Nữ Hoàng Giải Trí

Chương 101: Trị liệu tạm thời


Đọc truyện Nữ Hoàng Giải Trí – Chương 101: Trị liệu tạm thời

Nhớ tới ngày hôm trước khi cô độ linh lực cho hai nhóc Labrador, sự thay đổi kỳ diệu mà cô không ngờ tới đó, có lẽ sẽ có tác dụng với sói tuyết.

Phượng Sơ vận linh lực, để cho chắc chắn cô còn khuấy động thức hải, muốn nhìn xem sương tím chiếm lĩnh trong đó có biểu hiện gì hay không? Không nghĩ tới sương tím như có người điều khiển tràn ra, hoà quyện vào linh lực của cô, trên dòng suối linh lực còn lấm tấm điểm tô những vụn ánh sáng lấp lánh như kim cương, nếu cô không nhầm, thứ đó chính là kết tinh từ sức mạnh trong viên đá cộng hưởng với ánh trăng mà sói tuyết cha đã đưa cho cô trước đó.

Linh lực một hồi ấm áp, một hồi mát mẻ tràn đầy cảm xúc sinh mệnh khiến Phượng Sơ không nhịn được điều khiển nó tuần hoàn trong cơ thể một vòng tiểu chu thiên. Toàn thân Phượng Sơ trở nên thoải mái vô cùng. Cô có cảm giác như được quay lại Càn Nguyên đại lục, khi cô còn là nữ đế của Phượng Dụ quốc, đó là cảm giác thoải mái thả lỏng hệt như khi được ngâm mình trong Phượng Trì – một trong thập đại thánh địa của Phượng Dụ quốc.

Cô nghĩ là sương tím sẽ có tác dụng lớn đối với trạng huống thân thể của sói tuyết mẹ. Thực tế sói tuyết so với yêu tu mà Phượng Sơ biết đến chênh lệch không nhỏ, bởi vậy chỉ bằng cách thức thông thường cô không rõ bản thân có thể trị liệu tốt thương tổn trong cơ thể sói tuyết mẹ hay không.

Nó dồn hết sinh mệnh lực để thai nghén nuôi dưỡng rồi sinh ra đám sói con, điều này thực chất đã tổn hại đến căn nguyên của chính nó. Nếu là yêu tu của Càn Nguyên đại lục, chỉ cần tu bổ chữa trị tốt tổn thương trên yêu đan, liền không có việc gì.

Nhưng Phượng Sơ vừa dùng linh thức kiểm tra qua toàn thân sói tuyết mẹ, nó không có yêu đan. Cách thức Phượng Sơ am hiểu nhất là không thể thực hiện được rồi.


– Thân thể ngươi chỉ có thể từ từ điều dưỡng. Không nên nóng vội…

Sói tuyết mẹ mở to mắt hướng Phượng Sơ bên này nhìn qua, hiển nhiên là nghe được rõ ràng. Nó rầm rì vài tiếng trong cổ họng, đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn Phượng Sơ như thể cổ vũ. Nó đã sống qua nhiều năm, trí lực khá cao, khi nó quyết định sinh những đứa trẻ của mình ra đã đoán trước điều này, thậm chí nó đã sẵn sàng chờ đợi tử vong.

Phượng Sơ tự mình cảm nhận linh lực thần kỳ mới lạ của bản thân, an ổn xoay vòng linh lực thêm sáu vòng tiểu chu thiên, toàn thân ấm áp dễ chịu, linh lực như được tinh lọc lại một lần, thuần khiết, mạnh mẽ.

Biến hóa này khiến Phượng Sơ cảm thấy tự tin hơn nhiều, cô nhanh chóng vận công đẩy linh lực của bản thân đi khắp cơ thể sói tuyết mẹ, chữa trị thương tổn. Đồng thời linh thức cũng hòa vào theo sát linh lực, quan sát rõ ràng tình hình trong cơ thể nó. Linh lực thuần hỏa của Phượng Sơ không có tác dụng với thương tổn của sói tuyết, nhưng nó như chất dung môi dẫn đường, mang năng lượng sương khói màu tím và kết tinh ánh trăng màu bạc hòa tan vào cơ thể sói tuyết. Phượng Sơ có thể thông qua linh thức thấy được rõ ràng, thương tổn trong cơ thể sói tuyết mẹ có những chuyển biến tốt đẹp.

Nếu thuận lợi, chỉ cần vài lần điều trị, Phượng Sơ có thể chữa khỏi hoàn toàn cho sói tuyết mẹ luôn. Cô xem qua thương tổn trong cơ thể sói mẹ, từ căn nguyên của những tổn thương ấy mà cô hiểu rõ tình yêu thương vô bờ bến của sói mẹ với con của nó, đó là hy sinh, thậm chí là hiến dâng sinh mệnh, cô thực sự rất cảm động, đó cũng là thứ tình cảm cô vẫn luôn hâm mộ và mong muốn có được.

Đời này sống lại chính cô cũng đã có được tình thương của người thân, bởi vậy cô cũng muốn dùng hết khả năng giúp gia đình sói tuyết, bạn lữ có đôi, những bé sói con có mẹ chăm sóc…

Chỉ mãi tập trung truyền linh lực vào cơ thể sói mẹ, Phượng Sơ không chú ý tới linh lực trong cơ thể đang dần cạn kiệt, cho đến khi cảm giác choáng váng ập tới, Phượng Sơ mới sực nhớ ra mình của hiện tại đã không còn là Phượng nữ đế oai phong một cõi, là một trong năm kẻ mạnh nhất Càn Nguyên đại lục có linh lực khổng lồ như biển lớn nữa, mà chỉ là một cô gái phàm nhân mới bước lên con đường tu luyện, linh lực có hạn mà thôi.

Phượng Sơ vội vàng thu hồi linh lực trở lại cơ thể, nhưng vẫn không thể giảm bớt cảm giác hư không trong kinh mạch, lần đầu tiên ở thế giới này Phượng Sơ tiêu hao hết toàn bộ linh khí trong cơ thể, cảm giác này thật không quen chút nào.

May mắn, hàng ngày cô vẫn tu tập cả pháp môn luyện thể, nếu không giờ phút này đã có thể mềm chân không đứng vững nổi nữa rồi. Rất tiếc, quá trình chữa trị cho sói tuyết mẹ, ngày hôm nay chỉ có thể tạm thời dừng lại ở đây thôi.

– Linh lực của ta có hạn, hôm nay đến đây thôi đã, chờ ta khôi phục lại sẽ tiếp tục trị liệu cho bạn lữ của ngươi.


– Ô ô…

Sói tuyết cha hiểu ý cô nói, tru lên một tiếng ngắn, Phượng Sơ thấy rõ được trong mắt nó là lo lắng và yêu thương nhìn chăm chú sói tuyết mẹ, sau đó tiến lên, hơi phục thân xuống chờ Phượng Sơ trèo lên lưng nó.

– Muốn đưa ta trở về?

Sói tuyết cha gầm nhẹ như là trả lời, nhưng Phượng Sơ còn chưa kịp trèo lên lưng nó, một con sói con bỗng chui ra khỏi bụng mẹ, lảo đà lảo đảo hướng Phượng Sơ chạy tới, rướn người lên dùng hai chân trước ôm lấy chân cô, ngao ô ô kêu loạn.

Có vẻ nó tưởng rằng Phượng Sơ không trị cho mẹ nó nữa, muốn rời đi nên mới muốn giữ chân cô lại. Phượng Sơ cúi xuống ôm lấy nhóc bước tới thả lại nó vào ổ cỏ khô, trước khi đứng dậy còn vỗ vỗ hai cái trên đầu nó nựng yêu.

– Ngoan ngoãn. Ta sẽ quay trở lại.

Cô quay người, sói tuyết cha dùng chân trước gảy bọc đồ da về phía cô, rồi cả viên đá mà cô đã hấp thu được năng lượng mát mẻ như ánh trăng.


– Ta lấy thứ này là được rồi.

Phượng Sơ ôm lấy viên đá rồi trèo lên lưng sói tuyết cha, không nghĩ tới nó vẫn cố chấp quay đầu lại cắn lấy bọc đồ, rồi mới chở theo Phượng Sơ bay ra khỏi hang, lao vút đi trong rừng núi đêm đen.

Rất nhanh cô đã được đưa về ranh giới vùng đất của nhà Nelson, hai con Labrador vẫn ở đó, chắc là ban nãy chúng không đuổi kịp tốc độ của sói tuyết nên quay lại, vẫn quanh quẩn ở đây chờ đợi cô, thật sự là những đứa bé ngoan.

– Ngày mai ta có việc phải rời đảo, linh lực của ta cũng cạn kiệt không thể tiếp tục chữa trị cho bạn đời của ngươi, vài hôm nữa khá hơn rồi ta sẽ đi tìm ngươi nhé.

– Ngao ô…

Sói tuyết thả đồ bên người cô, quay lưng rời đi rất nhanh, bạn lữ và những đứa con của nó đều còn ở trong hang, thậm chí không ai có năng lực tự bảo vệ. Nó cần trở lại bảo hộ cho gia đình của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.