Nữ Hoàng Của Băng

Chương 5: em tôi không xứng được hưởng hạnh phúc sao??


Bạn đang đọc Nữ Hoàng Của Băng: Chương 5: em tôi không xứng được hưởng hạnh phúc sao??

– Em sống có tốt không???- Anh vuốt mái tóc dài màu tím của nó
– Đương nhiên cuộc sống ở Lâm Gia luôn tốt mà, họ rất thương em, em cảm nhận được không khí của một gia đình anh à. Mọi người thương yêu em nhưng em lại tạo ra vỏ bọc lạnh lùng chỉ chờ có ngày hôm nay- Nó trả lời trong giọng chứa đầy sự oán hận.
Anh hiểu, ngày hôm nay có nghĩa là ngày nó quay lại và trả thù, nó về nước cũng vì lí do này, nó lạnh lùng, nó thành đạt, nó cố gắng học tập cũng chỉ vì lí do báo thù này mà thôi.
– Anh sẽ giúp em.- Anh cười nhìn nó, anh hận ông ta cũng không kém gì nó cả, anh sống trong căn nhà này, hàng ngày nhìn họ hạnh phúc còn nó thì sống trong lạnh lẽo cô đơn khiến anh càng hận hơn.
Ánh mắt tức giận khi nhớ về mấy ngày trước…
—————————————————————————————–
– Dani và em đã chịu nhiều tủi nhục rồi nên anh đang phân vân không biết có nên cho con bé về hay không
– Papa, chị ấy bằng tuổi con ạ??? Chị ấy có hiền không papa??- nhỏ trưng bộ mặt nai tơ ra chớp mắt hỏi

– Ừ, chị ấy hiền lắm con đừng lo.- Ông mỉm cười nói
– Anh cứ đưa con bé về, không sao đâu.- Bà ta giả tạo nói
– Anh sợ con bé nó lại làm em và Dani cảm thấy khó chịu với lại anh nghe nói con bé rất lạnh lùng, nhẫn tâm khác hẳn với lúc nhỏ. Và khi con bé về đây em và Dani sẽ chịu thêm mọi sự khinh thường của mọi người.
– Hay nhỉ, họ được thương hại nhưng em tôi thì không sao?? Nên nhớ, mẹ tôi mất, em tôi không có gia đình thật sự, nhờ Lâm Gia thương yêu và là con nuôi nên em ấy mới có thể vững vàng sống, họ được hưởng hạnh phúc còn em tôi thì sao, ông nghĩ cho họ có nghĩ đến em tôi không, ông sợ con nhỏ đó và bà ta bị khinh thường còn em tôi sống tủi thân vì cha mẹ li hôn, mẹ mất con cha thì theo tình nhân mà nhẫn tâm đuổi con gái mình ra khỏi nhà hay sao???- Nãy giờ Bum im lặng nhưng khi nghe nhắc đến thì lạnh lùng quát lớn khiến mọi người kinh hãi, ở nhà này hễ ai nhắc đến tiểu thư Bảo Nhi thì đuổi việc là nhẹ.
– Thôi được rồi, papa sẽ đón nó về.- con trai của ông bình thường ít nói, lầm lì nhưng khi nhắc đến Bảo Nhi thì lại gầm lên như muốn giết chết người kia khiến ông cũng phải rung sợ
—————————————————————————————–
– Xuống ăn tối đi rồi hai đứa muốn đi chơi ở đâu, anh chở đi- Anh xoa đầu nó
– Oái, rối tóc em rồi này- nó phồng má, vuốt vuốt lại mái tóc- em muốn đi mua ít đồ với Yun

– Uhm, mua thêm đồ đi, có mấy bộ- Yun cười trước sự dễ thương như con nít của nó
– Ăn tối trước đã ha- anh đứng đậy cười với hai đứa
– Con à, lần sau đừng để cả nhà phải chờ- bà dùng giọng nhỏ nhẹ nhưng mang đầy ý trách móc nhìn nó
– Bà không có quyền- nó nhìn bà ánh mắt giết người, chậm rãi nói từng chữ khiến bà hoảng sợ và giật mình
– Con ăn nói lễ phép một tí, dù gì đây cũng là…- Ông chưa kịp nói hết câu thì
– IM- nó gần như gầm lên
Nó mặc một cái áo lệch vai lộ ra đôi vai trắng nhỏ và quần short, nó đẹp đến nỗi nhỏ Dani thấy cũng phải ganh tị còn Yun thì mặc một cái đầm màu hồng phấn ngắn hơn đầu gối một tí tóc búi cao trông như búp bê ý
Nó và Yun ngồi xuống thì thấy bác quản gia của nó ở Pháp bưng đồ ăn cho cả hai, nó mỉm cười nhìn bác, ít nhất thì cũng có vài người hiểu tính cách của mình thì sẽ dễ chịu hơn và tụi nó xem bác như người thân nên rất thương bác
Papa nó giật mình, ngay chính cả ông mà nó còn lạnh lùng, xa cách chưa bao giờ nở một nụ cười, đây là lần đầu tiên ông thấy nó cười với người khác ngoài trừ Yun, Bum và pama nuôi của nó. Ông khẽ thở dài và tự nói: “Bảo Nhi khi nào con mới tha thứ cho ta?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.