Đọc truyện Nữ Hoàng Làm Dáng – Chương 94: Chuyện xưa 10
Trong thời gian nằm viện, Cố Minh Cảnh vô cùng nhàn rỗi, thậm chí Sở Tích cảm thấy anh không phải nằm viện mà là đang dưỡng lão mới đúng, sáng thì xem tin tức, làm việc trên máy tính một lát, buổi chiều xem TV hoặc đọc sách, xế chiều lại ngồi xe lăn đi dạo một vòng công viên bên dưới bệnh viên, buổi tối lại làm việc một chút rồi đi ngủ.
Sau vài ngày, vết thương trên trán của anh đã lành hẳn, không để lại một vết sẹo. Sở Tích nhìn cái trán nhẵn nhụi của anh sau khi tháo băng thì thở dài một hơi, sau đó lại nhớ đến hai cái xương sườn bị gãy của anh, vẻ mặt lại trở nên lo lắng.
Không biết đến khi nào anh mới khỏe lại.
Thời tiết hôm nay rất tốt, làn gió mát lạnh thổi qua khung cửa sổ đã được mở rộng, rèm cửa sổ nhẹ nhàng tung bay, Cố Minh Cảnh ngồi trên sofa xem TV, còn Sở Tích thì đang ngồi gọt lê bên cạnh anh.
Cô dùng dao nhỏ gọt vỏ lê, vỏ trái cây mỏng nên dễ đứt, nhưng nếu gọt mạnh quá sẽ gọt luôn cả phần quả. Quả lê tròn trịa chầm chậm xoay tròn trong tay cô, vỏ gọt không mỏng cũng không dày, lúc gọt xong, vỏ lê kéo dài không đứt đoạn, thành phẩm cuối cùng vô cùng hoàn mỹ.
Sở Tích đưa lê đã gọt cho Cố Minh Cảnh: “Anh Cố.”
Cố Minh Cảnh nhìn miếng lê trắng muốt được Sở Tích đưa tới, mặc dù anh đang xem TV nhưng trong lòng đang đang suy nghĩ, sau khi anh bị tai nạn không biết người bên nhà lớn đã có động tĩnh chưa, bây giờ không có khẩu vị gì: “Không cần đâu, em ăn đi.”
Sở Tích đành “Dạ” một tiếng, ôm quả lê gặm như hamster.
Một lát sau, trợ lý Cao bước vào, ông nhìn cảnh đẹp ý vui của đôi trẻ trên sofa rồi nở nụ cười, sau đó mới gõ lên khung cửa.
Trợ lý Cao có chuyện muốn nói với Cố Minh Cảnh, có lẽ là chuyện cơ mật của công ty nên Sở Tích tự giác đi ra ngoài.
Hôm nay trợ lý Cao ở lại trong phòng bệnh khá lâu, mãi một lúc lâu ông mới bước ra ngoài.
Đợi đến khi Sở Tích đi vào, gương mặt Cố Minh Cảnh tràn ngập ý cười như đang có chuyện gì đó rất vui vậy.
Sở Tích ngồi xuống, Cố Minh Cảnh ngửi thấy hương lê ngọt ngào trên người cô, bỗng nhiên lại có khẩu vị: “Em gọt cho tôi một quả lê đi.”
Quả nhiên, bên nhà lớn đã có người không thể kiềm chế được nữa, tất cả mọi việc đều phát triển theo dự đoán của anh.
Sở Tích oán thầm người này đúng là kỳ lạ, vừa nãy gọt cho anh thì anh không ăn, bây giờ lại bảo muốn ăn, làm gì có người nào trước sau bất nhất như anh chứ, nhưng cô chỉ dám oán thầm, papa đại gia đã ra lệnh, cô không thể nào từ chối, thế là cầm một quả lê lên gọt cho anh.
Cô chỉ nghĩ như thế, nhưng lúc gọt lê lại phân tâm, lưỡi dao sắc bén xuyên qua vỏ lê cắt vào ngón cái tay phải của cô.
Sở Tích thấy ngón tay cái bỗng mát lạnh, cúi đầu nhìn thấy máu đang chảy ra, cô mới bắt đầu cảm thấy đau.
“Á!” Sở Tích vội vàng ném con dao và quả lê xuống, đau đớn cầm lấy ngón tay của mình.
Cố Minh Cảnh cũng giật nảy mình, nhìn máu trên sàn nhà, rồi lại nhìn máu chảy từ kẽ tay của Sở Tích.
Anh bất chấp mình bây giờ đang là bệnh nhân gãy hai cái xương sườn trong mắt Sở Tích, vội la lên, “Cắt phải tay rồi hả? Để tôi xem nào!”
“Anh Cố, anh đừng nhúc nhích, đừng động mà, vết thương sẽ vỡ ra mất!” Sở Tích nhớ rõ lời bác sĩ dặn, vừa chịu đau vừa nhắc nhở Cố Minh Cảnh không được động đậy, sau đó cô tự mình đứng dậy đi ra ngoài xử lý vết thương.
Cố Minh Cảnh ngồi trên sofa nhìn bóng lưng ra khỏi phòng bệnh của Sở Tích mà giật mình.
Cũng may đang ở bệnh viện, vết thương trên tay Sở Tích được xử lý kịp thời. Ngón tay cô bị mất một lớp da, vết thương khá dài nhưng may là không sâu lắm, không cần phải khâu lại, bác sĩ rửa vết thương cho cô, bôi thuốc rồi lại dùng gạc băng ngón tay cái cô lại giống hệt đòn bánh cưng.
Cố Minh Cảnh đến cửa phòng khám, nhìn bác sĩ đang băng lại vết thương cho Sở Tích ở trong phòng, không biết có phải chạm vào vết thương hay không mà cô cau mày, cố gắng chịu đau.
Bác sĩ băng ngón tay Sở Tích rất kỹ. Cô nhìn ngón tay đã được băng chặt đến nỗi không động đậy được của mình, cám ơn bác sĩ rồi chuẩn bị đi ra ngoài, bắt gặp Cố Minh Cảnh đang đứng trước cửa.
Sở Tích: “Anh Cố, sao anh lại đứng dậy, sao anh đến đây được?”
Cố Minh Cảnh đi thẳng vào phòng hỏi bác sĩ: “Tay cô ấy có sao không?”
Bác sĩ nói: “Không sao cả, tôi đã băng lại rồi, vết thương không sâu lắm nên không cần khâu lại, mấy ngày nữa là lành thôi.”
Cố Minh Cảnh nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm.
Sở Tích kinh hãi nhìn Cố Minh Cảnh bỗng nhiên hoạt động linh hoạt như thế.
Anh, sao anh ấy bỗng dưng khỏe lại thế!
Cố Minh Cảnh nắm lấy cánh tay trái không bị thương của cô lôi về phòng bệnh.
Trong đầu Sở Tích toàn dấu chấm hỏi: “Anh, anh Cố?”
Cố Minh Cảnh khép cửa phòng lại, chặn Sở Tích ở trên tường, sau đó kéo tay trái của cô đưa vào vạt áo của anh rồi luồn vào.
Khi chạm vào cơ bụng rắn chắn của anh, Sở Tích vội vàng muốn rụt tay về, nhưng anh vẫn nắm lấy tay cô di chuyển lên ngực mình.
Lúc ngón tay Sở Tích chạm vào làn da trên ngực của anh, cô sửng sốt. Sau đó, cô bắt đầu tìm kiếm trên lồng ngực anh.
Băng gạc đâu rồi? Không phải anh bị gãy hai cái xương sườn sao? Vết thương anh nằm đâu?
Sở Tích sờ soạng lồng ngực cường tráng của anh nhưng không tìm ra vết thương nào cả.
Cô ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh: “Anh Cố, vết thương của anh đâu rồi?”
Cố Minh Cảnh lấy tay Sở Tích ra, che miệng khẽ ho: “Vốn dĩ không có.”
Sở Tích: “Thế…”
Cố Minh Cảnh: “Lừa em thôi.”
Sở Tích cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, khóe môi run run không nói nên lời.
…
Trong phòng bệnh chỉ có âm thanh phát ra từ TV, nhưng TV đang chiếu gì thì chẳng ai quan tâm cả.
Sở Tích ngồi yên một chỗ, không nói lời nào.
Cố Minh Cảnh trong lòng có hơi bực bội.
Anh lừa cô, nhưng không ngờ sau khi cô biết thì lại yên lặng không có phản ứng gì, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng cô cứ trầm mặc, không còn chốc chốc lại hỏi anh có muốn ăn trái cây không, chốc chốc lại kể chuyện trên mạng cho anh nghe như trước nữa.
Cuối cùng, Cố Minh Cảnh lại là người mở miệng trước: “Em không có gì muốn nói hả?”
Sở Tích cứ im lặng cúi đầu nhìn ngón tay cái bị băng của mình, nghe thấy Cố Minh Cảnh hỏi, cô nói lí nhí: “Anh Cố, sau này đừng gạt em nữa.”
Cố Minh Cảnh biết mấy ngày nay mình sai bảo cô bé này có hơi quá đáng, đi vệ sinh cũng bắt cô đỡ, cô không vui cũng đúng, thế là anh trả lời lại: “Được.”
Sở Tích lại nói tiếp: “Mấy hôm nay em rất lo cho vết thương của anh, sợ anh dưỡng thương không tốt.” Bây giờ cô mới biết mình lo lắng thừa rồi.
Cố Minh Cảnh quay đầu nhìn sườn mặt Sở Tích.
Cái cô để ý không phải là anh gạt cô, mà là anh để cô lo lắng vô ích.
Cố Minh Cảnh cảm thấy mình tội lỗi đầy mình.
Cuối cùng anh nói: “Sau này sẽ không như thế nữa.”
Đây là lần đầu tiên anh an ủi người khác, nhưng Sở Tích lại không nhận ra anh đang an ủi mình.
Sở Tích buồn buồn “ừ” một tiếng.
Mặc dù cô không biết vì sao Cố Minh Cảnh chỉ bị trầy da một chút đã phải nằm viện, nhưng anh không phải là người rảnh rỗi như thế, anh nằm viện là có lý do của anh. Nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Thời gian đã không còn sớm, nhân viên đã đưa bữa tối đến, Sở Tích dọn thức ăn lên bàn cho Cố Minh Cảnh xong thì nói: “Anh Cố, nếu không có gì thì em về trước đây.”
Lúc trước đều do cô giúp Cố Minh Cảnh ăn cơm, ăn xong rồi đẩy anh đi tản bộ rồi mới quay về nhà. Bây giờ Cố Minh Cảnh đã không sao, cô cũng không cần phải ở lại nữa.
“Đừng đi.” Cố Minh Cảnh gọi cô lại, “Ở lại ăn với tôi đi.”
Đồ ăn ở bệnh viện tư nhân khá phong phú, nghe nói đầu bếp tiêu chuẩn năm sao, phần ăn đủ hai người ăn.
Sở Tích: “Em về nhà ăn sau.”
Cố Minh Cảnh đưa đũa cho cô: “Ngồi xuống.”
Sở Tích đành phải ngồi xuống, “Vâng.”
Cô định cầm đũa ăn cơm, nhưng lúc cầm đũa mới phát hiện ra vấn đề nan giải.
Ngón cái bên tay phải của cô bị băng kín không động được, chỉ còn lại bốn ngón, không thể nào cầm đũa được.
Sở Tích thử bốn ngón còn lại, nhưng đồ ăn rơi lung tung trên bàn ăn.
Cô đổi sang dùng tay trái, nhưng năm ngón tay trái lại không bằng bốn ngón tay phải, bọn nó không chịu nghe lời cô.
Cố Minh Cảnh nhìn Sở Tích liên tục đấu tranh với bản thân ở phía đối diện.
Anh lấy đũa khỏi tay cô, đưa muỗng cho cô: “Em dùng cái này đi.”
Sở Tích cầm muỗng bằng tay trái: “Dạ.”
Cô nhắm trúng món khoai tây băm sợi, định đưa tay dùng muỗng múc, nhưng thử hai lần, khoai tây đều được xúc vào muỗng, đến khi đưa lên miệng thì lại rớt xuống mâm.
Cô không gắp đồ ăn được, người đàn ông đối diện hình như cũng không có ý giúp cô, tự mình thưởng thức bữa ăn một mình, Sở Tích chỉ biết giận dỗi múc một muỗng cơm đưa vào miệng.
Cô đang suy nghĩ xem mấy ngày tới phải làm sao, đũa muỗng đều không dùng được, e là đói chết mất.
Đói thì đói thôi, cùng lắm thì cô gặm bánh mì, Sở Tích thở dài trong lòng, trên đời này chỉ có bà nội mới lo lắng cô ăn có no hay không, những người còn lại chẳng ai quan tâm cô cả.
Cố Minh Cảnh đặt đũa xuống, dường như anh đã ăn xong.
Sở Tích chỉ ăn vài miếng cơm, thấy anh ăn xong nên cũng bỏ muỗng xuống: “Anh Cố, anh ăn xong rồi thì em về đây.”
Cố Minh Cảnh không đồng ý, anh ngồi xuống bên cạnh cô, cầm chén cô lên, lấy đũa của cô gắp khoai tây băm sợi đưa đến bên miệng cô.
Sở Tích: “Dạ?”
Cố Minh Cảnh: “Ăn đi, tôi đút em.”
…
Sau cùng, Sở Tích bị Cố Minh Cảnh đút ăn no đến mức không thể đi nổi.
Anh chê cô ăn ít, một hai nhét đồ ăn cho cô, Sở Tích chưa kịp nuốt xuống thì anh đã đút tiếp rồi.
Được Cố Minh Cảnh đút ăn, vốn dĩ Sở Tích cảm động lắm nhưng sau đó lại trở nên sợ hãi.
Thằng cha này bộ kiếp trước làm ở trại nuôi heo à, có phải đút người ta ăn cơm đến nghiện rồi không?
Cố Minh Cảnh giơ chén lên uy hiếp cô: “Nhanh lên, còn một muỗng cuối cùng.”
Sở Tích giận dỗi lắc đầu: “Em, em không ăn nổi nữa.”
Cố Minh Cảnh: “Một muỗng cuối cùng, ăn muỗng này rồi nghỉ.”
Sở Tích không tin: “Vừa nãy anh cũng nói thế!”
Cố Minh Cảnh nhíu mày: “Có ăn hay không?”
Dưới uy hiếp của anh, Sở Tích đành há miệng.
Cố Minh Cảnh hài lòng nhìn Sở Tích ăn sạch chén cơm.
Anh đặt chén xuống, Sở Tích chưa kịp thở ra, Cố Minh Cảnh lại bưng nước đến.
“Uống nước đi.”
Sở Tích chỉ thấy bây giờ mình đứng lên thôi cũng khó nữa, đồ ăn nó lên tới tận cổ, nuốt nước miếng thôi mà cô cũng sợ, bây giờ còn bị ép uống nước nữa.
Cô cầu xin nhìn Cố Minh Cảnh, bây giờ cô còn buồn hơn cả lúc Cố Minh Cảnh chỉ lo ăn không chịu quan tâm đến cô nữa.
Cố Minh Cảnh nhìn vẻ mặt mếu máo của Sở Tích, hỏi: “Sao thế?”
Sở Tích: “Anh Cố, anh đang cho heo ăn hả hu hu hu hu…”
***
Chuẩn bị quay lại với cuộc sống của đôi vợ chồng son thôi nàooooo.