Nữ Hoàng Sát Thủ ! Em Làm Vợ Anh Nha

Chương 28


Bạn đang đọc Nữ Hoàng Sát Thủ ! Em Làm Vợ Anh Nha: Chương 28

Ngoài trời vẫn còn mưa, nhưng cơn giông tố đêm qua đã giảm bớt phần nào, những hát mưa lất phất buổi sớm như dệt ra một màn vôn mong manh yếu đuối giữa không gian. Mặt trời bị mây che khuất chỉ còn một vầng sáng nhỏ trên cao.
Trong ngôi biệt thự nhỏ của Quyên Phong, Nam Cung Thần đã chuẩn bị xong phần ăn sáng, nhìn lại kiệt tác của mình trên bàn, anh không khỏi vui vẻ.
Phòng tập gym rộng lớn, Quyên Phong đang chạy bộ với tốc độ khá nhanh trên máy, nghe thấy bước chân, cô dừng lại. Mái tóc được buộc gọn gàng, chiếc áo tập gym ngắn để lộ ra vòng eo thon nhỏ của cô, mồ hôi thay nhau chảy dọc xuống cơ thể, trông vô cùng quyến rũ.
Nam Cung Thần khẽ nuốt nước bọt cái ực, lắc đầu cho tỉnh táo rồi tiến lại đưa khăn cho cô. Liếc qua vòng eo của cô, a cười châm chọc: “Em sắp lên sáu múi rồi đấy!”.
Cô trả lời: “Ban đầu cũng muốn vậy, nhưng Hắc Long không cho phép”.
Nụ cười trên môi Nam Cung Thần tắc ngủm. Hắc Long là kẻ nào? Là ai mà có thể khiến Quyên Phong của anh nghe lời đến vậy chứ: “Hắc Long là ai?” Anh hỏi, giọng có chút giận dỗi.
Quyên Phong cũng không để tâm đến biểu cảm của anh, cô lấy khăn lau người, đôi mắt mong lung nhìn ra màn mưa: “Nếu thế giới chống lại tôi, Hắc Long sẽ chống lại cả thế giới”.

Trong mắt Quyên Phong có chút tia sáng, một ánh cười nhẹ xuất hiện nơi khóe mắt. Nói rồi cô bỏ đi xuống lầu.
Bàn tay của Nam Cung Thần khẽ siết lại, đôi mắt xanh dõi theo dáng cô khuất dần nơi ngã rẽ: “Nếu thế giới chống lại em, tôi sẽ giết sạch cả thế giới”.
Trong giây phút đó, chính Nam Cung Thần cũng giật mình vì suy nghĩ giết chốc đó của mình.
——-
Ăn sáng xong, mưa ngoài trời có chút dừng lại. Nam Cung Thần nhanh chóng nhào tới Quyên Phong, kêu nài cô đi dạo phố với mình. Ban đầu Quyên Phong không thèm đếm xỉa gì đến, nhưng sau 20 phút van nài tích cưc của Thần mặt dày, cô không thể làm “thanh niên cứng” được nữa, đành phải thay đồ đi với anh.
Vận lên mình áo thun và quần jean đơn giản. Cô ngồi lên yên sau chiếc xe đạp màu hồng “cẩm hường” dán hình Hello Kitty của Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt cố không phát biểu cảm xúc của cô mà có chút buồn cười, anh hỏi lớn: “Tôi chỉ có xe đạp, em vẫn bên tôi chứ?”.

Nhiều người đi đường nghe thấy câu đó, họ nhìn về phía cô gái đằng sau. Nhìn thấy khuôn mặt đẹp hiếm có của cô, lại nhìn thấy vẻ đơn giản cùng ngoan ngoãn của cô, ai nấy đều ganh tị với chàng trai.
Nhưng nếu lại gần, họ mới có thể thấy được đôi mắt Quyên Phong lúc này như thể chỉ muốn rút súng cho Nam Cung Thần thành tổ ong ngay lập tức: “Cậu muốn chết?”.
Nam Cung Thần có chút ớn lạnh: “Không không, nhưng dù sao em cũng đang bên tôi mà”.
Cô nhìn tấm lưng vững chải của anh phía trước, mái tóc bị gió thổi bay bay, nhẹ hỏi lại “Có thể không đi sao?”.
Nam Cung Thần cười, một nụ cười đẹp tựa thiên sứ.
Anh yêu cô, anh chỉ biết điều đó. Mặc kệ cô là ai, mặc kệ quá khứ của cô như thế nào, mặc kệ tương lai có bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu máu me dao súng, anh sẽ không bao giờ buông tay.
Và cũng chính lời thề của Nam Cung Thần vào giây phút này, mà về sau trong vòng tay anh chỉ còn lại máu và một cái xác đã không còn sự sống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.