Đọc truyện Nụ Cười – Chương 10: Phóng đãng cũng không thể được sao?
Trời tối dần, ngoài cửa sổ, đèn điện đã chăng đầy từng góc phố. Từ nơi này nhìn ra, có thể thấy được mười dặm ánh sáng hồng trần.
Nhưng trong phòng lại chỉ một màu xám, chỉ có một chiếc đèn nhỏ lờ mờ ở dưới đất, khiến bóng lưng người ở phía sau phủ một lớp ánh sáng mờ ảo.
Tào Dương ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một ly rượu màu đỏ, ngắm nhìn ánh sáng xa xa ngoài cửa sổ kia.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, có thể nói sự nghiệp của anh hoàn toàn xuôi chèo mát mái. Trong sự đàm tiếu của mọi người, anh trổ tài năng bằng cả mấy nghìn nhân công. Dưới con mắt của mọi người, anh là kẻ một bước lên trời, nhưng không một ai biết, anh bây giờ vẫn còn chưa thỏa mãn, bởi vì anh còn muốn nhiều hơn nữa.
“ Tào!”
Thi Lan từ trong nhà tắm đi ra, tóc vẫn còn ẩm ướt. Cô vừa dùng khăn hàng hiệu chà lau tóc, vừa đi tới, ngồi trên tay vịn ghế sô pha, thản nhiên cầm lấy ly rượu trong tay anh, nhàn nhạt nhâm nhi một ngụm.
“ Em hôm nay ngồi đọc tài liệu của phòng Nhân sự, mới phát hiện có một người bị anh xem nhẹ!”
Cô lắc lắc ly rượu hồng, mím môi, sau khi uống xong một ngụm, giống như từ trong hương rượu thuần khiết trở về hiện tại.
“ Anh luôn luôn cẩn thận, sao có thể bỏ sót một người như thế này? Chính là cô gái tên Phó Dĩ Mạt đã cùng vào Hoa Thần làm trợ lý với anh, anh sao có thể quên mất cô ta vậy? Em đã tra qua, từ khi cô ấy làm quản lý bộ phận phát triển khách hàng thì tài chính cũng như lợi nhuận mà bộ phận này mang về đã tăng 10% so với cùng năm. Năm năm trước có lẽ không tính làm gì, nhưng trong suốt ba năm thị trường ảm đạm như thế này mà vẫn bảo trì được doanh thu như vậy, có thể thấy cô gái này có năng lực không tồi chút nào!”
Cô cúi người xuống, ôm lấy vai anh, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai của anh.
“ Đây là những yêu cầu cơ bản dành cho ban quản lý, có gì đặc biệt sao? Chúng ta không cần thiết phải dùng đến người ngoài!”
“ Tào?”
Cô cảm thấy không đúng, nhẹ nhàng gọi tên của anh.
Tào Dương như bừng tỉnh, quay đầu nhìn câu, “Ừ!”một tiếng.
“ Em chỉ nghĩ, thật quá đáng tiếc, cô ấy còn có tài, lại là người trẻ tuổi!”
Thi Lan đứng lên, đi đến bên cửa sổ. Cô nhìn ngọn đèn trong suốt rồi nở một nụ cười.
“ Thật chẳng giống tác phong thường ngày của anh chút nào, thưa tổng tài trẻ nhất trong lịch sự của Hoa Thần!”
Cô ngửa đầu, uống cạn ly rượu. Nhìn qua chiếc ly thủy tinh, cô thấy anh rõ ràng hơn một chút.
“ Dù sao em cũng đã gọi điện cho ba! Ba cũng đã chấp nhận đề nghị của em! Thư điều động nhân sự ngày mai sẽ được chuyển từ Hong Kong về đây!”
Tiếng của cô rất nhẹ, nhưng lại cực kỳ thâm thúy, vẻ mặt hình như thiếu đi sự kiên nhẫn.
Tào Dương cười cười, châm một điếu thuốc bỏ lên miệng.
“ Được rồi, không sao! Đây chỉ là một việc nhỏ, anh xem là được rồi! Không được thay đổi người nữa đâu đấy nhé!”
Tào Dương hút một hơi thuốc, vươn tay về phía cô.Thi Lan cười, đi tới trước mặt anh, vươn tay sờ sờ lên mái tóc đen của anh.
“ Thật muốn biết….”
Cô thở dài, hãm tiến vào trong lòng của anh.
“ Bộ dáng trước kia của anh là như thế nào đây?”
….
Trong nhà hàng, đèn thủy tinh xinh đẹp, ánh điện chiếu qua lớp thủy tinh lấp lánh như sao, vách tường được vẽ những bông hoa nhiệt đới rực rỡ và đầy màu sắc. Một khung cảnh khiến người ta cảm thấy tươi vui.
Phó Dĩ Mạt an tĩnh ngồi yên một chỗ nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt. Biểu tình của cô vẫn trấn định và lạnh nhạt, hàng mi rủ thấp như thường khiến người ta không sao nhìn thấy được ánh mắt của cô.
Tần Nặc từ một hướng khác đi tới, trong tay cầm theo một chú gấu trắng đáng yêu bằng bông. Cậu ngồi phịch xuống, đem chú gấu đó nhét vào trong tay cô.
“ Chú gấu này rất thần kỳ đó ~ cho em, nhờ nó cuộc sống của em chắc chắn sẽ có biến chuyển!”
Cô nghiêng đầu, cũng không nói lời cám ơn, cũng chẳng hề hé răng, vẫn điềm nhiên như cũ uống trà, một chút cũng không thèm nhìn con mèo nhỏ trong lòng.
“ Cậu nói cứ như thật vậy !”
Tần Nặc không ngừng xoay qua xoay lại chiếc bật lửa trong tay, chỉ tựa lưng vào ghế nhìn cô gái trước mặt này. Từ lần đầu tiên gặp cô, cậu đã biết cô hình như luôn không vui vẻ, cho dù cô có cười rộ thì cũng khiến người ta cảm thấy lo lắng, tổng thể thì chỉ cảm thấy cô rất lạnh lùng.
“ Không phải như thật mà là thật đấy! Tôi nói cho em biết, ngày mai số phận của em sẽ có một sự thay đổi lớn.”
Cậu đột nhiên vươn tay, giữ thật chặt lấy tay của cô.
“ Không tin? Vậy chúng ta hãy cược một ván nhé! Ngày mai nếu có một sự việc làm biến chuyển cả cuộc đời em thì em hãy theo bồi tôi một buổi tối! Còn nếu không có gì thì tôi cam đoan sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt em!”
Phó Dĩ Mạt ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cậu ta.
Chàng trai này có khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta buông thả hết mọi phòng vệ, lại còn cố tình bày ra biểu tình chân thật khẩn khoản này nữa chứ.
Mới mẻ, khoái hoạt, mang theo một tấm lòng nhiệt tình.Cô như người đui mù, phải bình tĩnh chậm chạp nhìn kỹ khuôn mặt của cậu…
Giống như một người bị thôi miên…