Nữ Hoàng Làm Dáng

Chương 33


Đọc truyện Nữ Hoàng Làm Dáng – Chương 33

[Đù! Đây là Sở Tích ư!!!]

[Ảnh tạo hình này đẹp quá! Không đánh mắt khói nhưng vừa nhìn đã nhận ra yêu phi hại nước hại dân rồi.]

[Trời ơi, tôi mà là Hoàng đế tôi cũng thấy sắc liền mờ mắt a a a a a a.]

[Sau khi Sở Tích bị đại gia đá thấy cô ấy có đột phá lớn ghê, chặt gạch, chạy xe ba bánh, bây giờ lại đóng vai yêu phi, giống như bị bỏ bùa ấy.]

[Cái người bỏ bùa kia 233333]

[Tài nguyên sau khi bị đại gia đá cũng nhảy vượt nhỉ, toàn đóng vai phụ trong phim truyền hình.]

[Ảnh tạo hình đẹp thì đẹp thiệt, nhưng diễn xuất của Sở Tích… ờm…]

[Mợ, đừng nói nữa, chuyện hối hận nhất trong cuộc đời mị chính là bỏ ra 30 tệ ngồi trong rạp 120 phút xem phim của cô ta đóng.]

[Không phải fans của Sở Tích, tôi thấy ảnh tạo hình kỳ này không tệ đâu, trước khoan hãy chửi đã, sau khi bị đại gia đá phải đi đóng vai phụ phim truyền hình, hy vọng cô ấy có thể thức tỉnh mà cố gắng một chút.””

Sở Tích nhìn bình luận bên dưới Weibo đăng ảnh tạo hình, trong lòng bồn chồn, rồi lại cắn môi,

Dù thế nào thì nhân vật này là do đạo diễn giao cho cô, có chết cô cũng không thể khiến đạo diễn thất vọng, không thể để fans yêu mến cô thất vọng, ít nhất, cô phải nộp một bài thi đủ tiêu chuẩn.

Sau khi công bố ảnh tạo hình thì cũng chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày khai máy, bây giờ có đăng ký lớp diễn xuất cũng không kịp, không biết Sở Tích từng nghe câu nói này ở đâu, “Điểm bắt đầu của diễn xuất chính là bắt chước”, thế là cô tìm rất nhiều bộ phim truyền hình, điện ảnh có vai diễn tương tự với vai diễn của cô xem thử người ta diễn như thế nào.

Sở Tích xem bộ phim điện ảnh đầu tiên, nữ diễn viên diễn vai yêu phi trong phim còn từng được nhận giải nhờ vai này. Cô phát hiện ra diễn xuất bằng mắt của nữ diễn viên trong phim rất thú vị, bất kể là nhìn người nào đều ẩn chứa ba phần đưa tình, bảy phần khinh thường, đuôi mày khóe mắt đều mang ý cười, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác cô có thể tùy ý nói giết ngươi bất cứ lúc nào.

Sở Tích bấm tạm dừng, đứng trước gương bắt chước thần thái của người ta.


Sở Tích nhìn chính mình trong gương, biểu cảm giống nhau, cô đã rất cố gắng, có vẻ như đã có chút cảm giác, ít nhất khi nhìn vào cũng không còn là mặt liệt như khúc gỗ nữa.

Cô vui vẻ hẳn, lập tức ghi chú lại đoạn phim mà cô thấy khá hay này vào sổ tay.

Năng lực tiếp thu của Sở Tích rất mạnh, chỉ trong chốc lát đã nhớ rất nhiều đoạn phim tiêu biểu của diễn viên, trong lúc đang hăng say ghi nhớ thì điện thoại đặt bên cạnh bỗng nhiên vang lên.

Sở Tích tưởng Phó Bạch gọi nên không thèm ngẩng đầu lên đã ấn nút từ chối.

Nhưng chưa đầy hai phút, điện thoại lại vang lên, tiếng chuông reo lên đầy vui vẻ, giống như nếu cô không nghe thì sẽ không bỏ qua.

Sở Tích đành cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua thì thấy màn hình hiển thị không phải Phó Bạch gọi, là số lạ gọi đến.

Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận, “Alo.”

“Sở Tích.” Người đàn ông bên kia mở miệng.

Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc thì đen mặt. Bảo sao hiển thị trên màn hình là số lạ, cô đã xóa số của Cố Minh Cảnh từ lâu lắm rồi.

“Xuống lầu, tôi đang dưới lầu nhà em.” Cố Minh Cảnh nói.

Sở Tích nghe xong lại nổi cả da gà, cô lập tức nghĩ đến trợ lý Cao đứng dưới lầu dẫn theo mấy người mặc áo đen cầm bao bố, chờ cô vừa ra liền chụp cô lại, mặc cô ở bên trong giãy dụa thế nào thì vẫn cột miệng bao lại, sau đó ném tới trước mặt Cố Minh Cảnh.

“Tôi không muốn.” Sở Tích không suy nghĩ đã từ chối ngay, cô mà đi xuống dưới thì cô là con ngu.

Cố Minh Cảnh, “Thế thì tôi lên tìm em vậy, 0804 đúng không.”

Không những anh tra ra được cô ở chung cư nào, thậm chí anh còn tra được cả số phòng của cô! Mặc dù bên dưới có bảo vệ, nhưng buổi tối người ra kẻ vào khá nhiều, đi vào trong không phải là chuyện khó.


Sở Tích suýt nữa đã chửi tục, cô đành vớ đại bộ đồ thay vào rồi đi xuống lầu.

Cô đi ra khỏi cửa lầu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông đứng dưới ngọn đèn đường, anh mặc đồ thường đứng đó một mình.

Sở Tích khẽ nhíu mày, cẩn thận nhìn xung quanh.

Chỉ có mình anh thôi sao, trợ lý đâu, mấy người áo đen đâu?

Không thấy.

Hiếm khi cô thấy chỉ có một mình Cố Minh Cảnh xuất hiện như thế.

Anh đã thấy cô.

Sở Tích bất đắc dĩ đi qua đó, cô kéo dây kéo áo khoác lên, vùi mặt mình vào trong, cô sợ người ta nhận ra mình.

“Có, có chuyện gì không?”

Cố Minh Cảnh không nói gì.

Sau khi nhìn thấy ảnh tạo hình thì lái xe đến đây ngay, anh cũng không biết tại sao.

Hình như không có chuyện gì thật.

Hai người lúng túng một hồi, rốt cuộc Sở Tích không nhịn được, cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Cố Minh Cảnh.

Ngoại trừ diễn đơ như gỗ ra thì những phương diện khác cô không phải là đầu gỗ.


Làm gì có đại gia nào bị tình nhân đá mà vẫn hết lần này đến lần khác đòi nối lại tình xưa. Tình nhân cũng đâu phải là nhân vật không thể thay thế, tìm người khác là được mà, thế mà không chịu đi tìm lại cứ cố chấp như thế, còn muốn để tình nhân thăng cấp thành bạn gái.

“Cố Minh Cảnh.” Sở Tích thận trọng mở miệng, “Không lẽ anh thích tôi ư.”

Cô nói xong đã cảm thấy hối hận, thích cái rắm ấy, người ta rõ ràng đã nói chỉ nói giao dịch không nói tình cảm rồi còn thích cái gì. Chắc chắn là Cố Minh Cảnh thấy cô mặt dày hoang tưởng rồi, bị nhục nhã một lần rồi, chỉ nói giao dịch không nói tình cảm còn chưa đủ sao, bây giờ còn đưa đầu ra cho anh nhục nhã thêm lần nữa?

Sở Tích hối hận muốn dậm chân, lúc trước chỉ muốn anh bị mù, bây giờ chỉ muốn anh bị điếc.

Cố Minh Cảnh nghe câu hỏi của Sở Tích thì đầu óc choáng váng.

Không thích ư?

Nếu không thích thì đêm hôm khuya khoắt anh chạy đến đây làm gì? Anh muốn bảo Sở Tích đừng diễn vai yêu phi kia, nhưng hình như anh không có tư cách yêu cầu cô như thế.

Nhưng nếu nói thích?

Gương mặt đẹp trai của Cố Minh Cảnh ửng đỏ lên.

Con người anh từ nhỏ đã trầm tĩnh, nội tâm, có rất nhiều chuyện anh không nói ra, lần trước nói cô làm bạn gái đã là lời mà anh phải suy nghĩ rất lâu.

Anh nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Sở Tích, bỗng nhiên tiến lên, anh không biết phải nói sao, lại muốn hôn cô, dùng nụ hôn để biểu đạt nỗi lòng.

Thế là, Sở Tích thấy Cố Minh Cảnh tiến lên, đưa tay về phía cô, cúi người, nhắm mắt.

Cô lập tức nhớ đến lần trước cô bị anh kéo gáy hôn mình ở trong xe, cô đưa tay đẩy mạnh người đàn ông trước mặt khiến anh lảo đảo lùi ra sau vài bước. Lần này cô không dám tát anh nữa, từ trên xuống dưới, toàn thân, cô không dám đánh chỗ nào cả. Cuối cùng cô nhìn xuống đất, quyết định thật kỹ, đùng một cái nhấc chân đạp anh một phát.

Sở Tích đã quên sau khi đạp Cố Minh Cảnh làm thế nào cô lại bình an lên lầu về nhà. Dù sao Cố Minh Cảnh cũng không đuổi theo cô.

Cô nằm trên giường nhìn lên trần nhà, thở dài một tiếng, sau đó lấy gối che kín đầu.


Quyết định không nghĩ nữa, bây giờ đóng phim mới là quan trọng nhất.

Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Sở Tích moi điện thoại từ dưới gối lên, nhắm mắt lại mệt mỏi hỏi: “Alo?”

Phó Bạch vô cùng kích động, “Là ai hả? Người đàn ông kia là ai? Có phải là mẫu nam lần trước anh đưa đến để diễn tập với em không?”

Gì thế? Sở Tích bị Phó Bạch hỏi tới tấp đến tỉnh người, cô dụi mắt ngồi dậy, “Mẫu nam gì?” Mẫu nam lần trước? Dáng vẻ thế nào cô đã quên từ đời nào rồi.

Phó Bạch, “Anh đã nói với em chung cư đó không an toàn rồi mà, em bị chụp lén rồi đấy có biết không hả!”

Sở Tích nghe thấy thế thì giật mình, chụp lén gì, cô bị chụp lén sao?

Phó Bạch, “Đầu đề ngày hôm nay chính là em đó.”

Sở Tích thoát khỏi giao diện trò chuyện, nhìn tin tức mới nhất được đẩy lên trong điện thoại của cô.

Tin hóng hớt đầu tiên hôm nay:

“Sở Tích lại bị khui chuyện tình cảm! “Sói con” chờ đợi hai giờ trong đêm khuya, nũng nịu đòi hôn lại bị phũ phàng từ chối!”

*sói con: chỉ những chàng trai đẹp trai, khá ngầu, trẻ tuổi nhưng lại là hình mẫu rất được các bạn gái yêu thích, năng lực bạn trai mạnh mẽ, khiến con gái có cảm giác an toàn. Mặc dù trẻ tuổi nhưng khí chất mạnh mẽ, có thể nói là tổng giám đốc “bá đạo” trẻ tuổi.

Sở Tích:????

***

Mấy thím bên Tấn Giang đòi đổi nam chính =)))

Ờm, từ bây giờ “sói con” mặt dày bắt đầu lên sàng nha, chế độ cameo đã off =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.