Nữ giáo

Chương 137


Đọc truyện Nữ giáo – Chương 137


Gạch cua chính thống khác với loại tương gạch cua rẻ tiền.
Tôi nhất thời ăn không quen loại gạch cua có mùi hơi tanh này, mùi vị của nó khác xa so với tưởng tượng của tôi.

Tôi chần chừ nhìn những nắm màu trắng vỏ mỏng nhân dày ở trong lồng hấp, muốn không gắp cũng không được mà gắp cũng chẳng xong.

Đã thế, Cố Minh Đống còn rất đáng ghét, tự ý gọi liền một lúc sáu lồng, mùi dầu cua xộc thẳng lên mũi tôi.

Tôi bảo gọi nhiều quá, một lồng có tận mười cái thì ai ăn cho nổi.

Cậu ta nói dù sao một mình cậu ta cũng có thể đánh chén hết chỗ này, Long Thất cũng có thể, sau đó lại bắt đầu cãi cọ với Tưởng Bẩm. 
Tôi nghiêng người nhìn lướt qua không gian quán.

Điều hoà trong sảnh vừa mới bật, không khí lạnh chậm rãi phả xuống đầu, nhưng vẫn chưa đủ để làm giảm thân nhiệt, cũng chưa đủ để thổi bay lớp mồ hôi nhớp nháp dính trên người.

Long Thất đè khuỷu tay lên mép bàn, dựa sát vào cánh tay tôi, những sợi tóc con dính bết vào gáy của cô ta.

Cô ta đang gắp một cái tiểu long bao chấm vào bát giấm.

Trong bát giấm có gừng và dầu mè.

Cô ta không đếm xỉa gì đến Cố Minh Đống, sau khi chấm tiểu long bao vào bát nước tương xong liền rũ mắt, cắn một miếng.

Chiếc thìa trong tay hứng đầy nước canh bị tràn ra.

Vào lúc cô ta ăn uống một cách lịch sự như thế, Tưởng Bẩm và Trác Thanh đã bị nước canh nóng hổi tra tấn đến nỗi suýt xoa nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Bọn họ đang bàn với nhau xem làm cách nào mới có thể mang đồ ăn về ký túc xá mà không bị ai phát hiện.
“Tôi thấy… Sụt, hay là mang cho sĩ quan hai lồng đi… Sụt, hối lộ cho thầy ấy… Sụt, rồi bọn mình ngày nào cũng có thể ra ngoài.”
“Ông có bị ngu không vậy?” Cố Minh Đống nói: “Muốn làm thì tự đi mà làm, đừng hòng kéo theo tôi.”
“Sĩ quan Tưởng… Sụt, khá dễ tính mà… Sụt, còn cùng họ với tôi nữa.”
“Cậu đừng làm thế.” Tôi nói chen vào.
“Không ngờ cô nhóc nhà ông bình thường cao ngạo như con khổng tước, mà đến lúc cần thì cũng được việc ra phết đấy nhỉ.”
Cận Dịch Khẳng đang ngậm đầu đũa, vừa dựa lưng vào ghế vừa chú tâm xem điện thoại.

Cậu ấy không trả lời Cố Minh Đống, cũng không bận tâm đến tai của tôi đang đỏ bừng vì bốn từ “cô nhóc nhà ông”.

Cậu ấy đặt điện thoại xuống, rồi chọc đũa vào đĩa chuẩn bị đánh chén, cũng nhìn lướt qua Long Thất một cái, song rất nhanh đã rời mắt đi.

Chưa đến hai giây sau, cậu ấy đã cất tiếng hoà mình vào cuộc trò chuyện của Tưởng Bẩm: “Hôm nào cũng muốn ăn, ông không sợ ngán à?”
“Hầy, tôi không giống ông.

Sụt, tôi rất chung thuỷ đấy nhé.”
Mồm miệng nhạt nhẽo, tôi cố gắng nuốt xuống cái bánh thứ hai một cách vô vị.

Còn Long Thất đã gắp đến cái thứ ba.

Suốt bữa ăn, cô ta không há miệng nói nửa lời, thậm chí mắt còn không rời cái thìa trước mặt lấy một lần, chỉ chuyên chú thổi nước canh vẫn còn nóng hôi hổi.

Lúc tôi cúi đầu học theo cách của cô ta bỏ thêm dầu mè vào trong bát giấm thì Cận Dịch Khẳng ở phía đối diện ngước mắt lên. 
Điều hoà từ từ phả ra hơi lạnh, những sợi tóc con bết sau gáy khẽ bay lên.
Tôi không biết lần này cậu ấy đã nhìn Long Thất trong bao lâu.
Tiếng ồn của Tưởng Bẩm và mùi giấm chua quyện trong không khí; tiếng chuông báo thức mà Trác Thanh cẩn thận đặt sẵn; ba, bốn cánh tay chồng chéo lên nhau quanh chiếc bàn gỗ vuông chật hẹp; âm thanh của thìa và lồng hấp va vào nhau; và tiếng chân ghế khẽ ma sát trên mặt đất; ngay cả tiếng động nhỏ khi Long Thất chọc thủng lớp vỏ bánh hay khi cô ta húp canh; cả tiếng đôi đũa của Cận Dịch Khẳng gõ vào thành bát nữa; tất cả những chi tiết nhỏ nhặt này đều trở nên rõ mồn một.
Đến lúc tôi bỏ chai dầu mè xuống, cậu ấy vừa khéo cụp mắt, tiếp tục cầm đũa lên ăn.

Sau đó, giống như đã đến giờ ăn cơm, cậu ấy gần như không nói thêm lời nào.

Xung quanh chỉ còn tiếng húp “sùn sụt” của Tưởng Bẩm và Cố Minh Đống vang lên không ngừng.

Tôi và Trác Thanh thỉnh thoảng sẽ nói hùa theo một, hai câu.

Còn cậu ấy cúi đầu, ăn rất nhanh cũng rất im lặng.

Gò má khẽ chuyển động, trong nháy mắt đã chén hết nửa lồng.
Lúc bọn tôi tính tiền, báo thức của Trác Thanh đúng lúc reo lên, tôi cười cậu ta.

Long Thất không cười, cô ta chống tay lên chiếc bàn cao ở quầy tính tiền, đứng đón gió từ chiếc quạt máy treo trên tường.

Sau khi bị tiếng cười của tôi thu hút sự chú ý, cô ta liếc mắt nhìn cái trán cũng lấm tấm mồ hôi của tôi, sau đó kéo tay tôi đến đứng trước quạt.

Tóc đuôi ngựa của bọn tôi đung đưa trong làn gió oi bức phả ra từ chiếc quạt điện.


Giây phút đó, cánh cửa dẫn đến trái tim tôi dần hé mở, tôi nghĩ cô gái này rất có thể sẽ trở thành người bạn tốt nhất trong ba năm học sắp tới của tôi.
Tại sao lại không thể chứ.
Ngoài chút xích mích không đáng có với Thi Nhiễm ra, tính cách của Long Thất vẫn tính là dễ chịu, không những xinh đẹp, thành tích tốt, mà còn rất gan dạ.

Người có thể thỏa mãn những điều kiện trên thì chả cần phải đợi đến lúc đi học, trước khi đợt tập huấn kết thúc nhất định sẽ trở thành nhân vật nóng bỏng tay.

Tôi có linh cảm rằng ba năm cấp Ba của cô ta sẽ sáng lạn như thế nào, nếu chúng tôi làm bạn với nhau thì sẽ hợp cạ ra sao.
Vài sợi tóc của Long Thất bay sướt qua tai tôi, tôi đưa mắt nhìn cô ta, còn cô ta tiếp tục chống má, không hề thuận thế mà bắt chuyện với tôi.

Điều này ngược lại càng khiến tôi muốn bắt chuyện với cô ta hơn, nhưng tôi vẫn cố dằn lòng.

Bởi vì tôi ý thức được rằng trong sự thôi thúc muốn mở lời này còn cất giấu một chút xu nịnh, tôi đang hy vọng mình có thể thân thiết với cô ta hơn một chút.

Lúc phát hiện ra điều đó, trong lòng tôi bỗng nảy sinh cảm giác sợ hãi, bởi vì mong muốn này xuất phát từ tôi chứ không phải cô ta.
Trên đường trở về trại huấn luyện, cô ta thoa kem dưỡng tay hay mang bên người lên tay tôi.

Bọn tôi nói chuyện với nhau, cũng nhắc đến Cố Minh Đống và Trác Thanh.
Tôi hiểu, có người đang hy vọng tôi sẽ gợi ra chuyện này.
“Bình thường không thấy hai người họ chơi với nhau.

Mình có thể lường trước được Cố Minh Đống sẽ đi theo, nhưng không ngờ Trác Thanh cũng đi đấy.” Cô ta nhìn theo ánh mắt tôi.

Cố Minh Đống cách bọn tôi ba, bốn mét phía trước, chốc chốc lại đi giật lùi mấy bước, quay đầu nhìn bọn tôi một cách cợt nhả.

Trác Thanh thì rất quy củ, không ngoái đầu lại.
“Bọn họ không chơi chung với nhau à?
“Cố Minh Đống cứ như côn đồ ấy, còn Trác Thanh lại là trạng nguyên, làm sao có thể chơi chung với nhau được cơ chứ, còn chẳng ở chung phòng với nhau nữa là.

Cậu có biết vì sao không?”
“Vì mình.”
Tôi đứng hình trong giây lát.
Cô ta không ngây thơ như Thi Nhiễm đến việc mình thích Trác Thanh cũng không biết, cũng không giống như tôi chỉ dám âm thầm gặm nhấm những cảm xúc ngổn ngang ở trong lòng.

Phản ứng của cô ta rất tự nhiên, không trốn tránh, cũng không đánh trống lảng, thậm chí còn nói một cách nghiêm túc: “Thái độ của bọn họ rất rõ ràng.” 
“…Ừm.”
“Song, nếu không nhờ có thế thì mình cũng không thể ăn một bữa ngon như vậy.”
“Đúng là rất ngon.”
“Cậu thân với mấy người đó hơn mình.” Cô ta nhét tay vào trong túi áo khoác rằn ri: “Dù sao nếu đã nói đến đây rồi thì cậu có thể chuyển lời cho bọn họ giùm mình được không? Mình không muốn yêu sớm, đừng để bọn họ cứ lo nghĩ mãi về chuyện này nữa.”
“Phải nói như vậy à?” Tôi nói: “Hai người đó cũng chưa tỏ tình mà.

Cứ nói toẹt ra như vậy, cậu không sợ ngại à?”
“Nhất định phải nói.

Cố Minh Đống ồn ào quá, sẽ ảnh hưởng đến mình.

Còn Trác Thanh rõ ràng là học sinh đứng đầu, mình sợ sẽ ảnh hưởng đến cậu ta.

Những chuyện thế này bắt buộc phải nói rõ ràng ngay từ đầu, kẻo sau này lại làm ảnh hưởng đến nhau.”
Cô ta thấy tôi không đáp lời, liền nói thêm một câu: “Để mình tự nói cũng được.”
“Mình nói giúp cậu.”
Tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội truyền tin nào để nói chuyện riêng với Cận Dịch Khẳng.
Những tưởng cuộc nói chuyện này phải vòng vo tam quốc một hồi lâu thì mới vào thẳng vấn đề, ai ngờ chỉ có vỏn vẹn đôi câu đối đáp đã bị cô ta kết thúc.

Sự im ắng đột ngột này thúc đẩy tôi thốt ra một câu thiếu suy nghĩ: “Có lẽ chỉ là do cậu không có cảm xúc gì với hai người họ thôi.

Bọn họ không phải là mẫu con trai mà cậu thích.”
“Có lẽ cậu nói đúng hai từ.”
“Hai từ nào?”
Cô ta không trả lời.
“Cậu thích mẫu người như thế nào?” Tôi lại hỏi.
“Mình chưa từng nghĩ đến nó.” Cô ta đáp.
Tôi nhìn thẳng về phía trước.
Đáng lẽ Long Thất nên hỏi tôi một câu tương tự mới phải.

Sau đó, tôi có thể nhìn về phía cậu ấy một cách quang minh chính đại, để cô ta thấy tôi tự hào về sự lựa chọn của mình đến nhường nào.

Nữ sinh bình thường đều sẽ thế, Thi Nhiễm sẽ thế, nhưng Long Thất lại không như vậy.

Cô ta trả lời tôi xong, bọn tôi lại hết chuyện để nói.

Cô ta đúng là chỉ tiếp chuyện chứ không gợi chuyện, nhưng tôi vẫn thông cảm được, bởi vì bọn tôi còn chưa thân đến mức đấy.


Vả lại, cô ta là người có giới hạn, nên sẽ không đào sâu vào chuyện riêng tư của người khác.
Nhưng những người cái gì cũng rạch ròi như vậy thì thể nào cũng chịu thiệt thòi khi kết bạn với người khác.
Bọn tôi về đến ký túc xá nữ vừa kịp tiếng chuông buổi sáng vang lên.
Nhà vệ sinh cá nhân trong phòng không đủ cho mọi người dùng, có rất nhiều người cầm theo chậu và bàn chải đánh răng vội vã chạy đến nhà tắm công cộng.

Long Thất kéo chun buộc tóc của tôi xuống, rồi dẫn tôi chen chúc trong dòng người trên hành lang, làm như thể bọn tôi cũng vừa mới ngủ dậy, cũng là thành viên của quân đoàn mắt mũi tèm nhem đó.

Càng phát hiện ra tố chất tâm lý của cô ta tốt như thế nào thì tôi càng cảm thấy bản thân mình kém cỏi.

Vừa tiến vào cửa phòng ký túc xá thì gặp ngay Thi Nhiễm đang đi ra, bọn tôi đều giật thót.

Bàn chải đánh răng của Thi Nhiễm cũng suýt rơi xuống đất.

Long Thất không ngừng lại, mà lách qua người bọn tôi.

Thi Nhiễm hết nhìn cô ta lại quay sang nhìn tôi, hỏi: “Hai cậu đi đâu vậy?”
Tôi nhìn Long Thất ở phía sau Thi Nhiễm, cũng may là cô ta cũng đang nhìn tôi, thấy tôi không đáp, liền giúp tôi đỡ lời: “Hôm qua, tôi để quên sữa rửa mặt ở trong nhà tắm, sợ sáng ngày ra không tìm thấy đâu nên mới phải dậy sớm.”
Nói đoạn, cô ta còn thực sự móc một lọ sữa rửa mặt mini từ trong túi quần ra, sau đó kéo cái chậu ở dưới gầm giường, nhét nó vào trong túi đựng đồ dùng cá nhân.

Động tác thành thục như nước chảy mây trôi.

Thi Nhiễm quay đầu lại, thấp giọng hỏi: “Cậu đi cùng cậu ta à?”
“Mình để quên thuốc nhỏ mắt ở chỗ ấy.” Tôi đáp lại một cách lí nhí.
Trong cái nóng hầm hập, toàn bộ nữ sinh trong phòng đều đã biết tôi thân với Long Thất.
Về sau, Thi Nhiễm càng trở nên ít nói, gần như không còn nói gì liên quan đến Long Thất nữa, cũng không còn chủ đề thú vị nào để lôi kéo người khác cùng tám nhảm.

Giờ nghỉ trưa, phòng bọn tôi thảo luận về các giáo viên ở trường cấp Ba, mọi người đều cho rằng chủ nhiệm Cát là người có trách nhiệm nhất, đồng thời cũng là người nghiêm khắc nhất.

Tất cả những quy định hà khắc ở trong ký túc xá đều là do ông ấy đặt ra, nghe nói Long Tín Nghĩa đã bị phạt vì tội buôn bán ngầm ở ký túc xá nam.

Tôi không hứng thú với chuyện Long Tín Nghĩa sẽ bị xử lý như thế nào, mà muốn xem phản ứng của người không biết chuyện ảnh sinh hoạt của mình đã bị đem rao bán như Long Thất sẽ ra sao.

Câu chuyện dở dang nhất thời ngắt quãng.

Ánh mắt của đám Thi Nhiễm đều dừng lại trên người Long Thất.

Tôi đang ngồi trên giường viết đơn xin gia nhập hội học sinh.

Còn Long Thất đang vật lộn với chiếc điện thoại cũ của cô ta, bởi vì chiếc điện thoại lúc đầu đã bị sĩ quan tịch thu, cũng không được hoàn trả.

Cô ta ngồi cài đặt lại ứng dụng trên điện thoại hết nửa buổi trưa, nhưng có lẽ cô ta cũng lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn tôi.

Lúc phát hiện ra bốn bề lặng ngắt, cô ta liền ngẩng đầu lên.
“Đừng bảo là anh họ của cậu lúc nào cũng thế đấy nhé?” Cô bạn ở giường kế bên cất tiếng hỏi.

Nữ sinh đó ở phòng đối diện, trên giường còn có hai, ba người nữa cũng đến từ những phòng ký túc xá khác.
“Gì cơ?”
“Cậu không biết à? Chuyện anh họ cậu rao bán ảnh sinh hoạt của cậu ở trong ký túc xá nam ấy.”
“Lúc nào?”
“Từ hôm đầu tiên.

Cậu không biết à?” Nữ sinh lặp lại câu hỏi.
Tôi thấy đầu lông mày của Long Thất nhíu chặt, liền trả lời thay cô ta: “Điện thoại của cậu ấy bị tịch thu ngay hôm đầu tiên rồi.”
“Ra vậy.

Cậu thảm quá.” Nữ sinh đồng tình.
“Khoá mình đợt này bị kiểm tra gắt gao thật đấy.

Phòng của bọn mình cũng có mấy người bị tịch thu điện thoại.

Lố nhất là đến đồ ăn vặt cũng bị tịch thu.” Một cô gái ngồi cùng giường với nữ sinh kia nói.
Nữ sinh kia không đả động đến chuyện ảnh sinh hoạt nữa, nghiêng đầu hỏi: “Sao lần này làm căng thế nhỉ?”
“Nghe nói lúc khoá trên đến đây tập quân sự, ở gần bãi huấn luyện có mở mấy quán internet, mấy người ở chỗ đó lên mạng nói chuyện với học sinh trường mình, suýt chút nữa còn hẹn nhau ra ngoài gặp mặt hay sao á.

May mà giáo viên kịp thời phát hiện ra nên tóm về được.

Cho nên, đến khoá của bọn mình mới bị kiểm tra gắt gao như vậy.”
“Uầy, còn có chuyện như thế cơ à?”

“Sợ thật, sợ thật.”
“Khoá trước cũng to gan lớn mật thật đấy.

Một bên dám hẹn, một bên dám đi.”
Giọng mũi của đám con gái lần lượt cất lên, ai nấy đều đang chau mày.
“Thế tại sao lại tịch thu cả đồ ăn vặt vậy?”
Sau đó, cả đám lại vì câu nói này mà cười ồ lên.

Đơn xin gia nhập của tôi đã viết đến phần thứ ngày tháng, tôi thuận miệng hỏi Thi Nhiễm: “Hôm nay là ngày mấy vậy?”
Thi Nhiễm vừa cười vừa đưa thứ ngày tháng trên điện thoại cho tôi xem.

Tôi lại cúi đầu viết tiếp.
“Nhưng có phải uốn nắn hơi quá tay rồi không? Khoá của bọn mình khá ngoan mà.”
“Nữ sinh ngoan là phải, nhưng bên ký túc xá nam lại có mấy người khó bảo lắm.

Người đứng đầu khối mình tên là Trác Tề, có phải tên là Trác Tề không?”
“Trác Thanh!” Giọng nói của Thi Nhiễm giòn tan: “Cậu ta cứ như đầu gỗ ấy, có gì mà khó bảo cơ chứ?”
“Không phải là cậu ấy khó bảo, mà là chủ nhiệm Cát giao nhiệm vụ quản lý ký túc xá nam cho cậu ấy, mà ngay ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện gì cơ?”
“Các cậu không có ai biết à? Ký túc xá nam ngay ngày đầu tiên đã rối tinh rối mù rồi, có nhiều chuyện lắm.

Chuyện của Long Tín Nghĩa chỉ tính là chuyện nhỏ thôi, bởi vì chuyện lớn nhất ngày hôm đó là Cố Minh Đống cố tình chia bè kết phái, đã thế còn lôi kéo một đám học sinh trường ngoài…”
Nữ sinh đó nhanh mồm nhanh miệng, lỡ lời nói ra cái danh “học sinh trường ngoài” của đám học sinh trong trường đặt cho bọn họ.

Tôi bất giác nhìn về phía Long Thất, bởi vì trong phòng chỉ có một mình cô ta là học sinh trường ngoài, cũng may là cô ta không quá để tâm.

Nữ sinh đó nói rất nhanh, kể chuyện đâu ra đấy: “Bọn họ làm như mình là đại ca không bằng, có mà cầm đầu một đám ý thức kém thì có.

Trác Thanh muốn quản, nhưng bọn họ đâu có chịu nghe theo, thế là hai bên cãi nhau, cãi qua cãi lại thì trở thành mâu thuẫn giữa học sinh trong trường và học sinh trường ngoài.

Vấn đề nằm ở chỗ, Trác Thanh cũng đâu có học ở Bắc Phiên 2, cậu ấy cũng là học sinh trường khác thi vào đây mà, xui rủi thế nào mà bị chủ nhiệm Cát cắt cử làm quản lý.

Cho nên, Cố Minh Đống cứ cố tình chống đối lại cậu ấy, nghe nói hai mấy người suýt chút nữa ẩu đả trên hành lang đấy.”
“Bị điên à.” Thi Nhiễm nói.
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi, đồng thời nhớ lại cảnh tượng ban sáng, lúc đó không hề nhìn ra hai người đó từng có lục đục.
“Tính ra, chủ nhiệm Cát sau khi chủ trì lễ khai mạc khoá huấn luyện liền về luôn rồi, nhưng hay tin bên ký túc xá nam xảy ra chuyện nên lại quay lại đây.

Kết quả là vừa đến nơi thì đã sóng yên biển lặng.

Thế nên, mấy giáo viên mới bắt bớ khắp nơi, nhưng cũng chỉ bắt được mỗi Long Tín Nghĩa đang la cà thôi.

Bằng không Long Tín Nghĩa cũng đâu đến mức bị phạt nặng như vậy.

Giáo viên đang giết gà doạ khỉ ấy mà.”
“Làm sao mà sóng yên biển lặng được hay vậy?” Có người hỏi.
Nữ sinh đó nhìn về phía tôi: “Nghe nói là Cận Dịch Khẳng đã đứng ra giảng hoà.”
Các cô gái đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

Ngòi bút của tôi dừng lại trên dòng chữ cuối cùng trong lá đơn xin gia nhập.
“Trông cậu ấy với Cố Minh Đống có vẻ khá thân thiết với nhau, nhưng trong chuyện này lại không đứng về phe của Cố Minh Đống, thái độ khá cứng đấy.

Nói chung là kể từ ngày hôm đó thì đám người chia bè kết phái kia đã giải tán rồi.” Cô bạn đó nói.
……
Thế mà tôi lại không hề hay biết chuyện này, nhớ lại buổi chiều ngày hôm đó, toà nhà phía đối diện rất ồn ào, còn cậu ấy chỉ trả lời tôi rằng “Sĩ quan đang ở đây.”
Xem ra, lúc đó mọi chuyện đã được giải quyết đâu vào đấy.

Vậy thì việc cậu ấy mời Long Thất đi ăn sáng có lẽ cũng không đơn giản như tôi nghĩ.
Sau khi cậu ấy quở trách Cố Minh Đống, ổn định lại trật tự xong, lại kịp thời ra tay hàn gắn mối quan hệ giữa Cố Minh Đống và Trác Thanh.

Mà Long Thất chính là lý do duy nhất khiến hai người đó đồng ý đi cùng nhau.
Thì ra là như vậy.
“Hôm đó có mấy người bị phạt?” Long Thất lên tiếng.
Phải đến khi câu chuyện đã được đẩy đi rất xa rồi, cô ta mới thản nhiên tiếp lời.
Nữ sinh đang nói hơi khựng lại: “Có mỗi Long Tín Nghĩa thôi.

Sao vậy?”
“Thế mấy người mua ảnh thì sao?”
“Hình như không bị phạt.”
“Vậy cậu có biết những ai đã mua chúng không?”
“Không biết nữa.

Cái đó thì phải kiểm tra lịch sử giao dịch mới biết được.

Giáo viên sẽ không tuỳ tiện xem điện thoại của học sinh đâu.”
“Cậu muốn biết à?” Tôi nói.
“Hầy.” Thi Nhiễm ngồi thẳng dậy, nhích lại gần tôi, sau đó vỗ vào vai tôi, cao giọng nói: “Ngải Đình có người ở bên ký túc xá nam! Chuyện mà giáo viên không tra ra được, cậu ấy nhất định có thể tra ra được!”
“Ai?” Mọi người đều hỏi.
“Mình có thể giúp cậu hỏi thử xem, nhưng không chắc…”
Tôi còn chưa nói hết câu, những người khác đã phản ứng lại, đồng loạt “Ồ~” lên một tiếng réo rắt.

Ngay sau đó, tiếng cười của mọi người vang vọng khắp phòng, cả những người đang đứng ngoài hành lang và những người đang nằm trên giường, ai nấy đều tươi cười chọc ghẹo tôi giống như Thi Nhiễm.


Cảm giác khoan khoái nhất thời dâng cao, nhưng tôi vẫn có chút căng thẳng, kêu bọn họ đừng đùa như vậy nữa.
“Vậy cậu ta có thể giúp mình kiểm tra thử không?” Long Thất đã nghe hiểu lời tôi nói, đợi mọi người yên ắng trở lại mới hỏi.
Tôi gật đầu: “Cả chuyện lúc sáng nữa.

Mình sẽ giúp cậu nói một thể.

Cậu ấy giúp chuyển lời thì sẽ tiện hơn là mình.”
“Chuyện lúc sáng là chuyện gì?” Thi Nhiễm bỗng hỏi.
Suýt chút nữa thì quên mất.
May mà đúng lúc có tiếng gõ cửa.

Mọi người đều tưởng sĩ quan lại đến kiểm tra ký túc xá nên vội vàng cúi đầu nhét điện thoại và đồ ăn vặt vào trong chăn.

Thi Nhiễm cũng không truy hỏi, cô ấy bò từ giường tôi đến nệm của mình.

Cho đến khi Long Thất đi ra mở cửa, một nữ sinh ló đầu vào trong phòng thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Long Thất, Bạch Ngải Đình.” Đây là câu tiếp theo, cũng dội thẳng một gáo nước lạnh lên mặt tôi: “Chủ nhiệm Cát tìm hai cậu kìa.”
Bọn họ nói không sai, chủ nhiệm Cát rất nghiêm khắc.
Tôi không rõ là học sinh nào đã trông thấy tôi và Long Thất ra ngoài lúc sáng, rồi phát hiện ra bọn tôi mãi đến tiết thể dục buổi sáng mới quay trở về.

Nói chung, tin đồn truyền từ tai người này đến tai người kia, cuối cùng đồn đến chỗ của các giáo viên.

Thầy giáo tách hai đứa bọn tôi ra, rồi gọi riêng từng người vào hai phòng trống để nói chuyện.

Mà người phụ trách đàm đạo với tôi chính là chủ nhiệm Cát.
Bất kể là trong những trường hợp nào, chỉ cần là giáo viên gọi tôi ra để nói chuyện riêng thì chủ đề chỉ có thể xoay quanh hai việc, một là làm người đại diện đứng lên để phát biểu, hai là được cắt cử làm nhiệm vụ.

Ngoài hai việc đó ra, những tình huống khác đều khiến tôi rất bối rối.

Vì thế, còn chưa ngồi ấm chỗ thì tôi đã bắt đầu kiểm điểm lại hành vi sáng nay của mình sai lầm đến cỡ nào.

Chủ nhiệm Cát không biết chuyện bọn tôi ra ngoài ăn sáng, cũng không phát hiện ra bên ký túc xá nam cũng có hành động tương tự, cho nên trông ông ấy lại càng nghiêm nghị.

Ông ấy nhắc đến chủ nhiệm Diêm ở trường cấp Hai, nói rằng trong thư tiến cử của thầy ấy đã tán thưởng tôi nhiều biết bao, nói rằng có ấn tượng rất tốt với tôi trong buổi lễ khai mạc, cảm thấy tôi là một đứa trẻ ngoan, nói tôi và Long Thất đều là những hạt giống tốt mà ông ấy coi trọng, mong rằng có thể giải quyết việc này trước khi mọi chuyện vỡ lở.
Ông ấy đưa ra rất nhiều lời dẫn dắt để tôi hiểu rằng đây chính là một cơ hội tốt để tôi thành thật thú nhận.
Nhưng tôi lại chẳng nghe lọt tai được mấy câu, bởi vì đầu óc rất loạn, tôi chỉ lo lắng đến việc sau khi bước ra khỏi cửa sẽ xảy ra chuyện gì.

Hai đứa con gái, hai nữ sinh xuất sắc lại xinh đẹp thông đồng với nhau trốn khỏi ký túc xá, sau đó biến mất một tiếng đồng hồ… Những từ khoá quan trọng này làm sao có thể thoát khỏi sự cảnh giác và miệng lưỡi của đám học sinh ngoài kia.

Đây không nên là ấn tượng mà tôi đáng phải nhận.
Chủ nhiệm Cát thấy tôi tái mặt, liền suy đoán thay tôi.

Ông ấy hỏi rằng bình thường ở trong ký túc xá có hay dùng điện thoại để nói chuyện không.
“…Buổi tối em sẽ gọi điện về cho gia đình ạ.”
“Ngoài gọi điện ra thì có tải app nhắn tin nào không?”
Tôi lắc đầu.
“Long Thất có không?”
……
……
“Long Thất có không?” Chủ nhiệm Cát hỏi dồn.
……
“Điện thoại của bạn ấy đã bị sĩ quan tịch thu rồi ạ.”
Chủ nhiệm Cát gật đầu, rồi ngả người ra sau.
Có một giây, tôi đã nghĩ không bằng cứ nói thẳng ra đi, cũng chỉ là đi ăn sáng thôi mà.

Nhưng giây tiếp theo, tôi lại cảm thấy người thú nhận chuyện đó không nên là tôi, bởi vì người đầu tiên khai ra sẽ bị mọi người ghim mãi trong lòng.

Tôi chắc chắn Cận Dịch Khẳng sẽ không để ý, nhưng tên của cậu ấy không thể thốt ra từ miệng tôi được.
Lúc đó, tôi nghĩ chỉ cần Long Thất nói ra thì tôi nhất định sẽ thừa nhận theo, tôi nhất định sẽ không trách cô ta.
Chủ nhiệm Cát ngồi với tôi rất lâu, căn phòng cách vách cũng không hề truyền ra bất kỳ tiếng động nào, mãi đến khi tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang vọng khắp dãy hành lang dài, bên ngoài bắt đầu có tiếng bước chân của học sinh qua lại, tôi nghe thấy rất nhiều giọng nói quen thuộc ở bên ngoài nói cười rôm rả, bọn họ không biết lúc này ở trong phòng đang diễn ra một phiên toà xét xử, hoặc có thể bọn họ đã biết, đối tượng mà bọn họ đang nhắc đến chính là tôi.

Điều đó khiến tôi càng cảm thấy nặng nề.
“Bạch Ngải Đình này.”
Chủ nhiệm Cát gọi tên tôi.
Phải đến khi tiếng huyên náo bên ngoài xa dần, tôi mới dám ngẩng đầu lên.

Ông ấy đang chắp tay sau lưng, nhìn tôi, vẫn không có ý định muốn thả tôi đi.
……
Song, tôi có thể đoán được suy nghĩ của ông ấy thông qua ánh mắt khác hẳn với lần ở lễ khai mạc.

Biểu cảm của ông ấy lúc này giống như đang đối mặt với những học sinh khó bảo, như là Cố Minh Đống, như là Long Tín Nghĩa, như là đám học sinh ở dưới sân khấu đang càm ràm than nóng ngày hôm đó.
Chưa từng có một giáo viên nào chất vấn tôi bằng ánh mắt như vậy.
“Nữ sinh này không dễ bảo.”
“Học sinh này có vấn đề.”
“Phải gọi phụ huynh đến bàn bạc.”
……
Là ánh mắt như thế.
……
“Long Thất vẫn còn một chiếc điện thoại nữa ạ.”
Cho nên, tôi nói.
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.