Bạn đang đọc Nữ Hoàng Huyền Thoại – Chương 52
3 ngày trôi qua, rốt cuộc hôm nay đã là ngày nó phải tham gia cuộc thi BG cũng là trận đấu cuối cùng giữa nó và bộ 3 hot girl để phân định thắng thua. Cả lớp ai cũng nhìn nó đầy lo lắng, ngay cả 3 chàng và Yến cũng không ngoại lệ. Lí do có lẽ ai cũng biết, đơn giản là bởi gần như ai cũng nhận thấy nó không xinh đẹp bằng Như Nguyệt, còn Bin và Yến chỉ lo cho phần tài năng. Nó vốn 1 nốt nhạc bẻ đôi cũng không biết, đã vậy trong 3 ngày vừa qua lại không chịu ngoan ngoãn để Tú và Kan dạy hát, đến giờ này, vẫn chưa ai nghe thấy nó hát nổi một cậu hay đàn lấy một tiếng.
– Làm gì mà mọi người căng thẳng thế, tui có phải đi vào chốn hang hùm miệng cọp đâu. (nó vẫn thản nhiên bông đùa)
Cả đám chỉ nhìn nó lắc đầu chán nản, biết có nói với nó cũng chẳng có tác dụng gì nên đành im lặng.
Là một ngôi trường lớn và danh tiếng nên trường nó có cả một khán phòng rất rộng dành riêng cho các hoạt động bề nổi của trường. Sân khấu trang hoàng lộng lẫy với đèn chiếu, đèn chùm và nhiều đèn màu bắt mắt.
Bên dưới, hàng nghìn học sinh đang chen chúc đi vào hội trường, ai cũng muốn chọn một chỗ ngồi thật tốt để được theo dõi các màn trình diễn với góc độ đẹp nhất. Tất nhiên 3 hot boy và Tú sẽ được nhường cho hàng ghế đầu tiên mà chẳng cần tốn công chen lấn, và vì thế Yến và một số bạn lớp nó cũng được ”ngồi ké” hàng ghế vip. Cũng không khác gì các chàng, 2 hot girl Như Linh và Như Quỳnh đều được ngồi hàng ghế đầu tiên.
Ban giám khảo là hầu hết các thầy cô trẻ trung và am hiểu nghệ thuật trong trường, nhìn lướt qua hàng ghế dành cho ban giám khảo bên phía trái cánh gà cũng rất dễ dàng nhận thấy một điều, rằng gần chục thầy và cô đang ngồi đấy đều chỉ khoảng ngoài 20 tuổi và ai cũng đẹp trai, xinh gái chẳng kém là mấy so với đám học trò được gọi là hot cả.
Nó là người đăng kí phần thi cuối cùng nên chẳng cần vội vàng gì. Đối với nó là thế thôi nhưng mà chẳng ai nghĩ như nó cả. Trong khi nó đang ngủ gục đằng sau cánh gà thì bên cạnh nó có đến vài chục nữ sinh đang say sưa trang điểm, người kẻ mắt, người chuốt mi, rồi tô son đánh phấn và vận lên người những chiếc váy lộng lẫy đẹp đẽ nhất. Phải công nhận là cô nàng nào trông cũng vô cùng xinh xắn (đáng yêu hay không thì chẳng rõ).
Chẳng khó để nhận xét rằng, so với họ thì nó lúc này hoàn toàn mờ nhạt về phần nhan sắc khi chưa cần xét đến tài năng.
Như Nguyệt nhìn nó khó hiểu, cô nàng khá ngạc nhiên về biểu hiện của nó, dường như nó rất hờ hững với cuộc thi này. Nhưng rồi nhỏ cũng không để ý nữa mà nhanh chóng trang điểm ình.
Nhỏ vốn có nét đẹp tự nhiên nên cũng không cần son phấn nhiều như các cô gái khác, cách trang điểm của nhỏ nhẹ nhàng và rất tự nhiên. Dù muốn dù không thì ai cũng phải công nhận 1 điều rằng nhỏ rất đẹp, rất quấn hút và nổi bật nhất trong số các nữ sinh đang có mặt tại đây. Chính vì vậy những cô nàng khác chẳng hề mơ tưởng đến việc dành giải nhất cuộc thi, mà họ chỉ ganh đua với nhau để đạt đến giải nhì là đã coi như thỏa mãn rồi.
Bên ngoài sân khấu, các tiết mục đã lần lượt được trình diễn. Những tiếng hò reo cổ vũ vang lên rầm rộ không ngớt khiến cho không khí hội trường nhanh chóng trở nên sôi động và nóng bỏng chẳng khác nào một buổi biểu diễn của các nghệ sĩ nổi tiếng.
Tiếng nhạc vui nhộn, những giọng hát bay bổng và khuôn mặt xinh đẹp của các nữ sinh khiến ban giám khảo liên tục gật gù khen ngợi. Đặc biệt là tiết mục của Như Nguyệt khiến hầu hết mọi người phải trầm trồ, ngay cả bọn nó cũng không có ý định phủ nhận rằng cho nhỏ có giọng hát rất cao, khỏe và sáng vô cùng. Tiếng nhạc vừa dứt, những tràng pháo tay vang lên rầm rầm như khẳng định người đạt giải nhất trong cuộc thi này không ai khác là nhỏ. NHư Nguyệt mỉm cười, cúi đầu chào rồi nhẹ nhàng bước xuống hàng ghế khán giả để xem các tiết mục còn lại.
Sau Như Nguyệt, còn vài tiết mục nữa là chuẩn bị kết thúc chương trình cũng là lúc nó phải ra biểu diễn.
– Cuối cùng, xin mời các thầy cô và các bạn đón chào phần dự thi của bạn Tuyết Nhi, thí sinh đến từ lớp 11a2.
Giọng nói của cô bạn MC hết sức dễ thương vang lên làm những xuất hiện những tiếng xì xào to nhỏ bên dưới hàng ghế khán giả.
Bỗng, đèn trên sân khấu tất cả đều vụt tắt làm ái nấy cũng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
1 giây, 2 giây, 3 giây… Vài giây sau, tiếng nhạc du dương, êm dịu cất lên trong bóng tối. Cả hội trường dường như nín thở, không 1 tiếng thì thầm dù là nhỏ nhất. Không gian mơ hồ đắm chìm trong tiếng piano ngọt ngào thắm chút buồn man mác.
Rồi một giọng hát treo trẻo, mượt mà nhẹ nhàng vang lên hòa quyện vào tiếng đàn réo rắt.
” tình cờ em thấy anh bỗng em vui như ngày xưa
Vội ôm anh sau những xa vời…
Từng dòng thư gửi anh, hỏi sao anh không trả lời
Chợt nhìn thấy lệ rơi trên mi buồn
Nhìn vào đôi mắt anh, biết anh không như ngày xưa
Dường như đôi mắt ấy nghẹn lời…
Chợt nhận ra với anh, bóng em nay chỉ còn trong kí ức…
Anh đi qua như ta chưa từng quen…
Ngày xưa anh khuất nơi chân trời để bóng em buồn vương một đời
Để nhớ anh từng đêm mưa tới… để lòng em chơi vơi biển khơi
Còn đâu yêu thương dẫu anh quay về, vẫn chỉ em lạc chân trên đường
Có tiếng dương cầm đâu réo rắt… dìu em đi trong đêm gió mưa buồn tênh.”
Tiếng nhạc đã dứt, nhưng bên dưới vẫn lặng im như tờ. Một không khí mơ màng, tĩnh lặng đang bủa vây. Tất cả dường như chưa thoát ra khỏi cái thế giới ngọt ngào, sâu lắng mà giọng hát của nó vừa mang đến.
Bộp… bộp… rào… rào… rào…
Sau hơn chục giây thả hồn phiêu bạt, tất cả cũng bừng tỉnh, những tràng pháo tay vang lên giòn giã kéo dài, khiến không khí phút chốc vỡ òa trong ngọn lửa của sự phấn khích và ngưỡng mộ.
Nhưng rồi một lần nữa, tất cả lại phải chìm vào im lặng khi ánh đèn sân khấu vụt sáng.
Ai nấy đều ngước nhìn lên trên sân khấu rực rỡ huy hoàng ấy, nhưng điểm nhìn thu hút mọi sự chú ý lại nằm ở phía bên trái.
Nơi ấy, một chiếc piano trắng được kê ngay ngắn. Và điều quan trọng là cô gái đang ngồi bên chiếc đàn ấy mới khiến người ta phải chăm chú ngắm nhìn.
Chiếc váy trắng tinh khôi, nhẹ nhàng, thanh thoát, gương mặt thanh tú không thấy dấu tích của một chút son phấn nào nhưng vẫn trắng hồng rạng rỡ, đôi mắt bồ câu long lanh trong sáng, mái tóc mượt mà buông thả tự nhiên hơi ôm lấy khuôn mặt hoàn mỹ. Cô gái ấy mang một vẻ đẹp tự nhiên, thanh cao, thánh thiện đến lạ thường. Có lẽ nhiều người đang mơ màng mường tượng đến hình ảnh của một thiên thần hay một nàng tiên hiền dịu trong những câu chuyện xa xưa.
Quả thật, vẻ đẹp ấy còn lung linh, còn sáng hơn bất kỳ bóng đèn nào trên sân khấu, vẻ đẹp khiến những ánh mắt vô tình chạm phải không thể nào rời đi được nữa. Nó như có một sức hút, một ma lực diệu kì làm cho đối phương trở nên say mê, đắm chìm trong vô thức.
Và tất nhiên, người sở hữu nét đẹp thiên thần ấy không ai khác là nó. Phải, nó đã tháo bỏ lớp mặt nạ và xuất hiện với đúng khuôn mặt của mình, khuôn mặt đã từng gây ”một làn sóng” không hề nhỏ hồi nó mới bước chân vào trường trung học cơ sở. Đó cũng là lí do nó luôn mang lớp mặt nạ kia để che dấu nét đẹp của mình.
Ngày hôm nay, nó buộc mình phải chiến thắng, bởi vậy nó quyết định trở lại với dung nhan thật sự.
Tuy vậy, nó cũng có thể lường trước được ”hậu quả” của việc này. Cũng phần nào giống như 5 năm về trước, ngay lúc này đây, bên dưới những hàng ghế khán giả đang diễn ra 1 hiện tượng có thể nói là ”thảm cảnh”. Hàng trăm, thậm chí là vài trăm nam sinh đang mắc triệu trứng chảy máu cam mặc dù tình trạng sức khỏe đều rất tốt. Những đôi mắt si tình nhìn nó đầy yêu thương và có phần ngờ nghệch cuồng say. Kan và Tú cũng rơi vào tình trạng không khá hơn các nam sinh kia là mấy, 2 cậu như rơi vào trạng thái vô thức, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn nó không chớp, mặt 2 chàng hồng lên và hiện tượng chảy máu cam cũng có dấu hiệu bắt đầu. Trong số toàn bộ nam sinh, duy chỉ có Bin là không chịu ảnh hưởng gì bởi vẻ đẹp ”chết người” của nó, đơn giản vì anh đã quá quen thuộc và còn là người anh họ thân thiết với nó từ thủa ấu thơ. Còn Bun, mặc dù giờ đây nó đã trở thành em gái kết nghĩa của cậu, nhưng bấy nhiêu thời gian làm sao đủ để cậu xóa mờ hết tình yêu mà cậu dành cho nó, ánh mắt cậu nhìn nó vẫn chan chứa yêu thương, nhưng cậu phải kiềm chế cảm xúc một cách mãnh liệt, cậu ngăn không cho phép mình có những suy nghĩ lung tung, ngăn không cho khuôn mặt hồng lên trước vẻ đẹp của nó, và để ngăn chặn phản ứng tự nhiên của cơ thể là chảy máu cam như bao chàng trai khác. Cậu không dám nhìn thẳng vào nó, vì cậu sợ, nếu nhìn nó trong lúc này, những tình cảm cậu đã cố chôn vùi thời gian qua sẽ sống lại, trái tim cậu lại đau hơn ngàn lần.
Nói về phía các nữ sinh, trước vẻ đẹp của nó, chẳng biết có sức mạnh gì khiến họ không thể nào ghen ghét hay ghanh tị như thái độ thường thấy của họ trước một người đẹp hơn mình. Thay vào đó, tất cả các cô gái đều nhìn nó đầy ngưỡng mộ và mơ ước dẫu biết rằng có ước thế nào cũng không đẹp được bằng một phần của nó.
Bộ ba hot girl ngay từ giây phút đầu tiên khi gương mặt nó xuất hiện thì cả 3 đều đã rơi vào trạng thái bất động.
Họ vô cùng kinh ngạc, nhưng không phải bởi vẻ đẹp ”phi thường” của nó mà vì…