Đọc truyện Nữ Hoàng Làm Dáng – Chương 29
Sở Tích lại đi làm kiểm tra tổng quát một lần nữa.
Sau khi lấy được kết quả cuối cùng, hai tay cô run lên.
Cô ngồi trên giường bệnh, nhìn phiếu kết quả xét nghiệm trên tay, khóe môi run run như muốn nói điều gì, nhưng chưa kịp nói, nước mắt đã rơi xuống.
Nếu so với sự vui sướng và kích động lúc này, thì cơn giận khi bị đoán nhầm bệnh thì chẳng là gì cả.
Chỉ viêm dạ dày nhẹ lại bị cô nghĩ là ung thư tuyến tụy, khiến cô tưởng rằng mình chỉ có thể còn sống được nửa năm, hành hạ cô lâu như thế.
Sở Tích vùi mặt vào gối, khóc còn đau lòng hơn cả cái ngày cô tưởng mình bị ung thư tuyến tụy.
Bấy giờ cô mới hiểu ra rằng, hóa ra trên thế giới này không có từ ngữ nào đẹp hơn cụm từ “sợ bóng sợ gió” cả.
Cuộc sống tương lai của cô vẫn còn dài, cô không cần phải chết, cô không cần phải chết nữa rồi hu hu hu hu hu.
Cố Minh Cảnh nhìn Sở Tích đang gục mặt xuống khóc vì quá vui mừng.
Thế nên nguyên nhân cho một loạt hành động gần đây của Sở Tích, đều là do chuyện này ư?
Cố Minh Cảnh nhớ lại sự khác thường của Sở Tích vào cái ngày cuối cùng ở căn hộ của anh, vành mắt cô đỏ ửng như chú thỏ con đáng thương, bàn tay nhỏ nắm chặt góc áo của anh. Cô cất giọng nghẹn ngào hỏi anh có thể chụp ảnh kết hôn giả rồi đi gặp bà nội của cô, thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của cô được không.
Cô nói với anh mình sống không được bao lâu nữa, mong anh giúp cô.
Nhưng anh lại nghĩ cô đang quậy, vì lòng tham không đáy, thấy hợp đồng sắp hết hạn nên nóng lòng muốn lên chính thức, muốn làm bà Cố.
Anh đã làm gì?
Anh đã hất cánh tay cô đang bấu lấy góc áo anh, nhìn gương mặt nhạt nhòa nước mắt của cô mà lạnh lùng cảnh cáo: “Chúng ta chỉ nói giao dịch, không nói đến chuyện tình cảm.”
Anh bảo cô đừng nên mơ đến những thứ không thuộc về mình.
Nhưng bây giờ anh mới phát hiện, Sở Tích dường như chưa bao giờ tham lam những thứ thuộc về anh.
Có lẽ cô rất thất vọng nên rời đi vô cùng dứt khoát.
Trong lòng Cố Minh Cảnh ngay lập tức cảm thấy ân hận, rõ ràng là cô đã nói với anh, nhưng anh lại không hề tin cô.
Sở Tích khóc xong rồi, cô lau nước mắt, sau đó ngồi dậy, cánh mũi còn hơi đỏ, cô vừa nấc tiếng khóc, vừa lấy tay vuốt lại mái tóc rối bời của mình, sau đó cô nín khóc rồi mỉm cười.
Cô cảm thấy lần khám bệnh nhầm này của mình cũng không hẳn là không thu hoạch được gì, ít ra thì cô biết được trong mắt Cố Minh Cảnh, mình chỉ là một món đồ chơi không rõ danh phận chỉ muốn được bò lên chính thức, không biết rằng nói chuyện tình cảm với nhà tư bản chính là tự mình đa tình, nhờ thế mà cô mới có thể dứt khoát chia tay với Cố Minh Cảnh. Nếu không, sợ cái này, ngại cái kia thì đến bây giờ cô vẫn là một cô tình nhân không thể bước ra khỏi ánh sáng.
Ngay lúc này đây, Cố Minh Cảnh chỉ hận không thể ôm chặt cô vào lòng, nhưng anh sợ sẽ dọa cô sợ, thế là anh ngồi xuống giường của cô, muốn vươn tay vỗ lưng cô an ủi rằng, “Không sao đâu.”
Sở Tích thấy Cố Minh Cảnh đưa tay tới, cô né người ra sau theo bản năng, cánh tay anh đang vươn đến bỗng rơi vào khoảng không.
Sở Tích rút khăn giấy lau nước mũi, nhìn Cố Minh Cảnh bên cạnh, bỗng dưng lại thấy đau đầu.
Lúc trước là do cô nghĩ mình sắp chết rồi mới dám bất cần đời không nể nang ở trước mặt anh như thế, thậm chí còn tát anh một cái, chuyện này nếu anh thực sự truy cứu, cô vốn không chết thì cũng sẽ chết thôi.
Sở Tích vừa nghĩ đến chuyện mình không còn là tình nhân nữa thì cả người nhẹ nhõm hẳn, lại nhớ đến ngoại trừ cái câu “Ai bảo em sắp chết?” của Cố Minh Cảnh ra, hình như anh còn nói thêm câu gì nữa? Anh nói “Ai nói để em làm tình nhân hả?”
Không làm tình nhân, vậy thì muốn cô làm gì? Bay từ xa đến đây để bày tỏ tấm lòng ư?
Cố Minh Cảnh buông cánh tay đầy thất bại xuống, vẻ mặt anh chăm chú nhìn Sở Tích rồi hỏi: “Em làm bạn gái tôi được không?”
Sở Tích khẽ nhếch miệng:… Hả?
Cố Minh Cảnh xác định mình không thể nào buông tay cô tình nhân tiền nhiệm này, không những không buông được mà còn bị mê hoặc đến chết đi sống lại. Thế là anh nở nụ cười, hỏi lại một lần nữa.
Đầu của Sở Tích lúc này như đang vận hành không ngừng nghỉ, cuối cùng đến nỗi CPU cũng bùm một tiếng rồi nổ tung.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là mình nghe lầm, chờ đến khi anh hỏi lại lần nữa đã loại trừ khả năng nghe lầm đi, cô lại bắt đầu cảm thấy Cố Minh Cảnh điên rồi.
Còn điên rất có quy luật là đằng khác, lần trước là không loại trừ khả năng trở thành bạn gái, bây giờ đã phát triển thành có thể làm bạn gái rồi.
Mặt Sở Tích đỏ ửng, nhịn cả buổi trời, sau đó mới chậm rãi hỏi, “Không phải anh nói chúng ta chỉ nói chuyện giao dịch, không nói chuyện tình cảm sao?”
Cố Minh Cảnh không ngờ cô sẽ nhắc lại lời này, anh khẽ giật mình, kinh ngạc không thôi.
Mặc dù những lời này của anh lúc đó hình dung về mối quan hệ giữa hai người không sai, nhưng bây giờ Sở Tích nhớ lại vẫn cảm thấy mất mát, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Cám ơn anh đã đến thăm tôi, nhưng sự nghiệp của tôi đang phát triển, không muốn yêu đương.”
Khóe môi Cố Minh Cảnh run run, không nói nên lời.
Trong lòng lại điên cuồng nhận ra được một chuyện:
Anh lại bị đá nữa rồi.
***
Phó Bạch phát hiện sau khi bị ngộ độc thực phẩm, Sở Tích dường như đã biến thành một người khác.
Vẻ ngoài vẫn như trước không có gì thay đổi, nhưng anh ta thấy tinh thần của cô không giống trước, chỉ riêng ánh mắt thôi cũng đã rạng rỡ hơn trước rất nhiều.
Sự thay đổi lớn nhất chính là trong công việc, lúc trước Sở Tích chỉ muốn kiếm tiền, kiếm tiền không màng danh tiếng, giống như cô định kiếm được một bộn rồi sẽ bỏ trốn. Bây giờ Sở Tích lại xếp tiền vào vị trí thứ hai, cô lại nói với anh về chiến lược, về phương pháp có thể tiếp tục phát triển, cô nói làm nghệ sĩ là thế, không chỉ muốn kiếm tiền, mà ánh mắt phải biết nhìn xa.
Trên chuyến bay quay về thành phố B, nữ tiếp viên đẩy xe đồ đến hỏi hành khách có ai muốn uống gì không.
Phó Bạch chọn cà phê, Sở Tích vẫn chưa khỏe hẳn nên chỉ có thể uống nước lọc.
Phó Bạch uống một hớp cà phê, sau đó quay sang nhìn Sở Tích đang ngoan ngoãn cầm ly uống nước lọc ở bên cạnh.
Anh không nhịn được mà hỏi: “Hôm qua, em và Cố…”
Lúc Sở Tích nghe thấy từ “Cố” kia, động tác uống nước hơi dừng lại.
Phó Bạch nhận ra cô dừng lại, muốn nói rồi lại thôi.
Anh ta không biết hôm qua trong phòng bệnh, Sở Tích và Cố Minh Cảnh đã xảy ra chuyện gì, vì vẻ mặt Cố Minh Cảnh khi bước ra khỏi phòng bệnh không được tốt cho lắm.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt của Cố Minh Cảnh, anh ta bị dọa sợ hết hồn, sợ Sở Tích ở bên trong bị Cố Minh Cảnh làm gì rồi, nhưng lúc đi vào lại thấy Sở Tích vẫn êm đẹp ngồi đó, ngoại trừ đỏ mặt ra cũng không còn gì khác.
Tối hôm đó, Cố Minh Cảnh rời đi ngay trong đêm.
Nếu bảo không tò mò tại sao Sở Tích không mất một cọng lông nào mà có thể khiến Cố Minh Cảnh ngàn dặm xa xôi bay đến đây rồi tức giận rời đi, đúng là không thể nào.
Sở Tích biết Phó Bạch tò mò, muốn hỏi cái gì.
Nhưng để cô nói Cố Minh Cảnh muốn mình làm bạn gái của anh, cô không nói được, mà dù cô có nói ra thì người khác cũng sẽ không tin, có lẽ còn cảm thấy cô ham hư vinh.
Giống như lúc tài nguyên của cô bị xuống dốc không phanh, ai cũng tưởng rằng cô bị đại gia đá.
Sở Tích thở dài một hơi: “Em và anh ấy không có gì.”
Chuyến bay này của Sở Tích nằm trong lịch trình không công khai, sau khi xuống máy bay cô lại thấy ở cửa đón máy bay có rất nhiều người chen chúc đứng đó, ai cũng giơ máy ảnh, đúng là fans đến đón sân bay.
Dĩ nhiên cô sẽ không nghĩ những fans này là của mình, cô chỉ nhìn cảm thán nhìn dáng vẻ này, đoán chừng là fans của tiểu thịt tươi nổi tiếng nào rồi.
Sở Tích đội nón và đeo kính râm đàng hoàng, theo sau Phó Bạch đi ra ngoài, nhưng vừa đi lại bị hai người từ phía sau đụng tới, cô ngã về phía trước vài bước, nếu không nhờ Phó Bạch đỡ thì cô đã té rồi.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Người đụng Sở Tích vội vàng xin lỗi, “Cô không sao chứ?”
Là một cô gái trẻ tuổi mang balo sau lưng, trên đầu còn đeo cài tóc, chắc là đồ để đón sân bay, bên cạnh còn có một cô gái, có lẽ là đi cùng với cô ấy.
Sở Tích đứng vững, lắc lắc đầu: “Không sao đâu.”
“Đi thôi.” Phó Bạch nói với Sở Tích, hai người đang định đi thì cô gái luôn nhìn chăm chú vào gương mặt đeo kính râm của Sở Tích, lúc cô vừa quay người thì cô ấy bỗng nhiên kịp phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Chị, chị là Sở Tích đúng không?!”
Cô bạn đi cùng cô ấy cũng ngạc nhiên chỉ vào Sở Tích.
Phó Bạch vội vàng ra dấu “suỵt” với hai cô gái.
Hai cô gái lập tức che miệng lại, cũng may những người còn lại đang chờ thần tượng của mình xuất hiện, không chú ý sang bên này.
Cô gái lấy giấy và bút trong ba lô đeo vai ra, nhỏ giọng nói: “Sở Tích, chị có thể ký tên cho em không, em cám ơn chị. Chị ở ngoài còn đẹp hơn trên TV nữa.”
Sở Tích quay đầu nhìn Phó Bạch, sau đó cười với hai cô gái: “Được chứ.”
Cô ký tên, hai người lại hỏi nhỏ có thể chụp ảnh chung được không.
Sở Tích cũng không từ chối.
Sau khi chụp ảnh xong, hai cô gái vui vẻ không thôi, cô gái đeo ba lô nói, “Sở Tích, chị thật tốt, làm fans của chị chắc chắc là hạnh phúc lắm.”
Sở Tích nhìn nhóm fans sau lưng hai cô gái, hỏi: “Hôm nay các bạn đến đón ai thế?”
“Tôn Thần đó.” Vẻ mặt của cô gái lúc nâng bảng tên thần tượng của mình lên vô cùng hạnh phúc, “Ban đầu thông báo là chuyến bay sáng, sáng sớm bọn em đã đứng chờ ở đây, nhưng sau khi đến mới biết chuyến bay tạm thời thay đổi, chiều Thần Thần mới đến lận.”
Sở Tích nhớ lại hình như Tôn Thần là thần tượng mới nổi được tuyển chọn gần đây, “Vậy chắc mấy bạn chờ lâu lắm rồi hả?”
Cô gái, “Không sao cả, chỉ cần có thể nhìn thấy anh ấy là tốt lắm rồi.”
Sở Tích cười cười, Phó Bạch vừa rời đi lúc nãy cũng đã quay lại, trong tay còn cầm mấy ly nước, anh ta đưa nước cho hai cô gái, “Ấy, chờ lâu vậy rồi, tụi em uống nước đi”
Hai cô gái nhìn ly nước cảm động rối rít, suýt nữa đã muốn chuyển sang làm fans của Sở Tích.
Nhưng các cô vẫn chưa nhận lấy ly nước, bên kia bỗng nhiên truyền đến vài tiếng hét: “Thần Thần ra rồi!”
Một giây sau, hai cô gái vội vàng chạy đến, toàn bộ fans đều vây quanh lại.
Sở Tích mỉm cười nhìn nước uống chưa kịp đưa trong tay của Phó Bạch, nếu là lúc khác thì có lẽ sẽ cảm thấy bọn họ mất lịch sự, nhưng bây giờ bọn họ sắp được gặp thần tượng, tranh thủ thời gian như thế cũng có thể thông cảm.
Bên kia, trợ lý, người đại diện, vệ sĩ đều đen mặt mở đường cho người đi giữa, không ngừng xua đuổi, quát mắng nhóm các cô gái đang vui vẻ giơ điện thoại khi nhìn thấy thần tượng của mình.
Thật ra người đến đón sân bay không nhiều lắm, cũng chẳng phải là siêu sao quốc tế gì, còn lâu mới đạt được trình độ đuổi người của bọn họ. Cách một hàng fans, Sở Tích có thể lờ mờ trông thấy Tôn Thần đang bị vây quanh, hai tay nhét túi đi thẳng vể phía trước.
Anh ta đeo kính râm, vóc dáng cũng không được cao như trong tưởng tượng.
Sở Tích lắc đầu, đang định tránh xa một chút, bỗng nhiên có một vật lướt qua dưới chân cô.
Một cái điện thoại.
Điện thoại của ai làm rơi đây?
Phó Bạch nhặt điện thoại ở dưới đất lên, phát hiện màn hình đã bị vỡ nát.
Anh ta nhìn xung quanh, hai cô gái nắm tay nhau chạy đến.
Lại là hai cô gái vừa nãy.
Phó Bạch trả điện thoại lại, “Là của hai em hả? Màn hình bị vỡ rồi, sao lại bị ném xa như thế, bị người ta đẩy ra hả?”
Hai cô gái nhận lấy điện thoại bị vỡ màn hình từ tay Phó Bạch, tâm trạng có hơi sa sút, “Em cám ơn anh.”
Phó Bạch tưởng hai cô buồn vì màn hình bị vỡ, anh ta đưa hai ly nước vừa nãy đến, “Không sao đâu, thay màn hình là được mà, cầm cái này đi.”
Hai cô gái mới nhận ra lúc nãy mình chưa kịp cầm nước đã chạy đi, hai cô vội cầm lấy, nhìn Sở Tích và Phó Bạch, “Cám ơn, cám ơn anh chị nhiều lắm.”
Cảm xúc rõ ràng không có chút vui mừng của fans khi vừa gặp được thần tượng.
Sở Tích khó hiểu, thần tượng của các cô ngoại trừ không được cao ra thì cũng không đến nỗi xấu mà, sao gặp được rồi lại không vui thế. Nhưng mà cô chỉ nghĩ thế thôi chứ không hỏi, chào tạm biệt hai cô gái.
Sở Tích về đến nhà, lắc đầu vứt Cố Minh Cảnh sang một bên, nghĩ đến cảnh tượng khi Gạch đến sân bay đón cô lần trước, cô nở nụ cười.
Bây giờ nhóm Gạch đã dự định sẽ đặt công ty đồ chơi làm một cục gạch mô hình tỉ lệ 1:1 với gạch thật, dùng để làm vật tiếp đón chính thức, lần sau đến đón cô cũng sẽ không bị bảo vệ tịch thu nữa.
Sở Tích thấy cài tóc trên đầu của hai cô gái kia cũng rất đẹp, vừa tiện lợi lại vừa đáng yêu. Đúng rồi, cái người được fans đón sân bay hôm nay tên là gì nhỉ? Tôn Thần đúng không?
Sở Tích mở Weibo lên, tiện tay tìm tên Tôn Thần, bấm vào mấy Weibo liên quan đến anh ta.
Trước đó đều là các video trên sân khấu cuộc thi tuyển chọn mà Tôn Thần tham gia, bài đăng mới nhất mười phút trước không phải là những bài Weibo có liên quan của các fans tuyên truyền, đó là một bản thông báo, người đăng là phòng làm việc cảu Tôn Thần.
Đăng thông báo, không lẽ đã xảy ra chuyện gì ư, Sở Tích bấm vào xem thử.
Hình như là liên quan đến việc fans đến đón máy bay hôm nay, câu đầu tiên trong thông báo đã viết “Hy vọng fans vì sự an toàn của bản thân mà theo đuổi thần tượng một cách lý trí”, sau đó phê bình các fans hôm nay chen chúc ra sao, hy vọng nhóm fans chú ý, bảo vệ an toàn cho Tôn Thần.
Sở Tích chả hiểu mô tê gì, sau lại có hơi khinh bỉ nội dung bản thông báo.
Cảnh tượng fans đến đón sân bay hôm nay có đông đúc đến thế sao?
Đúng là khá nhiều người, nhưng cũng không đến nỗi như trong bản thông báo nói quá lên như thế.
Người không biết mà đọc cái thông báo này còn tưởng anh ta nổi tiếng lắm ấy.
Sở Tích bĩu môi nhưng vẫn đọc cho hết thông báo, sau đó cô phát hiện trong đấy còn cố ý nhắc đến cô!
Mặc dù không nhắc đến tên, nhưng rõ ràng là nói cô.
Bản thông báo đó nhắc đến lúc trước có một nhóm fans của một nữ nghệ sĩ nào đó đã mang gạch đến đón sân bay, rồi rượt đuổi trong sân bay khiến tình hình sân bay hỗn loạn và hoảng sợ vô cùng. Cuối cùng còn bị cảnh sát sân bay dẹp loạn, có bài học kinh nghiệm phía trước, hy vọng Thần fans lấy đó làm gương.
Mẹ bà nó.
Sở Tích bị bản thông báo này chọc giận đến đau cả mề.
***
Nghĩ lại thì đúng là nghiệp từ miệng mà ra, anh lỡ mồm nói có một câu đó thôi mà nghiệp quật anh tơi tả =))