Đọc truyện Nữ Hoàng Làm Dáng – Chương 47
Sở Tích thấy Cố Minh Cảnh chê cây lang nha bổng của mình nên giận dỗi, “Anh đừng có mà xem thường nó, đây là vật kỷ niệm ngày đầu tiên tôi chiến thắng khi quay chương trình đấy! Hàng độc nhất vô nhị rất có ý nghĩa đấy nhé! Tôi dám chắc từ nhỏ đến giờ anh chưa từng nhận được món quà độc đáo thế này đâu!”
Cố Minh Cảnh nhìn Sở Tích đưa cây gậy tới, nghe thấy hai chữ “độc đáo”, mí mắt nảy lên.
Anh chậm chạp vươn tay về phía cây gậy lang nha bổng.
Sở Tích như chê anh chậm chạp, hào phóng nhét cây gậy vào lòng anh, “Cầm đi!”
Tổng giám đốc “bá đạo” ôm ấp lang nha bổng – Cố Minh Cảnh, “…”
Tặng lang nha bổng rồi nhưng Sở Tích thấy Cố Minh Cảnh vẫn không vui, hoàn toàn không có dáng vẻ vui vẻ khi được nhận quà sinh nhật, cô nói thầm, “Sinh nhật của anh chứ có phải ngày giỗ anh đâu, sao anh lại thế?”
Sở Tích chỉ nói thầm không nghĩ Cố Minh Cảnh sẽ trả lời, nhưng anh nghe cô lẩm bẩm, bỗng nhiên cất giọng, “Là ngày giỗ của mẹ anh.”
Sở Tích ngẩng đầu, “Hả?”
Nhận ra Cố Minh Cảnh vừa nói gì, cô vội vàng xin lỗi, “Xin, xin lỗi anh, tôi không cố ý.”
Cố Minh Cảnh cười cười, “Không sao đâu.”
Sở Tích im lặng, coi như cô đã biết vì sao sinh nhật Cố Minh Cảnh mà anh lại không vui và trợ lý Cao sống chết cũng phải lừa cô tới đây rồi.
Mặc dù trợ lý Cao miêu tả tình hình của Cố Minh Cảnh có hơi quá một chút.
Nhưng sinh nhật của mình lại là ngày giỗ của mẹ mình, là ai thì cũng không có tâm trạng tổ chức sinh nhật.
Sở Tích nhìn Cố Minh Cảnh ôm lang nha bổng trong lòng.
Người ta đã tội nghiệp như thế mà cô còn tặng mấy thứ tầm phào này.
Sở Tích vươn tay về phía Cố Minh Cảnh, “Nếu không thì… anh trả cây gậy này lại cho tôi đi.”
Cố Minh Cảnh, “???”
Người đàn ông vừa nãy còn chê bai cây gậy, bây giờ lại ôm nó cứng ngắt.
Sở Tích: ha ha.
Tục ngữ có câu, trời đất bao la, thọ tinh* là lớn nhất, Sở Tích tha thứ cho cái kiểu khó ở của Cố Minh Cảnh khi nãy. Nhìn anh lúc này, cô láng máng nhận ra có lẽ vì nguyên nhân này nên từ nhỏ Cố Minh Cảnh chưa từng có sinh nhật.
*Người được chúc mừng sinh nhật.
Cũng tội nghiệp cho anh, dù sao thì năm nào cô cũng có bà nội nấu mì trường thọ cho mình.
Sở Tích nhìn mấy bình rượu trên quầy bar, biết Cố Minh Cảnh chắc chắn chưa ăn cơm, lại chê thức ăn ở ngoài không hợp vệ sinh. Cô mở tủ lạnh, phát hiện ra bên trong nhét đầy thức ăn, rau củ, thịt cá, nguyên liệu nấu ăn đều có đủ. Trong nhà có thuê một dì giúp việc, chắc là cách ngày bà ấy đều ghé qua dọn dẹp rồi bổ sung đồ ăn vào tủ lạnh.
Sở Tích nhìn tủ lạnh đầy ắp rồi lắc đầu.
Cố Minh Cảnh là người đầu tiên ở trong nhà có đầy đủ đồ ăn nhưng lại khiến mình chết đói.
Đúng lúc, bụng cô cũng đói meo, Sở Tích quyết định trả ơn trả thì trả cho trót, vừa xắn tay áo vừa kiếm tạp dề trong phòng bếp.
Cố Minh Cảnh, “Em định…”
Sở Tích đeo tạp dề vào, đưa tay ra sau lưng buộc dây tạp dề thành nơ bướm, “Nấu cơm, anh không đói à?”
Cô nhìn Cố Minh Cảnh, ngửi thấy mùi rượu trên người anh, ghét bỏ nói, “Anh đi tắm thay đồ đi.”
“Được.” Cố Minh Cảnh biết mùi trên người mình khiến người khác khó chịu, ôm cây gậy lang nha bổng của Sở Tích tặng đi ra.
Chờ đến khi anh tắm rửa thay đồ xong xuôi, trong phòng bếp đã tỏa ra mùi hương khiến bụng anh đói cồn cào.
Cố Minh Cảnh đứng trước cửa phòng bếp nhìn Sở Tích mặc tạp dề màu vàng, mái tóc ngắn sau khi cắt nay đã dài gần đến vai, cô đang cúi đầu cầm muỗng nếm canh.
Từ trước đến nay anh không hề biết Sở Tích biết nấu ăn, bây giờ nghe mùi liền biết tài nấu nướng của cô cũng khá giỏi.
Lúc trước khi ở cùng anh, hai người cơ bản đều ra ngoài ăn cơm, anh không để Sở Tích nấu cơm, mà cô không không chủ động nhắc đến.
Sở Tích nghe tiếng Cố Minh Cảnh đi đến, đặt muỗng canh xuống, tựa như đã chờ anh từ rất lâu rồi, cô nắm tay áo của Cố Minh Cảnh kéo anh vào phòng bếp, “Đến đây.”
Cô đưa điện thoại cho anh, sau đó xắn tay áo mình lên, “Cuối cùng anh cũng đến rồi, mau chụp ảnh cho tôi đi.”
Cố Minh Cảnh giơ điện thoại lên, không khí trong phòng bếp mới nãy còn ấm áp bỗng chốc náo nhiệt hẳn, ầm một tiếng, trong chảo bỗng bốc cháy, hơi nóng hun đỏ cả mặt, Cố Minh Cảnh bị cảnh tượng bất ngờ này dọa suýt nữa làm rơi điện thoại, nhưng anh vẫn tranh thủ ấn nút chụp, sau đó, ngọn lửa biến mất, Sở Tích vừa cầm xẻng vừa cầm chảo, khí thế bừng bừng xào đồ ăn trong chảo.
Một phần thịt bò xào đã lên dĩa, Sở Tích lau tay lên tạp dề, bấm xem ảnh Cố Minh Cảnh mới chụp cho mình, thấy anh đã bắt được khoảnh khắc cô xóc chảo lửa một cách hoàn mỹ, hài lòng gật đầu.
Ba món mặn một món canh được dọn lên bàn.
Thịt bò xào, cá hấp, cải thìa xào, và một phần canh trứng cà chua.
Cố Minh Cảnh chỉ nhìn lâu hơn một chút thôi Sở Tích đã nhào tới, vội vàng ngăn anh lại, “Đừng nhúc nhích!”
Cô giơ điện thoại lên, chụp mấy món ăn trên bàn, chụp xong rồi, vừa cúi đầu chọn ảnh vừa nói, “Tôi đăng Weibo cái, bây giờ thì anh ăn được rồi đó.”
Hiếm khi nào cô làm đồ ăn lại hài lòng như thế, Sở Tích đăng tấm ảnh Cố Minh Cảnh chụp lúc cô xào rau và mấy tấm thành phẩm của mình làm ra thành 6 tấm, chỉnh filter ẩm thực, sau đó đăng lên Weibo chính “Diễn viên Sở Tích”.
Nội dung đăng kèm, “Mời mọi người dùng cơm ~”
Lâu lắm rồi cô không đăng Weibo, chủ yếu là không biết phải đăng gì mới tốt, nhưng ngày nào fan cũng giục cô đăng bài, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cái để đăng rồi.
Đăng Weibo xong, Sở Tích hài lòng cầm đũa lên.
Món ăn trông khá đẹp, lúc nãy cô cũng đã đăng Weibo rồi, nhưng chỉ có hai người có thể ăn được thôi.
Cố Minh Cảnh được hời rồi, Sở Tích thầm nghĩ, nhưng hôm nay là sinh nhật của anh, coi như thôi vậy.
Cô bị trợ lý Cao dùng kế lừa tới đây, thấy hôm nay là sinh nhật anh nhưng lại không có ai bên cạnh thế là ở lại nấu cơm cho anh, cô đúng là người đẹp lương thiện mà.
Hai người ngồi đối diện nhau, Cố Minh Cảnh cầm đũa gắp một miếng thịt bò xào.
Sở Tích mong chờ hỏi anh, “Hương vị thế nào? Ngon lắm đúng không?”
Cô không phải là nữ chính phim thần tượng, nấu đồ ăn thì không ăn được, ngốc nghếch không thèm nếm trước mà bưng lên cho nam chính ăn, nam chính nuốt không trôi nhưng phải giả vờ khen ngon. Mấy món này cô đã nếm thử hết rồi, dù có hơi kém một chút so với mấy nhà hàng, nhưng nếu so với mấy quán cơm nhỏ thì không thành vấn đề.
Cố Minh Cảnh gật đầu, “Ừ, ngon lắm.”
Sở Tích lấy cái chén nhỏ múc cho Cố Minh Cảnh một chén canh trứng cà chua, “Anh nếm thử cái này xem.”
Cố Minh Cảnh nể tình Sở Tích ăn hết chén canh cô múc cho anh.
Sở Tích lần lượt đưa ba món một canh cho Cố Minh Cảnh nếm thử, mỗi một món đều nhận được đánh giá khẳng định, tâm trạng cô vô cùng vui vẻ, mới chịu để anh ăn cơm.
Hai người tạm thời không nói chuyện, Cố Minh Cảnh luôn cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên phát hiện Sở Tích không động đũa, chỉ yên lặng nhìn anh, ánh mắt có hơi kỳ lạ.
Cố Minh Cảnh ngẩng đầu nghi ngờ nhìn cô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Sở Tích giật giật khóe môi, bỗng lên tiếng, “Anh có cảm thấy, trông tôi thế này có giống một người…”
Cố Minh Cảnh nhìn gương mặt trắng nõn của cô mà giật mình.
Anh nhớ đến dáng vẻ của cô khi mặc tạp dề cúi đầu nấu cơm.
Đúng là rất giống một người.
Trong nhà hiếm khi nổi lửa nấu cơm,cô rất giống bà chủ gia đình.
Cố Minh Cảnh như định nói gì, Sở Tích lại bật cười khúc khích.
“Hôm nay tôi có giống mẹ của anh không!”
“Anh có vui tí nào không!”
Cô nói xong còn nhướng mày, nháy mắt với anh.
***
Mọi người donate cho Tích bảo một bịch muối nha =))). Hên là có ông chồng để sẵn, chứ nói chuyện vầy ai dám hốt =))
***
Có thể bạn chưa biết, cặp đôi nhà ta chênh nhau 7 tuổi và Sở Tích chỉ mới 20. Không biết đây đã được gọi là đại thúc – loli chưa nhỉ =))