Đọc truyện Nữ Đế Trọng Sinh FULL – Chương 47: Giải Thoát
Đại hỏa thiêu suốt một đêm, Dạ An Thần cũng là một đêm không ngủ.
Nàng đứng tại Long Miên điện, nhìn ánh lửa tỏa sáng cả bầu trời, im lặng rất lâu.
Nhãn thần mê ly, như đang suy nghĩ rất nhiều việc, lại như đang không suy nghĩ điều gì.
Kiếp trước, kiếp này, những khi cùng Dạ An Từ ở chung, từ nhỏ hai tỷ muội vui cười chơi đùa, chung quy theo trận hỏa hoạn này mà hôi yên phi diệt.
Tuyết Sương Linh lẳng lặng đứng phía sau Dạ An Thần, thần sắt lo lắng nhìn bóng lưng của nàng.
Nàng không biết nên an ủi bệ hạ như thế nào, chỉ có thể bồi bên cạnh nàng, vĩnh viễn không rời khỏi nàng.
Ánh lửa dần dần ảm đạm.
Trên người lạnh lẽo, Dạ An Thần giật mình, nàng quay đầu lại nhìn Tuyết Sương Linh, đem nàng ôm vào trong ngực, cằm khoát lên vai nàng, thấp giọng nói “A Linh, tất cả đã kết thúc.
Dạ An Từ đã chết.” Mối thù của nàng cũng hết.
“Ân.” Tuyết Sương Linh ôm lấy nàng, “Bệ hạ, hết thảy đều đã xong.”
Dạ An Thần nghiêng đầu hôn vầng trán của nàng, “sao không mặc nhiều một chút? Ngự y nói ngươi không được bị cảm lạnh.” Nắm đôi tay lạnh lẽo của Tuyết Sương Linh, nàng nhìn không được trách nhẹ.
“Ta vẫn ổn.” Tuyết Sương Linh tựa vào lòng nàng, “Bệ hạ, thời gian không còn sớm, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”
“Ân.” Dạ An Thần tâm trạng thoải mái, đem Dạ An Từ để sau đầu, lôi kéo Tuyết Sương Linh vào Long Miên điện nghĩ ngơi.
Ngày thứ hai lâm triều, các đại thần hoàn toàn không nói đến Dạ An Từ, thật giống như không có việc gì tình phát sinh.
Dạ An Thần cũng cười khẽ nói đến Dạ An Từ, tỏ vẻ Dạ An Từ tuy rằng nhiều lần dĩ hạ phạm thượng, ý đồ mưu phản, nhưng dù sao cũng là hoàng muội của nàng, nhân tử như đăng diệt, oán hận ở nhân thế tan thành mây khói, ân chuẩn đem Dạ An Từ mai táng trong hoàng lăng.
Các đại thần đều ho to bệ hạ nhân từ.
Chờ Dạ An Thần xử lý xong tấu chương đã đến ngọ thiện.
Dạ An Thần nhấp một ngụm trà ấm áp, cảm giác được hai tay ấm áp của Tuyết Sương Linh đang vuốt ve trên cổ mình, nàng khẽ cười nói “A Linh, mạnh một chút.”
“Như vậy được không?” Tuyết Sương Linh hơi tăng lực đạo, thấp giọng hỏi.
Dạ An Thần híp mắt tựa vào ghế, vô cùng thoải mái khinh ngâm một tiếng “Ân.”
Khoảng nữa chén trà, Dạ An Thần đã đem Tuyết Sương Linh kéo vào lòng, cho nàng ngồi trên đùi của mình, ôn nhu hôn môi nàng.
Ánh mắt mang theo thoải mái tiếu ý, cùng Tuyết Sương Linh ủng hôn, lưu luyến triền miên.
Tuyết Sương Linh hai mắt ngập sương mù mê mang nhìn Dạ An Thần, hai tay ôm Dạ An Thần, vương cái lưỡi mềm mại vui vẻ cùng Dạ An Thần thân tới, dây dưa chơi đùa.
Dạ An Thần buông lỏng vòng tay, quét những thứ trên bàn học xuống đất, đem Tuyết Sương Linh đặt lên bàn.
“Bệ hạ, phát sinh chuyện gì?” An Tử Thuần thanh âm từ bên ngoài truyền tới.
Dạ An Thần không nói gì, chính là cúi người đặt trên người Tuyết Sương Linh.
“Bệ hạ?” Tuyết Sương Linh hơi hơi nghiêng đầu, cho nụ hôn của Dạ An Thần rơi vào bên gáy nàng, mặt nàng ửng đỏ, thanh âm đứt quãng “Không…!không cần…!không cần ở…!ở…!trong này…!ngô…!bệ hạ…”
Hai tay Dạ An Thần đã cởi áo khoách của Tuyết Sương Linh, một bàn tay đi đến trức ngực Tuyết Sương Linh, nhẹ nhàng vuốt ve khỏa hồng sắc trân châu.
Trong ánh mắt Dạ An Thần lóe ra một mảng hoang mang, dục hỏa không ngừng cuộn trào trong đó, tựa hồ muốn đem nàng bao phủ.
Dạ An Thần chậm rãi liếm cổ Tuyết Sương Linh, lưu lại một ấn ký màu đỏ, tay đồng thời vương vào trong quần áo Tuyết Sương Linh, không ngừng đùa bỡn hạt trân châu trước ngực nàng.
Đầu óc Tuyết Sương Linh ngày càng mê mang, cũng không nhỡ nỗi đây là đâu, chỉ có thể áp lực âm thanh của bản thân, không còn chút sức lực chống lại hành động của Dạ An Thần.
Dạ An Thần cởi ra trung y của Tuyết Sương Linh, lộ ra một mảnh tuyết trắng da thịt.
Đôi môi dần chuyển lên trên, hôn môi Tuyết Sương Linh, đem âm thanh của nàng đều nuốt vào bụng, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, cùng nàng nhảy múa, không ngừng nuốt nước bọt của nhau, Dạ An Thần hận không thể đem người dưới thân trực tiếp ăn vào bụng.
Chính là người này, là người này, đem nàng ăn đi, mãi mãi không thể tách ra nữa.
Điên cuồng hôn Tuyết Sương Linh, hai tay Dạ An Thần từ ngực rời đi, liền đem quần áo Tuyết Sương Linh xé rách.
Tuyết Sương Linh tựa hồ thanh tỉnh một chút.
“Bệ hạ, không cần……” Nàng thở gấp, lại muốn đẩy Dạ An Thần ra.
Ở nơi thần thánh như ngự thư phòng, sao có thể làm chuyện như thế?
Dạ An Thần cũng không để ý đến nàng, trức tiếp đem hai tay của nàng giơ lên, kìm trên đỉnh đầu.
Đôi môi lại chạy xuống cổ, cắn, liếm, nghe Tuyết Sương Linh áp lực thở dốc, nàng sung sướng tràn đến khóe mắt.
Người dưới thân không ngừng vặn vẹo, ma sát, khóe mắt Tuyết Sương Linh đã sắp tràn ra nước mắt, thân thể mềm nhủn như một bãi xuân thủy.
Cắn cắn một viên đậu đỏ trước ngực, Dạ An Thần có chút vội vàng thoát long bào của mình, ném vào một bên, lại dán đi lên.
“Ngô, a, bệ, bệ hạ, nhẹ một chút……”
Dạ An Thần ác liệt cắn đậu đỏ, dùng răng nanh nhẹ nhàng ma sát, khơi dậy khoái cảm ngày càng dày đặt hơn, Tuyết Sương Linh căn bản chịu không nổi, chỉ có thể cuối đầu khóc ngâm.
Tay phải vuốt ve viên đậu đỏ khác đang bị vắng vẻ, Dạ An Thần hàm hồ hỏi “A Linh, thoải mái không?”
“Ân…!a…!a…!thoải…!thoải mái……” Tuyết Sương Linh đã không biết chính mình đang nói gì, chỉ có thể từ câu hỏi của Dạ An Thần đem cảm giác của mình nói ra.
Khóe mắt Dạ An Thần càng cong lên, buông tha chà đạp ngực, cơ thể chậm rãi trượt xuống, đôi môi cũng dần đi xuống, mang đến một mãnh dâm mỹ.
Cuối cùng trượt đến bụi cỏ phía dưới.
Đầu lưỡi tiến vào thông đạo thật nhỏ kia, trái phải di chuyển.
“A…” Tuyết Sương Linh cong thân mình, rốt cuộc không chịu nỗi khoái cảm mãnh liệt, trước mắt một cảnh màu trắng, tựa như không nhìn thấy gì nữa.
Nàng nằm trên bàn, từng ngụm từng ngụm thở mạnh.
Dục hỏa phóng ra một lần, Tuyết Sương Linh phục hồi tinh thần, giãy dụa muốn ngồi dậy.
Dạ An Thần không muốn buông tha nàng nhanh như vậy, liền tiến lên chặn lại cơ thể của Tuyết Sương Linh, nhiệt liệt hôn nàng.
“Nghĩ như vậy ta sẽ bỏ qua sao?” Dạ An Thần cười khẽ, một ngón tay đã sắp đi vào thông đạo của nàng, đè xuống, ma sát, “A Linh, lần này ta muốn ngươi khóc ra~”
“Bệ hạ…” Tuyết Sương Linh thật muốn khóc, thanh âm đều mang theo tiếng nức nở
Dạ An Thần chỉ cười, kéo lên thân thể ma sát với nàng.
Đến khi trận mây mưa này kết thúc thì trời cũng đã tối.
Tuyết Sương Linh đã hoàn toàn không còn chút sức lực, nàng không ngủ, chỉ là ánh mắt mở ra không nổi.
Cảm giác được tay Dạ An Thần lại vuốt ve, Tuyết Sương Linh khóc nói “Bệ hạ…!từ bỏ…!từ bỏ…” Nàng lui vào trong lòng Dạ An Thần, Dạ An Thần chưa từng thấy vẻ mặt ủy khuất của nàng, thoạt nhìn rất đáng thương.
Dạ An Thần hôn trán đầy mồ hôi của nàng, ôn nhu nói “Không làm, ngoan, ngủ đi.”
Đem trung y Tuyết Sương Linh khép lại, Dạ An Thần bán ôm Tuyết Sương Linh, nhặt lên long bào, nhẹ khoát trên người, cao giọng gọi “An Tử Thuần, tiến vào.”
Ngự thư phòng tựa hồ còn lưu lại hương thơm của vụ mây mưa.
An Tử Thuần đẩy cửa tiến vào, làm như cái gì đều không nhìn thấy, cúi đầu cung kính hỏi “Bệ hạ, ngài có gì cần phân phó?”
“Chuẩn bị tắm rửa.” Nàng đem Tuyết Sương Linh ôm vào trong ngực, nói.
“Nghi Tuyền Điện đã chuẩn bị tốt.” An Tử Thuần nói, hắn vẫn canh giữ ở cửa, Ngự thư phòng có việc gì hắn đều biết, đồng thời còn cảm khái thể lực của bệ hạ thật tốt, Tuyết thị vệ còn bị ép buộc đến khóc, may mắn hắn cho thị vệ đi ra xa, bằng không mọi người cũng đều biết bệ hạ cùng Tuyết thị vệ đang làm gì.
“Ngươi thật thông minh.” Dạ An Thần khẽ cười một tiếng, “Đi thôi.”
“Bệ hạ.” An Tử Thuần nuốt nuốt nước miếng, “Ngài liền như vậy đi ra ngoài?” Cứ ôm Tuyết thị vệ đi ra ngoài, không đến một nén hương, toàn bộ kinh thành đều sẽ biết quan hệ của các nàng.
Dạ An Thần hừ lạnh một tiếng, một cỗ tức giận dâng lên từ đáy lòng “Trẫm là người đứng đầu thiên hạ, có gì không thể làm?”
Dạ An Từ đã chết, Dạ An Thần phát hiện chính mình không bao giờ muốn nhẫn nhịn nữa.
Vì cái gì phải nhẫn nhịn? Vì sao không thể cho A Linh một danh phận? Nàng muốn cho A Linh quang minh chính đại đứng bên người, ai dám nói cái gì?
Nàng chưa nói, chỉ vì lo lắng an toàn của Tuyết Sương Linh, chỉ nghĩ không muốn làm bẩn danh dự của Tuyết Sương Linh, nhưng hiện tại Dạ An Từ đã chết, nàng muốn cho mọi người biết, không ai có thể uy hiếp an toàn của Tuyết Sương Linh, nàng cũng có đủ tự tin ngăn trở các thủ đoạn của hậu cung.
“Bệ hạ, không cần……” Tuyết Sương Linh cúi đầu nói, “Không cần……”
Dạ An Thần cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt Tuyết Sương Linh đã mở ra không nổi, nhưng vẫn mạnh mẽ nắm lấy mảnh áo trước ngực nàng.
Nàng hít một hơi, “Ta không nói, ta không nói……”
“Đem chung quanh thị vệ cùng thị nhân triệt hạ đi.” Dạ An Thần ôm chặt người trong lòng, phân phó cho An Tử Thuần đi làm.
An Tử Thuần cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lui xuống.
Ở Nghi Tuyền điện tắm rửa một phen, đút Tuyết Sương Linh ăn một chút, nhìn bộ dáng mở mắt không nổi của nàng nhưng vẫn há mồm ăn, Dạ An Thần lại muốn đè nàng xuống một làn.
Chỉ là Tuyết Sương Linh thật mệt mỏi, ăn xong liền ngủ.
Dạ An Thần ngồi bên giường, im lặng ngắm Tuyết Sương Linh.
Không ai hiểu việc Dạ An Từ chết có ý nghĩ với nàng như thế nào.
Dù Dạ An Thần biểu hiện bình tĩnh như thế nào, dù đem mọi thứ đều nắm trong tay, dù nàng luôn nói với chính mình, tất cả đều đã thay đổi, nhưng cũng không che được nỗi sợ hãi trong lòng – nàng sợ nàng không thay đổi được mọi thứ, sợ mọi việc trở về nguyên điểm.
Nhưng hiện tại, Dạ An Từ đã chết.
Chuyện kiếp trước không bao giờ phát sinh nữa.
Nàng cùng Tuyết Sương Linh sẽ sống thật tốt, thật tốt.
Cúi đầu hôn lên trán Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần chuẩn bị cởi áo quần chuẩn bị ngủ.
“Bệ hạ.” An Tử Thuần tiến vào bẩm báo “Có thị vệ cầu kiến” Thị vệ trong miệng An Tử Thuần chính là ám vệ, hắn tuy không biết tên ám vệ, nhưng dù sao cũng là thiếp thân thị nhân, cũng hiểu được đôi chút.
Dạ An Thần tự hỏi một chút, “Cho nàng đi thư phòng.”
“Dạ, Bệ hạ!”
Dạ An Thần đắp chăn cho Tuyết Sương Linh, đem màn khép lại, rời khỏi nội điện.
Phân phó thị nhân canh giữ không quấy rầy Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần mới đi thư phòng.
Trong thư phòng, Lăng Xích đang đợi, vẻ mặt kích động, thấy được Dạ An Thần liền hành lễ, nói “Bệ hạ, thuộc hạ đã tìm được một trăm vạn lương mất tích.
Không chỉ thế, thuộc hạ còn tìm được người phía sau màn muốn ám sát.”
—————————————— .