Đọc truyện Nữ Hoàng Làm Dáng – Chương 51
Sở Tích nghe thấy thế thì sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Hử?”
Cố Minh Cảnh chậm rãi tiến lại gần, cơ thể Sở Tích lại ngửa về sau một chút.
Cô chưa nói có thể hay không, nhưng ngồi ở đó, mắt thấy người đàn ông càng lúc càng lấn tới, nghe thấy tiếng hít thở của anh.
Cố Minh Cảnh nhắm mắt lại.
Trước khi nụ hôn ập tới, Sở Tích bỗng hừ một tiếng, đưa tay đẩy anh ra, “Không thèm.”
Sau khi đẩy anh ra cô quay người định mở cửa xe chạy trốn, nhưng lại phát hiện ra cửa xe đã bị khóa lại.
Sở Tích cứ cố chấp mở cửa, nhưng cửa xe không thèm nhúc nhích.
Cô quay đầu lại, liếc nhìn Cố Minh Cảnh.
Người đàn ông này đã khóa cửa xe từ lúc nào rồi.
Vẻ mặt Cố Minh Cảnh như cười như không, nhẹ nhàng sấn tới.
Sở Tích: Má nó, thất sách rồi.
***
Sở Tích không dám kể chuyện cô để Cố Minh Cảnh thăng chức thành bạn trai bí mật cho Phó Bạch nghe, việc này chỉ có hai đương sự là cô và Cố Minh Cảnh, thêm trợ lý Cao nữa là ba người.
Vì chột dạ thật sự, nên ngay cả Cố Minh Cảnh cũng bị cô cấm không cho phép anh công khai nói mấy câu như tôi là fan bạn trai của Sở Tích, càng không cho anh làm mấy trò khoe khoang ngu ngốc như chi hai trăm ngàn tệ mua băng vệ sinh, yêu đương nhưng không được làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của em, anh không được nhúng tay vào, anh không được phàn nàn hay bất mãn trong lòng, anh chỉ là fan bạn trai được chuyển lên chính thức thì còn muốn làm loạn cái gì nữa.
Mặc dù có hơi bất mãn vì chuyện mình không được công khai, nhưng dưới uy quyền của Sở Tích, Cố Minh Cảnh đành phải đồng ý.
Cố Minh Cảnh không thể theo đuổi thần tượng trắng trợn như lúc trước, thế là không biết từ lúc nào, bên ngoài bắt đầu truyền ra tin đồn.
Không lẽ… Cố Minh Cảnh đã thoát fan rồi ư.
Chắc chắn là thoát fan rồi, lần trước lúc xảy ra tin đồn giữa Sở Tích và Nghiêm Chuẩn luôn có người tag Cố Minh Cảnh vào, Cố Minh Cảnh là fan bạn trai vì đau lòng quá độ mà không lên tiếng thì mọi người có thể hiểu, nhưng sau đó Sở Tích đã làm sáng tỏ tin đồn, nói cái bóng đó là người đại diện của cô ấy. Trong lúc fandom Gạch đăng bài bày tỏ tin tưởng Sở Tích, Cố tổng cũng là fan bạn trai cứng, nhưng anh chưa từng bày tỏ vui mừng, nói một câu tin tưởng Sở Tích.
Cho nên chân tướng chỉ có một khả năng, lúc nổ ra tin đồn giữa Sở Tích và Nghiêm Chuẩn, có lẽ anh đã yên lặng thoát fan.
Cũng đúng thôi, dù sau đó đã giải thích thì sao, ai biết thanh minh của mấy người là thật hay giả, mặc dù đa số mọi người đều tin tưởng lời giải thích đó, nhưng vấn có rất nhiều người đã thoát fan ngay khi tin đồn vừa tung ra. Là fan, và đặc biệt là fan bạn trai có sức chiến đấu và lòng chiếm hữu mạnh nhất, fan bạn trai sẽ không dễ dàng tha thứ cho idol mà mình thương yêu hết mực lại dính líu với một người đàn ông khác, dù sau đó đã nói chỉ là tin đồn thất thiệt cũng không được. Nếu không có manh mối thì sao lại có tin đồn, fan bạn trai cũng sẽ không quay lại hâm mộ nữa.
Phó Bạch không có hứng thú với chuyện Cố Minh Cảnh có thoát fan hay không, anh ta chỉ cần biết phòng làm việc của mình không bị Cố Minh Cảnh biến thành trại chăn nuôi hay chỗ massage là anh ta yên tâm rồi. Sau đó, Phó Bạch kiêu ngạo nói với Sở Tích rằng anh ta đã giúp cô tìm được một tài nguyên thời trang không tệ.
Chính là chuyện chụp ảnh bìa phụ bản và phỏng vấn của tạp chí Duyệt Tú – tạp thời trang đứng đầu trong nước.
Duyệt Tú là tạp chí lớn của quốc tế, ảnh bìa bản chính đa số là người mẫu quốc tế hoặc các ảnh hậu đã được công nhận, nghệ sĩ bình thường khó mà lên được, thế nên vị trí ảnh bìa bản phụ mỗi kì đều bị các tiểu hoa đang rục rịch chuẩn bị tiến quân vào làng thời trang nhìn chằm chằm như hổ đói.
Giới thời trang xa hoa nhưng lại là thế lực có tiếng, nó có quan hệ chặt chẽ với những nguồn tài nguyên cao cấp và thu nhập của nhiều nữ minh tinh. Nữ minh tinh có thể hòa nhập với giới thời trang đương nhiên sẽ được các thương hiệu ưu ái hơn, dù không nhận được quảng cáo, nhưng nếu được gắn cái mác “bạn thân”* của thương hiệu, khi có sự kiện cần tham gia thì chuyện mượn váy áo cao cấp cũng không còn khó nữa, thế nên đây dường như trở thành nơi giao tranh giữa các nữ minh tinh.
*Bạn thân của thương hiệu: là giai đoạn đầu tiên trong quan hệ hợp tác, nghệ sĩ có thể mượn trang phục, hoặc sản phẩm của thương hiệu để chụp ảnh hoặc đi event, và sẽ không có thù lao. Thương hiệu sẽ nhờ độ hot của nghệ sĩ để quảng cáo sản phẩm của mình, và nghệ sĩ cũng sẽ dựa vào sản phẩm cao cấp của thương hiệu để nâng cao bản thân.
Trùng hợp là, mặc dù tài nguyên điện ảnh dưới tay Phó Bạch tuy ít, nhưng trong phòng làm việc của anh ta từng ký hợp đồng với vài người mẫu, cho nên tài nguyên thời trang cũng không đến nỗi, anh ta đã giành được một vé trong đám người cạnh tranh.
Lúc trước Sở Tích cũng từng lên trang bìa của một tạp chí thời trang trong tứ đại*, đó là lúc cô ký hợp đồng với Cố Minh Cảnh xong thì ekip của anh đã kiên quyết đẩy cô lên bìa tạp chí. Sau đó, khi tạp chí được xuất bản, mọi người xôn xao khắp nơi, bỏ qua chuyện cô chỉ là một nữ nghệ sĩ tuyến 18 không có danh tiếng gì lại có thể lên trang bìa, không xứng với địa vị hiện tại, chỉ cần nói đến ảnh bìa của cô thôi, không có cảm giác thời thượng, phong cách thì như nhà quê, cảm giác gò bó, tay chân cứng đờ, kém sang, cô đã từng bị cười nhạo rất lâu. Sau đó, lượng tiêu thụ tạp chí kỳ đó trở thành lượng tiêu thụ thấp nhất trong lịch sử kể từ khi tạp chí này ra đời.
*Bốn tạp chí lớn.
Sau này Sở Tích không chụp ảnh bìa tạp chí nữa, dù mỗi lần quay phim, ekip đều nói với cô có thể lên một kỳ tạp chí nhân tiện tuyên truyền phim luôn, nhưng đa phần cô đều từ chối. Mấy chuyện lớn thì cô không từ chối được, nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt như chụp ảnh cho tạp chí thì không thành vấn đề, Cố Minh Cảnh sẽ không quan tâm.
Sở Tích nhớ đến lần đầu tiên mình chụp ảnh bìa cho tạp chí kia. Lúc đó cô mới vừa debut, ngay cả giày cao gót cũng mang không quen, đi được vài bước là lại trẹo chân. Trong studio, cô phải thay biết bao nhiêu bộ đồ đắc tiền nhưng không vừa người, còn bị ép phải đứng trước phông nền chụp ảnh với ánh sáng huỳnh quang nóng như thiêu như đốt.
Cô không hề thích chụp ảnh, ảnh tự sướng trong điện thoại cô chỉ có vài tấm, nhiếp ảnh gia đưa tay theo kiểu lan hoa chỉ kia cứ liên tục bảo cô tạo dáng này nọ. Lần đầu tiên Sở Tích bị nhiều người nhìn như thế trước ống kính, cảm giác giống như cả người cô đều bị lột sạch, toàn thân cứng đờ tạo dáng theo lời của nhiếp ảnh gia, vẻ căng thẳng đều hiện hết lên gương mặt nhỏ nhắn, ngoại trừ sợ hãi và căng thẳng ra thì không còn gì cả.
Cô tạo dáng theo lời chỉ dẫn, nhưng tư thế vẫn cứng ngắc, kỳ lạ và buồn cười. Cô thấy vẻ mặt không cảm xúc của mọi người trong ekip mình, nhân viên của tòa soạn ẩn chứa ý cười mỉa mai, nhiếp ảnh gia thì cứ cau mày, cứ bóp tay lắc đầu.
Cô không biết mình đã chụp xong bộ ảnh đó bằng cách nào, chỉ biết ngày hôm đó sau khi chụp ảnh xong cô liền trốn đi rồi khóc một mình. Buổi tối Cố Minh Cảnh thấy hốc mắt của cô đỏ ửng thì thuận miệng hỏi sao thế, có người ăn hiếp em ư? Nói tôi nghe.
Kể từ khi ba mất đến nay đã không còn ai ra mặt bênh cô như thế nữa, Sở Tích nghe xong mà lòng ê ẩm, chỉ muốn nhào vào lòng Cố Minh Cảnh khóc một trận cho đã đời, cuối cùng cô lại cố gắng nhịn xuống.
Không ai ăn hiếp tôi cả, là anh ăn hiếp tôi đấy, sao anh lại bắt tôi chụp ảnh tạp chí chứ.
Lần này lại phải lên tạp chí, Phó Bạch vất vả lắm mới giành được tài nguyên này, cô phải nhắm mắt mà theo thôi.
Buổi sáng hôm chụp ảnh bìa, Phó Bạch lái xe chở Sở Tích đến studio của Duyệt Tú.
Phó Bạch đi liên hệ với người bên tòa soạn trước, nhiếp ảnh gia vẫn chưa đến, Sở Tích được đưa thẳng vào phòng trang điểm để trang đểm, nhưng chưa được một lúc đã nghe thấy ở bên kia như có tiếng tranh chấp.
Là giọng của Phó Bạch.
Sở Tích nhíu mày.
Sao thế?
Cô vừa định hỏi xem có chuyện gì thì Phó Bạch đi tới, tay chống hông, nổi giận đùng đùng.
Anh ta ra dấu bảo chuyên viên trang điểm dừng một lát, sau đó kéo Sở Tích chỉ mới đánh phấn nền đi đến một góc.
Sở Tích có dự cảm không lành, “Xảy ra chuyện gì thế anh?”
“Má nó.” Phó Bạch chửi thề, “Concept và nhiếp ảnh gia hôm nay của em đã quyết định xong xuôi cả rồi, thế mà bây giờ lại chơi ông đây một vố.”
Concept và nhiếp ảnh gia của Sở Tích hôm nay đã chuẩn bị xong xuôi, ban đầu Phó Bạch đã thương lượng xong với tòa soạn, ai mà ngờ hôm nay vừa đến lại được cho hay rằng kế hoạch tạm thời có thay đổi.
Hóa ra concept chụp ảnh và nhiếp ảnh gia của Sở Tích đã bị một một nữ nghệ sĩ Đài Loan là Cẩu Mỹ Như nhắm trúng, cô ta nói muốn chụp bộ ảnh đó. Lần này, người lên bìa chính là Cẩu Mỹ Như, năm đó, cô ta nhờ bộ phim truyền hình mà vụt lên, thành danh từ sớm, nhận được không ít giải thưởng, nhờ có phía đầu tư bên Đài Loan làm chỗ dựa, tài nguyên phim ảnh của cô ta tốt hơn hẳn so với những nữ nghệ sĩ cùng tuổi ở trong nước. Mặc dù mấy năm nay Cẩu Mỹ Như đã không còn trẻ và cũng không còn nổi tiếng như xưa, nhưng ekip quản lý vẫn tự tin vào kinh nghiệm và địa vị của cô ta nên khá là tự cao.
Concept lần này Duyệt Tú đưa ra cho Sở Tích chính là “Thỏ ngọc”, bối cảnh chụp vừa kỳ ảo vừa xinh đẹp, tràn ngập tiên khí. Nhưng không biết tại sao lại bị Cẩu Mỹ Như nhắm trúng, cô ta một hai đòi phải chụp bộ này. Ekip của Cẩu Mỹ Như bình thường rất khoa trương, nếu lần này là Sở Tích vừa lên là phải lên trang bìa như xưa thì ekip cô ta sẽ kiêng dè một chút, nhưng bây giờ Sở Tích lại ký hợp đồng với một phòng làm việc vừa rách vừa nát, đóng phim thì đóng vai nữ phụ, dù có fan bạn trai là Cố tổng của tập đoàn Nguyên Cảnh thì sao? Cùng lắm chỉ là fan hâm mộ mà thôi, nếu người đàn ông kia thật sự để ý đến một con hát như cô, thế sao không chống lưng cho cô lên bìa chính mà lại để cô lên bìa phụ thế này?
Hơn nữa dạo này có tin đồn fan bạn trai này đã thoát fan rồi.
Tòa soạn bị kẹp trong tình thế khó xử, nếu thời gian chụp ảnh của hai người không chênh lệch thì có thế bàn lại với Sở Tích, để hai người đổi concept cho nhau cũng được. Nhưng Cẩu Mỹ Như lại chụp vào tuần sau, concept vốn dĩ của cô ta vẫn chưa hoàn thiện, không thể nào đổi với Sở Tích được.
Tòa soạn đành phải lấy ra một concept tồn kho lúc trước, concept này cũng được chuẩn bị khá tỉ mỉ, hỏi Phó Bạch có thể đổi không, hòa khí sinh tài, đừng ầm ĩ với ekip của Cẩu Mỹ Như.
Phó Bạch vừa nhìn thấy ảnh mẫu của concept kia liền nhíu chặt hàng chân mày, trả lại cho bên tòa soạn, “Cái này, cái này làm sao mà đổi?”
“Cậu xem nghệ sĩ nhà tôi thích hợp ư?”
Sở Tích nghe thấy lại tò mò, hỏi, “Đổi sang cái gì thế?”
Phó Bạch nghe xong liền tức giận, “Em biết câu chuyện thần thoại Hy Lạp hải yêu Siren kia không?”
Hải yêu Siren trong thần thoại Hy Lạp là một nữ yêu nửa người nửa cá cực kì xinh đẹp. Truyền thuyết kể rằng, cô ở trên một hòn đảo giữa biển khơi, mỗi ngày nàng ngồi trên tảng đá ngầm cất tiếng hát, dùng giọng hát thu hút các thủy thủ đi ngang, mê hoặc nhân tâm, khiến thủy thủ mất hồn, khiến tàu đâm vào đá ngầm rồi đắm tàu. Và trên đảo của Siren chất đầy xương người.
Vì nhân vật là hải yêu Siren mỗi ngày cất tiếng hát trên bãi đá ngầm, cho nên phong cách chụp ảnh được thiết kết cực kỳ hắc ám, đồng thời bởi vì tạo hình hải yêu nên tiêu chuẩn chụp ảnh cũng rất lớn.
Trước đó có vài nữ nghệ sĩ từng cân nhắc chụp bộ ảnh này, nhưng sau bao lần đắn đo thì cuối cùng vẫn từ chối, thế nên nó mới bị gác lại đến bây giờ.
Phó Bạch, “Chúng tôi chụp thì cứ chụp, dựa vào đâu mà cô ta muốn cướp là cướp? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi chụp phong cách tiên nữ, diễn “nha đầu”, diễn Mary Sue riết rồi nghiện hả?”
Anh ta nói xong, nổi giận chống hông.
Nói thì nói cho đã miệng, nhưng thật ra làm lại rất khó.
Chuyện đoạt tài nguyên thế này ở trong giới nhìn riết lại quen, ban đầu đã quyết định vai diễn xong xuôi, nhưng trước khai máy một giây liền bị người khác đoạt mất vai đâu đâu cũng có, tư bản là vua của thế giới, người bị giành vai muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
Bên phía tạp chí có ý hy vọng Sở Tích có thể lùi một bước, cho bọn họ một ân tình, sau này cũng dễ dang hợp tác hơn.
Sở Tích không nói gì, suy nghĩ một lúc, cô muốn xem lại ảnh thiết kế của concept hải yêu Siren kia.
Cô nhớ đến lúc thử vai cho Ước hẹn hoa đào, đạo diễn Trần từng đổi nhân vạt cho cô. Sau đó, khi ảnh tạo hình của yêu phi Lưu Ly được tung ra đã nhận được tiếng vang rất tốt.
Con người không thể bị hạn chế bởi phong cách ngoại hình của mình, thậm chí có đôi khi phong cách dựa theo ngoại hình mà bạn nghĩ cũng chưa chắc thích hợp với bạn.
Cô từng mặc biết bao nhiêu bộ váy tiên nữ, nhưng bộ váy đen ôm sát người trị giá 200 tệ ở giải Kim Vũ lần trước lại khiến người ta ấn tượng sâu sắc nhất.
Nếu lần này cô một hai phải chụp “thỏ ngọc”, phải ra mặt giành giật với Cẩu Mỹ Như, nhưng một khi quyết định giành, vô hình trung cô đã đắc tội với bên tạp chí.
Phó Bạch giành được cơ hội lần này cho cô không dễ dàng gì, Duyệt Tú là một trong những tạp chí hàng đầu trong nước.
Sở Tích nhớ đến bộ phim đầu tay của Cẩu Mỹ Như, lúc đó cô mới học lớp hai, có thể nói là cô xem phim cô ta mà lớn lên.
Cô bỗng cười một tiếng, nói với Phó Bạch, “Cẩu Mỹ Như muốn chụp “thỏ ngọc” thì cứ để cô ta chụp, không sao hết.”
Phó Bạch, “Thế em…”
Sở Tích, “Chúng ta chụp hải yêu.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Q: Cố tổng đã thoát fan Sở mỗ rồi ư?
A: Anh không những không thoát fan, mà anh còn muốn lột đồ* Sở mỗ nữa.:)
*tiếng Trung là thoát y.