Đọc truyện Nữ Hoàng Giải Trí – Chương 7: Người nổi tiếng
Một tuần liền sau đó Phượng Sơ chỉ ru rú trong nhà, ngoại trừ lúc ăn cơm cùng gia đình không khi nào rời khỏi phòng. Bởi sau khi phát hiện ra thứ gọi là internet, sách điện tử, mạng xã hội, Phượng Sơ gần như đắm chìm trong đó, tham lam hấp thu những kiến thức mới mẻ của thời đại xa lạ này.
Lại nói về thời đại này, trong những quyển sách nói về truyền thuyết, huyền thoại thời cổ có nhiều thứ khá tương đồng với đại lục Càn Nguyên, cũng có thuật pháp, có người tu luyện, có truyền thuyết về thần. Những ở thời điểm hiện tại nơi cô đang sinh sống, lại khác biệt hoàn toàn, dùng từ của thời đại này chính là hiện đại và khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn quá nhiều, nhưng con người của thời đại này, cũng yếu ớt hơn nhiều. Bọn họ không tu luyện, không coi trọng sức mạnh cá nhân, đại đa số đều yếu ớt như gà bệnh.
Dù thế, Phượng Sơ lại không muốn mình sẽ nằm trong đại đa số này, cô ở trên mạng, đăng ký một khóa học võ thuật cổ truyền, vừa muốn xem thử trình độ công phu ở thời này như thế nào, vừa muốn lấy đây làm bia đỡ cho chính mình, sau này nếu có dùng đến võ công cũng sẽ không bị nghi ngờ quá lớn.
Phượng Sơ ngồi khoanh chân trên giường lớn, ngũ tâm hướng thiên, nghiêm túc thử cảm nhận linh khí của thế giới này, muốn một lần nữa tu luyện, dùng linh lực rèn luyện thể cốt. Một tiếng sau, Phượng Sơ mở mắt ra, dù vẻ mặt vẫn bình thản lạnh nhạt nhưng trong mắt không dấu nổi thất vọng. Trong cơ thể Hoa Sơ Vân có một dòng khí linh lực rất mỏng lưu động, Phượng Sơ cứ nghĩ rằng điều này chắc chắn là thế giới này sẽ có linh khí, dù ít dù nhiều cô cũng sẽ cảm nhận được.
Lẽ nào cần giống như trong mấy tiểu thuyết tu tiên trên internet, cô phải tìm nơi rừng sâu núi thẳm, hay mấy khu rừng nguyên sinh không dấu chân người mới có linh khí dồi dào hơn sao. Vậy Hoa Sơ Vân một tiểu thư khuê các còn chưa từng sinh hoạt ở nông thôn đi đâu thu được tia linh khí mỏng manh trong cơ thể kia? Chắc chắn vẫn còn cách khác, điều cô cần làm là tìm ra nguyên nhân.
Phượng Sơ duỗi chân bước xuống giường, cô sẽ điều tra cơ thể người trong nhà trước, biết đâu sẽ tìm ra nguyên do cũng nên. Cha của Hoa Sơ Vân đã rời nhà đến công ty từ sớm, em trai cũng đã đi nhà trẻ, chỉ có Hoa phu nhân mẹ cô đang ở nhà. Linh lực của Phượng Sơ cô không còn, nhưng linh thức gắn liền với linh hồn thì không thể phá hủy, sau khi dung hợp ký ức của Hoa Sơ Vân chỉ càng mạnh mẽ cường đại hơn.
Linh thức Phượng Sơ đảo qua người Hoa phu nhân, một lần nữa cảm nhận được linh lực nhỏ bé trong thân thể bà, những linh lực này không được người quản lý, mỗi chỗ bám một chút, tản mạn không có quy luật. Đã có hướng nghiên cứu, Phượng Sơ tiếp tục đi loanh quanh trong nhà, đi ra vườn tìm từng người làm trong nhà xem xét một lượt.
Nhưng khiến cô phải thất vọng rồi, ngoại trừ Hoa phu nhân, cô không thấy ai có bất kỳ năng lượng nào đáng chú ý trong cơ thể nữa.
– Mẹ, con muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa một chút.
Người giúp việc chỉ nghĩ cô chủ từ nước ngoài về chưa quen thuộc, muốn đi dạo, Hoa phu nhân thì lại thở ra nhẹ nhàng, cuối cùng con gái cũng thông suốt, không trốn trong nhà nữa, bà vui vẻ, kéo Phượng Sơ đến ngồi cùng mình, ra sức tự đề cử.
– Con muốn đi đâu, có muốn mẹ đi cùng không. Con có thể gọi Ngọc Lâm đi uống trà, hay mẹ đi mua sắm với con nhé. Quần áo của con đều cũ hết rồi, đồ mang từ bên kia về thì làm sao đủ mặc được.
– Được, vậy mẹ đi mua sắm cùng con được không?
Mục đích của Phượng Sơ vốn là đi nghiên cứu những người khác, tất nhiên tìm chỗ càng đông người càng tốt, đảo qua vài nơi có thể mua sắm trong đầu, Phương Sơ bỏ thêm một câu.
– Con muốn đến trung tâm thương mại.
– Được, vậy hai mẹ con ta cùng đi mua sắm, trưa nay ăn ở ngoài, buổi chiều đi spa thư giãn xong cùng đi đón Ninh Vũ, được không.
– Dạ được, nghe theo mẹ.
Trung tâm thương mại đúng như mong đợi của cô, vô cùng nhộn nhịp. Mẹ con cô không đi dạo ở hai tầng dưới, mà trực tiếp ấn thang máy lên tầng ba, nơi có những cửa hàng chuyên kinh doanh mặt hàng xa xỉ phẩm, đối tượng phục vụ chủ yếu là tầng lớp trung thượng lưu.
Phượng Sơ cũng không sốt ruột, chỉ thuận theo bà bước vào một cửa hàng trang phục nữ, trong trí nhớ đây là một trong những thương hiệu Hoa Sơ Vân khá ưa thích. Dù linh thức chưa tỏa ra tìm kiếm, cô cũng đã có thể cảm giác được năng lượng giống với linh lực trong cơ thể cô và mẹ phát tán ra ở những tầng lầu phía trên. Ngược lại hai tầng dưới hầu như chỉ có một vài người có năng lượng mỏng manh không đáng kể. Lẽ nào năng lực trong trời đất này còn phân biệt giàu nghèo hay sao?
Hoa phu nhân vui vẻ kéo tay con gái dạo qua từng dãy y phục, lựa tới lựa lui đã chọn được hơn mười bộ, sau đó liền đưa cho cô, đẩy Phượng Sơ vào phòng thử đồ. Cũng may Hoa Sơ Vân từ trước đến nay đều chuộng phong cách thanh lịch, nhẹ nhàng, Hoa phu nhân cũng dựa theo đó mà chọn đồ cho cô, không có bộ y phục nào khiến cô khó chịu như kiểu phong cách quá hở hang lộ liễu hoặc đáng yêu dễ thương ngây ngốc vậy. Những thứ này Phượng Sơ chưa quen thuộc, tất cả đều tùy Hoa phu nhân vậy.
Phượng Sơ thử từng bộ, bước ra cho Hoa phu nhân ngắm một lần, lại tiếp tục thay bộ tiếp theo. Cùng lúc đó cô cũng khóa mục tiêu một người có năng lượng dồi dào nhất trong cả cửa hàng này, đây là bộ cuối cùng, thay xong cô sẽ xem xem người này là ai, đúng lúc nguồn năng lượng đang tỏa ra cũng đang ở khu thay đồ, có lẽ chỉ cách cô vài phòng mà thôi.
– Mẹ, cô gái kia là ai vậy?
Phượng Sơ xoay một vòng cho Hoa phu nhân ngắm xong, đúng lúc nguồn năng lượng mà cô chú ý tới cũng đi ra ngoài, là một cô gái trẻ xinh đẹp, vì vậy kết luận thứ nhất là linh lực có được không căn cứ vào tuổi tác.
– Nhìn rất quen, để mẹ nhớ lại xem, cô gái này, hình như mẹ đã từng thấy trên tivi, là một người nổi tiếng thì phải.
Người nổi tiếng? Tivi? Phượng Sơ lưu ý những tin tức này, nhủ thầm lát nữa sẽ lên internet tra cứu xem sao? Đúng lúc này cô gái kia đưa một tấm thẻ cho nhân viên cửa hàng, chỉ chỉ một đống đồ trên tay người đứng sau lưng cô ấy, mở miệng nói chuyện.
– Bộ tôi đang mặc và những thứ kia, đều thanh toán.
– Vâng, Phương tiểu thư.
Được rồi, thêm một thông tin nữa, họ Phương. Cô nhân viên này cũng biết người kia sao? Lát nữa liệu có thể dò hỏi ra không nhỉ.
Khi mẹ cô rút thẻ thanh toán, Phượng Sơ mới nhân cơ hội hỏi thăm một chút. Không nghĩ tới cô bé nhân viên này còn rất phấn khích trả lời cô.
– Cô cũng là fan hâm mộ của Phương Linh Hoa sao? Bộ phim gần đây nhất của cô ấy tôi đã xem ba lần rồi, thực sự là quá hay.
Người bên cạnh ngại ngùng huých vào tay cô gái khiến cô ấy nhớ ra mình đang làm việc, bèn thôi không buôn chuyện mà nhanh chóng kiểm hàng, cất vào túi cho Phượng Sơ.
Những thông tin muốn biết đều đã biết, Phượng Sơ vui vẻ khoác tay Hoa phu nhân đi sang cửa hàng kế tiếp. Trong vòng điều tra linh thức của cô cũng có vài người đáng chú ý, nhưng không có ai có năng lượng tụ tập nhiều như cô Phương Linh Hoa vừa nãy. Ở một cửa hàng trang sức, Phượng Sơ mới tiếp tục chú ý đến một người phụ nữ trung niên, không ngờ mẹ cô quen biết người này, còn kéo cô tới chào hỏi.
Bữa trưa của hai mẹ con dùng tại một nhà hàng phục vụ món Âu, lúc này cô mới hỏi thăm về người phụ nữ có năng lượng còn nhiều hơn cả cô và Hoa phu nhân kia.
– Đó là Lương phu nhân. Bà ấy là một trong ba nhà sáng lập của quỹ từ thiện trẻ em và nhi đồng khu Đông Nam chúng ta. Còn là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Phi Phong. Rất nổi tiếng trong giới thượng lưu.
Lại là nổi tiếng? Liệu đây có phải mấu chốt của điều cô đang tìm kiếm không? Phượng Sơ quyết định, cô phải tìm cơ hội gặp mặt thêm nhiều người nổi tiếng nữa, để xác nhận suy đoán của chính mình.