Đọc truyện Nữ Hoàng Ai Cập Asisư – Chương 157
Ta cho người gọi Hasan đến, sau đó ngoan ngoãn đi cùng Izumin tới tiếp sứ giả Minoa. Yukutat vừa thấy ta đã vội cúi đầu. Hắn đội một cái mũ hình sừng trâu, trang phục đơn giản gọn nhẹ, kiếm đeo bên hông, người cao lớn.
– Hoàng phi Asisư, xin người hãy rũ lòng thương mà cứu giúp quốc vương của chúng tôi…
– Yukutat, hoàng phi của ta gặp may mà thôi! Ngài không nên kì vọng nhiều…
Izumin vẫn từ chối một cách khéo léo nhẹ nhàng nhưng người Minoa nào chịu nghe, ánh mắt lấp lánh như nhìn thấy thần linh xuất hiện, nhìn ta chằm chằm. Ta ngại ngùng nép sát vào lòng Izumin, sau đó ngẩng đầu dậy:
– Tướng quân, quốc vương của chư vị đang trong tình thế nguy kịch, bây giờ các vị phải làm theo lời ta, bắt buộc phải làm theo, nhưng kết quả, ta không chắc…
Bọn họ vui mừng, vội ngồi kể lể bệnh tình của Minosu ra. Ta giả vờ chăm chú lắng nghe, thực chất trong đầu đang cố gắng nhớ lại những tình tiết trong truyện, ừm…
– Bây giờ… Phải dẹp bỏ cả vườn hoa lá di động ngay trong phòng của Minosư ra…
– Trời đất, sao hoàng phi biết? Chúng tôi chưa nói…
– Còn nữa, đưa hắn đến ở một nơi thoáng mát, phải tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nhiều vào…
– Nhưng thái y bảo bệ hạ tuyệt đói không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
– Thì ta chỉ nói vậy, còn lại tùy các vị! Nếu mời được Carol, hoàng phi Ai Cập đến thì bệnh tình của hoàng đế quý quốc có cơ hội chữa khỏi! Nàng ấy là con gái nữ thần sông Nin, chuyện gì cũng có thể làm!
Mỗi lần nhắc tới Carol, ta lại khẽ liếc nhìn Izumin. Hắn ta có vẻ không quan tâm, đang trò chuyện với tướng quân Yukutat bên kia. Ta thấy thế nên buông tha cho hắn, tập trung dặn dò thêm vài chuyện nữa. Hitaito là một đế quốc hùng mạnh bậc nhất hiện nay, Minoa cũng phải nể sợ vài ba phần nên khi Izumin nhắc tới chuyện cảng quân sự, bọn họ vui vẻ đồng ý.
Sau khi tống tiễn bọn sứ giả ra về, Izumin lại lôi ta ra ngồi tự kỉ cùng hắn.
Hắn cứ áp mặt vào bụng ta, sau đó lảm nhảm:
– Asisư, nàng nói xem đây là con trai hay con gái?
– Ta không quan tâm, con gì ta cũng đều thương như nhau.
Bất ngờ ta bật dậy khiến Izumin giật mình, lúng túng ôm chầm lấy ta lại như thể sợ ta làm chuyện gì ngu ngốc lắm. Ta túm cổ áo hắn, lắc qua lắc lại hỏi:
– Sao nào? Phải sinh con trai cho ngươi à? Không sinh được con trai thì ngươi cưới thêm thứ phi hả?
– Asisư, nàng đừng nghi oan cho ta, ta nào dám…
Mỗi lần nhớ tới hình ảnh Asisư cô đơn đứng trên tường thành, mắt đăm chiêu nhìn xuống dòng sông đang cuộc chảy dữ dội dưới vực sâu, Izumin lại hoảng sợ… Hắn không dám, thật sự không dám …
Ta tạm thời tin tưởng, hừ lạnh vài tiếng:
– HỪ, ngươi chê ta cũng không sợ, cùng lắm chúng ta về Ai Cập
Ta hào hùng tuyên bố, tay vỗ ten tét lên bắp đùi. Izumin đau lòng nắm tay ta lại, nhận đầu ta vào cổ hắn, hai tay vuốt nhẹ lưng ta:
– Ai Cập làm gì có chỗ dám chứa chấp mẹ con nàng? Ai dám chứa ta giết kẻ đó