Nữ Đế Sủng Thê Cuồng

Chương 8: Cha Ngươi Còn Chẳng Dám Như Vậy


Đọc truyện Nữ Đế Sủng Thê Cuồng FULL – Chương 8: Cha Ngươi Còn Chẳng Dám Như Vậy


“Ân, các ngươi gói chặt hai tên kia lại, rồi để một người thỉnh Trương thái phó qua đây.”
“Vâng.” Thị vệ đang chuẩn bị đi thỉnh Trương thái phó thì bị Hãn Nguyệt Nhiên vẫy tay gọi lại.

Hãn Nguyệt Nhiên sợ bị Thẩm Mộng Cầm nghe được liền nói bên tai thị vệ: “Ngươi nhân lúc thỉnh Trương thái phó đi theo bảo hắn quản cho tốt cái miệng của hắn, nói rõ với hắn hiện tại trẫm là Vương Nhiên, không được để hắn nói ra thân phận của trẫm.

Đi đi.”
“Vâng.”
Hãn Nguyệt Nhiên ôm Thẩm Mộng Cầm vào lòng: “Cầm Cầm, đám người kia không đáng để nàng nổi giận, chúng đã có gan đối địch với nàng, vậy thì phải có gan đối địch với ta, cùng đối địch với người trong thiên hạ.” Thẩm Mộng Cầm nghe Hãn Nguyệt Nhiên nói nghiêng đầu lại nhìn Hãn Nguyệt Nhiên.

Đây rốt cuộc là người vô lại nào có thể vô lại tới như vậy, hiện tại cư nhiên có thể không giận tự uy, ta thích người như vậy là phải rồi.

Cảm thụ được ánh mắt của Thẩm Mộng Cầm: “Cầm Cầm, nếu nàng cứ nhìn chằm chằm ta hoài như vậy, ta sẽ cho là nàng đã bị ta chiết phục mà yêu ta.


Ngoan, trước tiên đừng mình ta hoài, trước tiên nhìn xem trò vui trước mắt này đã.” Thẩm Mộng Cầm bị Hãn Nguyệt Nhiên nói thẹn quá thành giận hung hung ác trừng Hãn Nguyệt Nhiên một cái, liền quay đầu nhìn Trương La cùng Lý Thi đã bị trói lại.

“Phi, thật không biết xấu hổ, các ngươi ngay ở ban ngày sáng rõ còn ôm ôm ấp ấp, cũng chỉ có hai ngươi đôi cẩu nam nữ tố làm được.

Các ngươi còn không mau thả ta cùng Trương công tử ra, cẩn thận Trương thái phó đến rồi sẽ trị tội từng đứa từng đứa các ngươi.”
Trương La nghe Lý Thi nói, nếu không phải đã bị trói thì khẳng định sẽ trực tiếp đi tới vung cho nàng ta hai tát: “Câm mồm, ngươi xú nương chuyện được không đủ chuyện hư có thừa* này, ngươi không nhìn thấy nam kia còn mang theo nhiều thị vệ như vậy bên người à? Khẳng định không phải người nhà tầm thường, ngươi còn dám ở đó khiêu khích họ, cẩn thận họ sẽ giết ngươi đầu tiên.” Trương La lại nhìn Hãn Nguyệt Nhiên: “Ta khuyên ngươi vẫn nên thả bản công tử ra.

Tuy thân phận của ngươi khẳng định không bình thường, thế nhưng đa ta lại là Thái phó, ngươi dám làm vậy với ta sẽ không sợ đa ta trị tội ngươi?”
[Hán việt thành sự bất túc, bại sự hữu dư chỉ người việc hay làm chẳng đủ mà toàn làm hư chuyện]
“Yên tâm, ngươi đã tưởng niệm đa ngươi vậy, ta đã phái người thỉnh Trương thái phó tới đây, ngươi mới nói tới trị tội, ta cũng muốn xem xem một lương dân một không trộm hai không cướp ta đây có tội hay là Trương đại công tử cường đoạt dân nữ ngươi đó có tội? Thái phó thì thế nào? Chẳng lẽ hắn sẽ tuẩn tư uổng pháp*? Đúng rồi, quên nói với ngươi tới đa ngươi còn chẳng dám nói chuyện kiểu đó với ta.” Nghe Hãn Nguyệt Nhiên nói ngay cả thái phó cũng chẳng gám nói chuyện như vậy với hắn, trong lòng càng thêm nghi hoặc thân phận của Vương Nhiên này.

[Vì việc công mà bẻ cong luật/ làm trái luật]
Thị vệ đi tới phủ Thái phó lấy ra lệnh bài của Ngự tiền thị vệ, nói với Trương thái phó: “Đại nhân, thỉnh ngài đi cùng một chuyến, nhi tử ngài ở ngoài đụng phải hoàng thượng, nghĩ tới ngài nên biết hậu quả sự việc.” Thị vệ nói mấy câu làm Trương thái phó sợ hãi trực tiếp run chân quỳ lên đất: “Cảm phiền vị đại nhân đây mang lão phu đi tìm hoàng thượng, trông coi tên nghịch tử kia.”
“Vậy đại nhân đi theo ta đi, phải rồi, bệ hạ bảo ta nói với ông hiện tại bệ hạ đang cải trang xuất cung với hóa danh Vương Nhiên.

Chút nữa đại nhân thấy hoàng thượng thì cẩn ngôn thận hành*, không được để lộ thân phận của bệ hạ đâu.”
[cẩn thận với lời nói và hành động]
“Lão thần tuân chỉ.”
Qua một lúc thị vệ mang theo Trương thái phó chạy tới.

Trương thái phó từ thật xa đã thấy Hãn Nguyệt Nhiên một thân y bố (vải đồ) thô cùng hoàng hậu nương nương được hoàng thượng bổ nhiệm vừa mới gặp hôm nay, trên đất gần đó có hai người bị trói, một người trong đó là nhi tử mình.

Vội vã chạy tới bên người Hãn Nguyệt Nhiên hành lễ: “Vương công tử, bất hiểu tử này của lão thần đụng tới Vương công tử, là lão thần vô phương quản giáo.”

“Nếu Trương thái phó đến rồi, ta sẽ ngôn luận với Trương thái phó về công tử nhà ông.

Xem công tử nhà ông hôm nay sở tác sở vi(1) khẳng định bình thường là đồ khi lăng bá thị(2), hôm nay còn dám muốn cường đoạt dân nữ tới lên đầu phu nhân nhà ta, còn có gì mà công tử nhà ông không dám làm chứ?” Nghe thấy Hãn Nguyệt Nhiên một bộ chính kinh (trịnh trọng) nói mình là phu nhân của hắn, tuy trong lòng ngòn ngọt thế nhưng trên tay lại không chút lưu tình bấm hông Hãn Nguyệt Nhiên.

Hãn Nguyệt Nhiên cảm thấy được lực độ bên hông trực tiếp nắm lấy cái tay giở trò xấu áp lên hông mình.

Thẩm Mộng Cầm thấy Hãn Nguyệt Nhiên không có nhìn mình, trái lại còn khiến tay mình áp lên hông hắn, không khỏi hồng mặt lên.

[(1) hành động tự tung tự tác, không kiêng dè]
[(2) khi lăng = khi dễ + lăng nhục, khi lăng bá thị ~ ức hiếp phô trương (đại khái thế, chứ cũng hem biết dịch sao cho chuẩn (TT^TT)]
“Đa, không cần nghe tiểu nhân đó nói bậy!”
“Câm mồm, nghiệt chướng.”
Thấy động tác giữa hoàng đế cùng hoàng hậu tương lai ở trước mặt, cảm thấy hoàng thượng còn khoan dung khi nữ tử này động chân động tay với mình, là động chân tình rồi.

Trong lòng thật muốn xông tới quất bất hiếu tử kia, khi phụ cư nhiên khi phụ trước mặt hoàng đế, còn dám đoạt người với hoàng thượng.

“Vương công tử, nghiệt chướng này của lão thần phạm vào việc như vậy, thỉnh xin Vương công tử tin tưởng lão thần tự thân xử lý chuyện này.


Lão thần nhất định sẽ không làm tuẫn tư uổng pháp, lấy lại công đạo cho Vương công tử cùng phu phân.”
“Ta gọi ông đến chính là để ông tự thân xử lý chuyện này, cho chút giáo huấn là được, dù sao Trương công tử là độc tử (con một) của Trương thái phó.

Nếu việc này qua đi còn dám như vậy thì đừng trách ta tự thân tới xử lý đó.”
“Thỉnh công tử yên tâm, lão thần định sẽ không để nghiệp chướng này làm ra xấu hổ mất mặt.”
“Người đâu, cởi trói giao Trương công tử cho Trương thái phó.

Cũng mở trói cho vị tiểu thư kia luôn.” Hãn Nguyệt Nhiên nói với Lý Thi: “Tốt nhất mang theo từ nhà cũng không cần để ra đâu, nếu như lại để ta gặp ngươi, ngươi đừng trách ta xuống tay không lưu tình nha.”
Thấy cả Trương thái phó còn cung cung kính kính không dám đắc tội với người này, biết mình đã chọc phải phiền toái liền vội vàng nói: “Đa tạ công tử, đa tạ công tử, là ta có mắt mà không thấy thái sơn mà.” Nói xong liền vội vàng chạy mất.

“Cầm Cầm, phiền toái cũng giải quyết được rồi, chúng ta về nhà thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.