Đọc truyện Nữ Hoàng Giải Trí – Chương 117: Dị ứng mỹ phẩm
Bão chương 7/10 rồi.
Các tình yêu nhớ like cmt và bỏ phiếu nha.
Đến khi quay lại lần nữa, Phượng Sơ cũng không muốn bắt cả đoàn phim phải chịu tội theo Trương Linh Linh liền tha cho cô ta, cảnh quay liền đơn giản được Bùi Dân chấp nhận, sau đó liền cho phép mọi người nghỉ ngơi ăn cơm trưa.
Cứ mỗi khi Phượng Sơ quay phim thành phố Hà, người trong đoàn làm phim đều được hưởng lộc ăn ké Phượng Sơ, từ những bộ phim trước đã vậy, lần này cũng tương tự.
Lúc ăn cơm, Chung Hân tự mình từ bên ngoài đem cơm đến cho Phượng Sơ, nghe nói là làm ở nhà, bốn mặn một canh, vô cùng tinh mỹ. Thời điểm ăn cơm giữa trưa và buổi tối, người ở đoàn phim đều thích vây quanh Phượng Sơ ăn cơm, ngay cả đạo diễn Bùi Dân cũng không ngoại lệ.
Là vì sao? Bởi vì Phượng Sơ có cơm nhà cực cực cực ngon, cứ như xuất phẩm từ nhà hàng năm sao vậy đó, mà người nhà cô còn vô cùng tri kỷ, thức ăn luôn thừa ra thêm mấy phần, đủ để cho mỗi người nếm một hai miếng món mới. Đồ ăn dinh dưỡng tinh xảo, mỹ vị ngon miệng, mỗi ngày còn không hề trùng lặp.
Trong đoàn cũng có những người lén lút sau lưng nói Phượng Sơ tính tình đại tiểu thư, không chịu nổi khổ cực, nhưng lời này không đến mấy ngày liền tự biến mất.
Thứ nhất vì Phượng Sơ rất hào phóng, mỗi lần ăn cơm, đều mời mọi người trong đoàn phim cùng nhau ăn. Điều này làm gia tăng không ít hảo cảm của bọn họ đối với cô. Đặc biệt là sau này vô tình một vào nhân viên đoàn phim từ người quen biết được, khi quay ở nhưng vùng khác, Phượng Sơ cũng sẵn sàng ăn cơm hộp uống nước đóng chai giống bọn họ mà thôi.
Thứ hai, đó là bởi vì ngay bên cạnh còn có một vì đại tiểu thư đúng chuẩn chảnh choẹ luôn, ăn một bữa cơm thôi mà xung quanh phải có ba bốn người hầu hạ, sao cô ta không để trợ lý bón cơm tận miệng luôn đi.
So với Trương Linh Linh, Phượng Sơ chỉ có thể nói là được người nhà chiều chuộng một chút mà thôi.
Một tuần sau đó, bởi vì Phượng Sơ và Trương Linh Linh có không ít cảnh diễn phối hợp, cho nên hai người đều lấy ra kỹ năng diễn chân chính của bản thân, ai cũng không muốn thua người còn lại. Cũng bởi vậy kỹ thuật diễn của hai người bọn họ lại ngày càng tốt lên.
Rất nhanh nhưng phân cảnh thời thanh xuân vườn trường cũng đã kết thúc, bọn họ phải rời qua trường đại học diễn tiếp những phân cảnh tiếp theo. Sắp xếp theo thứ tự thời gian như vậy là để thuận lợi cho phục trang, trang điểm từng thời kỳ được thống nhất, giảm chi phí và gánh nặng cho bên tổ đạo cụ.
Phượng Sơ cứ nghĩ mọi việc sẽ trôi qua bình yên như vậy, ít nhất vì cùng chung bộ phim mà Trương Linh Linh tạm thời sẽ yên phận một chút, không nghĩ tới hoá ra cô ta đã ra tay từ lâu rồi, chỉ là cô không trúng chiêu mà thôi.
Ngày hôm đó cô diễn xong phần của mình từ sớm, quay lại phòng hoá trang thì có một cô bé đóng vai phụ đến gần xin cô giúp đỡ, nhờ Tần Phương giúp cô ấy hoá trang vì chuyên viên trang điểm của bọn họ quá bận, mà cô ấy phải quay bù lại phân cảnh buổi sáng gấp.
– Được rồi, chị cứ giúp em ấy đi, em trở về rồi tẩy trang cũng được mà.
Phượng Sơ vào phòng thay đồ, đến khi ra ngoài lại phát hiện phòng trang điểm vô cùng ầm ĩ. Thấy Chung Hân đang ở cạnh đó ngó nghiêng, Phượng Sơ mới lại gần hỏi thăm.
– Xảy ra chuyện gì vậy?
– Chị Phượng Sơ, Quỳnh Anh bị dị ứng mĩ phẩm, nổi mẩn đỏ hết cả lên rồi kìa.
Quả nhiên em gái vừa nãy giờ đang bưng mặt khóc nức nở, thỉnh thoảng còn đưa tay xoa xoa, như là kìm chế lắm mới không dùng móng tay đi gãi ngứa.
– Da mặt em trước đó vẫn tốt, sau khi trang điểm xong liền mẩn ngứa, chắc chắn mỹ phẩm có vấn đề rồi.
– Này, cô ăn nói cho cẩn thận, đồ của tôi đều mua trong của hàng của các nhãn hiệu nổi tiếng. Trước đó tôi còn trang điểm cho Phượng Sơ có làm sao đâu, sao đến cô thì lại thành có vấn đề rồi.
– Vậy mặt em giờ nổi mẩn lên, chị bảo em phải nghĩ thế nào? Từ lúc chị bôi kem nền em đã thấy hơi ngứa rồi. Giờ chuẩn bị đến phần diễn của em rồi, phải làm thế nào bây giờ.
– Kem nền?
Phượng Sơ nghe đến đây, nghi hoặc hỏi lại.
– Đúng vậy, chị Phương, chị cùng em đi gặp đạo diễn, mỹ phẩm của chị có vấn đề, còn không chịu thừa nhận.
– Quỳnh Anh, em trước hết tẩy trang, rửa sạch mặt rồi đi bệnh viện khám xem thế nào đã. Để lâu không tốt. Chị sẽ xin phép đạo diễn giúp em, còn về phần mỹ phẩm mọi người ở đây sẽ cùng tìm hiểu xem sao, nhưng chắc không liên quan đến chị Phương đâu, đây cũng là nghề kiếm cơm của chị ấy, làm sao chị ấy tự đánh đồ bát gạo của mình được. Nếu không sau này còn đoàn làm phim nào dám thuê chị ấy nữa?