Nữ giáo

Chương 67


Bạn đang đọc Nữ giáo – Chương 67:

Ngủ một giấc sau cơn say, cứ ngủ li bì như vậy thẳng đến buổi trưa ngày hôm sau bị tiếng gõ cửa ầm ầm của lão Bình đánh thức.
 
Lúc đó, tin tức về cô đã lan truyền khắp cả mạng xã hội, mà cô thì vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ. Vừa mới mở cửa ra, lão Bình chưa gì đã đánh úp: “Cô năm nay mấy tuổi? Quen cái thói cứ gây hoạ xong là lại trốn tịt ở trong nhà rồi đúng không? Thật sự coi cả thế giới này là cha cô hả?”
 
Hắn hung hăng tiến vào, vừa lải nhải và dùng sức đóng sầm cửa lại: “Tôi nói cho cô hay, đã bao nhiêu lần rồi! Theo sau chùi đít cho cô mãi mãi cũng không theo kịp tốc độ tin xấu truyền ra. Nếu cứ như thế này thì chấm dứt hợp đồng đi!”
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lão Bình ở phía sau hùng hổ doạ người, Long Thất ở phía trước lại làm như không nghe thấy. Cô đi đến chỗ ghế sô pha, uốn gối nằm xuống, tiếp tục đắp chăn ngủ.
 
Lão Bình dừng lại ở bên cạnh bàn trà, mặt trầm xuống: “Cô đây là có ý gì?”
 
Sau đó hắn nghía thấy chiếc điện thoại nằm sõng soài ở dưới chân tường, hỏi tiếp: “Là thật đấy à?”
 
Lão Bình rõ ràng cũng đã xem cái tin tức sốt sình sịch kia rồi.
 
Nếu bàn đến chuyện chia tay của cô và Cận Dịch Khẳng thì lão Bình cũng có thể tính là một trong những người cảm thấy mất mát nhất. Hắn vừa mới trong tối ngoài sáng trao đổi với Cận Dịch Khẳng vài cái giao dịch, bây giờ lại thành công cốc hết. Diễn biến chuyển biến quá nhanh, hắn cũng chưa tiếp nhận được, còn bồi thêm một dao: “Không phải hai ngày trước còn đang chuẩn bị dọn đồ chuyển đến chỗ cậu ta sao?”
 
“Tôi ngoại tình, anh ấy phát hiện, đá tôi rồi.” Trước khi lão Bình hỏi câu tiếp theo, Long Thất đã dùng một giọng điệu bình ổn kể ra. Sau đó, cầm lấy chai bia ở dưới chân ghế, vừa định dốc thẳng vào miệng thì lão Bình đã giơ tay đoạt mất.
 
“Ngoại tình với ai?”
 
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không đáp, hắn đoán mò: “Ban Vệ?”
 
    ……
 
“Hai người ngoại tình đến cái trình độ nào rồi?”
 
“Ban Vệ chắc phải cảm thấy tổn thương lắm. Ở trong mắt chú hắn cũng chỉ đáng đi cạy góc tường thôi à.”
 
Lão Bình như thở phào một hơi: “Cô đập vỡ điện thoại rồi, người khác làm sao mà liên lạc được? Còn cái điện thoại cũ nào không, trước cứ dùng tạm đi.”
 
Lúc này EQ bỗng chốc online, hắn chủ động chuyển chủ đề. Long Thất mở mấy cái ngăn kéo ở dưới bàn ra, bên trong là đống điện thoại cũ mới lấy về từ nhà Long Tín Nghĩa. Lão Bình nhặt một cái trông còn mới ra, giúp cô thay SIM.
 
“Tôi cho cô một cái gợi ý,” Hắn nói, “Những lúc như thế này, tôi sẽ không sắp xếp công việc cho cô nữa, cô cũng không thích hợp xuất hiện nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng mà cũng đừng có trốn tịt ở trong nhà như thế. Cái bộ phim đó của cô, mau chóng nhập tổ đi. Những ngày này tốt nhất là tiếp tục khoá huấn luyện. Mấy nữ diễn viên có ít cảnh quay hơn cô còn chuyên cần hơn cô đấy, đừng có để người khác đem ra so sánh.”
 
Sau đó vỗ lên vai cô, đặt điện thoại vào trong tay Long Thất, quay đầu gọi điện thoại phân phó người đến đón.

 
Điện thoại vừa mới bật nguồn lên đã có hàng loạt thông báo ồ ạt nhảy ra. Những số điện thoại dù có lưu hay không lưu đều tranh nhau mà gửi đến những lời hỏi thăm hư tình giả ý, trong đó có một tin nhắn nổi bật như hạc lạc giữa bầy gà, chỉ có hai từ.
 
    ——Đáng đời.
 
Đến từ một số máy lạ không được lưu trong danh bạ.
 
Có vẻ như cái đống bát quái từ nhỏ đến lớn của cô vẫn là nguồn thức ăn nuôi dưỡng cái cuộc sống tẻ nhạt của mấy nghìn học sinh Bắc Phiên, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay giữa cô và Cận Dịch Khẳng truyền ra thôi cũng đủ để họ bùng nổ rồi, cô nói: “Giúp tôi đổi số điện thoại đi lão Bình.”
 
Cô xoá toàn bộ tin nhắn, rời khỏi giao diện, hình nền ngay lập tức hiện ra trước mắt, ánh sáng hắt lên gò má.
 
Ngón tay của Long Thất dừng lại ở trên màn hình nửa centimet.
 
Một bức ảnh trước khi tốt nghiệp lớp 12, chạng vạng tối ở bên cạnh ngọn hải đăng, cô đỡ má nhìn vào màn hình….. còn có một người bị mái tóc cô che mất nửa khuôn mặt, không hề nhìn vào ống kính – Cận Dịch Khẳng.
 
Đây là bức ảnh mà Cận Dịch Khẳng vẫn luôn muốn cô gửi qua nhưng cô lại ngại phiền phức, trước sau vẫn không chịu gửi cho cậu. Khung cảnh lúc ấy như được tái hiện lại, tiếng kêu của đàn hải âu và cơn gió biển mặn chát phả vào mặt, khơi dậy một loại cảm xúc không thể giải thích thành lời. Cô nhìn hai lần rồi ấn khoá màn hình, điện thoại “ka” một tiếng tối đen.
 
“Tôi không muốn ra khỏi nhà.”
 
“Cái gì? Không ra ngoài thì cô tính làm gì?”
 
Sờ đến bao thuốc được giấu dưới ghế sô pha, từ bên trong lấy ra một điếu, lão Bình muốn giơ tay ngăn lại, cô đã châm lửa đốt thuốc, sau đó bật lửa “lạch cạch” rơi xuống chân ghế.
 
“Suy nghĩ.”
 
“Suy cái…..”
 
Lão Bình rõ ràng là muốn chửi thề. Long Thất mặt mày vô cảm nhìn hắn chằm chằm. Có lẽ hắn cũng bắt đầu suy xét đến tình cảnh mới bị đá của cô, ngón tay dừng giữa không trung hung hăng chỉ vào cô mấy cái, bật ra một câu: “Vậy thì đến lầu dưới cũng đừng xuống, phía dưới có biết bao nhiêu người đang ôm cây chờ cô đấy.”
 
“Chỗ anh ấy thì sao?”
 
“Đừng có hỏi tôi.”
 
Lão Bình dừng lại một chút, vẫn không có kiên nhẫn nói: “Trước mắt chỉ mới bóc ra cái thân phận phú nhị đại, tin tức thật sự vẫn chưa lộ ra bao nhiêu. Cô cũng biết bối cảnh nhà cậu ta. Nếu cậu ta không muốn lộ mặt thì cánh nhà báo chưa chắc đã theo tới cùng.”
 
“So với cậu ta,” Hắn hỏi tiếp, “Cô gái kia là như thế nào? Trong cái video kia hai người nói cái gì mà mặt mũi u sầu ủ dột hết cả vậy.”

 
Trong phòng an tĩnh hai giây, lão Bình nghiêng đầu nhìn cô.
 
“Đừng nói cái đối tượng ngoại tình của cô là…..”
 
Long Thất vẩy tàn thuốc vào trong miệng chai bia, nhìn lão Bình, nghiêng đầu hất cằm về phía huyền quan.
 
Lão Bình nói: “Được, tôi đi.”
 
Cả một buổi chiều kế tiếp, hút hết hai bao thuốc, uống hết năm chai bia, rút dây điện thoại bàn, kéo lại rèm che cửa, cô ngồi khoanh chân ở trong phòng khách không có một tạp âm, bàn tay cầm điếu thuốc buông thõng trên đầu gối, nhìn ánh nắng qua khe cửa sổ ngả từ đông sang tây, khói thuốc quanh người càng lúc càng dày, cả căn phòng chỉ còn mùi tịch mịch tiêu điều.
 
Hai giờ chiều, Ban Vệ gọi đến một cuộc, cô không nhận.
 
Ba giờ, Lâm Hội gọi đến một cuộc, cô cũng không nhận.
 
Long Tín Nghĩa gọi một cuộc.
 
Hách Soái gọi hai cuộc.
 
Giáo viên phụ đạo ở trường gọi một cuộc.
 
Nhà sản xuất phim gọi một cuộc.
 
Số điện thoại của một phóng viên được lưu trong danh bạ gọi đến năm sáu cuộc.
 
Hàng chục cuộc gọi khác đến từ những số khác nhau không có trong danh bạ.
 
Cô đều không nhận.
 
Qua bảy giờ tối, ra cửa một lần, ở trong cửa hàng tiện lợi mua bia lon và mấy phần cơm chay. Ti vi treo trong cửa hàng đang phát tin tức giải trí về cô, ngoài cửa kính quả thật trông thấy mấy tên chầu chực giơ máy ảnh nhắm về phía cô. Lúc đó, điện thoại ở bên trong túi áo lại rung lên, nhân viên bán hàng ngửi thấy mùi rượu trên người cô thì lặng lẽ nhìn qua. Cô uể oải ngước mắt lên, nhân viên bán hàng mới cúi đầu xuống tính tiền.
 
Điện thoại vẫn đang rung.
 
Long Thất nhét tay vào trong túi áo, ấn nút khoá màn hình ở cạnh thân máy, cắt đứt cuộc gọi.

 
“Có trà lạnh không?”
 
Nhân viên nhìn về phía tủ nước giải khát trống không: “Trà lạnh….Ồ, trà lạnh hôm nay bán hết rồi, máy bán hàng tự động ở trước cửa có bán trà lon.”
 
Cánh cửa tự động của cửa hàng tiện lợi đóng lại đằng sau lưng, từng cơn gió đêm lạnh buốt phả vào cổ, Long Thất đứng xem giá đồ uống trong máy bán hàng tự động, từ trong túi áo lấy tiền xu ra, chỉ móc ra được một đồng 1 tệ và một tờ 100 tệ. Năm ngón tay lộ ra trong không khí bởi vì lạnh mà đỏ bừng, cô nhìn tấm kính mờ mờ phản chiếu gương mặt mình, cũng đồng thời phản chiếu hai tay săn ảnh đang rục rịch tiếp cận ở phía sau.
 
“Hi Long Thất,” Cẩu tử giơ máy ảnh lên, cố ý chào hỏi cô, “Xuống lầu mua đồ uống à? Hình như tiền xu không đủ, bọn tôi cho cô mượn nhé?”
 
Long Thất không phản ứng, tầm mắt quét qua mã thanh toán QR ở dưới khe đút tiền xu, móc điện thoại từ trong túi áo ra.
 
“Bạn trai cô không ở đây à? Nói vài câu đi mà, cô nhìn bọn tôi canh ở đây lâu như vậy. Trời lại lạnh thế này.”
 
Ở trên màn hình khoá hiển thị cuộc gọi nhỡ, cô không nhìn, trực tiếp vuốt màn hình rồi mở giao diện quét mã, thanh toán xong bằng vân tay. Sau đó chiếc máy bán hàng tự động truyền ra một tiếng “phịch”. Cô lấy trà từ trong khe lấy đồ, xoay người rời đi.
 
Hai tên cẩu tử vẫn bám theo cô, câu được câu mất mà bắt chuyện. Long Thất cúi đầu vuốt màn hình, lúc này mới chậm chạp mở lịch sử cuộc gọi ra. Ngay tại một giây điện thoại chuyển đổi giao diện, bước chân bỗng khựng lại ở ngay trước cửa hàng tiện lợi. Gió đêm thổi tung mái tóc, túi ni lông ở trong tay kêu phần phật, cô nhìn cái tên ở đầu danh sách cuộc gọi nhỡ.
 
Cận Dịch Khẳng.
 
Một ngụm khí thoát ra từ trong phổi, ở trong gió lạnh ngưng tụ thành một lớp khói mờ mờ, cô đứng chết chân tại chỗ. Cửa cảm biến của cửa hàng tiện lợi bởi vì cô tự dưng đứng lại mà mở ra đóng vào. Nhân viên đứng ở quầy tính tiền ngó ra ngoài, cẩu tử ở phía sau thì hầm hè xoa tay tiến gần về phía cô. Mà sau một giây phản ứng của cô, vành tai nóng bừng, ngón cái theo bản năng mà ấn gọi lại.
 
Nhưng vừa chuẩn bị ấn xuống thì một cuộc điện thoại khác bất ngờ nhảy ra.
 
Đột ngột không kịp phòng bị như thế, ngón tay ở giữa phím đỏ từ chối và phím xanh kết nối, cô gần như là theo phản xạ có điều kiện mà chọn cái thứ hai. Đợi đến khi cuộc gọi được kết nối rồi thì mới nhìn rõ hai chữ “Đổng Tây” ở trên cùng. Long Thất sững người hai giây, gió thổi vù vù bên tai, thổi mạnh đến nỗi chóp mũi đỏ ửng.
 
“Alo?”
 
Sau đó, hỏi.
 
“Cạch” một tiếng, đối phương cúp máy.
 
Tít———
 
Tít———
 
Tít———
 
    ……
 
Mấy tay săn ảnh vẫn ở phía sau cô chụp hình lia lịa, mà cô thì đứng yên tại chỗ.
 
Ngón tay cái do dự ở trên nút gọi lại cho “Đổng Tây”, nhưng không quá ba giây, cô lại trở về giao diện gốc, nhấn gọi cho Cận Dịch Khẳng.

 
Điện thoại gác bên tai, nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở ở đầu dây bên kia tự động chuyển sang hòm thư thoại, không liên lạc được. Long Thất lại gọi thêm một lần nữa, lần này lời nhắc của hệ thống đã đổi thành “đã tắt nguồn”.
 
Đến cuộc thứ ba, cô quay đầu nhìn về phía giao lộ, giơ tay vẫy một chiếc Taxi vừa hay chạy ngang qua, tiếng chụp ảnh ở phía sau càng lúc càng nhanh. Long Thất mở cửa lên xe: “Đi Di Minh Loan.”
 
    ——HI, đây là hòm thư thoại của người nhận, người nhận hiện tại không thể nhận cuộc gọi của quý khách, nếu cần để lại lời nhắn xin ấn phím 1…….
 
Cả một đường, gọi liên tiếp mười cuộc điện thoại, nghe đủ mười lần thông báo nhắc nhở của hệ thống, cô ấn “1”, để lại lời nhắn: “Anh bây giờ có đang ở Di Minh Loan không? Em đang trên đường đến chỗ anh, chúng ta nói chuyện một lần nữa, anh nhận máy của em đi.”
 
Nhưng dù cho có gọi bao nhiêu cuộc đi chăng nữa, Cận Dịch Khẳng vẫn chỉ cho cô nhận thông báo nhắc nhở của hệ thống. Long Thất đến nơi thì cũng có chút bực rồi, trả tiền xe xong, đóng cửa bước xuống, đồng thời lại để lại một lời nhắn: “Em đã đến dưới lầu rồi. Nếu anh thực sự muốn chia tay thì phải cho em chút thời gian để thu dọn đồ đạc chứ. Trời trở lạnh rồi, toàn bộ quần áo đều ở chỗ anh, chìa khoá nhà anh em cũng phải trả lại cho anh, mà chìa khoá nhà em anh cũng phải trả lại cho em, sau này đỡ phải đổi khoá!”
 
Cúp máy xong lại có chút hối hận, cô thở ra một hơi, tiếp tục gọi một cuộc: “Cận Dịch Khẳng, trời lại đổ mưa rồi, bây giờ cũng rất lạnh, em mặc rất ít, cũng không có thẻ ra vào, không vào được. Anh xem đến lúc nào mới cho em vào trong…….”
 
Dừng một lát, lại đi, lại hít vào một hơi, mưa cũng dính đầy trên mặt, cô nói tiếp: “Em đã dùng một ngày để suy nghĩ kỹ càng rồi, bây giờ chỉ muốn giải thích tất cả với anh. Chuyện chia tay, đợi chúng ta nói chuyện rõ ràng rồi……”
 
Lời còn chưa nói hết, miệng đột nhiên bị bịt kín, một cỗ lực đạo bất thình lình đánh úp tới, ôm chặt lấy cô từ phía sau. Khung cảnh tiểu khu ở ngay trước mắt trầm bổng một chút, lực đạo ở trên thắt lưng và hai cánh tay mạnh đến nỗi không thể cử động được. Chân của cô gần như là rời khỏi mặt đất, bị người ở phía sau một đường ôm đến bên cạnh một chiếc xe, tiếng kêu ở giữa những kẽ tay biến thành những tiếng đứt quãng trong cuống họng. Người và xe thưa thớt, mưa lớn rơi tầm tã, mồ hôi lạnh ở trên trán trộn lẫn với nước mưa. Người nọ đẩy cô ngã vào hàng ghế sau, điện thoại rơi xuống gầm ghế, lời nhắn thoại vẫn còn chưa tắt. Long Thất lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Minh Đống đóng sầm cửa rồi vòng qua đuôi xe đi đến cánh cửa bên kia.
 
Đáy lòng chợt lạnh.
 
Cô theo bản năng mở cửa xe. Ở sau lưng, Cố Minh Đống đã leo lên, kéo cả người cô trở lại, mạnh đến mức cổ áo len “soạt” một tiếng. Bên trong thùng xe truyền ra tiếng chốt cửa, cơn mưa rất lớn, cần gạt nước ở phía mũi xe phát ra tiếng “cạch cạch”. Long Thất xoay người cho Cố Minh Đống một cái tát: “Làm cái gì đấy! Biến thái!”
 
Cái tát này dùng sức rất lớn, môi hắn theo đó mà xuất hiện một vết máu. Cố Minh Đống đến một chút sững sờ cũng không có, trong mắt lộ rõ hàn quang, ấn tay cô lên cửa kính xe: “Vốn là muốn canh Đổng Tây, không ngờ lại bắt được cô, càng tốt!”
 
Sau đó hắn rút dây thắt lưng từ cạp quần, đầu gối đè xuống eo cô, một vòng hai vòng ba vòng trói chặt hai tay cô lại, thân trên đè lên người cô. Long Thất dùng cùi chỏ chặn hắn lại, kêu: “Cậu bị thần kinh à! Thả tôi ra! Đồ thối tha!!”
 
“Cô cảm thấy bây giờ Cận Dịch Khẳng đang ở với ai?” Cố Minh Đống hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó kéo vai cô lên. Long Thất thở dốc nhìn ra ngoài, Đổng Tây cùng lúc đó đi ra từ bên trong tiểu khu. Vốn dĩ là đang giãy dụa kịch liệt nhưng rồi cả người cũng từ từ buông lỏng, bên ngoài cửa kính dính đầy nước mưa, bên trong lại bị bao phủ bởi một tầng hơi nước do hơi thở của hai người, tầm nhìn mông lung không rõ ràng. Cố Minh Đống áp sát vào bên tai cô nói, “Cô có biết Đổng Tây đã ở chỗ cậu ta bao lâu rồi không? Hai người đó nói chuyện hợp rơ đến vậy, đều không cần cô nữa rồi, đã biết chưa? Cái loại phụ nữ tham lam như cô cũng chỉ xứng ở bên loại thối nát như tôi mà thôi!”
 
Câu cuối cùng của Cố Minh Đống, tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi, sau đó hắn ấn người cô xuống. Long Thất thật vất vả mới giữ được bình tĩnh: “Cố Minh Đống, tôi dù cho có như thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Ai cho cậu tư cách nhúng tay vào chuyện của tôi!”
 
“Cô muốn trách thì cứ trách Cận Dịch Khẳng.” Câu nói này, Cố Minh Đống nghiến răng nói cho cô nghe, sau đó kéo cổ áo len của cô, sức lực rất lớn, giật xuống cả mấy sợi tóc trên đầu. Long Thất đau đớn rên một tiếng. Cố Minh Đống gạt mấy sợi tóc trên mặt cô ra rồi hung hăng cắn mạnh lên môi cô. Máu ở trên môi hắn hoà chung với nước mưa ở trên mặt cô. Long Thất dùng sức nghiêng đầu đi, phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn. Cố Minh Đống không thèm lau, trực tiếp cởi áo phông trên người rồi nhét vào trong miệng cô.
 
Nước mưa rơi lộp bộp ở trên nóc xe, cửa kính loang lổ vệt nước, trong thùng xe ấm áp, Cố Minh Đống để trần thân trên đè lên người Long Thất quần áo đang không chỉnh tề, đều đang trừng mắt nhìn đối phương. Hắn ra sức thở hổn hển.
 
“Cô phải nhớ cho kỹ, chuyện ngày hôm nay, tất cả là do Cận Dịch Khẳng chọc phải tôi, là hắn không muốn dùng cách đơn giản để chấm dứt mối quan hệ của ba người chúng ta. Vì vậy mới dẫn đến việc cô ở trên xe của hắn, bị Cố Minh Đống tôi thượng(*) rồi.”
 
(*)thượng: làm chuyện XX ở phía trên
 
Lời vừa dứt, chân trời xuất hiện một đạo sấm sét, Cố Minh Đống một tay chống ở bên cạnh cổ cô, tay còn lại luồn vào trong áo len. Ở trên tay hắn có một con dao mỏng như cánh ve, chậm rãi lướt qua bụng dưới, sau đó xoẹt một cái, cúc quần short bên dưới áo len bị nới lỏng. Tiếng kêu của Long Thất bị mắc lại ở trong cuống họng, hơi thở mỏng manh.
 
Không khí bên trong xe, càng ngày càng loãng.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.