Bạn đang đọc Nữ Hoàng Huyền Thoại – Chương 12
Buổi chiều, đồi cỏ xanh ngập tràn ánh nắng, những nhành hoa dại rung rinh trong gió. Màu xanh của cỏ, màu trắng, màu vàng của hoa xen kẽ tạo nên bức tranh tuyệt vời và yên bình kỳ lạ. Một cô gái vô cùng xinh đẹp, khoác trên mình chiếc váy xanh ngọc bích triết eo gọn gàng tôn lên vóc dáng thon thả đầy quyến rũ cùng làn da trắng hồng đầy sức sống. Tuy nhiên, nét quyến rũ ấy không làm mất đi vẻ đẹp trong sáng thánh thiện trên khuôn mặt tựa thiên thần của nó. Phải, cô gái đó chính là nó, chỉ có điều, lúc này đây, nó xuất hiện bằng chính khuôn mặt thật của mình, khuôn mặt đẹp đến hoàn hảo mà có thể làm gục ngã trái tim bất cứ người con trai nào. Ôm trên tay 1 bó huệ trắng, nó bước từng bước nhẹ nhàng lên phía đỉnh đồi. Từng làn gió mơn man mái tóc, nhí nhảnh nô đùa làm bay bay gấu váy của nó, nó và thiên nhiên như hòa vào làm một, vẻ đẹp của 1 thiên thần đang được nâng niu giữ gìn bởi trời đất. Ánh nắng vàng dịu dàng lan tỏa, trải đầy trên từng lá cây, ngọn cỏ, len sâu vào trong đôi mắt nó, khiến đôi mắt ấy vốn đã đẹp lại càng trở nên mê hồn, thế nhưng, trong đáy mắt nó dường như vẫn phảng phất 1 nét u buồn khó tả mà ngay cả những tia nắng rực rỡ cũng không đủ sức làm lu mờ.
Dừng chân trước 1 ngôi mộ, ngôi mộ duy nhất được đặt giữa đỉnh đồi, nó nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên đấy bó huệ trắng tinh khôi. Trên bia mộ ấy là di ảnh của 1 chàng trai mang vẻ đẹp như 1 vị hoàng tử trong truyện cổ tích, làn da trắng không thua gì con gái, mũi cao, đôi mắt nâu cuốn hút và đặc biệt là nụ cười hiền ấm áp, nụ cười lúc nào cũng hiện hữu đã từng là nguồn đem lại niềm tin cho nó. Mải mê ngắm nhìn nụ cười còn vương trên khuôn mặt ấy, bất giác 1 giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi trên khoé mắt nó. Vội vàng gạt đi giọt nước mắt ấy rồi nhanh chóng nở nụ cười ”tươi tắn”, nó đã tự hứa sẽ luôn sống vui vẻ vì mong ước của người ấy, sẽ không để người ấy phải nhìn thấy bất kỳ giọt lệ nào của nó.
– Long ca, tiểu tuyết đã quay về rồi đây, tiểu tuyết nhớ anh lắm, anh có nhớ em không? Anh xem nè, tiểu tuyết rất ngoan, rất nghe lời anh, em không hề khóc, em sống rất vui, vì vậy anh hãy yên tâm nhé. À còn nữa, lời hứa với anh em nhất định sẽ thực hiện, nhưng mà… anh làm khó em rồi nhé, em biết tìm đâu ra 1 người hoàn hỏa như anh bây giờ, Long ca là nhất rồi mà, hì, mà cũng không sao, kém anh 1 chút cũng được rồi. Nói cho anh nghe chuyện này nhé, em mới quen thêm được 2 người bạn nữa, họ đều là hot boy cả nha, tuy mới quen nhưng em nghĩ họ là người tốt vì họ là bạn của Bin. Anh cũng biết Bin tốt với em thế nào mà, tiếc rằng 2 người chưa gặp nhau bao giờ, nếu gặp chắc chắn Bin và anh sẽ rất quý nhau, 2 người em yêu thương nhất sẽ cùng nhau chăm sóc em… nhưng… giờ thì không được nữa phải không anh, tại sao lại như vậy chứ? Long ca lúc nào cũng nói thương em nhất, sao lại nỡ bỏ em lại 1 mình chứ, em buồn lắm, em rất… rất nhớ anh mà$&*&^%#@@*&&^%%##$^&***(*&&^^%$$@@*(**&^^%$#@
Cứ thế, nó đứng đấy, những lời nói nghẹn ngào bóp chặt lấy trái tim bé nhỏ tưởng chừng mạnh mẽ mà thật ra yếu đuối vô cùng. Nó không khóc, nhưng bờ vai lại khẽ run lên vì cố kiềm chế cảm xúc, giá như nó cứ khóc, khóc thật to để cho nỗi đau trôi đi theo dòng lệ thì có lẽ sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Chẳng biết nó đứng như vậy đã bao lâu, mặt trời chuyển sang đỏ rực từ bao giờ chỉ chờ để chìm vào giấc ngủ dưới chân núi xa xa, vậy là đã đến lúc hoàng hôn buông xuống. Đẹp, ừ thì hoàng hôn đẹp thật nhưng sao lại buồn đến thế. Hoàng hôn hôm nay sao chẳng giống hoàng hôn nó đã từng ngắm hơn 2 năm trước chút nào. Phải rồi, có lẽ ngày ấy có Long ca bên cạnh cùng nụ cười trìu mến của anh khiến nó muốn buồn cũng không làm sao buồn cho được.
Đợi mặt trời khuất hẳn, nó khẽ mỉm cười:
– Đến giờ em phải về rồi, tạm biệt anh nhé, tiểu tuyết sẽ lại đến thăm anh, sẽ sớm thôi, ngủ ngon nha ca ca yêu quý của em.
Quay lưng, khẽ gạt đi 1 giọt nước mắt không biết nghe lời và đeo lên mặt chiếc mặt nạ màu da quen thuộc, nó bước nhanh xuống phía chân đồi để lại sau lưng 1 nụ cười bình yên đến lạ.
***
Về nhà, nó vừa bước chân vào đến cửa đã thấy Bin lao ra với tốc độ ánh sáng:
– Bi, em đi đâu về muộn vậy? Sao không nói với anh 1 tiếng, điện thoại cũng không liên lạc được, có biết anh lo lắng lắm không hả?
– Từ từ nào, bỏ em ra đã rồi em sẽ giải thích. (nó khẽ nhăn mặt nói)
– À ừ, xin lỗi, tại anh lo quá.
Bin luống cuống vội bỏ tay nó ra, chẳng là ban nãy đag đứng ngồi không yên vì lo lắng nên thấy nó Bin lập tức chạy lại nắm tay hỏi han dồn dập không để ý mình đã nắm tay mạnh quá làm nó hơi đau.
Sau khi cả 2 ”an tọa” ngay ngắn trên ghế sofa tại phòng khách nó mới từ từ giải thích lý do cho bi nghe. Lý do cũng rất đơn giản, đại loại là lớp nó hôm nay về sớm 1 tiết (cái này nó nói thật), trong lúc đợi Bin (thật ra là không đợi) nó thấy chán chán nên muốn đi dạo 1 chút, ai ngờ cảnh đẹp quá nên ”vui chơi quên thời gian”, nó đi hết chỗ này đến chỗ kia. Định gọi về cho Bin nhưng điện thoại hết pin nên đành thôi. Nghe nó kể lể 1 hồi, cuối cùng Bin cũng yên tâm cho là như thế mà đâu biết rằng nó không hoàn toàn nói thật, nhưng dù sao cũng không trách nó được vì có lẽ nó chưa sẵn sàng kể hết mọi chuyện cho Bin. Thầm nhủ trong lòng xin lỗi Bin, nó cũng tự hứa rằng nhất định sẽ nói hết cho Bin nghe khi nó cảm thấy cần thiết và có đủ dũng cảm để nhắc lại chuyện cũ.
Buổi tối hôm ấy vẫn diễn ra bình thường trong không khí ấm áp, nó cùng Bin ăn tối, trò chuyện vui vẻ.
Ăn cơm xong nó lại leo ngay lên phòng bỏ mặc Bin rửa bát (quen rồi). Nằm trên giường, lôi ra 1 bức ảnh từ trong gối và ngắm nhìn với ánh mắt buồn rười rượi. Đó là bức ảnh nó chụp cùng 1 người con trai_ người mà chiều nay nó đã đi thăm mộ. Trong ảnh là chàng trai ấy với nụ cười rạng rỡ đang nhận 1 bó huệ trắng từ tay nó, đó là loài hoa anh yêu thích vì anh nói màu trắng của hoa rất giống tâm hồn trong sáng thánh thiện của nó.
Mải mê với những kỷ niệm của quá khứ cuối cùng nó cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào vì mệt.
Sáng sớm, bầu trời hôm nay sao mà đẹp thế, ánh bình minh nhảy múa khắp nơi, những con gió nô đùa vờn đuổi nhau trên những tán cây ven đường, nó tung tăng nhảy chân sáo lại không ngừng cười mỉm một mình làm cho không ít chàng trai đi trên đường vì mải nhìn mà suýt tông vào cột mốc (nguy hiểm chết người). Bin thấy lạ liền kéo tay nó lại hỏi với anh mắt dò xét:
– Bi, em làm gì mà cười hoài không ngớt vậy hả?
– Dạ. Không có gì, hì hì. (nó nhìn Bin cười trừ)
– Hứ, không có gì sao? Bi nói dối nhé, giận Bi luôn.
Bin làm mặt giận quay đi trông trẻ con không tả nổi làm nó phải bật cười, thật là chẳng hiểu nổi tính cách thật sự của Bin như thế nào nữa. Nhún vai 1 cái, nó xoay người Bin lại:
– Ui cha, coi cái mặt giận của Bin kìa, dễ thương không chịu nổi.
Vừa nói nó vừa đưa tay nhéo má Bin 1 cái rõ đau làm anh chàng phải Á lên 1 tiếng, nó phá lên cười sặc sụa khiến Bin tức hộc máu, mặt đỏ bừng nhìn nó đầy ”âu yếm”. Như nhận thấy núi lửa chuẩn bị hoạt động, nó khẽ hắng giọng 1 cái để kìm chế cơn cười, lấy lại vẻ thản nhiên như chưa có chuyện gì:
– Thôi được rồi, thật ra em chỉ đang suy nghĩ xem, 1 đứa con gái vốn điệu đà, lúc nào cũng phấn phấn son son mà khuôn mặt tự nhiên ”bị gì đó” thì sẽ ra sao nhỉ, chắc mắc cười lắm nha, hí hí.
Khuôn mặt nó bỗng chốc trở nên gian gian làm Bin bất giác rùng mình thương thay cho đứa con gái nào đó đang được nó ”chú ý”. Nhíu mày 1 cái, anh nhìn nó vẻ nghi ngại:
– Không phải em lại định bày trò gì đó chứ, không lẽ…
– Chính xác, Bin chuẩn bị tiệc mừng chào đón siêu quậy 2B này trở lại đi nha, hihi. ( 2B là Bé Bi, biệt danh của nó khi bày những trò nghịch ngợm ngày trước)
Nói rồi nó nháy mắt tinh nghịch và ”lon ton” chạy trước. Bin nhìn theo mà lòng chợt lóe lên 1 niềm vui khôn tả, anh mỉm cười và nhanh chân đi theo nó. Có lẽ… thiên thần thật sự đang dần trở lại.
Vừa bước chân vào đến lớp đã nhìn thấy nhỏ Ly đang chăm chú trang điểm, nó nở nụ cười thật tươi với các bạn trong lớp rồi nhanh chân về chỗ. Thấy Yến cặm cụi ghi chép gì đó nó nghiêng đầu hỏi:
– Bà làm gì mà chăm chú thế, ”người đẹp” đến bên cạnh mà không thèm nhìn 1 cái nữa là sao?
– Trời, thôi cho con xin đi, bà không biết tôi đang làm gì à mà hỏi?
– Ơ, biết thì còn hỏi làm gì chứ.
Yến ngẩng đầu lên, thấy nó mặt vẫn còn ngơ ngác, nhỏ vỗ trán mình 1 cái như vừa nhớ ra điều gì đó rồi thở dài 1 cái:
– Hazzzzz, tôi quên, bà mới đi học hôm qua. Tôi đang giải nốt mấy bài lý này mà không được, bà cũng biết bà cô cho đề sao rồi đấy, hix, tuần trước bả cho lớp 1 đống đề bảo về nhà chuẩn bị, hôm nay sẽ làm bài kiểm tra, tôi nghĩ hoài không ra, lát nữa chết chắc.
Yến làm vẻ mặt đầy đau khổ, nó nhìn mà thấy vừa buồn cười vừa tội cho con bạn. Quay ngang quay dọc, quay lên quay xuống khắp lớp 1 lượt nó nhận ra là hình như đứa nào cũng đang trong tình trạng giống Yến, hết cắn bút rồi lại lật đi lật lại mấy cuốn sách, có đứa vò đầu bứt tóc hệt như vừa trốn trại… Cuối cùng, nhìn sang Yến vẫn thấy nhỏ tiếp tục cặm cụi nó mới lên tiếng:
– Này, có cần tôi giúp không?
– AAAAAAA, vậy mà tôi không nghĩ ra, có bà ở đây làm gì chứ, tốt quá, mau giải giùm tôi mấy bài này đi.
Yến như bắt được vàng ôm chầm lấy nó mà hò hét, tiếng hét của nhỏ làm cho tất cả những người trong lớp giật mình quay sang nhìn 2 đứa.
1s…2s…3s…4s…5s… nhận ra hành động quá khích của mình, nhỏ xấu hổ đỏ mặt vội buông nó ra, sửa lại vạt áo 1 cách cẩn thận rồi khẽ hắng giọng nói mà miệng vẫn chưa hết được nét cười:
– E hèm, sorry các bạn, tớ vui hơi quá, làm phiền các bạn rồi. Để chuộc lỗi, tớ chính thức tuyên bố, bạn Bi sẽ giúp chúng ta giải hết những bài lý này, ai có nhu cầu cứ qua đây nhé, hihi.
– Thật hả?
Hơn 30 giọng nói đồng thanh hét lên làm nó bịt vội tai vì sợ thủng màng nhĩ, Yến cười tươi rói gật đầu chắc nịch với cả đám.
Vậy là tất cả ”ồ ạt” kéo nhau lại chỗ nó để nghe nó hướng dẫn, nó cũng rất nhiệt tình giảng giải, đứa nào đứa nấy gật gật gù gù chăm chú lắng nghe, ghi ghi chép chép tỏ vẻ rất phấn khởi. Tiếng trống vào tiết vang lên cũng là lúc nó hướng dẫn xong cho cả lớp. Bọn chúng về chỗ với khuôn mặt khác hẳn lúc trước, ai cũng có vẻ đầy tự tin đón chờ tiết kiểm tra quái ác.
Tất nhiên có 1 người không nằm trong số đó, nhỏ Ly nãy giờ chứng kiến cả lớp vây quanh nó tíu tít làm nhỏ tức điên người. Thật ra Ly cũng chưa làm được nhưng vì sĩ diện nên không chịu đến nghe nó hướng dẫn, nhỏ ngồi đó hậm hực nghĩ kế hạ gục nó.
Giờ kiểm tra, bà cô lại lững thững bước vào lớp như thường lệ, đưa tập đề cho 1 cậu ngồi bàn đầu bảo đi phát cho cả lớp rồi đứng trên bục giảng quét ánh mắt dò xét 1 lượt từ đầu đến cuối lớp. Nhận đề trên tay, hầu hết cả lớp đều cắm đầu vào hí hoáy viết, khác hẳn với thái độ lo sợ run run của những lần kiểm tra trước làm bà cô không khỏi ngạc nhiên + khó hiểu.
Cuối cùng cũng kết thúc tiết kiểm tra, nhìn xung quanh lớp thấy đứa nào cũng có vẻ hài lòng với bài kiểm tra của mình nên nó cũng vui vui trong lòng vì đã giúp được các bạn. Nó nhận ra khuôn mặt tức tối, khó chịu của Ly thì hiểu rằng chắc chắn con nhỏ không làm tốt bài vừa rồi. Không quan tâm đến con nhỏ nữa, nó quay sang ríu rít nói chuyện với Yến và mấy cô bạn khác.
BỤP, Ly ném mạnh quyển sách xuống mặt bàn rồi ngúng nguẩy bỏ ra khỏi lớp. Nó nhìn theo, 2 nụ cười đến là gian lại xuất hiện…