Nữ giáo

Chương 11


Bạn đang đọc Nữ giáo – Chương 11:

Bạch Ngải Đình gần đây rất bận rộn. Bận rộn lôi kéo mối quan hệ với Đổng Tây.
 
Tận dụng toàn bộ mối quan hệ xã giao của mình để tiếp xúc với Đổng Tây. Trong một tuần còn tag tên Đổng Tây tận ba lần ở trên mạng xã hội, đăng mấy dòng trạng thái kiểu như “Sắc mặt cậu ngày hôm nay có vẻ như đã tốt hơn rồi đấy”, “Trà bưởi buổi chiều uống ngon hơn trà sữa buổi sáng”, “Tan học thì về nhà sớm một chút”. Làm như thể là Cận Dịch Khẳng quan tâm đến Đổng Tây là dưới danh nghĩa của cô ta. Nếu như không phải là do Bạch Ngải Đình yêu cậu đến mất trí rồi thì là do thói quen giả vờ đã ăn sâu tận vào tiềm thức. Ngoại tình ra mặt như vậy mà cô ta vẫn có thể nhắm mắt làm ngơ, đã thế còn đón ý nói hùa theo Cận Dịch Khẳng.
 
Có lẽ Bạch Ngải Đình cũng gửi lời mời kết bạn cho Đổng Tây. Nhưng danh sách bạn bè của cô vẫn duy trì ở con số 10.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Còn chiếc tài khoản vẫn luôn đâm chọt Bạch Ngải Đình là Long Thất lại không có chút động tĩnh nào. Diễn đàn trường còn gọi đây là “hiện tượng lạ”, suy đoán xem có phải cô cũng gia nhập đám quần chúng chờ xem bát quái của “bộ ba ngược luyến Cận Bạch Đổng” hay không.
 
Hai ngày cuối tuần sôi nổi cuối cùng cũng tới. 
 
Hai ngày nay Long Tín Nghĩa gửi không ít tin nhắn cho cô, đại loại là “Em gái à tối nay về nhà ăn cơm đi”, rồi “Em gái à đến đây ăn cơm trưa đi”, “Đừng tức giận nữa” linh tinh kiểu vậy. Nhờ ơn Cận Dịch Khẳng tạo đường lui cho Long Thất, bây giờ Long Tín Nghĩa coi cô như thần tài mà cúng bái, hận không thể ngay lập tức thỉnh cô về nhà.
 
Long Thất vẫn không thèm để ý. Còn thẳng tay xoá luôn số điện thoại của Cận Dịch Khẳng.   
 
Chuyện Cận Dịch Khẳng theo đuổi Đổng Tây đến sáng ngày thứ hai thì xảy ra biến hoá mới. Trước giờ tự học trong lớp rất ồn ào. Hai nữ sinh bàn trên bàn dưới bên cạnh đang chụm đầu một chỗ tán gẫu. Long Thất thì đang ngồi dũa móng tay. Bạn cùng bàn của cô đang làm bài tập, thực ra là đang làm bù bài tập về nhà thay Long Thất.
 

Trên bàn của Đổng Tây đặt một cái túi giấy rất lớn. Cô lần lượt bỏ tất cả bình giữ nhiệt đã được rửa sạch vào trong túi, đặt cả tập ảnh và những món quà mà Cận Dịch Khẳng tặng bỏ vào trong. Động tác rất nhẹ nhàng, không hề phát ra tiếng động. Vì thế ngoài Long Thất vẫn luôn nhìn cô ra thì chẳng ai phát giác cả. Đến khi Đổng Tây xếp chiếc bình cuối cùng vào bên trong vô tình phát ra tiếng loảng xoảng va chạm thì đám học sinh xung quanh mới chú ý đến. Vốn dĩ chỉ có vài người nhìn qua dần dần trở thành hiệu ứng domino, từng người từng người đều tập trung về phía này.
 
Nhất cử nhất động đều bị mấy chục cặp mắt theo dõi.
 
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi thu dọn hết mọi thứ, Đổng Tây cầm túi đứng dậy, một mình bước ra ngoài.
 
Không có ai đi theo cả. Nhưng mấy nam sinh theo bản năng vẫn cứ bám lấy thành cửa sổ mà ngó ra hành lang, tiếng thảo luận cũng lớn dần. Long Thất kéo tai nghe xuống, làm người thứ hai bước ra khỏi phòng học. Đổng Tây mắt nhìn thẳng phía trước, Long Thất đi ở đằng sau duy trì khoảng cách mười bước.
 
Cô ấy đi vào khu vực lớp học của khối mũi nhọn.
 
Trùng hợp là thời gian này giáo viên đang họp nên không có ai quản lí học sinh cho nên ngay cả lớp đứng đầu cũng không tránh khỏi ầm ĩ. Đổng Tây có không ít bạn học cũ ở chỗ này. Khi cô đi ngang qua, hầu như ai cũng thò đầu ra cửa sổ nhìn cô đi về phía đông của góc hành lang.
 
Cận Dịch Khẳng lúc này đang ung dung ngồi tháo dỡ phụ kiện điện thoại của đứa bạn cùng bàn.
 
Không biết cái thói quen này của cậu bị lây nhiễm từ ai đến giờ vẫn không thay đổi được. Đổng Tây đứng ở trước mặt mà cậu vẫn hồn nhiên không hay biết gì cầm tua vít vặn vặn. Có lẽ lớp học đang ồn ào bất chợt im lặng, cũng có thể là do chiếc túi giấy Đổng Tay đặt lên mặt bàn chặn mất ánh sáng phía trước, Cận Dịch Khẳng mới phát hiện ra điều bất thường, chậm chạp ngẩng đầu lên.
 

Long Thất đứng ở cửa sổ lớp phía sau nhìn họ.
 
Hai người đều đang mặc đồng phục. Tay áo sơ mi của Cận Dịch Khẳng được gấp lên tận khuỷu tay. Còn Đổng Tây mặc một chiếc áo len màu bạch nguyệt bên ngoài áo sơ mi, tóc dài xoã trên vai, trong veo như nước. Một cương một nhu tạo ra sự tương phản mạnh mẽ. Bầu không khí trong lớp có chút vi diệu cùng khẩn trương. Long Thất bỏ hai tay vào trong túi áo, lẳng lặng mà nhìn.
 
Đổng Tây nói trước: “Tôi đến trả cho cậu cái này.”
 
Ngữ khí vẫn như ngày thường, rất nhạt nhẽo. Mắt nhìn thẳng vào Cận Dịch Khẳng, tựa như lần trước trong mắt cậu chỉ có cô.
 
Cô nói tiếp: “Tôi với cậu không có thân thiết, cho nên mong cậu…..”
 
“Đừng tán tỉnh cậu?” Cận Dịch Khẳng ngắt lời.
 
Đổng Tây bình thản gật đầu.
 
Cậu bỏ chiếc tua vít đang nắm trong tay lên bàn, đáp: “Không thể.”
 

Thời gian nhất thời chững lại. Đổng Tây như cũ nhìn cậu, còn cậu thì nhấc tay dựa vào lưng ghế, thái độ có chút kiêu ngạo. Một người đứng một người ngồi cứ như vậy đối diện với nhau. Khí thế ban đầu của Đổng Tây bị Cận Dịch Khẳng chèn ép có chút bí bách, còn cậu chỉ như là đang tuỳ ý đùa giỡn. Từ trong ánh mắt cậu loé lên một tia hứng thú, như thể đang rất vui vẻ khi trông thấy một con thỏ tự chui đầu vào rọ.
 
“Tại sao lại không thể?” Đổng Tây chậm rãi nói: “Tự khống chế hành vi của bản thân đối với cậu rất khó à?”
 
Mọi người đều bất ngờ trước hành động đáp trả của cô. Long Thất cũng không ngờ tới. Chỉ có mình Cận Dịch Khẳng vẫn rất trấn định đáp: “Khó.”
 
Cậu hỏi ngược lại: “Không thể hít thở đối với cậu có khó hay không?”
 
Bất tri bất giác ném cho Đổng Tây một câu tán tỉnh. Mấy nam sinh ngồi bên cạnh không nhịn được mà ồ lên. Cận Dịch Khẳng giống như đã dự liệu từ trước, cho bọn họ một ánh mắt cảnh cáo, đám nam sinh lập tức không dám lên tiếng nữa, những người còn lại trong lớp chuẩn bị rục rịch huyên náo cũng bị cậu chặn lại. Bầu không khí vẫn an tĩnh như cũ, không có chút ý không tôn trọng nào đối với Đổng Tây.
 
Đổng Tây khẽ nhíu mày. Đại khái là chưa bao giờ đụng phải cuộc đối thoại mang tính công kích mạnh như thế. Đúng vào lúc này, nam sinh ngồi cạnh cửa lớp phía sau nhẹ giọng: “Bạch Ngải Đình đến rồi.”
 
Đổng Tây vừa tính nhìn về phía cửa thì Cận Dịch Khẳng đã kéo ghế đứng dậy. Tầm mắt cô bị cậu chặn lại, cậu nắm lấy tay cô đi về phía cửa sau: “Tôi đưa cậu về lớp.”
 
Long Thất đang đứng bên ngoài nheo mắt lại nhìn.
 
Giây phút Cận Dịch Khẳng đi tới cửa lớp phía sau liền chạm mặt Bạch Ngải Đình vừa bước đến. Bạch Ngải Đình nhìn họ, đồng tử từ trên người Cận Dịch Khẳng chuyển tới Đổng Tây, rồi nhìn xuống bàn tay của hai người. Đột nhiên có nam sinh đứng dậy che cho Cận Dịch Khẳng, tầm nhìn của Bạch Ngải Đình rất nhanh liền bị chặn lại. Đám con trai bên cạnh thì đang ồn ào thảo luận.
 
Long Thất theo sau họ rời khỏi hành lang.

 
Cô một mình đi trong gió nhìn Cận Dịch Khẳng và Đổng Tây ở phía trước. Cậu nhẹ nhàng đặt tay sau lưng cô, tư thế như đang che chở tiễn Đổng Tây vào lớp. Lúc Long Thất chuẩn bị bước vào thì trúng ngay lúc cậu bước ra. Hai người ở ngưỡng cửa đối mặt với nhau, cậu còn cố ý nghiêng người nhường cô vào trước. Long Thất ánh mắt toé lửa nhìn cậu. Trong mắt Cận Dịch Khẳng thì đầy vẻ đắc ý, còn mắt cô lại chỉ toàn sát khí.
 
Đổng Tây chính là vào thời khắc này trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Cận Dịch Khẳng không những ở trước mặt mọi người bày tỏ thái độ yêu thích cô mà còn chính thức xé rách thể diện của Bạch Ngải Đình. Kế sách biến địch thành bạn cũng vì vậy mà bị phá huỷ. Bạch Ngải Đỉnh ngay lập tức lên website của trường xoá toàn bộ những trạng thái trước kia từng tag Đổng Tây vào. Lắc mình một cái, trở lại với hình tượng chính thất cao lãnh không dễ bị lật đổ.
 
Cô ta một bên dính lấy Cận Dịch Khẳng, một bên đăng tải mấy bức ảnh chụp chung với một cặp vợ chồng trong phòng khách trang nhã được chụp vào ngày sinh nhật mình. Còn ghi caption: “Chú và dì Cận trông trẻ quá đi mất. Cảm ơn vì đã tổ chức sinh nhật cho con.”
 
Mấy bức ảnh này rất có thâm ý. Thứ nhất, tuyên bố ra ngoài mối quan hệ của cô ta với Cận Dịch Khẳng đã đến mức độ gặp qua trưởng bối rồi, hôn ước đã định, ván đã đóng thuyền, nhằm chặn miệng đám anh em không thức thời của Cận Dịch Khẳng không được đem chuyện này đi nói lung tung nữa. Thứ hai, đó là ra oai phủ đầu với Đổng Tây, chụp cho cô cái danh “kẻ thứ ba”. Thứ ba là muốn nhắc nhở Cận Dịch Khẳng, để cho cậu nhớ kỹ lão gia tử nhà hắn rất vừa ý cô.
 
Một mũi tên trúng ba con chim.
 
Thế mà lúc Cận Dịch Khẳng và Long Thất qua lại với nhau lại không thấy chỉ số thông minh của cô ta tăng đột biến như vậy.
 
Nghĩ kĩ thì có lẽ nhân phẩm và gia cảnh của Đổng Tây uy hiếp đến ưu thế của Bạch Ngải Đình. Cô ta sợ rằng chẳng may Cận Dịch Khẳng thật sự nghiêm túc, cũng sợ lão gia tử biết được còn có một ứng cử viên sáng giá hơn cô ta, cho nên mới gấp gáp không chờ nổi như thế, muốn dùng dư luận chèn ép khí thế của Đổng Tây. Ngoài việc đó ra thì cũng không dám gây chuyện trực tiếp với Cận Dịch Khẳng, thức thời giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
 
Xét cho cùng, người yêu Cận Dịch Khẳng nhất, nguyện ý đem hắn biến thành bảo bối mà cung phụng, chỉ có Bạch Ngải Đình mà thôi.
 
Nhưng Cận Dịch Khẳng lại không cần loại tình yêu như vậy. Thứ cậu muốn là loại lửa gần rơm như Long Thất.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.