Nụ Hoa Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 37: Kết thúc


Đọc truyện Nụ Hoa Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ – Chương 37: Kết thúc

“Các con đến tuổi, ba mẹ còn phát sầu không biết nên làm thế nào để con cùng anh con hẹn hò! Về con, ba con nhờ người quen sắp xếp con đến khu chung cư của người ngoài hành tinh ở Mỹ, một bước này quả nhiên đi đúng rồi.”

Buổi sáng, mẹ Hồ một bên đem bánh quẩy mới mua bỏ vào lò vi sóng, vừa hướng Hồ Bất Thích nói rằng, “Đã có đối tượng, liền đưa về để ba mẹ nhìn xem, cũng đến lúc con nên kết hôn rồi, sớm một chút sinh con cũng tốt, mẹ còn có thể giúp con nhìn vài năm.”

Đang quấy sữa đậu nành tay run lên, Hồ Bất Thích rốt cục xác định đêm qua bản thân đại khái không có nằm mơ.

Cậu đã tiếp nhận sự thật mình là người ngoài hành tinh, bất quá có một sự thật cậu còn tạm thời vô pháp tiếp thu, tỷ như, chuyện “sinh con” mẹ Hồ vừa mới nhắc tới.

Trải qua ba Hồ mẹ Hồ trắng đêm giáo dục, Hồ Bất Thích bắt đầu hiểu được: người có thể tự do chuyển hoán giữa hình người cùng nguyên hình được gọi là “Nhân loại” bậc cao, bậc cao này cũng không chỉ nói đến văn minh cao cấp, mà chỉ về ưu thế trên phương diện sinh sản tự nhiên của bọn họ nhiều hơn.

Sự bất đồng về mắt, bất đồng hình thể của “đồng loại”, mượn từ những điểm giống nhau này của con người, khiến bọn họ có thể thực hiện khoảng cách sinh sản cực đại.

Mà nguồn gốc của con người, đến từ một chủng tộc tên là Long Hồ ở một tinh hệ xa xưa vũ trong trụ, người Long Hồ trời sinh có được năng lực sinh sản rất mạnh, bọn họ rất dễ dàng làm bạn lữ đồng hóa, có thể sinh hạ tân nhân loại có thể tự do chuyển hoán giữa nguyên hình cùng hình người. Có thể nói, vũ trụ hiện nay trong sinh mệnh con người có trí tuệ, trong cơ thể đều có mã gien của bọn họ tồn tại.

“Đàn ông Long Hồ chúng ta rất dễ mang thai, một khi xuất hiện hiện tượng hắt xì, tình trạng dị ứng mẫn cảm nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra, kia hẳn là đã mang thai, thời điểm ba con mang thai con phản ứng cũng rất lợi hại, đến bệnh viện kiểm tra, khi đó mẹ vừa vặn đưa vợ đi kiểm tra thai kỳ, chúng ta chính là khi đó nhận thức——” Mẹ Hồ lâm vào hồi ức phấn hồng.

Hồ Bất Thích: hai tiểu tam kết hợp, vậy mà hình tượng cha mẹ trong lòng mình lại vô cùng cao lớn—— thiệt tra!

Bất quá, mẹ vừa mới nói triệu chứng dị ứng, như thế nào… Như vậy là giống triệu chứng bản than gặp phải lúc trước?

Bất quá, mang thai cái gì tạm thời không nói đến, Hồ Bất Thích hiện tại chỉ quan tâm một sự kiện.

“Mẹ, chúng ta… người Long Hồ sống lâu không?”

Hồ Bất Thích không sợ chết, chỉ là cậu không muốn bỏ lại một mình Liên đi tìm chết.

Liên kỳ thật rất sợ cô đơn, cậu ngay từ đầu đã biết.

Thời gian hai người ở cùng nhau, Liên kể cho Hồ Bất Thích nghe một phần bản thân trải qua, bao quát cả chuyện bởi vì bộ rễ rất phát triển, trong quá trình anh sinh trưởng, đã từng hủy diệt cả một tinh cầu.


“Không có người nào cùng anh nói chuyện, cả tinh cầu chỉ còn lại có mình anh.”

“Đồng tộc cũng đều chết.”

“Cho dù hiện tại anh đã có thể khống ý thức chế, Al bọn họ vẫn không nguyện ý sinh trưởng ở bên cạnh anh.”

“Mỗi lần đánh giặc xong, bọn họ đều sẽ cho anh một tinh cầu, anh nghĩ, đại khái là bởi vì nguyên nhân người khác không muốn cùng anh sinh trưởng trên cùng một mảnh đất đi?”

Lúc ấy, biểu tình Liên khi nói lời này có chút cô đơn.

Hồ Bất Thích lúc ấy nắm chặt tay Liên, cậu nghĩ, nếu thật sự Liên không thể không một mình sinh hoạt ở một tinh cầu thượng, ít nhất còn có cậu, cậu muốn cùng Liên cùng nhau sinh hoạt trên một tinh cầu chỉ có hai người.

Chỉlà, người địa cầu tuổi thọ quá ngắn, cậu sợ hãi bản thân sống không đến ngày đó.

“Chúng ta sống rất lâu a, nếu con chọn bạn trai là người hành tinh cổ tháp cùng ba tư, con hẳn là trường thọ.” Mẹ Hồ không thèm để ý trả lời vấn đề của con trai.

Ăn thuốc an thần, Hồ Bất Thích bắt đầu mở TV xem tin tức.

“Ai?” Trên TV đang phát tin tức ở nước Mỹ.

“Không rõ nguyên nhân dẫn đến thực vật tử vong rất nhiều? Con trai, con là vì nguyên nhân này mới về nhà sao?” Nhìn mảnh đất vô cùng thê thảm trên màn hình TV, mẹ Hồ liếc mắt nhìn con trai.

“Ai? Khi con về rõ ràng không phát sinh chuyện này a?” Hồ Bất Thích cũng rất kinh ngạc, bởi vì cậu chú ý tới nơi xảy ra đúng là nơi cậu sống, mà theo tin tức, căn cứ điều tra thì nơi đầu tiên phát sinh tựa hồ là phụ cận khu cậu cư trú.

Hoa viên của ông George, không có việc gì đi? Hồ Bất Thích lo lắng nghĩ, mình trước khi đi còn bỏ một chậu tỏi tươi vào đó.

“Năm nay lương thực khẳng định tăng giá, chồng, ông cùng đứa út, nhanh chóng mua mấy túi gạo về, thuận tiện mua thức ăn.” Mẹ Hồ một lúc lâu sau phân phó nói.


“Tôi đi vườn rau nhà mình nhìn xem, nhà mình có loại nào thì không cần mua.” Ba Hồ nói xong, lập tức đi đến tiểu viện.

“Ít nhất tỏi tươi không cần mua, số tỏi anh hai mang về mọc rất nhiều nha, tráng trứng gà tuyệt đối đủ, anh hai, đó là chủng loại mới phòng nghiên cứu của các anh làm ra sao? Nẩy mầm cao nhanh như vậy, sẽ không có hại với thân thể đi?” Hồ tiểu muội bỗng nhiên quay đầu hỏi Hồ Bất Thích.

“A? Lúc anh về có mang theo tỏi sao?” Đang uống sữa đậu nành Hồ Bất Thích nâng đầu.

“Phát hiện trên giường anh a, không phải anh mang về sao? Em lúc ấy thuận tay trồng vào chỗ nhà mình trồng tỏi.” Thành viên Hồ gia đều thích ăn tỏi tươi, từ nhỏ nhìn thấy tỏi liền sẽ đem nó mang đi trồng, quả thực rất nhanh thành bệnh chung của Hồ gia.

Hồ Bất Thích gãi gãi đầu, bất quá cậu không nghĩ nhiều, lúc này, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng ba Hồ kêu thảm thiết!

Ba người Hồ gia còn lại vội vàng chạy ra khỏi phòng——

“Vườn rau của tôi! Dưa chuột của tôi! Khổ qua của tôi! Dưa hấu của tôi!” Ba Hồ quỳ gối bên vườn rau, vẻ mặt không thể tin được.

Hồ Bất Thích vội vàng nhìn lại: một mảnh đất vàng khô nứt, mặt trên trải rộng cỏ khô, chỗ nào còn bộ dạng một vườn rau?

Từ từ ——cảnh tượng này, như thế nào lại giống hiện tượng nhiều thực vật tử vong xuất hiện ở nước Mỹ mà vừa rồi phát trong TV như vậy? Đều là đất khô nứt, thực vật chết héo, một bộ dáng bị hút khô.

“Không phải là anh đem bệnh truyền nhiễm từ nước Mỹ mang về nước đi?” Hồ tiểu muội liếc mắt nhìn anh trai, “Chỉ còn lại có tỏi tươi, anh hai anh nhanh chóng thu hồi, miễn cho lát nữa cũng chết khô, ba, chúng ta nhanh chóng đi mua thức ăn, theo cái xu thế này, sớm muộn gì giá hang cũng tăng cao!”

Hồ tiểu muội lôi kéo ba Hồ vẫn cứ thất hồn lạc phách đi ra ngoài, lưu lại Hồ Bất Thích đầy bụng dấu chấm hỏi trong vườn rau.

Khắp nơi khô vàng, tỏi tươi này lại càng thêm khỏe mạnh, cảm giác… rất không thích hợp…

Trong lòng nghĩ như vậy, Hồ Bất Thích vẫn cầm kéo, sau đó khi cắt cọng tỏi tươi, ngón tay cậu bỗng nhiên tê rần.


Một loại đau lòng như chân với tay khiến cái kéo trong tay của cậu bỗng nhiên rơi xuống đất.

Cậu ngơ ngác nhìn một nửa “cọng tỏi tươi” bị mình cắt rụng, càng nhìn… càng cảm thấy…

Giống như gốc chồi nhỏ của Liên.

Trong nháy mắt mầm nho nhỏ ủy khuất dùng đoạn rụng lá mềm mại quấn lấy ngón tay Hồ Bất Thích, Hồ Bất Thích bỗng nhiên hiểu ra——

Cậu nhớ tới mấy ngày trước vào một buổi tối, bỗng nhiên đầu rất ngứa, sau đó mơ hồ có đoạn ký ức bị thiếu hụt. Sau đó, cậu lại nghĩ tới mấy tháng trước cũng có một buổi tối, cũng tựa hồ có một buổi tối đầu ngứa như vậy.

“Sẽ không… chứ?”

Ngay khi Hồ Bất Thích vẻ mặt cổ quái, điện thoại của cậu bỗng nhiên vang lên, nháy mắt nhận điện thoại, đối diện truyền đến thanh âm Liên lo lắng biện bạch.

“Bush! Em phải tin tưởng, thằng nhóc dưới lầu giống hệt anh khi còn bé tuyệt đối không phải là con riêng của anh! Trừ em ra, anh không có rắc phấn hoa lên đầu người khác!”

Hồ Bất Thích lần đầu tiên được nghe Liên nói nhiều như vậy, xem ra thật là sốt ruột.

“Em tin anh.” Vuốt mầm nhỏ, Hồ Bất Thích ngơ ngác nói.

“Bush, thanh âm của em nghe có điểm gì là lạ, không phải trong lòng em vẫn hoài nghi anh chứ? Cũng khó trách em không tin anh, anh lúc ấy rõ ràng nói cho em biết toàn vũ trụ anh là chủng loại độc nhất vô nhị, hiện giờ lại mọc ra gốc cây thứ hai cùng tộc với anh, nhất định là đồ ngốc nào đó, không biết xảy ra chuyện gì lại sinh ra cùng chủng loại với anh, sau đó ngốc hồ hồ đem con sinh trong hoa viên! Em nhất định phải tin tưởng anh a!”

“Em tin tưởng anh.” Hồ Bất Thích thanh âm càng ngây người.

Lúc ấy cùng Liên tán gẫu về cây quế trên mặt trăng, bản thân còn muốn biết là kiểu cha mẹ thế nào, đem con sinh ở địa phương xa lạ cũng không biết, hiện giờ, mình lại làm ra chuyện đồng dạng, như vậy còn không tính, bản thân thậm chí——

Hồ Bất Thích chột dạ nhìn nhìn kéo trong tay mình.

“Bush, em vẫn không tin anh sao? Em không phải bởi vì phát hiện thằng nhóc kia, mới thừa dịp anh không ở bên về nhà mẹ đẻ chứ? Em yên tâm, anh đã phái người đi điều tra chuyện này! Nhất định bắt đồ ngốc kia đi ra tự thú!” Thanh âm của Liên có chút run rẩy, anh thật sự rất sốt ruột.

“Em tin tưởng anh, còn có… em tự thú.” Hồ Bất Thích bỗng nhiên an tâm một cách khó hiểu.

Khom người hôn hôn mầm nhỏ quấn ngón tay mình, Hồ Bất Thích nhẹ nhàng nói, “Liên, em muốn tự thú với anh, rất xin lỗi, em để con của chúng ta sinh ra ở nơi không nên sinh.”


“A?” Thanh âm của Liên bỗng nhiên trở nên thực ngốc.

Tưởng tượng ở đầu kia điện thoại vẻ mặt Liên bộ dạng ngốc ngốc thanh cao, Hồ Bất Thích nở nụ cười.

“Em mau tới đây, mang theo con đến đây, em muốn giới thiệu cha mẹ cho anh, còn có…” Đem một đứa nhỏ khác giới thiệu cho anh.

“Em yêu anh.”

Hồ Bất Thích nhẹ nhàng nói.

Lời cuối sách

Đây là lần đầu tiên tôi viết lời cuối sách trong tiểu thuyết đam mỹ, nguyên lai vẫn cảm thấy viết lời cuối sách không bằng viết nội dung, chính là lời cuối sách trong quyển sách này tôi nhất định phải viết.

Viết lời cuối sách là vì muốn giải thích với mọi người.

Kỳ thật nói cái gì đều là lý do, cho nên chỉ có thể giải thích.

Lần đầu tiên nhìn độc giả của quyển sách, rất hân hạnh được biết các bạn, cũng may mắn các bạn không có lăn lộn ngã lọt hố- chịu đủ hãm hại đi.

Vẫn luôn hố-hãm hại để chờ đợi độc giả, tôi lúc này trịnh trọng giải thích! Đồng thời kinh sợ, sợ hãi quyển sách này không có biện pháp đạt tới kỳ vọng của các bạn.

Thời gian qua lâu lắm, tâm tình của tôi cũng thay đổi rất nhiều, nhạc dạo của câu chuyện cũng có thay đổi, tôi chỉ có lấy tâm tình quỷ súc công, hết sức viết một câu chuyện thoải mái. ^^

Đông trôi qua, rốt cục, ngài Nguyên soái xuân về hoa nở.

Nguyệt Hạ Tang.

Hoàn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.