nàng duy nhất đáng được ăn mừng chính là rốt cuộc có thể cùng hắn ở bên nhau, đến nỗi hai tên tân lang khác, nàng cũng không có hứng thú quá lớn.

Long Chi Dực nhìn vẻ mặt quỷ bí cười trộm của nàng, không khỏi mà hơi nhẹ nhướng mày, thấy thế nào không thích hợp làm sao đó.

“Công chúa, còn có ta đâu.”

Hoàng Phủ Kiệt cũng là một thân đại hồng bào theo sát vào tẩm cung, ba người này tuy là đều mặc lễ phục đỏ thẫm, lại cũng là có phong cách khác. Lễ phục của Hàn Như Phong đường cong nhu mĩ, kiểu dáng phiêu dật; lễ phục của Long Chi Dực thì hoàn toàn tương phản, đường cong hình dáng rõ ràng, bó eo bên người; lễ phục của Hoàng Phủ Kiệt thì kết hợp đặc điểm lễ phục của hai người khác, cương nhu kết hợp, mặc ở trên người tiêu sái lỗi lạc, phong thần tuấn lãng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.