Nữ Hoàng Tin Đồn

Chương 16: Vụ án mất tích ly kỳ


Đọc truyện Nữ Hoàng Tin Đồn – Chương 16: Vụ án mất tích ly kỳ

Đường Ca Nam không
cần Đường Minh Tuyên báo cáo tình hình.

Lúc này, anh đang vừa uống sữa vừa xem tường thuật
trực tiếp show diễn thời trang qua mạng. Khi ống kính quay về phía Phong Bình
trên hàng ghế Vip lần thứ ba, anh nhanh chóng nhấn nút tạm dừng. Trên màn hình,
dáng ngồi của Phong Bình rất tự nhiên, khóe miệng nở nụ cười, trông rất cao
quý. Quả là một quý cô quý phái.

Đường Ca Nam càng nhìn càng thấy cô xinh, càng nhìn
càng thấy cô quyến rũ, không kìm được giơ tay lên vuốt ve, ngón tay chưa chạm
vào màn hình thì lại rụt lại, khẽ nhếch mép mỉm cười, có lẽ là thấy hành động
ấy không giống mình lắm.

Anh ngây người nhìn màn hình một lúc rất lâu rồi mới
đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị cho cuộc họp lúc mười giờ. Lúc Đường Minh Tuyên
gọi điện sang, anh đang trên đường đến phòng họp, đầu bên kia điện thoại rất
rè, nhiều tạp âm đan xen nhau khiến người ta có cảm giác inh tai nhức óc.

“Anh hai, anh đoán em đang ở đâu?” Dường như cô ấy
đang hét lên.

Thôi xin, còn cần phải đoán sao? Đường Ca Nam chau
mày, lên mặt chỉ trích cô: “Bây giờ là mấy giờ rồi hả? Con gái con lứa đừng có
mà ham chơi quá, về nhà sớm đi…”

“Ở đây ồn quá, anh chờ một chút…” Một lúc sau, tiếng
tạp âm trong điện thoại mất đi, giọng nói của Đường Minh Tuyên cũng trong trẻo
hơn nhiều, nghe giọng nói có vẻ rất phấn khích: “Anh đoán em đang ở cùng ai
nào?”

“Bạn trai à?” Đường Ca Nam buột miệng trêu đùa.

“Phong Bình, em và chị ấy cùng đến”.

“Thật sao?” Điều này thì có chút bất ngờ, Đường Ca Nam
ngừng một lát rồi hỏi: “Còn có ai nữa?”

“Anh thử đoán xem…”

“Phương Quân Hạo?”

“Thật không hổ là anh hai, đoán cái trúng liền”. Đường
Minh Tuyên bật cười rồi hỏi: “Hai người họ có quan hệ gì?”

“Cô ấy rất thích tự do tự tại mà”. Đường Ca Nam bỏ qua
câu hỏi cuối cùng, nói xong anh bật cười.

“Anh hai, hình như quan hệ giữa họ không bình thường,
vô cùng thân mật…” Cô cố tình ngừng một lát, thấy Đường Ca Nam không phản ứng
gì, hoàn toàn không có ý đỡ lời cô, cuối cùng đã để lộ mục đích thực sự của
cuộc điện thoại này – dù sao thì cô cũng không tẻ nhạt đến nỗi báo cáo chuyện
nhỏ nhặt này, cô tò mò hỏi: “Anh hai, rốt cuộc Phong Bình là ai?”

“Cô ấy là vợ sắp cưới của anh, là chị dâu tương lai
của em”. Đường Ca Nam nói với giọng điệu không thoải mái lắm.

“Em không hỏi cái đó”. Đường Minh Tuyên phản bác lại
với giọng điệu hờn dỗi, “Em muốn hỏi cô ấy là người ở đâu? Gia đình làm gì? Bố
mẹ là ai?”

“Em đi học ở sở cảnh sát từ khi nào vậy?” Đường Ca Nam
vừa trêu chọc cô vừa bước xuống xe.

“Trời ơi, người ta tò mò mà, thực sự rất muốn biết”.
Đường Minh Tuyên nũng nịu. Nhưng Đường Ca Nam không chút động lòng.

“Anh phải họp bây giờ, không có thời gian nói chuyện
phiếm với em. Em muốn biết gì thì có thể trực tiếp hỏi cô ấy. Cô ấy là một
người rất dễ chung sống”.

Nói xong anh gập điện thoại lại, lấy túi hồ sơ từ tay
trợ lý, vào phòng chuẩn bị họp.

Đường Minh Tuyên không biết làm thế nào, đành phải
quay về chỗ ngồi với một mớ thắc mắc trong lòng.

Phương Quân Hạo ngồi đó uống rượu một mình.

Cô hỏi Phong Bình đâu, anh hếch cằm, chỉ về phía sàn
nhảy, tỏ ý là cô ấy đang khiêu vũ.

Đường Minh Tuyên nhìn về phía sàn nhảy lấy lệ, sau đó
kiếm chuyện làm quà: “Hai người có vẻ rất thân thiết”.

“Chúng tôi là bạn thanh mai trúc mã”.

“Vậy à…” Đường Minh Tuyên hơi ngạc nhiên: “Hình như
anh lớn lên ở nước ngoài?”

“Chúng tôi đều lớn lên ở nước ngoài”. Cuối cùng Phương
Quân Hạo cũng quay lại nhìn cô, “Chỉ có điều về sau xảy ra một số chuyện nên cô
ấy về nước sống vài năm”.

“Tôi nghe nói cô ấy là người Vũ Minh?” Đường Minh
Tuyên tròn mắt ngạc nhiên.

“Cứ coi là thế”.

“Thế rốt cuộc cô ấy…”

“Cô Đường”, Phương Quân Hạo điều chỉnh tư thế, mỉm
cười và nói: “Thú thực, môi trường ở đây không thích hợp nói chuyện. Tôi đến
đây chỉ muốn yên tĩnh uống một vài chén. Những chuyện có liên quan đến Phong
Bình, cô có thể trực tiếp hỏi cô ấy. Nếu thấy ngại thì hỏi Đường Ca Nam, chắc
anh ta biết rất rõ”.

Đường Minh Tuyên đỏ bừng cả mặt, không còn mặt mũi nào
để hỏi tiếp. May mà trong phòng có ánh sáng mờ ảo che lấp, chỉ coi là khuôn mặt
ửng đỏ vì uống quá chén.

Cô nâng ly rượu, Phương Quân Hạo mỉm cười nâng ly,
uống một hơi hết liền.

Một lúc sau, Phong Bình quay lại, ba người ngồi khoảng
ba mươi phút, uống chút rượu rồi về nhà. Trong khoảng thời gian ấy có một sự
việc xảy ra, đó là sau khi Phong Bình khiêu vũ xong, quay về chỗ ngồi, lần lượt
có hai thanh niên ngoại quốc đến bắt chuyện với cô. Phương Quân Hạo không quan
tâm. Đường Minh Tuyên thì thấy bất ngờ. Trước đây cô không coi Phong Bình ra
gì, ngay cả vẻ đẹp của cô cũng thấy chướng mắt. Bây giờ thay đổi góc nhìn thì
thấy cô có sức hút đáng ngạc nhiên.

Sáng hôm sau báo chí xôn xao về show thời trang của
Jennifer, rất nhiều ngôi sao quốc tế đến tham dự, đặc biệt là sự xuất hiện của
Andreu đã khiến danh tiếng của Jennifer được nâng lên tầm cao mới. Việc Phong
Bình được mời và trở thành khách Vip chỉ được nói một hai câu, không gây chấn
động lớn.

Ngược lại, những thảo luận trên mạng, nơi mọi người
được tự do phát biểu ý kiến của mình thì có phần sôi nổi hơn nhiều.

Có phóng viên lâu năm phát biểu bình luận nói đây là
cột mốc đánh dấu cô ấy chính thức bước chân vào thế giới thượng lưu. Những
người giấu tên thì lại đoán già đoán non về quan hệ giữa cô và bố con nhà họ
Phương. Có ngươi tò mò không biết khi nào cô và Đường Ca Nam kết hôn. Nhưng lập
tức lại có người nêu ra ý tưởng mới, viết một hàng chữ to với tiêu đề: Tôi tò
mò không biết khi nào Đường Ca Nam chia tay với cô ta.

Phát ngôn ấy vừa được nêu ra thì đã có vô số người
hưởng ứng.

Tạp chí Thời gian thì
dành một chuyên mục riêng để phê bình về cách ăn mặc của cô, nói cô ăn mặc tùy
tiện, so với rất nhiều ngôi sao khoác trên mình những bộ trang phục lộng lẫy
thì trông cô giống như một cô thôn nữ, không che giấu được bản sắc của cô gái
lọ lem. Người ủng hộ cô phản kích lại: Cô ấy không phải là ngôi sao, không kiếm
tiền dựa vào khuôn mặt, không cần trang điểm quá lộng lẫy kiêu sa.

Một độc giả trên mạng nghe giọng điệu thì có vẻ là nam
giới đã nói: Cô ta không kiếm tiền dựa vào khuôn mặt sao? Tôi phỉ nhổ. Nếu
không phải cô ta có sắc đẹp thì Đường Ca Nam có để ý đến cô ta không?? Ngôi sao
kiếm tiền dựa vào tài năng, cô ta dựa vào cái gì? Cô ta và bố con Phương x x……
phỉ nhổ, phỉ nhổ……

Hai lần chấm lửng, mười hai dấu chấm, mỗi dấu chấm để
lại những khoảng trắng đáng ghét, phía dưới lập tức có vô số người hưởng ứng…

Một người thuộc phe bảo thủ đã chất vấn về đạo đức với
câu cuối cùng, nói với giọng điệu của “người trên” hiểu biết rộng, kinh nghiệm
phong phú và rất ra vẻ ta là “người trong giới”: “Trong giới này có vô số

chuyện bẩn thỉu, chỉ có những chuyện bạn không nghĩ tới chứ không có chuyện gì
là họ không làm được”.

Bạn đọc trên mạng thảo luận hết sức sôi nổi, nhanh
chóng xây lên tòa lầu cao. Người trong cuộc thì đang mơ màng chưa tỉnh rượu ở
phòng riêng của khách sạn Thời Quang. Ngược lại, ở đầu bên kia đại dương rộng
lớn, có một người không chợp mắt, ngồi đọc tất cả các trang bình luận, dường
như vẫn chưa thỏa mãn, lại tìm kiếm tất cả những thông tin khác về cô để đọc.

Nội dung về cơ bản giống nhau, có người nói cô ấy là
người mẫu, cũng có người nói cô là chân lon ton trong phòng làm việc của Dịch
Nhĩ Dương, sau đó quen Đường Ca Nam, hai người trúng tiếng sét ái tình. Sau khi
đính hôn, từng bị người ta tung tin là có scandal tình ái với Phương Bá Thao
của khách sạn Thời Quang. Nhưng Đường Ca Nam không phản đối, vẫn dùng bữa cùng
người trong cuộc, các bạn nam giới đều ca ngợi phong độ và tấm lòng rộng lượng
của anh. Chỉ có điều sau khi đính hôn, quả thực Đường Ca Nam trở nên hết sức kín
đáo, chỉ có một lần bị phóng viên chộp được đang ôn lại tình xưa với Hạ Dao ở
ban công. Ngoài ra không có scandal nào, khiến một số người tâm địa đen tối rất
thất vọng.

Tuy Đường Thi không phải là người tâm địa đen tối
nhưng đọc xong những thông tin lá cải này, cô cũng thấy rất thất vọng. Bởi vì
những không tin có giá trị thì quá ít, cơ bản đều là những thông tin mà cô đã
biết, một số thông tin có thể tự suy đoán.

Tiếng sét ái tình là từ quan trọng.

Chỉ cần có một chút ít thông tin nói họ đang qua lại
với nhau, ví dụ như bị phóng viên chụp được đang đi dạo hoặc ăn tối gì gì đó
thì cô cũng không thấy kỳ lạ. Nhưng họ không hề có dấu hiệu gì mà bỗng nhiên
đính hôn, rốt cuộc đó là do Đường Ca Nam giữ bí mật quá hoàn hảo hay có uẩn
khúc gì?

Đây là điều mấu chốt, ảnh hưởng trực tiếp đến quyết
định sau này của cô, vì vậy cô cảm thấy rất phiền não.

Đường Ca Nam chỉ là nhất thời kích động… Rất có khả
năng là như vậy. Anh ta là người buông thả, phóng túng, làm việc thường không
nghĩ đến hậu quả. Nếu đúng là như vậy thì mọi chuyện dễ giải quyết.

Vấn đề là, nếu anh ta thực sự yêu cô ta?

Có thể không? Đường Ca Nam có thể yêu một người ư?

Bỗng nhiên nảy ra vấn đề này khiến Đường Thi ngây
người trước máy tính, một lúc sau mới khẽ ngả người dựa vào ghế, nhìn lên trần
nhà suy nghĩ.

Cô vẫn chưa chính thức bắt đầu mà mấy động tác nhỏ
thời gian trước đó đã “gãy cánh”, không có chút hiệu quả nào. Lần uống rượu
trước, cô nhân cô hội uống say ngả đầu vào vai anh, tóc vướng vào khuy áo của
anh chỉ là sự cố, nhưng khi hai người gần nhau như vậy mà anh vẫn tỏ ra rất
lịch sự, không có chút lưu luyến nào, thậm chí nhìn thấy Phong Bình, anh lập
tức đẩy cô ra một cách thô bạo… Đây không phải là dấu hiệu tốt.

Nếu nói ban đầu cô quay lại vì sự nhờ vả của Đường
Trạm thì tối hôm ấy ít hay nhiều thì tâm lý hiếu thắng của một người con gái đã
trỗi dậy. Cô là người con gái đầu tiên mà Đường Ca Nam tỏ tình thật lòng, là nữ
thần của anh thời thanh xuân. Vị trí ấy là độc nhất vô nhị, không gì có thể
thay thế được.

Tuy nhiên, anh nói anh không phải là người thích vứt
đi thì vứt thích nhặt lên thì nhặt. Nhưng cô lại cố chấp nghĩ rằng đó là sự tự
vệ vì lòng tự trọng bị tổn thương. Bởi vì anh luôn luôn như thế, lúc nào cũng
tỏ vẻ bất cần, mặc cho mọi chuyện xảy ra, dùng ý nghĩ đó để che giấu ý nghĩ
thực sự trong lòng mình.

Chỉ có điều, khi màn đêm yên tĩnh, con người ta thường
không đề phòng.

Cô im lặng một lúc rồi đứng dậy, đi đến đầu giường gọi
điện thoại.

“A lô”. Giọng nói của Đường Ca Nam hơi khàn, nghe có
vẻ không được vui vẻ cho lắm.

“Đánh thức cậu à?”

“Đường Thi?” Đường Ca Nam có chút ngạc nhiên, “Muộn
thế này mà vẫn chưa ngủ à?”

“Không ngủ được, còn cậu?”

“Ừ… Tôi đang chuẩn bị ngủ…”

Vì Phong Bình tắt máy, gọi về nhà thì quản gia nói tối
qua không về, lại không có số điện thoại của Phương Quân Hạo, cũng không tiện
gọi đến khách sạn Thời Quang gây động tĩnh gì nên lúc này Đường Ca Nam cũng
đang phiền não không tài nào nhắm mắt được, rất muốn uống rượu. Nhưng quả thực
thời điểm này thì quá nhạy cảm, anh đành phải nói dối.

“Tôi muốn ra ngoài uống vài ly, cậu có muốn đi cùng
không?”

“Vậy à?” Đường Ca Nam cố tình chần chừ một lúc: “Đã
rạng sáng rồi…”

“Cuộc họp kết thúc thành công, khách hàng cũng rất hài
lòng, có lý do gì mà không thư giãn một chút?” Giọng của Đường Thi có vẻ rất
nhẹ nhàng.

“Chỉ là… bây giờ tôi rất buồn ngủ”. Khi nói câu ấy
Đường Ca Nam đúng là có chút buồn ngủ.

Đường Thi im lặng, một lúc sau mới nói: “Cậu buồn ngủ
thật, hay là không dám đối diện với tôi?”

Đường Ca Nam không kìm được gượng cười, nhưng không
tranh luận với câu sau của cô: “Thực sự là tôi buồn ngủ”.

Đường Thi lại im lặng một lúc rồi nói: “Vậy được, tôi
đi một mình. Chúc ngủ ngon”.

Nói xong, cô cúp điện thoại trong tâm trạng hết sức
tồi tệ, trong lòng có cảm giác thất bại, từ trước đến nay chưa có người đàn ông
nào đối xử với cô như vậy, thật là nực cười.

Vốn dĩ cô không nhất thiết phải uống rượu nhưng bây
giờ thực sự rất cần uống một ly.

Thế là cô mặc áo khoác, xách túi ra cửa, tìm nhà hàng
còn mở cửa, quyết định uống say.

Lúc này ở New York là một giờ mười ba phút sáng.

Đường Ca Nam từ chối lời mời của Đường Thi, nằm một
mình trên chiếc giường sang trọng trong khách sạn, ngây người nhìn trần nhà.
Khó khăn lắm mới thấy buồn ngủ, cuối cùng ôm gối ngủ lại nằm mơ đến Phong Bình.
Sau đó anh nghe thấy tiếng động, giật mình tỉnh giấc. Tiếp sau đó là một chuyện
kỳ lạ xảy ra.

Một chuyện vô cùng ly kỳ, một chuyện khiến người ta
không thể tin được.

Chuyện này để lại dấu ấn không bao giờ phai mờ trong
cuộc đời Đường Ca Nam, hơn nữa đã hoàn toàn thay đổi thế giới quan của anh,
hoàn toàn làm đảo lộn nhận thức của anh về sinh mạng và vũ trụ.

Vậy thì, rốt cuộc chuyện đó đã xảy ra như thế nào?
Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu nổi.

Điều duy nhất mà chúng ta có thể biết là: Anh đã mất
tích.

Lúc Phong Bình nhận được tin báo, anh đã mất tích đúng
năm tiếng.

Lúc ấy, cô đang ăn tối với Phương Quân Hạo ở khách sạn
Thời Quang thì bỗng nhiên Đường Minh Tuyên tới.

Cô ta vội vàng chạy tới, giám đốc nhà ăn đi theo sau,
nét mặt có phần căng thẳng, định ngăn cô lại. Nhưng Phong Bình lập tức xua tay
bảo anh ta xuống. Cô mỉm cười và hỏi: “Minh Tuyên, có chuyện gì vậy?”

Đường Minh Tuyên không quan tâm đó là nơi công cộng,
thái độ rất cấp thiết: “Anh hai có liên lạc với chị không? Hôm nay anh ấy có
gọi điện thoại cho chị không?”


“Điện thoại của tôi hết pin rồi, chỉ có điều, hôm qua
chúng tôi có nói chuyện điện thoại với nhau”. Phong Bình không hiểu tình hình,
cô nói: “Ngồi xuống đây rồi nói”.

“Không thấy anh hai đâu”.

“Sao cơ? Không thấy?”

“Bên New York nói anh ấy mất tích rồi, chúng tôi không
liên lạc được với anh ấy”.

“Chuyện gì vậy?”

Phong Bình đặt dĩa xuống, hơi nhíu mày.

Phương Quân Hạo cũng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô.

“Khách sạn mà anh ấy ở chết hai nhân viên, hiện nay
cảnh sát cũng bắt tay điều tra…”

“Chờ một chút, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện”.
Phong Bình đứng dậy, vứt khăn ăn xuống, nhìn Phương Quân Hạo, “Chúng tôi muốn
dùng phòng họp số 1, ngay lập tức”.

Chưa đợi cô nói hết câu, Phương Quân Hạo đã nhấn số.

“Người phụ trách bên New York là ai?” Phong Bình vừa
đi vừa hỏi.

“Kevin và Karl”. Phương Quân Hạo nghĩ một lúc rồi nói.

“Lập tức liên lạc với họ”.

“Chuyện này e rằng phải hỏi Bính Thần trước”.

“Vậy thì mau mau liên lạc với Bính Thần”.

“Ok”.

Cuộc đối thoại của họ khiến Đường Minh Tuyên nghe mà
ngỡ mình đang ở trên mây.

Cô đến tìm Phong Bình vốn là để hỏi thăm thông tin về
Đường Ca Nam, cơ bản là không hy vọng cô giúp được gì. Nhưng nghe giọng điệu
dứt khoát, không thể nghi ngờ vào đâu được của cô và dáng vẻ phục tùng mệnh
lệnh của Phương Quân Hạo thì quả thực cô rối tung lên, chỉ biết bám sát theo sau.

Khi họ bước chân vào phòng họp, Phương Bá Thao đã có
mặt ở đó, các thiết bị trong phòng đã được khởi động sẵn sàng.

Vừa nhìn thấy họ, Phương Bá Thao liền hỏi: “Xảy ra
chuyện gì vậy?”

Phong Bình khẽ xua tay, tỏ ý ông không nên hỏi gì lúc
này rồi quay sang nói với Đường Minh Tuyên: “Minh Tuyên đừng lo lắng, hãy nói
lại những gì mình biết từ đầu đến cuối, rõ ràng một chút”.

Đường Minh Tuyên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khoảng hơn
năm giờ chiều nay, bỗng nhiên anh cả gọi điện về nói anh hai mất tích. Khách
sạn mà anh ấy ở xảy ra án mạng, có hai nhân viên bị giết, khách sạn kiểm tra sự
an toàn của khách hàng, sau đó phát hiện anh hai không có trong phòng, điện
thoại, áo khoác, hành lý vẫn còn, những thứ quý giá đủ cả, không thiếu thứ gì,
chỉ không thấy người đâu…”

“Thế còn bố anh ta?”

“Bác ấy bay sang New York rồi”.

“Có những ai cùng đi với anh Nam sang New York?”

“Trợ lý của anh ấy là Dương Phàm, còn có một người tên
là Đường Thi…”

“Hai người họ không sao chứ?”

“Không sao, những chuyện bên ấy Dương Phàm đang xử lý,
nghe nói cái cô Đường Thi kia uống rượu suốt đêm, say bí tỉ, đến bây giờ vẫn
còn chưa tỉnh. Thật là, sao lại có người con gái như thế chứ? Coi chuyện công
tác như đi du lịch…” Cô không kìm được trau mày oán thán.

Bỗng nhiên Phong Bình nói: “Hay là anh Nam cũng đi ra
ngoài uống rượu?”

Đường Minh Tuyên vội lắc đầu: “Không thể nào, anh hai
rất chú trọng ăn mặc, quyết không bao giờ mặc quần áo ngủ ra ngoài. Huồng hồ
anh ấy còn không mang cả ví tiền”.

“Tìm khắp nơi trong khách sạn rồi chứ?”

“Tìm khắp nơi rồi”. Đường Minh Tuyên có vẻ hơi bực
mình, cảm giác giọng nói của mình hơi gắt lên nên bổ sung thêm: “Dương Phàm là
trợ lý do đích thân cậu chọn cho anh Hai. Anh ta làm việc hết sức chu đáo, cẩn
trọng. Nếu không chắc chắn đã xảy ra chuyện thì quyết sẽ không tùy tiện gọi
điện về nhà”.

Phong Bình không còn gì để nói, quay sang nhìn Phương
Quân Hạo đang cặm cụi thao tác trước máy tính.

Đường Minh Tuyên nói tiếp: “Bây giờ cảnh sát cũng bắt
tay vào rồi, tạm thời thông tin đều bị khóa, có thể nào là bị người ta bắt cóc
không, hay đã xảy ra chuyện gì?

“Cô đừng lo lắng quá”.

Thực ra trong lòng Phong Bình cũng rất lo lắng nhưng
cố gắng bình tĩnh, an ủi cô ấy: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã. Chú Phương,
chú rót cho cô ấy ly rượu. À, rót cho cháu một ly”.

Lúc này Phương Bá Thao cũng biết được một số manh mối,
nghe thấy vậy liền ấn chuông bảo phục vụ mang hai ly rượu tới, sau đó đến chỗ
Phương Quân Hạo và hỏi: “Liên lạc được chưa? Bên ấy nói thế nào?”

“Karl đang đến khách sạn xảy ra chuyện, chắc khoảng
mười phút sau sẽ có tin tức”. Phương Quân Hạo không ngẩng đầu lên, hai tay gõ
tạch tạch trên bàn phím, “À, đúng rồi, Bính Thần cũng đang ở New York, anh ấy
vừa phát lệnh tìm kiếm khẩn cấp”.

Nghe câu nói ấy, Phong Bình bỗng thở phào nhẹ nhõm,
cảm giác thoải mái hơn một chút.

Đường Minh Tuyên không hiểu gì, hai mắt tròn xoe nhìn
Phương Quân Hạo, sau đó hỏi Phong Bình: “Anh ta đang làm gì? Mọi người có người
quen ở New York, có thế lực, đúng không?”

“Đúng vậy, chúng ta có thể nhanh chóng biết được tình
hình, không cần lo lắng”. Phong Bình đưa cho cô ta một ly rượu, “Uống chút đi,
trông cô căng thẳng quá”.

Đường Minh Tuyên cầm ly rượu, nhìn cô và nói: “Sắc mặt
của chị cũng không tốt lắm”.

Phong Bình không có thời gian an ủi cô ta, nâng ly
rượu còn lại uống một hơi rồi hỏi: “Thế nào rồi, Quân Hạo?”

“Karl đã đến hiện trường, xin chờ một lát”.

“Còn Kevin đang làm cái gì?”

“Lúc này anh ta đang ngồi trước máy tính, xâm nhập vào
hệ thống quản lý phòng của khách sạn, kiểm tra thân phận của những khách hàng ở
cùng tầng với Đường Ca Nam”.

“Ừ”. Phong Bình gật đầu, uống một ngụm rượu rồi nói:
“Sao bên Bính Thần vẫn chưa có thông tin gì?”

“Đại tiểu thư của tôi”. Phương Quân Hạo không kìm được
lườm cô một cái và nói: “Mới được có mấy phút, cô cũng sốt ruột quá rồi đấy”.

Chưa nói hết câu, bỗng nhiên thấy loa vang lên âm
thanh khe khẽ.


Anh vội dừng vấn đề lại, ngón tay thao tác trên bàn
phím, bỗng nhiên màn hình trên tường bên trái vụt sáng, trên màn hình xuất hiện
một tòa nhà. Đường Minh Tuyên nhìn mà tròn mắt ngạc nhiên, trong lòng biết chắc
là khoa học kỹ thuật hiện đại, nhưng nhìn thấy cũng không có tâm trạng để mà tò
mò, chỉ dán mắt vào màn hình.

Tiếp theo, trong phòng vang nên giọng nói gợi cảm của
một người đàn ông, nói tiếng Trung rất trôi chảy, “ Đây là khách sạn Jili, nơi
anh Đường Ca Nam ở. Anh ta ở phòng vip tầng 12, cửa sổ mở, phòng ở khá ngăn
nắp. Ồ, Kavin vừa đưa tin, bên cạnh phòng của anh Đường có một khách hàng bị
bắn chết trên giường…”

“Trời ơi…” Đường Minh Tuyên không kiềm chế được hét
lên.

“Chuyện này rất lạ”. Phong Bình trau mày, nhìn Phương
Quân Hạo và nói: “Lẽ nào bị khủng bố tấn công?”

“Thế thì chúng nên cho nổ cả khách sạn”. Phương Quân
Hạo phủ định giả thiết ấy, đồng thời đưa ra một giả thiết rất mạnh dạn: “Nhà họ
Đường không có thù oán với ai chứ? Liệu anh ta có vô tình dính vào vụ tranh
chấp nào không?”

“Lập tức điều tra thân phận của người chết, cả hung
thủ…” Phong Bình cúi người nói vào micro.

Hai phút sau, giọng nói gợi cảm lại vang lên: “Kavin
đang đối chiếu ảnh trong kho tư liệu, người chết là một người đàn ông quốc tịch
Nhật, bốn mươi tuổi, thân phận cụ thể chưa rõ, tin rằng một lát nữa sẽ có kết
quả, xin đợi một lát… Ồ, không phải đợi nữa, thông tin đến rồi”.

Anh ta ngừng khoảng năm giây, rồi nói: “Người chết là
thành viên của bang xã hội đen của Nhật”.

Phong Bình nghe vậy, mắt phải nháy lên, bỗng chốc nhớ
lại vụ án bắt cóc giết người của chủ thuyền gây chấn động một thời.

“Là nhân vật quan trọng à?” Phương Quân Hạo hỏi.

“Không sai. Ông ta là nhân vật đứng thứ hai trong bang
xã hội đen lớn nhất của Nhật”.

“Hung thủ là ai?”

“Tạm thời vẫn chưa rõ. Nhưng hiện trường rất sạch sẽ,
không để lại bất kỳ dấu vết nào. Hung thủ bắn chết nhân viên trực ban tối hôm
ấy, lấy đi thiết bị theo dõi của khách sạn. Phán đoán bước đầu của chúng tôi là
một tay sát thủ chuyên nghiệp, có đồng bọn. Kavin đang bắt tay điều tra từ thân
phận của người chết, gần đây bang này thay người đứng đầu, người bị giết rất có
thể có liên quan đến chuyện này…”

Phong Bình căng thẳng đi đi lại lại, lúc ấy bỗng nhiên
đứng lại, nhìn Phương Bá Thao và nói: “Chú Phương, chú lập tức liên lạc với lão
Thất, bảo ông ta đích thân lộ diện chấn áp bang này”.

Phương Bá Thao ngạc nhiên, chần chừ một lúc rồi nói:
“Điều này không đúng luật lắm”.

“Chẳng phải luật là do con người đặt ra sao?” Phong
Bình ngắt lời ông ta.

“Phong Bình, cô đúng là làm cho mọi chuyện rối tung
thêm”. Phương Quân Hạo không kìm được nói xen vào, “Dù là xung đột nội bộ bang
xã hội đen của Nhật nhưng chuyện này những người đứng đầu trong bang hội sẽ né
tránh, quyết không thể đích thân ra tay, chín phần mười là thuê người ngoại
quốc làm. Cô tìm họ thì có tác dụng gì? Còn nữa, cô có chứng cứ gì chứng minh
Đường Ca Nam nằm trong tay họ?”

Phương Bá Thao gật đầu lia lịa, lần đầu tiên cùng con
trai đứng trên một chiến tuyến, “Quân Hạo nói đúng, chúng ta cùng đợi tin của
cậu Bính Thần”.

Phong Bình cũng biết lời nói của anh ta rất có lý, khổ
nỗi lòng dạ như thiêu như đốt, không thể bình tĩnh được.

Đường Minh Tuyên yên tĩnh một cách đáng ngạc nhiên,
không nói một câu nào.

Bởi vì cô hoàn toàn bị chấn động trước cuộc đối thoại
của họ.

Thực ra, bắt đầu từ lúc màn hình trên tường bỗng nhiên
vụt sáng, nỗi kinh ngạc trong lòng cô đã không ngừng tăng lên, cảm giác không
dám tin, không thể tưởng tượng nổi. Cô vốn tưởng rằng có thể người quen của họ
có chút quan hệ với cảnh sát, nghe ngóng chút thông tin từ phía họ. Kết quả là
họ không cần thông qua cảnh sát, thông tin của cảnh sát còn không nhanh bằng
họ, thậm chí ngay cả xã hội đen họ còn biết rất rõ, quả là thần kỳ.

Lúc này, sự tò mò của cô về thân phận của Phong Bình
còn vượt qua cả nỗi lo về sự an nguy của Đường Ca Nam, đúng là tội lỗi, tội
lỗi!

Sau một hồi im lặng, Phong Bình không kìm được lại bắt
đầu lẩm bẩm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sốt ruột chết đi được”.

“Sốt ruột cũng vô ích”.

“Sao Bính Thần vẫn chưa có thông tin gì? Anh ta có
phái người đi tìm thật không?”

“Cô ngồi xuống kia một lúc đi”. Quả thực Phương Quân
Hạo không thể chịu nổi cô, “Cô cứ đi đi lại lại như thế, ảnh hưởng đến tâm
trạng của tôi”.

Tâm trạng Phong Bình rối bời, nghe Quân Hạo nói vậy
liền ngồi sang một bên, không nói gì.

Không khí trong phòng chìm vào yên tĩnh.

Khoảng mười phút sau, cuối cùng thì Kavin cũng chắc
chắn rằng vụ mưu sát ở khách sạn là cuộc chiến trong nội bộ xã hội đen nhằm
tranh quyền đoạt lợi. Người đứng đầu bang sắp bị thay thế, một số người cạnh
tranh đã nhân cơ hội này tiêu diệt đối thủ của mình, còn hung thủ là ai thì vẫn
đang trong quá trình điều tra.

Thông tin này không có gì nóng hổi, mọi người nghe đều
im lặng không nói gì.

Lúc ấy, điện thoại của Đường Minh Tuyên đổ chuông. Cô
nhìn màn hình thấy số điện thoại của Đường Hạo Vân, vội nhấc máy: “Có thông tin
gì không?”

“Không có”. Đường Minh Tuyên có vẻ nản lòng, lúng túng
nhìn Phong Bình.

“Vậy thì cũng phải nhắn lại chứ, mọi người đều rất sốt
ruột”. Đường Hạo Vân tỏ vẻ rất bất mãn về hiệu quả làm việc của cô, “Không nói
nữa, em mau về nhà đi”.

“Biết rồi”. Đường Minh Tuyên đáp lại một tiếng, ngắt
điện thoại rồi nói với Phong Bình: “Tôi phải về rồi”.

“Tôi tin là anh Nam sẽ không sao đâu”. Phong Bình đứng
dậy tiễn cô, an ủi rằng: “Đừng lo, có tin gì tôi sẽ báo cho mọi người”.

Đường Minh Tuyên gật đầu, từ biệt bố con nhà họ
Phương, sau đó ra về.

Gian phòng lại chìm vào yên tĩnh.

Năm phút sau, Phong Bình thực sự không thể nén nhịn
được nữa, cô đứng dậy, giọng nói rất kiên quyết: “Để lão Thất lộ diện đi. Cứ
ngồi đợi thế này, tôi e là không kịp”.

Nghe vậy, bố con nhà họ Phương nhìn nhau, sau đó
Phương Quân Hạo quay đầu lại, ngầm tỏ vẻ đồng ý.

Phương Bá Thao đến trước điện thoại, vừa nhấc ống nghe
lên, bấm số đầu tiên.

Bỗng nhiên loa vang lên tiếng ngựa kêu kỳ lạ.

“Bính Thần có thông tin rồi”. Phương Quân Hạo không
kìm được thốt lên.

“Anh ta nói gì?” Phong Bình lao như tên bắn về phía
máy tính.

Phương Bá Thao cũng vội đặt ống nghe xuống, đến gần
con trai kiểm tra.

Trong hộp thoại của máy tính hiện lên một tấm ảnh,
người trong ảnh chính là Đường Ca Nam.

Anh ta mặc bộ quần áo ngủ màu trắng, ngồi trên quầy ba
hình vòng cung của một quán rượu, tóc tai bù rù, vài sợi tóc lòa xòa trước
trán, nhìn trông có vẻ suy sụp, đôi mắt sáng đến khác thường, chỉ có điều nét
mặt thì có chút… kinh ngạc.

Đối diện với một người đột nhiên xuất hiện trước mặt
mình, chẳng nói chẳng rằng xông vào chụp ảnh, kinh ngạc là điều khó tránh khỏi.
Đường Ca Nam không kịp ngăn anh ta, chỉ phun ra một câu tiếng Anh: “Hi, anh
định làm gì?”

Phong Bính Thần cũng không đáp lại mà vứt điện thoại
cho trợ lý đứng sau, dặn dò bằng tiếng Anh: “Lập tức gửi ảnh đi, nhân tiện nói
với mọi người đã tìm thấy người rồi”.

Anh nói chuyện với người ở phía sau nhưng mắt thì nhìn
Đường Ca Nam chằm chằm, nhìn anh ta từ đầu đến chân không chút kiêng nể. Ánh
mắt của anh rất sắc bén.

Đường Ca Nam bị anh ta soi như vậy, trong lòng cũng
thấy ngạc nhiên. Nhưng nghe anh ta nói tiếng Trung rất trôi chảy, nghĩ bụng
chắc anh ta là Hoa kiều nên nét mặt rạng rỡ hơn rất nhiều.


“Chào anh! Tôi họ Đường…” Anh chủ động giơ tay ra

“Tôi biết cậu là ai”.

Bính Thần ngắt lời anh không chút khách khí, kéo chiếc
ghế ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Cậu cũng đẳng cấp thật đấy, tôi đích thân dẫn
người chạy nhông nhông khắp nơi tìm cậu. Vậy mà cậu lại thư thả ngồi uống rượu
ở đây”. Anh liếc nhìn ly rượu của Đường Ca Nam rồi nói tiếp: “Ồ, uống hẳn rượu
Lafleur, cậu quả là biết thưởng thức”.

“Thực tế là tôi không được hưởng thụ, ha ha”.

Đường Ca Nam cười gượng, có vẻ khó xử, anh nhìn vệ sĩ,
sau đó nghiêng người sát lại gần chỗ ngồi của Bính Thần, hạ thấp giọng nói:
“Nếu anh giúp tôi trả tiền rượu, vậy thì tôi…”

“Cậu nói cái gì?” Phong Bính Thần không dám tin vào
tai mình, trau mày cười khẩy và nói: “Không có tiền thì uống rượu cái nỗi gì?”

“Tôi vội đi, quên không mang”. Đường Ca Nam mỉm cười,
“Chỉ là nhờ anh trả hộ, tôi có thể viết giấy nợ, tôi sẽ trả lại anh trong thời
gian sớm nhất, ha ha”.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải trả tiền cho cậu?” Phong
Bính Thần cười khẩy.

“Nếu anh đã tìm tôi thì chắc chắn là tìm tôi có việc,
đúng không?” Đường Ca Nam mỉm cười.

“Không sai”. Phong Bính Thần tiếp tục cười khẩy, “Tôi
tìm cậu, nhưng tôi chỉ cần biết cậu vẫn còn sống, không chết nơi đầu đường xó
chợ là được, không có nghĩa vụ trả tiền rượu cho cậu”.

Đường Ca Nam không thể cười được nữa.

Anh mượn điện thoại của quầy ba, gọi cho trợ lý Dương
Phàm mấy cuộc điện thoại liền, khổ nổi máy của anh ta bận liên tục… toàn là gọi
quốc tế, anh chàng này nói chuyện mấy tiếng đồng hồ liền, thật là kinh khủng!

Dĩ nhiên anh cũng gọi cho Đường Thi hai cuộc nhưng
không có người nghe máy, kết quả là bảo vệ quán bar cứ nhìn anh chằm chằm. Đúng
lúc anh tưởng rằng mình sẽ bị ăn một trận đòn tơi bời thì chàng trai tuấn tú
này xuất hiện, còn tự xưng là đang tìm anh khắp nơi.

“Anh là ai? Vì sao lại tìm tôi?”

Phong Bính Thần mặt hầm hầm, chưa kịp nói gì thì tiếng
chuông điện thoại réo rắt trầm bổng vang lên.

Trợ lý mang điện thoại đến, cúi người khẽ nói: “Điện
thoại của ngài”.

Phong Bính Thần im lặng không nói gì, mặc kệ cho tiếng
nhạc kêu hết lần này đến lần khác. Đôi mắt đẹp hai màu ấy nhìn chằm chằm vào
Đường Ca Nam không rời, không nghe điện thoại.

Đường Ca Nam bị anh ta nhìn đến sởn gai ốc, anh chớp
mắt, sờ mũi, mỉm cười và nói: “Anh nghe điện thoại đi, nhìn tôi làm gì?”

Phong Bính Thần nhếch mép mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ
khinh thường: “Tìm cậu đấy, nhóc con”.

Anh ta cầm điện thoại, vứt về phía Đường Ca Nam.

Đường Ca Nam luống cuống đỡ điện thoại, chỉ vào mũi
của mình và hỏi anh ta: “Tìm tôi?”

Phong Bính Thần không thể chịu được, quay đầu lại, đặt
tay lên trán thở dài: “Ngu không chịu nổi”.

Đường Ca Nam tự động bỏ qua câu nói công kích ấy, nhăn
nhó nhấn nút nghe: “A lô”.

Không ai nói gì.

Anh nhìn Phong Bính Thần một cái rồi hỏi: “Này? Nói gì
đi chứ?”

“Em đây, anh không sao chứ?”

“Phong Bình?” Đường Ca Nam vô cùng ngạc nhiên, vội
đứng bật dậy kinh ngạc thốt lên: “Sao lại là em? Sao em lại… Đợi đã, này, rốt
cuộc anh là ai?” Câu này là hỏi Phong Bính Thần.

“Anh ấy là Phong Bính Thần”. Phong Bình ở đầu dây bên
kia đã trả lời hộ anh ta.

“Phong Bính… ồ, anh ta họ Phong…”

Sau phút ngạc nhiên, Đường Ca Nam vội hiểu ý ngay, lập
tức nghiêng đầu về phía anh ta, đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên. Phong Bính
Thần hếch cằm ngạo mạn, mắt híp lại nhìn anh, rất ra vẻ ta đây.

Đường Ca Nam vội nhe răng, mỉm cười với anh ta, gật
đầu. Đùa cái gì vậy chứ, anh ấy là ông bác tương lai, dĩ nhiên phải xu nịnh
rồi.

“Anh không sao chứ?” Phong Bình lại hỏi, “Anh ra ngoài
uống rượu sao không mang điện thoại đi, áo khoác cũng không mặc?”

“Cái này…”

Nhắc đến chuyện này, Đường Ca Nam có trăm điều muốn
nói vạn điều muốn nói, nhưng tất cả như một mớ bòng bong, không biết bắt đầu từ
đâu, định nói rồi lại thôi: “Chuyện dài lắm, khó nói hết được, khi nào về anh
sẽ nói cho em biết, được không?”

“Khi nào về anh phải nói cho rõ đấy”.

Đường Ca Nam thấy giọng nói của cô có gì khang khác,
vội cười trừ: “Anh chỉ ra ngoài uống chút rượu thôi mà, tuy có muộn một chút
nhưng anh tuyệt đối không phải là sâu rượu”.

“Chuyện này còn đáng ghét hơn cả chuyện anh đi đàn
đúm, anh khiến mọi người đều lo lắng cho anh”.

“Vậy hả, xảy ra chuyện gì sao?” Đường Ca Nam nhận thấy
có chút hiểu lầm.

“Đồ ngốc”. Phong Bính Thần tỏ vẻ từ bi nói cho anh
biết: “Khách sạn Jili xảy ra án mạng, ba người bị bắn chết. Kết quả cậu lại mất
tích một cách thần bí năm, sáu tiếng đồng hồ. Ha ha, khi cậu thư thả hưởng lạc
ở đây thì bên ngoài đã loạn lên từ lâu rồi”.

“Có chuyện này sao?” Đường Ca Nam ngạc nhiên.

“Đừng có tưởng rằng tôi lên cơn thèm rượu giống cậu,
nửa đêm chạy đến quán bar uống rượu?” Phong Bính Thần không kiềm chế được lại
muốn nổi nóng.

Nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài uống rượu, khiến mọi
người được một trận hết hồn, đúng là đáng ghét!

“Tôi quyết không gả em gái cho một con sâu rượu”.

“Xin anh yên tâm, tôi không phải là sâu rượu”.

“Tôi chỉ tin vào mắt mình”.

“Tôi không muốn đắc tội với anh, e là chuyện này anh
không quyết định được”.

“Cậu nói cái gì?” Phong Bính Thần nổi trận lôi đình:
“Cậu đang cầu xin tôi xử lý cậu một trận sao?”

“Vũ lực không thể giải quyết được vấn đề”.

“# @ # $ # %”

Phong Bình cầm chặt ống nghe, không thể nói xen vào
được, nhưng nghe thấy hai đấu khẩu, cũng cảm thấy hành vi của Đường Ca Nam rất
hung hăng. Cô vội cúp điện thoại, gọi điện cho Đường Minh Tuyên, bảo họ yên
tâm.

Đường Hạo Vân nghe thấy tin đó cũng rất vui, sau một
hồi vui mừng thì lại thấy nghi ngờ tính chân thực của thông tin này. Dù sao thì
phía cảnh sát cũng chưa điều tra được gì, Phong Bình lấy thông tin ở đâu? Anh
vừa nói khiến Đường lão phu nhân cũng thấy nghi ngờ. Nhưng Đường Minh Tuyên thì
hoàn toàn tin lời Phong Bình.

Một lúc sau, Đường Ca Nam gọi điện về nhà nói với mọi
người là mình vẫn ổn.

Cuối cùng thì mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm. Đường
lão phu nhân an tâm nhưng vẫn mắng cho anh một trận. Dù là bị mắng, Đường Ca
Nam cũng đành phải nghe.

Thế là vụ mất tích kỳ lạ này cũng được khép lại.

Sau chuyện này, Phong Bính Thần than vãn với Phong
Bình, trên thế giới này không có ai dám ngồi thư thả trong quán bar uống rượu
để anh phải chạy khắp nơi đi tìm.

Phong Bình mỉm cười an ủi anh: “Đều là người một nhà,
việc gì phải nói như thế”.

Phong Bỉnh Thìn nghe vậy, quay một góc 45 độ ngẩng mặt
lên trời, nước mắt đầm đìa, nhăn nhó thở dài: “Đúng là con gái chỉ ưa bề
ngoài”.

Dù thế nào thì chuyện này cũng đã kết thúc.

Khi máy bay riêng của Đường Trạm hạ cánh xuống New
York thì nhận được tin con trai đã về nước an toàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.