Đọc truyện Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc – Chương 2: Bánh pizza
… Hội trường Laza Maxi, nơi diễn ra show cắt tóc làm đẹp của Trịnh Ngân, kẹt cứng người. Phần lớn là các cô gái độ tuổi từ mười bảy đến ba mươi. Mặt ai cũng hào hứng và hồi hộp như thể đang dự một buổi tiệc hoàng gia cực kỳ hoành tráng. Người đứng người ngồi, nói chuyện xôn xao. Đám đông chen lấn xô đẩy nhau hệt muốn tranh giành chiếc vé được Trịnh Ngân cắt tóc. Ghế ngồi không đủ, phân nửa người ở hội trường phải đứng, ấy vậy họ chẳng hề kêu ca than thở mà vẫn kiên nhẫn đứng xem với dáng vẻ hớn hở.
Hai hàng ghế đầu tiên hoàn toàn kín chỗ bởi những vị khách mời quan trọng là những hair stylist nổi tiếng trong nước, nhà quay phim, nhà báo, thợ chụp ảnh, nhà tài trợ WOB và những giám đốc của các hãng mỹ phẩm lớn… Tất cả các ánh mắt đều dồn về phía khán đài, nơi cô gái trẻ có mái tóc uốn sóng lượn dài qua lưng, gương mặt khá già dặn, mắt nhìn chăm chú và đôi tay thoăn thoắt đang tạo kiểu tóc cho cô người mẫu. Đó cũng chính là nhân vật chính của show làm đẹp hôm nay – Trịnh Ngân, tài năng trẻ trong giới hair stylist. Bên cạnh, một số cô người mẫu vừa mới được làm tóc xong. Các nhà báo, thợ chụp ảnh đua nhau chụp hình liên hồi. Vô số các ánh flash loé lên không ngừng. Tuy show làm đẹp này không quá lớn nhưng quy mô chẳng thua gì một show trình diễn có tiếng ở nước ngoài. Điều đó cho thấy sự chuyên nghiệp của salon WOB. Về phíaTrịnh Ngân, cô không hề bị tác động trước những điều diễn ra xung quanh, từ những tia flash chói loá, âm thanh ồn ào, lời bình luận xì xầm nhỏ có lớn có, hay tiếng nói chát chúa của tên MC gần đó. Cô vẫn hết sức điềm tĩnh, bàn tay tài năng làm với tốc độ nhanh lẫn chuẩn xác đến khó tin. Dường như, Trịnh Ngân đang khắng định tài năng của mình trước các bậc tiền bối danh tiếng trong giới làm đẹp.
Giữa đám đông đang xôn xao hò hét là hai chị em Bảo Vương. Sau khi giao hàng xong, Bảo Vương đã bị Tú Uyên kéo vào đây. Giờ thì họ gặp chút khó khăn trước việc bị chen lấn xô đẩy quá trớn từ những người xung quanh. Đến nỗi, Tú Uyên suýt té nhào do một thằng to béo cứ dùng cánh tay đẩy cô sang bên phải. Khó khăn lắm, hai chị em mới tìm được một chỗ đứng có thể xem là tạm ổn. Phát ra một tiếng thở nhẹ nhõm, Tú Uyên lau mồ hôi bịn rịn trên trán, nói chẳng ra hơi: “Phù! Thật kinh dị! Xô đẩy đến khiếp! Chị không sao chứ?”
Bảo Vương gật đầu thờ ơ, có cảm tưởng cô không hề bị tác động bởi cảnh chen lấn man rợ nãy giờ. Đưa mắt nhìn sơ qua hàng ghế đầu tiên dành cho nhà tài trợ, Tú Uyên liền kêu khẽ khi thấy tấm bảng đề từ WOB:
“Chị, quản lý WOB đấy. Sáng em nghe quản gia Kim bảo bố có chuyến công tác xa. Chắc bố yêu cầu quản lý thay mình tổ chức show trình diễn này. Bố rất coi trọng chị Trịnh Ngân. Ghen tị quá!”
Lắng nghe từng lới xuýt xoa của em gái, đôi mắt mơ màng của Bảo Vương hết nhìn vị quản lý WOB đang ngồi xem chăm chú rồi lại chuyển hướng lên khán đài, nơi Trịnh Ngân sắp hoàn thành kiệt tác tiếp theo của mình. Cái nhìn từ Bảo Vương như không hề rời khỏi những động tác của người được mệnh danh là “tài năng hiếm có”. Các kiểu tóc Trịnh Ngân tạo ra đều rất công phu, đòi hỏi sự tỉ mỉ và khéo léo cao. Quan sát một lượt những người mẫu tóc, Bảo Vương thở ra với ý nghĩ: “Cô chị Trịnh Ngân này tay nghề tốt nhưng lại rất thích sự cầu kỳ phức tạp, thuộc tuýp người coi trọng hình thức bên ngoài.” Bảo Vương thì ngược lại, thích những kiểu tóc đơn giản bởi mẹ cô từng tâm niệm rằng: Một nhà tạo mẫu tóc giỏi là người có thể làm ra những kiểu tóc đơn giản nhưng vẫn đẹp.
Tiếng hét bất ngờ của tên MC trên khán đài làm Bảo Vương thoát khỏi những dòng suy nghĩ mông lung. Hoá ra là Trịnh Ngân đã hoàn tất mẫu tóc búi cuối cùng của mình. Khán giả vỗ tay hò reo ầm ĩ khi cô người mẫu mỉm cười rạng rỡ đứng dậy, xoay một vòng để mọi người ngắm kiểu tóc mới. Nhà báo và thợ chụp ảnh lại tiếp tục tranh nhau “phóng” tia flash. Sau bài tung hô tài năng thái quá từ tên MC, Trịnh Ngân đón lấy micro, nói thật rõ:
“Trịnh Ngân thật sự rất cám ơn lòng nhiệt tình của các bạn. Trời nắng, hội trường lại không đủ chỗ, nhưng các bạn vẫn kiên nhẫn đứng nhìn Trịnh Ngân làm tóc, điều đó khiến Trịnh Ngân vô cùng xúc động. Ôm hôn mọi người!”
Giọng nói thân thiện ấm áp cùng hành động đưa tay hôn gió của Trịnh Ngân khiến cả hội trường dậy sóng bởi hàng ngàn âm thanh reo hò. Vô số lời khen tạo thành làn sóng hâm mộ khuấy động hội trường lớn Laza Maxi.
Tú Uyên áp hai bàn tay vào mặt, đôi mắt hiện rõ sự ngưỡng mộ không hề nhỏ đối với Trịnh Ngân. Cô bé này cứ xuýt xoa mãi: “Chị ấy tuyệt quá!” Bên cạnh, Bảo Vương vẫn với dáng vẻ không bận tâm gì, đôi mắt mơ màng. Cô chỉ cảm thấy cái màn ngưỡng mộ ở hội trường Laza hơi quá lố.
“Để đáp lại tình cảm của các bạn, Trịnh Ngân dành ra nửa tiếng cuối cùng của show làm đẹp này chỉ cho các bạn vài kiểu tóc nên làm cho xuân năm nay nhé.”
Đám đông hâm mộ lại hét lên tiếp. Không quá lâu sau, màn trình diễn cuối cùng của Trịnh Ngân bắt đầu. Cô người mẫu ngồi vào vị trí. Cầm lược chải nhẹ nhàng mái tóc dài của người mẫu, Trịnh Ngân nói qua micro mini được gắn trên cổ áo:
“Đối với những bạn tóc dài duỗi thẳng thì có thể tết tóc mái rồi buộc lệch tóc sang một bên vai. Còn những bạn tóc lỡ thì nên uốn lượn sóng nhẹ, rẽ ngôi và nhuộm highlight sẽ rất cá tính. Với tóc ngắn, các bạn nên làm kiểu đầu bob. Vấn đề tóc tém, các bạn hãy để mái xéo rồi tết tóc mái sẽ rất lạ…”
Trong khi Tú Uyên chăm chú nhìn Trịnh Ngân vừa làm tóc vừa nói không ngừng thì Bảo Vương bắt đầu thấy đói bụng. Đến nỗi, cô nghe rõ tiếng kêu khẽ “rọt rọt”. Nhắc mới nhớ, sáng nay ra khỏi nhà, cô chưa kịp nhét thứ gì vào bao tử. Chợt, Bảo Vương ngửi được mùi bánh pizza thoang thoảng đâu đó trong đám đông. Quay qua quay lại, cô đang tìm xem mùi pizza phát ra từ nơi nào. Đôi mắt Bảo Vương hơi sáng lên khi bắt gặp gần cuối đám đông có hai anh chàng giao bánh pizza đang đứng nói chuyện với nhau. Một người tóc Mullet vàng choé, đuôi tóc dài dài phủ ót, một người tóc đen mượt kiểu tỉa layer ngắn. Họ mặc áo thun có dòng chữ Pizza Faximum. Vẻ như cả hai đang thiếu khách. Không nghĩ ngợi nhiều, Bảo Vương rời khỏi chỗ mà chẳng nói lời nào với em gái.
Quả thật, hai anh chàng giao pizza đang thiếu khách. Tháo mũ lưỡi trai không chóp xuống, anh chàng tóc Mullet thở hắt:
“Cứ tưởng đến đây sẽ bán được một vố lớn nào ngờ còn ế hơn ngoài kia. Chán quá phải không Trần Thoại?”
Đối diện, anh chàng tên Trần Thoại có gương mặt hơi tròn và cute, cực kỳ hợp với kiểu tóc tỉa layer ngắn, ngay vành tai trái có một chiếc khoen bạc lấp lánh và những điều này hoàn toàn trái ngược với vẻ trầm tĩnh đang mang, gật đầu:
“Thôi đừng phàn nàn nữa, chúng ta còn mười mấy hộp pizza phải bán xong trước ba giờ. Quốc Sơn, cậu lo bên đó. Còn mình lo bên này.”
Quốc Sơn chán chường đội mũ lưỡi trai không chóp lên tóc, cầm ba hộp bánh pizza đi về phía nọ. Dõi theo bóng dáng uể oải của cậu bạn, Trần Thoại nghĩ đến cảnh cả hai sắp bị ông chủ mắng cho một trận nếu trước ba giờ vẫn không bán hết số bánh theo quy định. Kéo mũ lưỡi trai lại, anh đưa mắt nhìn xung quanh xem thử có thể mời mọc được ai mua vài hộp pizza.
Chưa đầy hai phút thì một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Trần Thoại. Nghĩ là ai đó muốn mua pizza nên anh mau chóng quay qua. Trước mặt Trần Thoại là một cô gái trạc hai mươi, mái tóc bob ngắn với kiểu đánh rối sấy phồng cúp đuôi trông cá tính. Trên vai cô, có chiếc headphone màu đen, vẻ như đây là dân rất cuồng nhạc. Nhưng thứ khiến Trần Thoại chú ý cũng như điều đặc biệt nơi cô gái này chính là sự trầm tĩnh bao phủ lên mọi đường nét của gương mặt, đôi mắt mơ mơ màng màng hệt hồn đang lạc ở tận. Hiển nhiên, đó là Bảo Vương. Trong lúc đối phương vẫn còn đang quan sát mình, cô đưa mắt nhìn chằm chằm hai hộp bánh pizza trên tay anh, hỏi khẽ: “Bao nhiêu một cái?”
Chất giọng nhẹ tênh của Bảo Vương khiến Trần Thoại trở về thực tại. Anh kéo chiếc mũ lưỡi trai ngay ngắn lại, chậm rãi sửa giọng: “Cô mua pizza cỡ nhỏ…”
Câu báo giá pizza của Trần Thoại bất ngờ bị cắt ngang khi Bảo Vương bị người ở phía sau đẩy mạnh do cảnh chen lấn quá mức. Hậu quả, Bảo Vương ngã nhào vào người Trần Thoại. RẦM! Âm thanh từ sự va chạm, từ cú ngã và của đồ vật rớt vang lên khá lớn. Trong khi mọi người vẫn nhốn nháo thì phía cuối hàng là cảnh hai người nằm đè lên nhau, hộp pizza bên cạnh bị móp sau cú rơi đột ngột.
Lưng đau nhói vì ngã mạnh, Trần Thoại nhăn mặt đồng thời chống hai khuỷu tay xuống đất để dựng người dậy. Cảm giác có gì nặng nặng phía trước ngực, anh đảo mắt nhìn lại thì thấy Bảo Vương đang nằm đè lên mình. Khẽ thờ dài, Trần Thoại đặt tay lên vai Bảo Vương lay lay. Bị đánh thức, Bảo Vương bấy giờ mới mở mắt ra, ngồi dậy. Đói bụng khiến đầu óc cô mơ màng.
“Cô không sao chứ?” – Trần Thoại hỏi vì thấy đối phương dụi mắt liên tục.
“Tôi ổn. Xin lỗi, có người đẩy tôi.”
Đứng dậy, anh vừa phủi quần áo vừa bảo: “Tôi biết cô bị đẩy. Để tôi giúp cô.”
Thấy Trần Thoại đưa tay ra có ý muốn đỡ mình, Bảo Vương cũng không ngần ngại nắm tay anh, chậm chạp đứng lên. Và trong khoảnh khắc hai mái đầu của hai người kề sát nhau, Bảo Vương vô tình lướt mắt sang mái tóc đen của Trần Thoại. Cô dễ dàng nhận ra đây là kiểu tóc tỉa layer ngắn xếp tầng, hợp với những chàng trai có gương mặt baby, vừa cá tính vừa lãng tử. Nó khiến cô hơi chú ý. Ở chỗ, tuy là con trai nhưng tóc anh chàng giao pizza ấy rất mượt và mềm mại. Từng sợi tóc không hề cứng, trái lại tạo cảm giác bồng bềnh, khiến người đối diện thấy một sự thoải mái lạ lùng. Nhưng Bảo Vương chưa kịp quan sát kỹ đường cắt của từng sợi tóc thì Trần Thoại đã rời ra xa.
“Hai hộp pizza móp hết rồi, bánh bị gãy. Cô chờ tôi đi lấy hộp khác.”
Trần Thoại toan quay lưng rời khỏi thì Bảo Vương kéo tay áo anh giữ lại, nói:
“Không sao. Chỉ cần bánh chưa rớt xuống đất là được. Tôi mua hai cái này.
Mỗi cái 72 ngàn, tổng cộng 144. Đây, trả anh.”
Bảo Vương cứ thế cầm lấy hai hộp pizza bị móp méo đồng thời đưa tiền cho anh chàng rồi bỏ đi. Về phía Trần Thoại, cầm những tờ tiền trong vài giây thì liền nhìn theo bóng dáng Bảo Vương, hỏi lớn: “Sao cô biết mỗi hộp 72 ngàn?”
“Trên hộp có in giá tiền. Bán tốt nhé.” – Bảo Vương không xoay lưng lại mà chỉ vẫy vẫy tay nói vọng ra sau rồi lấy bánh ăn tiếp.
Ngẩn người chốc lát, Trần Thoại tự dưng cười cười. Đúng là ngớ ngẩn, sao lại quên mất trên mỗi hộp pizza đều in giá sẵn. Dẫu đám đông kẹt cứng người nhưng Trần Thoại vẫn nhìn rõ tấm lưng áo của Bảo Vương. Quả là một cô gái kỳ lạ. Rất nhanh, đôi mắt anh hướng xuống bên hông phải của cô và thấy túi bao da đựng kéo. Trần Thoại liền nhíu mày, nghĩ thầm: “Một hair stylist?!”
Trông bóng dáng chị gái đang lách người qua đám đông, tay cầm hai hộp pizza còn miệng nhai nhóp nhép thì Tú Uyên lập tức bặm môi trợn tròn mắt:
“Chị đi đâu nãy giờ vậy? Làm em lo quá. Cứ ngỡ chị bị lạc ở đâu rồi.”
Nói xong, Tú Uyên thấy Bảo Vương dường như chẳng quan tâm đến lời mình, vẫn tiếp tục ăn bánh. Tức tối, cô đánh một phát thật kêu vào lưng chị. Bảo Vương chẳng hề kêu đau dẫu sức đánh của em gái không nhẹ chút nào. Cô liên tục ăn bánh, cái nhìn cứ thờ ơ lãnh đạm.
… Show làm đẹp đình đám của Trịnh Ngân kết thúc. Trong dòng người lần lượt ra về, Tú Uyên đang lôi Bảo Vương ra sân sau hội trường. Lý do là cô không dám đi vệ sinh một mình bởi nghe đồn có người tự tử ở đây. Trong lúc đứng chờ em gái, Bảo Vương chợt nghe có tiếng khóc trẻ con vang lên. Ngoài ra còn có thêm vài âm thanh xì xầm khá nhỏ. Vốn chẳng phải người thích lo chuyện bao đồng nhưng vì Bảo Vương thấy ngay lùm cây phía xa, bóng dáng một bé gái đứng khóc. Nhích vài bước chân lên phía trước, cô quan sát sự việc đang diễn ra ở dưới gốc Cây cổ thụ. Cô bé nọ tầm mười tuổi, bị ai đó cắt hư mái tóc, những sợi tóc ngắn dài lộn xộn phủ loà xoà xuống bờ vai run nhẹ. Và người đứng đối diện, không ai xa lạ, Trịnh Ngân cùng bốn cô gái khác. Họ nói với nhau vẻ căng thẳng. Bắt đầu tò mò, Bảo Vương tiến lại gần hơn để nghe rõ cuộc đối thoại.
“Chị… chị ơi… hức hức…” – Cô bé mười tuổi mếu máo, nói đứt quãng – “Bạn em lấy kéo cắt tóc em… Chị cắt lại mái tóc… giúp em đi ạ… hức hức…”
Bảo Vương thấy gương mặt Trịnh Ngân không chút cảm xúc, nói chính xác hơn là vô cảm. Chẳng còn một Trịnh Ngân thân thiện với nụ cười hiền hoà ban nãy trên khán đài, ngay lúc này cô chị ấy lại mang vẻ hết sức kiêu ngạo, lạnh lùng đến khó tin khi hướng ánh mắt vào cô bé đang khóc lóc năn nỉ mình cắt tóc.
Bảo Vương im lặng, mơ hồ nhận ra một điều khác lạ nơi Trịnh Ngân. Có cảm tưởng cô gái đó đang khoác lên mình lớp vỏ bọc giả tạo của sự hoàn mỹ. Những suy đoán của Bảo Vương về Trịnh Ngân trở nên rõ ràng hơn khi cô bé mười tuổi đưa tay lên nắm vạt áo Trịnh Ngân, nức nở không ngừng. Và tiếp theo, Trịnh Ngân đã gạt mạnh đôi tay nhỏ bé ấy một cách lạnh lùng hờ hững nhất.