Đọc truyện Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc – Chương 8: “LÝ DO CÔ TRỞ THÀNH HAIR STYLIST LÀ GÌ?”
Một buổi trưa thanh bình. Mặt trời nằm trên cao, chiếu những tia nắng chói gắt xuống mặt đất hệt kiểu muốn thiêu cháy mọi thứ… Ào! Ào! Âm thanh chảy xối xả của dòng nước tuôn ra từ ống nhựa như làm mát cái không khí oi bức tĩnh lặng ở khu vệ sinh cấp cao. Đang giặt giũ những chiếc khăn lau thì Bảo Vương ngừng lại, đưa tay khoá vòi nước rồi đứng lặng yên với cái nhìn chằm chằm vào bồn rửa bằng gạch men xịn. Chỉ là cô cần suy nghĩ vài chuyện, nói chính xác hơn là tìm ra cách giải quyết cho tình hình hiện tại không mấy sáng sủa. Gần hai tuần lễ qua ở WOB, Bảo Vương chẳng làm gì ngoài việc vệ sinh dụng cụ, lau chùi dọn dẹp phòng Hair Cut. Cô không hề đụng đến chiếc kéo cắt tóc nào chứ đừng nói đến chuyện làm tóc cho khách hàng hay được trau dồi kỹ năng chuyên môn. Chưa bao giờ Bảo Vương thấm thía bốn từ “lao động khổ sai” như hai tuần qua. Thảo nào, những thợ hành nghề nghiệp dư như Hồng Thuận lại bức xúc với WOB đến thế. Đúng thật chẳng tài nào hiểu nổi chính sách đào tạo nhân tài của beauty salon danh tiếng này rốt cuộc là gì.
Bảo Vương vào WOB không phải để làm lao công phục dịch, cô muốn thể hiện bản thân để chứng tỏ thực lực của mình ở WOB. Và nếu công cuộc lao động khổ sai cứ tiếp tục mãi thì sẽ rất rắc rối. Nhưng trước mắt, Bảo Vương vẫn chưa tìm ra phương án tốt nhất để giải quyết vấn đề. Trịnh Ngân không dễ dàng buông tha cho cô được. Ở thời điểm hiện tại này, Bảo Vương gần như rơi vào bế tắc. Rời khỏi dòng suy nghĩ mông lung, Bảo Vương lại mở vòi nước và giặt khăn. Cô cần tiếp tục công việc, còn những chuyện khác phải chờ xem vận may của bản thân thôi. Cô từng hứa với Tú Uyên sẽ cố gắng vượt qua mọi khó khăn. Và vốn dĩ, Bảo Vương là cô bé không dễ buông xuôi.
Lúc rời khỏi khu vệ sinh, đi ngang qua toà nhà F thì bước chân Bảo Vương hơi chậm lại bởi ngửi thấy mùi bánh pizza thoang thoảng đâu đây. Rột! Rột! Đúng lúc cái bụng biểu tình. Từ khi giờ nghỉ trưa bắt đầu, cô chưa nhét món gì vào bụng. Hôm nay Tuấn Khang và cả Tú Uyên đều bận nên chẳng ai rủ cô đi dùng bữa. Suýt chút nữa Bảo Vương quên mất việc ăn trưa nếu không có mùi pizza đánh thức cơn đói cồn cào trong cô. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, Bảo Vương chậm rãi đưa đôi mắt thờ ơ nhìn dáo dác cốt tìm ra vị trí của chiếc bánh. Rất nhanh, cô phát hiện cái mùi quyến rũ ấy phát ra từ cửa sổ một căn phòng ở lầu hai của toà nhà F ngay trước mắt mình. Cùng lúc, cô thấy một bóng dáng thân quen ẩn hiện thấp thoáng qua tấm cửa kính. Người đó hình như đang cắt tóc…
Bước qua những dãy hành lang vắng vẻ, Bảo Vương dừng chân ngay trước cửa phòng phát ra mùi bánh pizza. Thật từ tốn, cô đưa tay đẩy nhẹ tấm gỗ sang trọng nhích khỏi vị trí đang đóng kín. Khe hở giữa hai cánh cửa vừa đủ để thân hình nhỏ nhắn của Bảo Vương đi lọt vào bên trong. Trước mặt Bảo Vương, Trần Thoại đứng xoay lưng và đang chăm chú cắt tóc cho manocanh. Ban nãy vừa nhận ra bóng dáng Trần Thoại là Bảo Vương không ngần ngại đi lên đây, bước vào căn phòng này. Gần hai tuần qua, không rõ vì lý do gì mà cả hai ít khi gặp mặt. Nghe Tuấn Khang bảo, Trần Thoại bận việc gia đình nên cứ đến trưa lại xin phép về nhà. Sau lần nghe anh chàng kỳ lạ này nhận xét về độ dài mái tóc manocanh trong cuộc thi tuyển thì Bảo Vương muốn có dịp gặp lại anh để tìm hiểu thêm. Cô khá tò mò về kỹ thuật cắt tóc của Trần Thoại. Chính xác là, cô hy vọng có thể một lần được thấy anh cầm kéo cắt tóc.
Để đến trưa hôm nay, thật trùng hợp khi Bảo Vương tình cờ bắt gặp Trần Thoại đang luyện tay nghề bằng mái tóc cắt lớp. Nhưng ngay bây giờ, cô lại có cảm giác hơi thất vọng bởi theo những gì đang thấy thì Trần Thoại không có kỹ thuật nổi bật. Tốc độ bình thường, đường cắt của kéo cũng bình thường, chẳng có gì cho thấy anh là một hair stylist xuất sắc. Vì hiện tại, Trần Thoại cắt tóc bằng tay phải nên cô bé họ Ngô không thể biết anh thuận cả tay trái. Bảo Vương nghĩ, lý nào bản thân đã cảm nhận sai. Vậy lời nhận xét lần đó là như thế nào?
Tiếng thở dài khe khẽ của Bảo Vương vô tình khiến Trần Thoại nhận ra có người thứ hai đang có mặt trong phòng. Ngừng việc cắt tóc, anh quay lại và thấy Bảo Vương hướng đôi mắt nửa thờ ơ nửa nghĩ ngợi về phía mình. Mau chóng, anh chàng này biết đối phương đã quan sát mình nãy giờ.
“Sao cô lại vào đây?”
Không hề cảm giác đột ngột trước câu hỏi bất ngờ vang lên kia, Bảo Vương chuyển cái nhìn sang hộp bánh pizza nằm trên bàn: “Mùi pizza dẫn tôi đến.”
Bảo Vương trả lời xong, đúng lúc bụng lại kêu lên âm thanh rọt rọt. Ngẩn người trong vài giây, Trần Thoại liền phì cười. Quả thật, cô bé này luôn khiến anh thấy thú vị. Cất kéo vào túi đựng bao da, Trần Thoại xoay qua mở hộp bánh pizza ra, lên tiếng mời: “Vậy cô hãy ăn cùng tôi. Trong đây có hai bánh pizza cỡ nhỏ.”
Bảo Vương tiến lại chỗ Trần Thoại và đón lấy một chiếc pizza. Toan thò tay vào túi quần lấy tiền trả thì cô nghe Trần Thoại bảo: “Không cần đâu, tôi bao.”
Nghĩ ngợi gì đấy, Bảo Vương nói với chất giọng vừa đủ nghe: “Cám ơn anh.”
Sau đó, cả hai bắt đầu bữa trưa của mình với bánh pizza hải sản. Họ đến bên cửa sổ, vừa ăn vừa quan sát khuôn viên vắng lặng, chỉ có gió và nắng hiện diện. Dường như hai con người này có một điểm chung: thích sự yên tĩnh tuyệt đối. Mặc dù chẳng ai nói gì với ai, nhưng thật kỳ lạ là tâm hồn họ vẫn được lấp đầy.
“Tôi nghe anh Khang bảo, cô làm thợ phụ cho Trịnh Ngân?” – Trần Thoại đột ngột phá vỡ bầu không gian yên lặng – “Chắc cô thấy rất tệ.”
Vẫn ăn một cách bình thản, Bảo Vương chưa rời mắt khỏi những chiếc lá đung đưa trong gió, đáp: “Gần như vậy. Hai tuần qua ở WOB, tôi không được đụng đến chiếc kéo cắt tóc. Có lẽ nó còn tệ hơn cả những điều tồi tệ.”
“Sự sắp xếp đó đúng là thiệt thòi cho cô.”
“Biết sao được. Tôi đã phạm vào điều cấm kỵ mà ông ấy đưa ra.”
“Cấm kỵ?! Ông ấy là ai?” – Trần Thoại nhíu mày khó hiểu.
Nuốt miếng bánh cuối cùng vào miệng, Bảo Vương khẽ quay qua nhìn Trần Thoại với đôi mắt xa xăm mơ hồ. Đối diện, anh chàng họ Trần bất động thoáng chốc rồi như hiểu Bảo Vương đang nghĩ gì nên anh không hỏi nữa ngoài việc im lặng và xoay mặt nhìn trở lại khuôn viên. Có những chuyện người ta không muốn nói thì chẳng thể ép được. Một khoảng lặng lại đến nhưng không quá lâu khi Bảo Vương hỏi bằng chất giọng nhẹ tênh: “Anh thích cắt tóc không?”
Ngạc nhiên, Trần Thoại đưa mắt nhìn Bảo Vương. Cô chống hai tay lên bậu cửa sổ, lòng bàn tay nâng đỡ gương mặt mang nét trầm tĩnh. Từng sợi tóc ngắn mềm mại được gió thổi bay ngược ra sau. Trông cô thật đáng yêu với nỗi u uất bất tận. Hiểu ý nghĩa đằng sau câu hỏi có vẻ bình thường ấy, Trần Thoại đáp lời bằng một câu hỏi khác: “Lý do cô muốn trở thành hair stylist là gì?”
Đôi mắt đang nhìn vào không trung của Bảo Vương bất chợt đứng yên.
“Hình như, bản thân tôi cũng không biết rõ lý do vì sao.”
Khẽ mỉm cười, Trần Thoại nói nhẹ nhàng giống hệt như đang tâm sự cùng gió:
“Khi nào trên thế giới này còn có người muốn trở nên xinh đẹp, muốn được hạnh phúc thì tôi vẫn muốn mình sẽ là người giúp họ đạt được mơ ước ấy.”
Câu trả lời từ Trần Thoại giống giai điệu kỳ diệu ngân vang bên tai Bảo Vương, len lỏi vào bên trong tâm hồn cô qua từng tế bào, từng mạch máu. Để rồi cô nhận ra một dòng cảm xúc lạ lùng đang xuất hiện. Quay qua nhìn Trần Thoại, đôi mắt Bảo Vương trong veo lăn tăn như mặt hồ phẳng lặng. Tưởng chừng như, mọi ánh sáng ngoài kia đều thu gom hết vào con ngươi đen huyền ấy, khiến nó trở nên sáng bừng lạ lùng. Vào khoảnh khắc đó, Bảo Vương biết mình vừa hiểu ra một điều vô cùng sâu sắc và vô cùng quý giá. Bỗng nhiên, cô nhớ về mẹ.
“Tôi làm cô khó chịu à?”
“Không. Ngược lại, tôi thấy lòng mình thoải mái hơn rất nhiều.” – Bảo Vương liền mỉm cười – “Cám ơn anh vì điều đó.”
Lần đầu tiên thấy nụ cười của cô bé luôn mang dáng vẻ ung dung tự tại này, bất giác Trần Thoại mang một cảm xúc thật khác thường. Chính vì vậy, anh đã không đáp lời hay có bất kỳ biểu hiện nào khác ngoài sự im lặng.
“Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, tôi phải về phòng Hair Cut. Hẹn gặp anh khi khác.”
Khi Bảo Vương đã rời khỏi phòng thì Trần Thoại mới chợt phát hiện dưới nắp hộp bánh pizza là 72 ngàn. Cầm những tờ tiền trên tay, anh cười nhẹ bởi biết ai là người đã đặt chúng ở đấy. Ngô Bảo Vương thật sự rất kỳ lạ.
Đi ra giữa khuôn viên, Bảo Vương nghe có ai gọi mình. Chẳng rõ từ đâu, Hồng Thuận chạy hối hả lại trước mặt cô. Quẹt nhanh những giọt mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, Hồng Thuận nói đứt quãng: “Cô… làm ơn cắt… cắt tóc cho cô ấy…”
“Cô ấy là ai?”
“Là… là Đài Trang…”
“Đài Trang là ai?”
“Trời hỡi! Đài Trang là thợ phụ bên hương liệu… Cũng là bạn gái tôi.”
Dứt lời, Hồng Thuận nắm tay Bảo Vương kéo đi trở lại toà nhà F. Và điểm dừng của cả hai là căn phòng Nail cuối lầu bốn. Lúc Hồng Thuận đẩy mạnh cửa bước vào, Bảo Vương tròn xoe mắt vì thấy vô số dụng cụ làm nail. Cô vẫn nghe mẹ nói, đối với những thợ Nail chuyên nghiệp họ cần rất nhiều dụng cụ vì vậy việc sắp xếp làm sao cho thuận tiện là điều hết sức cơ bản. Giờ nhìn thấy, cô mới công nhận lời mẹ nói chẳng sai chút nào. Đang quan sát khắp phòng thì Bảo Vương nghe Hồng Thuận nói chuyện với một người nào đó. Bấy giờ, cô mới để ý đến kẻ thứ ba này. Một cô gái tầm hai mươi, gương mặt tròn cân đối, mái tóc quăn gợn sóng dài qua lưng. Trông cô rất lanh lợi bởi cách nói chuyện liến thoắng với Hồng Thuận. Bảo Vương đoán, đây hẳn là Đài Trang.
“Đây là hair stylist giỏi ư? Cô ấy nhỏ tuổi quá, có được không vậy?”
“Đài Trang, em yên tâm. Anh đã chứng kiến tay nghề của Bảo Vương rồi.”
Lắng nghe cuộc nói chuyện giữa họ mà Bảo Vương chẳng hiểu đầu đuôi gì cả. Sau khi bàn bạc căng thẳng xong, Hồng Thuận nhìn cô bé họ Ngô thúc giục:
“Đừng đứng ngớ ra nữa Bảo Vương, mau cắt tóc cho Đài Trang đi!”
Hết nhìn vẻ mặt nôn nóng của Hồng Thuận rồi lại nhìn sang vẻ mặt ngờ ngợ của Đài Trang, Bảo Vương thở dài một phát: “Tự dưng anh kéo tôi đến đây, không nói rõ chuyện gì đang xảy ra, giờ bắt tôi cắt tóc thì làm sao tôi cắt được.”
“À thực ra chuyện là vậy…”
Đài Trang chợt ngăn Hồng Thuận rồi nhìn lại Bảo Vương, cười thân thiện:
“Tính anh Hồng Thuận hay hấp tấp, làm chuyện gì cũng không kỹ càng, cậu thông cảm bỏ qua. Để tớ trình bày sự việc cho cậu nghe. Tớ tên Đài Trang, thợ phụ hương liệu làm việc ở Khu C VIP. Chẳng là lát nữa, tớ có cuộc thi về hương liệu diễn ra tại công ty Flower, mà xui xẻo thay đứa bạn hair stylist của tớ có chuyện đột xuất nên anh Hồng Thuận mới nhờ cậu giúp tớ. Chuyện là như thế.”
Lời giải thích ngắn gọn của Đài Trang, sau cùng cũng giúp Bảo Vương hiểu ra mọi chuyện. Chậm rãi bước lại gần chiếc ghế xoay Đài Trang ngồi, cô cầm những sợi tóc của Đài Trang lên, hỏi: “Thợ hương liệu nghĩa là gì?”
“Bảo Vương, giờ không phải lúc giải thích…”
“Không sao đâu anh.” – Lần thứ hai, Đài Trang ngăn Hồng Thuận, kiên nhẫn trả lời cho đối phương hiểu – “Thợ hương liệu, nói dễ hiểu tức là người chuyên về nước hoa, các sản phẩm có liên quan đến mùi hương. Trong việc làm đẹp, hương liệu không quá quan trọng nhưng không thể thiếu. Vẻ đẹp không chỉ nhìn mà còn qua mùi hương. Chắc cậu vẫn nghe, mùi hương tạo nên cảm giác khi chúng ta tiếp xúc với nhau. Như lúc này người tớ cũng có hương thơm nè.”
Đúng là nãy giờ Bảo Vương có ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng toát ra từ cơ thể Đài Trang, không hề nồng trái lại dịu nhẹ rất thoải mái. Cô cảm giác cả người lâng lâng như được đưa vào một khu vườn hoa nở rộ.
“Tôi sẽ giúp cậu.”
“Cám ơn cậu. Tớ không biết kiểu tóc như thế nào mới phù hợp với cuộc thi.”
“Cậu dùng hương liệu gì để dự thi?”
“Hoa hồng.”
Bảo Vương tự dưng nhoẻn miệng cười: “Vậy tôi sẽ búi tóc hoa hồng cho cậu.”
“Tuyệt!” – Hồng Thuận reo lên – “Hương hoa hồng, tóc búi hoa hồng, trong thiết kế gọi là tông cùng tông. Vậy anh sẽ vẽ cho em bộ móng hoa hồng luôn.”
Đài Trang rờ cằm suy nghĩ: “Móng hoa hồng liệu có đơn giản quá chăng?”
Hồng Thuận bỗng cười hắc hắc đồng thời đưa tay quẹt mũi, hếch mặt bảo:
“Đây không phải là những đoá hồng bình thường. Tóm lại, lát nữa anh vẽ xong thì em sẽ hiểu ngay. Hồng Thuận này tài năng hơn mọi người nghĩ đấy.”
“Ok, em tin vào boyfriend của em. Xem như tóc và móng đã ổn, còn make up?”
“Ha ha ha! Cái đó em cũng không cần lo. Anh cũng đã mời được một thợ make up giỏi. Lát nữa cô ấy sẽ đến ngay thôi. Nào, bây giờ làm tóc và làm móng trước. Chuẩn bị chưa Bảo Vương?” – Hồng Thuận xoắn tay áo, hỏi.