Đọc truyện Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!! – Chương 4
1 trong 4 nữ giúp việc xông ra gắt gọng chỉ vào mặt cô hừ lạnh mỉa mai:
“ cô dám đuổi việc chúng tôi sao, cô nói xem chúng tôi làm gì sai sao,hừ
cô cùng lắm chỉ là phế vật,đầu óc ngu si,não tàn,ngực to,1 người đàn bà
dâm đãng ,háo sắc chuyên môn câu hồn đàn ông như cô ,
chúng tôi
là người giúp việc cao cấp được đặt biệt phái đến đấy chăm sóc 1 người
ngu ngốc như cô là cô may mắn lắm rồi cô còn đuổi việc chúng tôi sao
,cho dù cô có thân phận cao đến đâu cũng bị mọi người trong gia tộc đều
vứt bỏ cô rồi ,cô cùng lắm chỉ có danh phận thôi ,hừ”.
(LinhNana: má ơi … chửi người ta đủ điên cuồng rồi;CHB: ….. kệ cô ta,1 giúp việc
nho nhỏ mà dám làm gì tôi sao …*cười giảo hoạt*)
_Những người còn lại đều nhảy ra phụ họa,giật đầu lia lịa “đúng đấy cô ta bị ngu ngốc
sao,đuổi việc chúng ta bộ không sợ người của gia tộc đánh chết cô ta
sao”
_”…đúng,… “
_ “….”
_ “….”
_ “….”
càng nói càng châm chọc cô,khinh bỉ chế giễu cô ,bầu không khí nhất thời sôi trào,…..
_Cô không tức giận,cũng không ngắt lời,chỉ cười lạnh im lặng nghe họ nói xong trong lòng thì:
“ mẹ nó lão nương không phát huy tưởng tôi là hello kitty à…chờ xem các
người còn miệng còn sức để nói không, Hừ hừ! tôi đường đường là người
đứng đầu gia tộc và lãnh đạo giới hắc bạch Hỏa Diễm mà ai không có lá
gan chọc giận tôi chứ..nga~ giờ thì mấy con khỉ loi nhoi này làm vật thí nghiệm cho tôi phát huy rồi nhể hắc hắc..*cười phúc hắc* “
(LinhNana: *đổ mồ hôi con mồ hôi mẹ*…Băng tỷ ơi đó là người a là người đó sao có thể bảo là con khỉ.
CHB:.. trong mắt tôi là con khỉ thì là con khỉ không nói nhiều ,sớm muộn gì cũng die khỏi sàn rồi… hắc hắc ..*cười khinh*
LinhNana: ….Ách..nhưng là.. * rối rắm*
CHB: Hửm… có ý kiến *liếc xéo lạnh lùng*
LinhNana: Nga..nga~ không có ..không có hắc hắc.. tỷ là nói đúng họ là khỉ(nghĩ
thầm: nhưng không phải ai cũng là khỉ chứ! *lầm bầm lầm bàu*)
CHB: đừng tưởng tôi không biết cô nói và nghĩ gì….cút về viết tiếp cho tôi không thì… *trừng mắt**đá vào mông*vèo
LinhNana: A..! sao Băng tỷ biết…Ách..*nhìn cô(CHB) trừng mắt cô **bị đá bay*
véo Aaaa…cứu ..tôi..Ô..ô…. Rầm*lăn vòng xuống đất=>*chạy té
khói khóc không ra nước mắt* )
_cô cười âm hiểm ,cô liếc khẽ nhìn thấy bà quản gia không ngăn cản ngầm đồng ý họ nói chỉ đứng yên một bên xem cuộc vui.
_Sau khi càng nói càng hăng say thì họ cảm thấy không đúng nhất thời lời nói càng lúc càng nhỏ dần rồi đến cuối cùng bầu không khí lâm vào yên tĩnh
,trầm mặc,không 1 tiếng động ,không nghe tiếng nói ,chỉ im lặng 1 cách
quỉ dị, cô thấy yên tĩnh mà cười lạnh lùng thì mới thản nhiên lên tiếng
_” đã nói xong chưa,hử,còn gì để nói thì nói hết ra đi“.
_người nhìn ta ,ta nhìn người toàn bộ run rẩy không nói gì chỉ nhìn cô ngạc
nhiên dường như họ không thể tin cô không tức giận mà chỉ thản nhiên nói cứ như đó không liên quan đến cô vậy,nhưng có 1 người nhảy ra chân chọc tiếp mà bản thân họ không hề biết tử thần đưa họ rơi xuống địa ngục 1
cách thê thảm a:
_” gì chứ! Cô nói thế có ý gì,cô không nhất
thiết phải đuổi chúng tôi ,cô chỉ an phận làm 1 đại tiểu thư đi , đừng
có mà hành động ngu ngốc như người điên, chúng ta tản ra thôi ,ở đây
không có việc gì nữa “
_Cô nhìn người vừa lên tiếng thì sắc mặt
có âm trầm ,cô phóng khí tức sát khí như tu la tử thần câu hồn người vào địa ngục,cô nở nụ cười nửa miệng,âm thanh lành lạnh như hàn băng tuyết
sơn nhưng không mất sự cao quí “ tôi đã nói gì ,tôi cho phép các ngươi
đi sao ,Hử? “
_Cô tiếp tục nói “ chẳng phải tôi đã nói hết những
gì tôi nói sao, các người coi tôi như vậy, vậy thì các người xứng đáng
làm việc ở đây sao, tôi dâm đãng, tôi háo sắc,tôi ngu ngốc, não tàn,ngực to,
Ân ~… còn gì nhỉ,hửm…à chẵng lẽ ,đây là việc các người muốn nói sao, nên nói các người là những người đàn bà đanh đá,chanh chua
ngoài chợ rống to , dạy đời lên mặt tôi sao các người có tư cách đó sao
,có cần tôi phải dạy lại các người bản thân các người là ai không,
các người như vậy còn là người giúp việc cao cấp được phái đến từ gia tộc
sao, tôi thật hoài nghi người giúp việc cao cấp của gia tộc lớn nha,
đừng cho rằng tôi không biết thái độ và cách làm việc của các người đối
với tôi như thế nào,
các người rất giỏi …đúng rất giỏi các người là tiểu thư là chủ của gia tộc hay tôi là là chủ là đại tiểu thư .”
càng nói giọng cô càng lạnh lùng càng sắc bén với đôi mắt tím hồng huyền
bí,yêu diễm lóe lên quang mang sâu không thấy đáy không có cảm xúc nhìn
những người ở đây như nhìn xác chết,con kiến hôi không biết lượng
sức,châm chọc:
_”Thân là người giúp việc thì làm tốt bổn phận
người giúp việc chứ không phải là những người đàn bà đanh dá,chanh chua
ngoài chợ rống to,gào thét với tôi nên nhớ bản thân các người là ai ,
1 khi làm việc ở đây thì ai mới là chủ nhân của các người ,là ai mới là
người có quyền quyết định sống chết của các người, lá gan các người lớn
nhỉ , rất tốt,
bây giờ tôi quyết định thế nào các người đều phải chấp hành lời tôi nói, chứ không phải ở đây phản kháng chống đối
tôi,tôi rất không thích người không nghe lời,đừng tưởng rằng tôi không
đuổi các người ,
tôi không muốn tái dây dưa với các người nhiều
lời ,còn 1 điều nữa cho dù tôi không phải là đại tiểu thư hay có là phế
vật,háo sắc ,dâm đãng cho dù có thì có quan hệ gì với các người “
_Mẹ nó…cô lần đầu tiên nói nhiều ,dài lê thê như giảng thuyết khát cả cổ
tốn nhiều calo của cô như vậy ,cô cầm ly trà uống cho thông cổ,
còn sắc mặt mọi người trong phòng khách tái nhợt , lúc xanh,lúc đỏ,lúc
trắng, cơ thể run bần bật lên nởi khí thế uy nghiêm,sát khí của cô ngay
cả lời nói biết cô không nói đùa.