Đọc truyện Nữ Đế Thiên Băng – Chương 3: Tiểu Linh????
Thôi thôi không suy nghỉ nửa,tạm thời năm nghỉ ngơi đã, ngày mai rồi suy nghỉ tiếp,
” AK quên nửa, Boccc…ccc,” nàng kiểu gọi ra LINH THỂ của NGỌC GIỚI CHỈ của mình, một vật tròn tròn đột nhiên xuất hiện bay vòng vòng xung quanh Thiên Băng, có chút ai oán lên tiếng…
“AK, chủ nhân, ngài k nhớ tiểu linh sao, sao giờ này ngày mới gọi ta, a… Hu hu… Uuu,ta muốn đi ra ngoài chơi ta muốn ăn đùi gà, ta muốn gặp soái ca…..
Một con người tí hon nho nhỏ chỉ bằng bàng tay, thêm đôi cánh màu bạc hà, trên đầu đội vương miệng, hai mắt to tròn, thân hình hơi mũm mỉm, mập mạp,hai bên tóc hồng xoăn dài ngang eo Bồng bền, một bộ đồ kiểu công chúa ôm trọn thân hình mập mạp, tròng mắt Hồng Ngọc màu lửa đỏ tựa như máu đang nước mắt lưng tròng, chớp chớp mắt ủy khuất nhìn Thiên Băng, cái miệng nho nhỏ cứ chóp chép không ngừng, duy đáng yêu vô cùng, làm Thiên Băng không khỏi có chút mềm lòng,
“Sao có thể, ngoan tiểu linh đừng khóc, khóc sẽ k đẹp, từ nay sẻ cho mụi ra ngoài chơi, được chưa “
“Thật nhak, chủ nhân ngài hứa ùi đó “,nó nói mà giọng còn sụt sùi….
“Uh, hứa “
“Ta, ta… biết mà, ha ha nó hả họng cười tươi, (nó suy nghỉ trong lòng ta là thiên sứ xinh đẹp nhất của thần điện, đáng yêu vô cùng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở…. Hehehe…tất nhiên chủ nhân cũng là một trong số đó, nó suy nghĩ mà người cứ uốn éo, miệng thì cười tươi làm rộ 2má lúm đồng tiền, trong rất đáng yêu… U)
Nó đang tràng ngập trong trình độ tự luyến YY của mình thì Thiên Băng đầu đầy quạ đen 💢💢🐷🐷🐷, nó k ngờ Thiên Băng có thể đọc được suy nghỉ của nó chứ,
“được rồi tiểu Linh nghiêm túc lại, ta muốn có một cái gương, mụi cho ta mượng Cái gương xem, “
“Dạ, chủ nhân, gương đây “,nó móc trong không gian ra một cái gương nhỏ đưa cho thiên băng, thiên băng cầm lấy gương soi vào mặt, lập tưk liền bị giật mình, má ơi ai đây, một khuôn mặt bị hủy dung một nửa, nhưg nhìn kỉ thì nửa bên mặt không bị hủy dung có dung nhang giống nàg i Như đúc, thật sự là trùng hợp, chẳng lẻ có người giống nàg như đúc sao, thật k hiểu nổi, nàng nhẹ giọng hỏi
“tiểu Linh khuôn mặt ta có trị khỏi được không”, tiểu linh nhìn thiên băng cứ nhìn tới nhìn lui khuôn mặt của mình thì không khỏi thấy buồn cười, nói
“Chủ Nhân ngài iên tâm đi, khuôn mặt này chỉ bị trúng độc bình thường thui, uống vào một Viên Dược Thập cấp(được cấp 10) thì sẽ giải được độc, với lại sẻ khôi phục lại dung nhan như lúk ban đầu, “
“Ak vậy sao(,dược thập cấp sao,trong không gian của mình không phải có máy ngàn lọ sao,) nàng nghĩ nghĩ, vậy thì từ từ ta giải độc cũng được không gấp,(new như người ngoài mà biết Thiên Băng nghĩ gì chắc họ sẽ Hộc máu mà tuk chết, vì trên đại luk này chưa người nào luyện chế được Dược Cửu cấp chứ đừng nói là Thập cấp,) giờ thì ngủ thui,ngủ để lấy lại tinh thần ngày mai đi làm nhiệm vụ..”
Nàng lắc mình vào Không gian Giới chỉ, Tiểu Linh cũng vào theo, nằm trên giường niệm êm ấm, cảm giác thân thuộc, nàng nhắm mắt lại, mieng lãm nhảm…. Baba… Giagia… M.u… Mu… Ngu ngon…
Tiểu linh nằm lên người Thiên Băng cuộn tròn người, cái miệng nhỏ chóp chép mút ngón tay, giọng nói Ngái ngủ mê sản….. Đùi gà….. Đùi gà… Soái ca….. Soái.