Đọc truyện Nữ Hoàng Ai Cập Asisư – Chương 23
Amnesia khẽ mở mắt, xung quanh là 1 màn đen bao bọc… Nàng cố gắng ngồi dậy, dùng 2 tay quơ quơ trước mặt hi vọng sẽ kiếm ra cái gì đó, cụ thể là ai đó, cụ thể hơn nữa là ai đó đã ôm nàng lăn xuống đây để nện cho hắn 1 trận nhừ tử, sau đó giúp hắn chữa trị vết thương cũng được! Bóng tối quả thật rất đáng sợ, nó luôn luôn đáng sợ như thế…
Amnesia lại có cảm tưởng như mình đang ở trong giấc mơ, chỉ có nàng lẻ loi cô độc trong bóng đêm kinh khủng đó, dù có kêu gào cũng không ai nghe thấy, không ai đến cứu nàng, sau đó là 1 chấn động khiến nàng đau nhói ở đầu… Đêm nào cũng vậy, không lẽ nàng lại đang nằm mơ nữa ư? Amnesia ngồi thụp xuống, 2 tay run lẩy bẩy ôm chặt lấy đầu gối, môi cắn chặt lại không cho khóc ra thành tiếng, nước mắt từng giọt mặn chát đi ngang qua môi, gió thổi qua… lạnh buốt…
– Asisư…
Amnesia giật thót mình, đánh bật cái thứ vừa mới chạm vào mình văng ra. Sau khi xác định đó là tên ác ôn khi chiều nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lấy tay áo chùi chùi sơ nước mắt, lần mò tới chỗ của hắn. Giờ phút này có người bên cạnh vẫn đỡ sợ hơn là không có ai. Izumin nắm chặt tay Amnesia lại, sau đó kéo nhẹ nàng đến bên cạnh…
– Asisư, ta khẳng định rằng nàng là Asisư…
– Ngươi nhầm rồi, ta không phải… ta là…
– Amnesia, nàng có hiểu tên của nàng nghĩa là gì không?
– Là… mất trí nhớ… làm sao ngươi biết được ý nghĩa của nó, nó là tiếng Anh mà?
– Là thầy dạy cho ta
– Thầy? Thầy… đã đặt tên cho ta?
– Chuyện đó từ từ tính sau, nàng là vợ chưa cưới của ta, bị người ta hãm hại nên mất trí nhớ, dù sao bây giờ ta cũng đã tìm lại nàng được rồi, chúng ta mau trở về đi…
– Đừng… không phải, ta không phải là Asisư, ta không phải vợ gì của ngươi hết, ngươi mau dẫn ta ra khỏi nơi đáng sợ này đi… – Amnesia khóc hét lên, nhảy bổ vào lòng của Izumin mà thổn thức, chả phải vừa rồi là tiếng chó sói tru tréo nhau gọi bầy sao huhu…
– Nàng bình tĩnh, người của ta sẽ tìm thấy chúng ta ngay thôi, bây giờ ta… – Vừa cử động nhẹ thì chạm vào vết thương bị Jidan chém, Izumin đau đớn nhăn nhó. Amnesia nhận ra được điều này cũng lo lắng hỏi…
– Ngươi không sao chứ? Hay cứ ngồi yên đó đi, chỉ ta những việc cần làm thôi…
– Nàng chỉ cần gom củi lại đây cho ta
Amnesia ngoan ngoãn làm theo, lui cui 1 hồi cũng được 1 mớ củi, đủ xài cho tối nay. Izumin khéo léo chất chúng lạo thành hình nón chỉ chừa 1 khe nhỏ, sau đó lấy 2 viên đá đập mạnh vào nhau, chẳng mấy chốc đã có 1 đống lửa nhỏ đủ cho 2 người sưởi ấm. Amnesia thầm thán phục trong lòng: “tên này đẹp trai giàu có lại rất thông minh tháo vát như thế này, có làm vợ chưa cưới của hắn cũng được, quá được đi chứ!”… Sau đó nàng mới tá hỏa nhìn vết thương của hắn… Là 1 vết kiếm dài, khá là sâu khiến Izumin mất rất nhiều máu, khuôn mặt hắn cũng bắt đầu nhợt nhạt hẳn, máu thấm ướt một mảng to trên áo. Không suy nghĩ nhiều, Amnesia nhanh nhẹn tháo khăn che mặt của mình ra để băng bó cho Izumin… Ngay lúc Amnesia tháo khăn che mặt ra, Izumin chỉ biết trợn to mắt lên nhìn, đúng là nàng, không thể nào nhầm lẫn đâu được, cuối cùng hắn cũng tìm được nàng rồi…
Amnesia cởi áo của Izumin ra, giúp hắn lau sạch máu rồi băng bó rất thành thạo, trước khi băng nàng còn cho 1 ít thảo dược lên vết thương giúp cầm máu và giảm đau. Suốt buổi Izumin không nói gì, chỉ ngồi im, ngay cả 1 cử động nhỏ cũng không có, chăm chăm nhìn Amnesia làm nàng có chút bối rối. Ánh lửa le lói, không nhìn rõ Izumin đang nghĩ gì nhưng nàng có cảm giác hắn ta đang nhìn mình không rời mắt…
Cuối cùng Izumin cũng chịu mở miệng…
– Asisư, nàng cùng ta trở về đi…
– Ta là Amnesia, không phải Asisư…
– Asisư và Amnesia là một, tại sao nàng không chịu hiểu?
– Asisư… nàng ta là nữ hoàng, ta làm sao có thể…?
– Do nàng mất trí nhớ, chỉ cần đi cùng ta nàng sẽ nhớ ra tất cả mọi chuyện thôi
– Ta không phải, cho ta yên đi – Amnesia hất cánh tay Izumin ra, lui về phía sau mấy bước. Izumin đau lòng nhìn người con gái trước mặt, trước đây chẳng phải lúc nào hắn cũng ôm nàng, hôn nàng sao? Không lẽ 1 chút cảm xúc gì khi gặp hắn cũng không có?…
Amnesia đi sang phía đối diện Izumin mà ngồi xuống, hai tay ôm đầu ngối, ánh mắt tập trung nhìn đống lửa lập lòe le lói kia nhưng nàng lại nghĩ tới những lời Izumin vừa nói. Quả thật khi gặp hắn, tâm trí nàng trống rỗng, sắp nhớ ra mà lại không nhớ được, cảm giác rất quen thuộc. Trước đây nàng biết hắn, rất thân thiết với hắn là đằng khác, không lẽ nàng là nữ hoàng Ai Cập thật sao? Nếu thật vậy, có khi theo hắn nàng lại nhớ ra mọi chuyện… Chỉ cần về nói với thầy là được… Nhưng nàng lại không muốn từ bỏ cuộc sống bình yên thanh thản này, cung đình là nơi tranh đấu khốc liệt, chính trị lại càng khốc liệt hơn, nàng không muốn lúc nào cũng đề phòng thấp tha thấp thỏm không yên. Thật là khó nghĩ…
Do suy nghĩ nhiều quá nên Amnesia thiếp đi lúc nào không hay. Trời về đêm càng lúc càng lạnh, sương đêm từng lớp dày đặc phủ lên cơ thể nhỏ bé đang run lên bần bật kia, người ngồi phía đối diện bên kia cũng vẫn nhìn nàng, sau đó đứng dậy, tiện tay vứt mấy cây củi vào đống lửa; đám thú dữ cũng rút đi hẳn, bây giờ chỉ nghe tiếng kêu rên của mấy thứ côn trùng từ xa vọng lại… Izumin nắm lấy tay của Asisư, nhẹ nhàng đặt nàng vào trong lòng, lấy áo choàng của mình đắp lên cho nàng. Đối với hắn thì cũng bình thường không đến nỗi nào nhưng đối với Asisư thì rất lạnh, nàng run lẩy bẩy cả lên. Đang lạnh như điên thì bất chợt có cái lò sưởi ấm áp vô cùng đến bên cạnh, Asisư bất giác nhoẻn miệng cười, sau đó nhích lại gần hơn… Izumin lại thở dài, khi tỉnh lại nàng sẽ lại cự tuyệt hắn. Có lẽ đây là sự trả thù của nàng, trước đây nàng yêu hắn nhưng hắn lại cứ nghĩ đến Carol, đến khi biết mình yêu nàng thật sự thì lại quá muộn… tay siết chặt vòng eo của Asisư lại, Izumin khẽ vuốt lên khuôn mặt quen thuộc kia, đã 2 năm rồi không được nhìn thấy, nàng vẫn cứ như vậy, mang vẻ đẹp tà mị khiến người khác không thể rời mắt…
“Asisư, nàng có biết khi nàng biến mất ta đã như thế nào không? Ta gần như phát điên để đi tìm nàng nhưng cho dù có moi khắp mọi ngóc ngách cũng không thấy bóng dáng nàng đâu. Ả Kafura cũng đã bị ta trừng trị rồi, ta cũng đã từ bỏ Carol rồi, ta một lòng yêu nàng rồi, nàng còn bất mãn gì nữa mà không chịu về bên cạnh ta? Asisư, ta thật sự rất nhớ nàng…”… Izumin siết chặt vòng tay hơn làm người trong lòng có vẻ khó chịu, chỉnh sửa lại tư thế cho thoải mái rồi ngủ tiếp; 1 tay để lên trên ngực Izumin, tay kia vòng qua ôm bụng hắn lại… Cứ giữ mãi như thê này cũng tốt…
( từ giờ ta sẽ gọi là Asisư lại như cũ nha!)
Asisư thức giấc từ lâu rồi nhưng nàng vẫn nằm im… Người kia lúc ngủ vẫn ôm nàng rất chặt như thể sợ nàng biến mất vậy. Thế ra cái lò sưởi hôm qua là hắn ta à?
Nàng chợt nhìn thấy vết sẹo ở trên vai của hắn, như vô thức đưa tay lên chạm vào… Bao nhiêu là kí ức ùa về, chúng bon chen nhau như thể sợ nàng không nhớ đến chúng vậy, đầu nàng như muốn vỡ tung…
“ – Vết thương này do súng đạn ở thời hiện đại gây ra, thời này làm gì có súng mà ngươi chơi nguyên viên đạn thế này?
– Súng? Đạn? Rốt cục ta bị cái gì? Cô biết thứ gì làm ta bị thương ư?
– Đương nhiên là biết, nãy giờ ngươi cho rằng ta đang chém gió à?
– Có thể chữa được không?
– Có thể nhưng hơi nguy hiểm, viên đạn còn nằm trong cơ thể nên mới gây đau nhức, lâu lâu lại bốc mùi hôi thối
– Ta có thể tin cô?…”
Asisư hoảng sợ tránh xa Izumin ra, nàng…. nàng đang bị làm sao thế này? Trước đây nàng đã từng, nàng thậ sự là nữ hoàng Asisư? 2 năm qua những thứ này lúc ẩn lúc hiện, chưa bao giờ rõ mồn một như thế này… Hiện đại? Quá khứ?…
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ———
– Hoàng tử, chúng thần đang đi tìm tên Jidan ạ, có lẽ sắp tìm ra rồi – Ruka cung kính đứng bên cạnh thông báo cho Izumin biết nhưng anh cũng rất ngạc nhiên về thái độ của hoàng tử, ngài chỉ ngồi thất thần nắm chặt mảnh vải trong tay, hình như là mảnh vải của phụ nữ…
– Ruka, ngươi biết không… nếu Asisư còn sống thì sao nhỉ? Nếu nàng không hề nhớ gì về ta thì sao…
– Nữ hoàng… nữ hoàng…
– Nàng còn sống, nhưng lại mất trí nhớ…
– Hoàng tử đã gặp nữ hoàng? Vậy người đâu?
– Nàng bỏ đi rồi…
Izumin nắm chặt mảnh vải lại, Asisư, nàng thật quá đáng, nàng nhớ ra ta nên mới xé tay áo ra viết lại cho ta 2 chữ XIN LỖI, sau đó cố ý trốn tránh ta… Cuối cùng nàng muốn hành hạ ta như thế nào nữa? Muốn bỏ trốn? Chính nàng chọc giận ta trước, đừng trách ta vô tình…
– Đi theo ta…- Izumin phất tay áo leo lên ngựa, hướng phía thôn làng mà đi tới…
Asisư vừa về đến nhà đã bị thầy cùng chú lôi ra tra hỏi đủ chuyện, sau đó quay nàng vòng vòng mà kiểm tra xem có làm sao không. Sau khi nghe nàng bịa ra lí do bị lạc trong rừng xong họ mới cho nàng đi thay y phục. Asisư thắc mắc không biết Izumin thế nào, nàng bỏ hắn đi như thế có quá đáng lắm không…
– Thầy, thầy có biết nữ hoàng Ai Cập Asisư không ạ?
– Asisư? Ta có nghe, nàng ta là chị gái của hoàng đế Menfuisư, trước đây hình như là yêu em trai nhưng bị từ chối, sau đó bất mãn đến Babylon làm dâu, tuy nhiên lại tự hủy hôn ước, vạch ra bộ mặt tham lam của Garashu… sau này cô ta là hoàng phi tương ai của hoàng tử Izumin xứ Hitaito đấy!
– Cô ấy… cô ấy có còn sống không ạ?
– 2 năm trước bị người ta hã.m hại, giờ không rõ sống chết…
– Thầy có biết mặt cô ấy không?…
– Không, nhưng nghe đồn nàng ta rất thông minh, xinh đẹp, là mĩ nhân hiếm thấy…!!! nhưng sao con lại hỏi như thế?
– Dạ không!!!
2 năm… sau những chuyện vừa xảy ra nàng dám khẳng định mình là Asisư, nếu vậy tên Izumin kia không hề lừa nàng? Đang không biết làm thế nào thì bên ngoài có âm thanh ồn ào truyền đến…
– Nhà nào có con gái đều phải đưa ra ngoài cho chúng ta kiểm tra, hoàng tử Izumin muốn bắt tội phạm đã trốn thoát. Nếu dám dung túng bao che sẽ bị giết chết không cần bàn cãi, các ngươi nghe rõ chưa? ( anh Izumin của ta đóng vai ác thấy mắc cười sao ấy)
– Này, đã chuẩn bị sẵn hết rồi mà ngươi nói vẫn khó nghe như vậy? Sau này phải hùng dũng lên người ta mới sợ…
– Hoàng tử, từ nhỏ tới giờ thần có làm chuyện này bao giờ đâu?
– Hừ, mau đi lục soát từng nhà kiếm ra nàng cho ta…