Nữ Đại Ma Vương Đối Đầu Tổng Giám Đốc

Chương 7: Sự thật


Đọc truyện Nữ Đại Ma Vương Đối Đầu Tổng Giám Đốc – Chương 7: Sự thật

Ba năm trước, khi trời đã khuya, Diệp Y Lạc cũng theo đó mà thiếp đi trong vòng tay ấm áp của Ngãi Ngọc Khuê. Cô lúc đó đã quá mệt mỏi và chỉ muốn trốn tránh mọi sự xui xẻo. Ngãi Ngọc Khuê cảm nhận được bạn mình đã bình tĩnh trở lại nên dần buông lỏng Diệp Y Lạc, để cho cô tựa vào lòng mình rồi lẳng lặng gọi điện phái người điều tra về thân thế của Đông Phương Nhược Tâm.

Ngãi Ngọc Khuê vốn là lá ngọc cành vàng Ngãi gia nên việc cỏn con như thế chỉ dễ như trở bàn tay, hơn nữa Đông Phương gia là một gia thế lâu đời và có quyền lực rất lớn với khối tài sản khổng lồ khiến bao người mơ ước, nên việc điều tra về thân thế của Đông Phương Nhược Tâm cũng không phải là việc khó.

Đêm hôm đó, hai cô gái bắt taxi về nhà, mỗi người mang theo một dòng cảm xúc riêng về sự việc vừa xảy ra. Ngãi Ngọc Khuê ban đầu cũng không có thiện cảm gì mấy với Đông Phương Nhược Tâm nên qua sự việc lần này cô càng thêm căm ghét người đàn ông đó. Còn Diệp Y Lạc tuy đang mê man trong giấc mộng nhưng hình bóng ai đó vẫn thấp thoáng xuất hiện trong tâm trí cô khiến cô trong lúc ngủ đã rất nhiều lần gặp ác mộng.


Một đêm u ám, ảm đạm.

Sáng hôm sau, không điều tra thì thôi, đã cầm kết quả điều tra trên tay rồi Ngãi Ngọc Khuê chỉ thiếu điều muốn giết người. Ai biết đâu xú đàn ông ấy lại bỉ ổi đến như vậy!

Đông Phương Nhược Tâm vốn lớn hơn Diệp Y Lạc một tuổi. Do tính tình trăng hoa ong bướm nên trong việc học tập sớm đã có một vết nhơ như bôi tro trát trấu vào mặt Đông Phương lão gia khiến ông rất phiền lòng. Vì lý do đó mà ông quyết định không thể nuông chiều Đông Phương Nhược Tâm thêm nữa. Không được ra khỏi nhà lăng nhăng, tiền trong tài khoản bị rút cạn sạch, hơn nữa còn phải ở nhà học bài nên Đông Phương Nhược Tâm uất ức đã ra đi không lời cáo biệt làm cho Đông Phương lão gia lo sốt vó ngày đêm đi tìm tiểu thiếu gia hư hỏng. Vì không theo kịp chương trình học nên buộc Đông Phương Nhược Tâm phải xuống học lại từ đầu. Cũng trong khoảng thời gian đó anh tình cờ gặp gỡ Diệp Y Lạc, hai người không biết tình chàng ý thiếp thế nào mà sớm đã trở thành một cặp tiên đồng ngọc nữ khiến bao cặp mắt ngưỡng mộ dõi theo. Cuối cùng lại xảy ra cơ sự như ngày hôm nay khiến Ngãi Ngọc Khuê không cách nào nuốt trôi cục tức này được lập tức rủ Diệp Y Lạc cùng đến trung tâm thể thao boxing với mình.


Còn Diệp Y Lạc khi biết được sự thật chỉ hơi ngạc nhiên một chút rồi cười lạnh. Hoá ra Đông Phương Nhược Tâm mà cô quen biết lại là Đông Phương thiếu gia, là người cô không có tư cách gọi tên. Thế nà cô vẫn ngu ngốc, chẳng hay biết gì. Anh như vậy, nhiều bạn gái là chuyện đương nhiên, cô cũng chỉ là một món đồ chơi như bọn họ.

Mọi chuyện sớm đã được thời gian vun đắp. Từng ngày từng ngày một lắng xuống nhưng mãi để lại vết sẹo không thể phai mờ trong lòng Diệp Y Lạc.

Rồi bẵng một cái ba năm đã trôi qua. Quay trở về thời điểm hiện giờ, mọi thứ đều đã thay đổi. Cả cô cũng vậy, chỉ duy nhất một thứ vẫn mãi còn tồn tại… Đó chính là tình cảm mà Diệp Y Lạc dành cho anh. Rất nhiều lần Ngãi Ngọc Khuê khuyên nhủ nhưng cô cũng chỉ ậm ừ cho qua. Chính bản thân Diệp Y Lạc cũng chẳng thể nào hiểu nổi mình. Những tổn thương mà anh đã ban tặng cho cô, những đau đớn mà hằng ngày cô phải trải qua thì dựa vào đâu Diệp Y Lạc mới có thể được như ngày hôm nay? Nhưng suy đi tính lại, ngày hôm nay còn có ngày mai. Quên một người mình đã từng yêu rất sâu đậm nói thì dễ nhưng làm thì chắc dễ hơn?


***

Ngãi Ngọc Khuê vui vẻ dắt tay Diệp Y Lạc khắp nơi. Ngày tốt nghiệp hôm nay khiến cô vô cùng phấn khích. Đã rất lâu rồi cái cảm giác đó mới quay lại, ít nhất là từ đêm hôm ấy tới giờ. Mặc kệ Diệp Y Lạc trầm ngâm suy nghĩ, Ngãi Ngọc Khuê vẫn là vô tư nói cười. Sở dĩ ngày hôm nay cô phấn chấn như vậy là bởi vì Ngãi Ngọc Khuê đang chìm đắm trong sự ngọt ngào của mối tình đầu, giống như ai kia vào ba năm trước. Nhưng dù vậy Ngãi Ngọc Khuê vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân mình tuyệt đối không được đi theo vết xe đổ của Diệp Y Lạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.