Nữ Hoàng La Hét

Chương 3


Đọc truyện Nữ Hoàng La Hét – Chương 3

Edit: babynhox

Hai người cùng trở lại chỗ ở của Chúc Ương, Tạ Tiểu Manh dựa theo trí nhớ ngày hôm qua, quả nhiên tìm được đĩa CD kia ở trong bụi hoa.

Chiếc hộp đã bị sương phủ lên nên hơi ẩm ướt, nhưng bên trong vẫn không bị ảnh hưởng.

Chúc Ương nhìn thấy hộp đĩa CD thì cười lạnh một tiếng, kêu Tạ Tiểu Manh để vào trong túi xong, hai người hung hăng hùng hổ đi đến chỗ ở của Chu Lệ Na.

Chu Lệ Na là “hoa khôi” của khoa mỹ thuật, điều kiện đầu tiên tuyển chọn thành viên hội chị em đó chính là phải xinh đẹp, đương nhiên hoàn cảnh gia đình cũng không thể đơn giản được.

Cho nên nhà Chu Lệ Na thuê cũng thuộc khu chung cư cao cấp ở trung tâm, Chúc Ương lại chưa từng tới nơi này, nhưng trong tay cô đã nắm giữ hết tất cả hồ sơ của toàn bộ thành viên trong hội, tra một cái là ra.

Sau khi đến nơi, Tạ Tiểu Manh thì đi tìm chỗ đậu xe, một mình Chúc Ương thì đi vào trong cửa hàng đồ dùng trong nhà.

Dọc đường đi cầm lấy một đống đồ từ kệ hàng,  nào là búa, nào là băng keo, dây nhựa v…v…, ném thẳng đến quầy thu ngân để nhân viên tính tiền.

Anh trai bán hàng vừa thấy thế thì nói đùa: “Nhìn đống đồ này giống như em đang muốn đi phạm tội vậy đó, người đẹp, em đang định làm gì vậy?”

Chúc Ương cười cười: “Đây chẳng phải là đang phạm tội sao? Còn phải tự mình đi mua đạo cụ nữa, đồ vật còn nặng muốn chết, việc này đúng là không giành cho người bình thường mà.”

Anh trai ở bên cạnh vừa quét mã vừa gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, bọn cướp trên toàn thế giới này mà đều xinh đẹp như em thì còn cần gì đến đạo cụ nửa? Đổi thành anh thì anh sẽ  lập tức tự nguyện đi theo em rồi.”

“Tổng cộng hết 328 tệ, em có muốn thêm số Wechat không? Thành viên có thể giảm giá đến 6 phần đó.” Lại niềm nở hỏi thêm, “Em ở gần đây phải không? Có muốn anh giao hàng đến tận nơi không?”

Chúc Ương quét mã QR ở quầy thu ngân, không nói nhiều đã thanh toán xong, thờ ơ nói: “Thôi đi,  mấy trăm đồng tiền cũng tiện hơn là phải thêm người không đủ tiêu chuẩn nghiêm trọng như vậy vào danh sách bạn bè của tôi, nếu để người khác biết được thì mặt tôi còn biết để vào đâu nửa?”

Advertisement / Quảng cáo

Mới đầu anh bán hàng còn chưa kịp phản ứng mấy câu khó hiểu đấy, chờ đến khi hiểu rồi thì nụ cười trên gương mặt lập tức cứng đờ.

Tạ Tiểu Manh vất vả lắm mới tìm được chỗ đậu xe, vừa đi ra đã bị Chúc Ương hất cằm chỉ vào túi đồ to đùng trên quầy thu ngân ——

“Xách lên, đi!”

Tạ Tiểu Manh nhận mệnh chạy tới cầm lấy, đống đồ rất nặng, làm cô ta cứ lung la lung lay chạy theo bước chân nhẹ nhàng linh hoạt của Chúc Ương.

Anh bán hàng có chút ngơ ngác, đầu năm nay người đẹp không còn sai khiến con trai nữa sao? Là người đẹp sai khiến một người đẹp khác sao?

Đến nhà của Chu Lệ Na, Chúc Ương không trực tiếp đi thẳng lên mà đến chỗ quản lý.


Vẻ mặt hoảng hốt nôn nóng, nói với người phụ trách: “Bọn cháu là bạn của Chu Lệ Na phòng 1806, đã mấy ngày rồi mà bạn ấy không đến lớp, gọi điện thoại thì tắt máy, bọn cháu càng nghĩ lại càng thấy không ổn, chỉ sợ bạn ấy ở trong nhà đã xảy ra chuyện gì, chú có thể giúp đỡ bọn cháu một chút không?”

Nơi này là khu chung cư cao cấp, ra vào đều được quản lý nghiêm ngặt, chìa khoá dự phòng của chủ đầu tư cũng có ở chỗ quant lý tòa nhà, đều là đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Quản lý tòa nhà vừa thấy hai cô gái trẻ trung xinh đẹp thì tâm lý đề phòng lúc đầu đã bị thấp xuống, lại kiểm tra thông tin số điện thoại đối chiếu với lời của các cô lại khớp nhau, cho nên xác định là cả 2 có quen biết với chủ nhà thật.

Người phụ trách liền dùng máy riêng gọi cho Chu Lệ Na, quả nhiên gọi tận mười mấy cuộc mà đều không có ai bắt máy, lúc này mới xác định lo lắng của 2 cô gái là rất đúng.

Lúc này mới nói với hai người Chúc Ương, “Được rồi, hai người theo chú đi lên xem sao.”

Vẻ mặt Chúc Ương rất cảm kích, Tạ Tiểu Manh thì thừa dịp lúc người phụ trách đi mở tủ lấy chìa khoá thì kéo Chúc Ương sang một bên.

Nói thầm, “Sao cậu biết cậu ấy sẽ không nhận điện thoại? Nếu cậu ấy bắt máy thì chẳng phải sẽ vạch trần chúng ta nói láo sao, thế chả khác nào bứt dây động rừng để cậu ấy chạy mất?”

Chúc Ương bĩu môi, vẻ khinh thường hiện rõ trên mặt: “Chỉ bằng vào cậu ấy? Ngay cả người còn không dám bước ra ngoài, lại không cách nào xác định được mình có xem dĩa CD hay không, đã chuyển lời nguyền được chưa, bộ dạng nhát gan vô dụng thì giống hệt cậu.”

“Mình hỏi cậu, nếu cậu nhận được cuộc điện thoại thông báo sau bảy ngày sẽ bị lấy mạng thì có còn dám nghe điện nữa không?”

Thân thể Tạ Tiểu Manh hung hăng run rẩy, đừng nói đến việc cô ta nhận được, mà mới chỉ thấy Chúc Ương nhận được cuộc gọi kia thôi thì cô ta đã bắt đầu tắt máy từ hôm qua đến tận bây giờ.

Chỉ sợ tiếng chuông vừa vang lên, cũng có một giọng nói khàn khàn thông báo với cô ta  “Seven day”.

Chúc Ương cười lạnh một tiếng: “Mới gặp chút chuyện mà tay chân đã run rẩy làm bản thân người không ra người ma không ra ma, vô dụng như các cậu mà muốn ép bức kéo mình xuống tự lên làm người đứng đầu sao, bây giờ đã biết vì sao chị đây có thể làm người đứng đầu mà các cậu thì chỉ có thể làm người hầu rồi chứ?”

Nếu là bình thường Tạ Tiểu Manh  nghe được lời này cũng sẽ chỉ cười làm lành, trong lòng thì bĩu môi chửi thầm, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại…

Chúc Ương thật sự khác quá xa bọn họ, ngoài mặt nhìn có vẻ là sinh vật yếu ớt, lập dị, nhưng lúc thật sự gặp chuyện thì phản ứng đầu tiên của cô vĩnh viễn sẽ là đón nhận giải quyết vấn đề.

Loại đặc điểm tính cách mang đầy tính công kích này rất khó phát hiện vào lúc bình thường, nhưng đến khi gặp phải chuyện kinh khủng vượt quá giới hạn, thì lại có vẻ rất đáng tin.

Đi theo nhân viên quản lý vào thang máy đi lên tầng 18, còn gõ cửa một lúc lâu mà bên trong vẫn không có phản ứng gì, người phụ trách đành phải móc chìa khoá ra mở cửa.

Cửa đã mở rồi thì người cũng trở nên vô dụng, vẻ mặt nôn nóng cảm kích trên mặt Chúc Ương lập tức biến mất sạch sẽ, đẩy người phụ trách đứng cản ở cửa ra, tự mình đi vào.

Người phụ trách bị đẩy lảo đảo, vừa ngẩng đầu đã lại nhìn thấy cô biến thành dáng vẻ đi “chiến đấu”, cả người đều ngơ ngác.

Vội nói: “Ai ôi! Không phải mấy đứa ——”

Còn chưa nói dứt lời đã thấy hai cô gái mỗi người tự mở từng cửa phòng ra tìm người, sau đó thật sự tìm được Chu Lệ Na đang quấn chăn ở trên giường, còn đeo cả bịt tai, run rẩy như như chim sợ ná.


Chu Lệ Na vừa nhìn thấy Chúc Ương xuất hiện, con ngươi liền co rút lại, cứ như gặp phải quỷ.

Người phụ trách thấy tình hình có vẻ không đúng lắm, vừa vội vàng hỏi, “Mấy cô có phải bạn bè của cô gái này không vậy? Sao tôi thấy cô ấy nhìn thấy mấy cô còn sợ hãi hơn thế?”

Lại nhìn bộ dạng không thích hợp của Chu Lệ Na, trấn an nói: “Cô không sao chứ?”

Chúc Ương cười lạnh nói với Chu Lệ Na: “Sao thế? Bạn bè đến thăm bệnh mà không khách sáo chào nhau được câu nào à, còn để người ta hiểu lầm thành tự tiện xông vào nhà, cậu cũng không định giải thích một chút sao?”

Bây giờ Chu Lệ Na có hai nỗi sợ, một là nữ quỷ, còn nỗi sợ thứ hai lại không phải gì khác, mà chính là sợ Chúc Ương sẽ tìm đến cửa. Cô ta nhìn sang nhân viên phụ trách cầu xin giúp đỡ, đang định dù có báo cảnh sát thì cũng phải kéo con nhỏ này xuống theo.

Nhưng lại nghe Chúc Ương nói: “Nghe nói hiện nay đăng một đoạn video tra tấn lên mạng cũng không khó khăn gì, ba mẹ cậu, còn có chị cậu, anh rể, em trai em gái cậu, à còn có học trưởng Trịnh bên khoa mỹ thuật của cậu nửa, chắc chắn sẽ có kiên nhẫn để giành ra hai phút xem một cái video chứ?”

Chu Lệ Na tuyệt vọng, nữ quỷ không dễ chọc, mà Chúc Ương này cũng không phải loại dễ dãi, con nhỏ này mà lên cơn điên thật, thì chiêu thức xấu xa đê tiện chưa từng thấy chưa từng nghe nào thì nó cũng nghĩ ra được hết, đảm bảo sẽ chơi chết người chỉ trong một giây.

Chu Lệ Na cười mà còn khó coi hơn cả khóc, nói với nhân viên phụ trách: “Không, không sao, là bạn của tôi thật.”

Bản thân người ta cũng đã nói vậy rồi, nhân viên phụ trách cũng chỉ có thể dặn dò thêm hai câu: nhớ chú ý an toàn, giữ liên lạc với bên ngoài, lần sau đừng tắt điện thoại,… rồi mới rời đi.

Cửa chính vừa đóng lại, Tạ Tiểu Mạnh lập tức ném túi đồ kia xuống dưới chân, bây giờ trong lòng cô ta cũng nổi giận bừng bừng, còn bắt chước Chúc Ương khoanh tay cười lạnh nhìn chằm chằm Chu Lệ Na.

Chu Lệ Na  vừa không thể tưởng tượng nổi tại sao hai con nhỏ này có thể điều tra ra nhanh như vậy, cô ta giấu tên để gửi đĩa CD tới còn chưa đến hai ngày, mà nhanh nhất thì Chúc Ương cũng chỉ mới xem vào chiều qua, tính đến bây giờ thì cũng chỉ mới một buổi tối. Lại vừa không khỏi tự nhủ trong lòng, bây giờ nên khóc lóc kể lể thế nào, mà dù vậy cũng chưa chắc sẽ có tác dụng.

Cô ta nhìn thoáng qua cái túi, vừa thấy bên trong toàn bộ đều là dụng cụ gây án liền hoảng sợ run rẩy: “Cậu, các cậu, định, định làm gì?”

Advertisement / Quảng cáo

Chúc Ương không thèm nói nhảm với cô ta, lập tức tiến lên túm tóc cô ta, lôi thẳng người từ trên giường xuống rồi kéo đến phòng khách.

Nhìn Tạ Tiểu Manh chậm chạp không theo kịp tiết tấu của cô, mắng: “Sững sờ ở đó làm gì? Đi lấy dây thừng trói con nhỏ này lại, đến heo còn thông minh hơn cậu.”

“À!” Tạ Tiểu Manh vội vàng lấy dây thừng ra.

Chu Lệ Na đương nhiên sẽ liều mạng giãy giụa, đáng lẽ sức chiến đấu của ba người không chênh lệnh lắm, đều là mấy con gà mổ mổ lẫn nhau.

Nhưng mấy ngày nay Chu Lệ Na đã bị nữ quỷ làm phiền, cơm cũng không ăn vào, cả người  tiều tuỵ thì làm gì còn là đối thủ của hai người khí thế hung hăng này.

Thế là cô ta bị giày vò cả nửa ngày rồi bị trói trên ghế.


Trói người xong, Chúc Ương lại sai Tạ Tiểu Manh mở TV và máy chiếu lên.

Chu Lệ Na thấy ý định của cô thì liều mạng khóc lóc cầu xin: “Mình biết sai rồi, nhưng mà các cậu đừng làm như thế mà, tha cho mình có được không? Cho người khác xem đĩa CD là có thể chuyển lời nguyền đi mà, Chúc Ương, không phải cậu vẫn luôn chán ghét Lâm Xuyến sao? Cậu để cho cậu ấy xem đi có được không?”

Chúc Ương nhún vai: “Mình đương nhiên biết có thể chuyển lời nguyền, thế nên đang chuyển đây này?”

Cô tuỳ tiện rút một miếng vải ra nhét vào trong miệng Chu Lệ Na, đến gần cô ta khẽ nói: “Nếu Lâm Xuyến đi xa thì chắc chắn tâm trạng của mình sẽ rất tốt, nhưng chuyện này ——”

“Mình chỉ biết oan có đầu nợ có chủ.” Nói xong, Tạ Tiểu Manh cũng đã cho đĩa CD vào máy.

Chúc Ương đứng dậy, tiếc nuối chép miệng nói, “Lệ Na à Lệ Na, thật không nghĩ đến lúc xảy ra chuyện thì kẻ chết thay đầu tiên mà cậu nghĩ đến lại là mình đấy, mình cứ tưởng chúng ta là chị em tốt chứ, thật sự là làm tổn thương lòng mình mà.”

Trong hội chị em keo nhựa này người nào cũng như nhau thôi, mắt thấy cảnh phim sắp hiện ra, Chúc Ương và Tạ Tiểu Manh cùng cười âm hiểm đeo tai nghe vào, quay lưng về phía TV.

Chỉ còn lại một mình Chu Lệ Na bị trói ngồi đối mặt với màn hình, cô ta vội vàng nhắm mắt lại.

Nhưng vô ích, hai cô gái kia vẫn nhìn chằm chằm từng cử động của cô ta, vừa thấy cô ta nhắm mắt lại, liền mỗi người vươn một tay vạch mí mắt của cô ta ra.

Chúc Ương còn nói: “Không biết quy tắc như thế nào mới được coi là xem chính thức, cậu cứ việc dây dưa đi, chúng mình có nhiều thời gian lắm.”

Chu Lệ Na tuyệt vọng lắm rồi, cho dù con ngươi đã đảo loạn nhưng vẫn không thể tránh khỏi phần lớn cảnh phim lọt vào trong mắt, đây là nguyên nhân khiến cho cô ta sợ hãi, bây giờ xem lại một lần nữa càng cảm thấy rợn tóc gáy hơn.

Chờ sau khi hết phim, căn phòng rơi vào yên tĩnh, ba người không hẹn mà cùng lâm vào im lặng cứ như đang chờ đợi điều gì.

Ngay cả Chúc Ương kiêu ngạo như vậy mà cũng không nhịn được vừa nôn nóng vừa chờ đợi.

Cuối cùng, cũng không biết là qua bao lâu, có lẽ là 5 phút mà cũng có lẽ cũng chỉ mới qua 5 giây, chuông điện thoại reo lên.

Là tiếng chuông điện thoại của Chu Lệ Na.

Bây giờ Chúc Ương mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô thoải mái cười ra tiếng —— cũng không thèm nhìn bản mặt tuyệt vọng khóc lóc của Chu Lệ Na, cô đi theo tiếng chuông tìm được điện thoại, mở kết nối, đưa điện thoại sát vào bên tai cô ta.

Đang lúc hai người tưởng đã thoát khỏi khi bắt Chu Lệ Na phải nghe máy. Không biết có phải là lần thứ hai bị nguyền rủa thì không chỉ bị nói là còn  “Seven day” nữa hay không, mà tóm lại, cả hai đều cảm thấy cuộc trò chuyện này đã dài ra rất nhiều.

Chúc Ương đang nghi ngờ cuộc gọi này có lẽ không phải là của nữ quỷ, mà có khi chỉ là của người giao hàng hoặc chào hàng khuyến mãi gì đó trùng hợp gọi đến, thì lại thấy cả người Chu Lệ Na phấn chấn như là vừa thoát khỏi tuyệt vọng tìm được con đường sống.

Đôi mắt cô ta cũng sáng lên, tràn đầy ánh sáng sống sót sau tai họa, sau đó là vui mừng liên tục gật đầu.

Chu Lệ Na quay đầu nhìn Chúc Ương, vui vẻ hớn hở nói: “Chị gái nữ quỷ nói, so với mình, cô ấy lại càng chán ghét con nhỏ đáng ghét như cậu hơn, cho dù như thế nào cũng muốn giết chết cậu, nên lời nguyền của mình và Tạ Tiểu Manh xem như mất tác dụng.”

“Bây giờ cô ấy cũng đã đóng con đường di chuyển lời nguyền, trước khi có thể giết chết cậu, tạm thời cô ấy sẽ không lan truyền lời nguyền nữa.”

Vừa nói lại còn vừa cảm động, khóc lóc nói: “Chúc Ương, mình thật sự không nghĩ đến cậu có thể kéo thù hận tốt đến vậy, chuyện này tìm cậu là tìm đúng người rồi.”

Vừa nói xong thì thấy ánh mắt đáng sợ của Chúc Ương đang nhìn cô ta, trong lòng Chu Lệ Na biết nữ quỷ đã quyết tâm nhắm cô thành cái bia giết người rồi.


Cho dù là như thế nhưng nếu Chúc Ương không tìm nữ quỷ mà điên cuồng trả thù cô ta thì cô ta cũng không thể chịu đựng được, vì thế lập tức im miệng không dám đắc ý vênh váo nửa.

Chúc Ương nhìn cô ta, cười nhạo: “Bị dọa đến thần kinh rối loạn rồi sao? Cũng đúng thôi, thay vì tuyệt vọng chờ đợi cái chết, không bằng tự tìm cách trốn tránh. Có quỹ mới tin cậu.”

Nhưng mà trên thế giới này thật sự có quỷ, Chúc Ương vừa mới dứt lời thì điện thoại di động của cô reo lên.

Trong lòng cô hồi hộp, chậm rãi mở túi xách lấy điện thoại ra, bên trên quả thật đang hiển thị một số lạ.

Lúc này, tim Chúc Ương giống như bị phủ một màng sương lạnh, sợ hãi và phẫn nộ nảy càng khiến cô điên cuồng muốn chống lại hơn.

Cô không tin quỷ, bắt điện thoại, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nữ khàn khàn khô héo giống hệt ngày hôm qua: “Còn lại 6 ngày, khà khà khà khà khà……”

Giọng nói u ám đáng sợ cùng tiếng cười đắc ý bén nhọn.

Sợi dây tận cùng trong đầu Chúc Ương như dứt phựt đi, cười lạnh nói:”Ồ~, lần này biết nói tiếng người rồi sao? Tao còn tưởng mày sẽ tiếp tục dùng tiếng Anh quê mùa thấp kém kia chứ, chẵng lẽ chỉ biết một câu đó?”

“Nói cái quái gì mà không lan truyền lời nguyền nữa, cũng chỉ có loại thấp kém như mày mới đi dựa vào tiêu đề để thu hút lừa gạt người ta, hay thật sự muốn debut bằng hình tượng nữ quỷ phim AV, nếu thật sự in cái bản mặt của mày lên ảnh bìa thì cũng chẳng có ai thèm mua đâu.”

Advertisement / Quảng cáo

“Còn nữa, có thể đừng mỗi ngày một cuộc gọi hay không? Có biết muốn gọi cho tao cũng cần phải xếp hàng hay không, cái loại thấp kém không đáng để nhìn như mày thì không có khả năng đâu nhé, đừng tưởng mình là quỷ thì sẽ có ngoại lệ.”

“Được rồi, sáu ngày đúng không? Quỳ đó chờ đi!”

Nói xong cũng mặc bên kia run rẩy tức giận nghiến răng róc rách, nhanh nhẹn cúp điện thoại.

Quay đầu lại đã trông thấy Tạ Tiểu Manh và Chu Lệ Na trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.

Chúc Ương lạnh lùng liếc mắt nhìn hai ngừoi một cái, vừa gọi điện thoại vừa cảnh cáo: “Thu hồi cái vẻ mặt đần đôjn của hai người lại, đừng tưởng rằng bà đây bị con nữ quỷ để mắt đến thì các người có thể lên mặt.”

Lúc này đầu dây bên kia đã nhận cuộc gọi, Chúc Ương không thèm để ý đến 2 người kia nữa, nói chuyện: “Alo? Cha! Lần trước cha có nói tòa cao ốc bên kia có thứ không sạch sẽ rồi tìm được đại sư giải quyết phải không, cha cho con số điện thoại của đại sư kia đi?”

“Không ạ, con có lừa gạt tiền ai đâu? Cha nhớ lầm rồi. Đúng, trong nhà bạn của con gặp quỷ, đúng đúng! Vậy cha gửi cho con nhé.”

“Dạ, đúng rồi con vừa mới va chạm với một người, cha chuyển cho con 100 vạn đi, con muốn chọi chết cô ta.”

Cúp điện thoại, lại tiếp tục gọi cho mẹ cô nói một lý do cũng y như nhau, thế là lại xin được một khoản tiền nữa.

Sau đó Chúc Ương mới ngừng lại, nhìn Chu Lệ Na, đạp cô ta một cái văng ra khỏi ghế ——

Cô ngồi xuống sofa, sai Tạ Tiểu Manh rót một cốc nước đưa tới.

“Nói đi, rốt cuộc nữ quỷ kia có lai lịch gì, có chiêu thức và quy tắc gì, nói hết những gì cậu biết đi.”

“Nếu dám nói sai dù chỉ một chữ thì cậu cũng biết đấy, dù sao mình cũng là người sắp chết, dù chỉ còn sống mấy ngày nhưng cũng thừa sức khiến cho cậu sống không bằng chết.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.