Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 3


Đọc truyện Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý FULL – Chương 3


“Ông nội sẽ không đồng ý.” Một lát sau, rốt cuộc tôi đã tìm được lời nói của mình.

Lời nói của ông Trần ở nhà họ Trần đều là nói một là một, đồng ý với ba tôi sẽ chăm sóc tôi nên mới bảo tôi gả cho Trần Thanh Vũ, chắc chắn sẽ không đồng ý cho tôi và anh ly hôn.

“Cô muốn dùng ông nội uy hiếp tôi sao?” Trần Thanh Vũ cười nhạt: “Cô đừng tưởng rằng tôi sẽ sợ!”
“Không phải…” Trong lòng tôi lại đau xót, nói thật tôi vô cùng mệt mỏi, tôi cũng biết rõ cuộc sống này hà khắc như vậy nhưng tình yêu khiến che mờ mắt tôi.

Tôi nhắc đến ông nội chỉ là muốn nói với Trần Thanh Vũ rằng bây giờ sức khỏe ông nội không tốt, nói ly hôn một cách tùy tiện có thể sẽ ảnh hưởng đến ông rất nhiều nhưng anh lại hiểu lầm ý tôi.

Có lẽ trong lòng Trần Thanh Vũ, tôi chính là loại người hèn hạ như vậy.

“Không phải thì được rồi, ông nội sẽ tổ chức sinh nhật.

Sau sinh nhật của ông nội, cô chỉ cần ở lại tìm thời gian nói rõ với ông.” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng vô tình.

“Em biết rồi.” Tôi đè xuống đau khổ trong lòng, nhàn nhạt gật đầu.

Thì ra anh đã suy nghĩ biện pháp xong hết rồi, muốn tôi đi nói những lời đó với ông nội.

Như vậy, ông nội sẽ không trách tội anh.

“Cho dù là yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng thì tôi đều sẽ thỏa mãn cô.” Trần Thanh Vũ vô cùng hài lòng với việc tôi biết thức thời, anh hơi nheo mắt lại nói giống như ban thưởng cho tôi vậy.

Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, bắt đầu thu dọn phòng ốc nhưng trong đầu lại rất hỗn loạn, sửa soạn căn phòng loạn hết cả lên.

Mùng một tết, tuyết rơi tán loạn, nhà họ Trần vô cùng lạnh lẽo.

Sáng sớm mẹ chồng đã sắp xếp dẫn Nguyễn Mỹ đi chúc tết bà con thân thích.


Tôi bị quăng một xó không ai hỏi han.

Tôi yên lặng ngồi bên cạnh cửa sổ trong phòng, nhìn tuyết rơi khắp bầu trời ngoài cửa sổ, trong lòng phiền muộn không thôi.

Thời gian bảy năm, cuối cùng tôi không thể sưởi ấm cho một viên đá.

Cuối cùng, tôi và Trần Thanh Vũ vẫn đi đến đường cùng.

Tôi không biết sau này nên làm sao.

Trải qua nhiều năm như vậy, thế giới tôi chỉ có một mình Trần Thanh Vũ.

Mất đi anh, thế giới tôi sẽ còn lại gì đây?
Bất giác nước mắt lại chảy xuống, trong lúc lơ đãng thì tôi nhận được điện thoại của mẹ.

“Bảo Nhi, Bảo Nhi à, con nhất định phải nhanh chóng cứu em trai của con.

Lần này nó chọc phải họa lớn rồi.” Mẹ lo lắng la lớn.

“Mẹ, mẹ nói chậm một chút.

Huỳnh Sang lại làm gì rồi?” Tôi nghe tiếng khóc của mẹ bên kia điện thoại thì cuống hết cả lên.

Mỗi lần tôi đều sợ nhận được điện thoại nhà, hơn nữa sợ nhất chính là chuyện của Huỳnh Sang.

“Hu hu hu… Con nói xem tại sao số mạng của mẹ lại khổ như vậy chứ.

Sinh ra một đứa bất hiếu, tại sao nó lại có thể đánh chết người đây…”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Nó đánh chết người?” Tôi nghe xong lời nói của mẹ, cả gương mặt trắng bệch, mạnh mẽ bật dậy.

Từ trước đến nay Huỳnh Sang vẫn như vậy, mặc dù trưởng thành nhưng không hề chính chắn.

Nói nó đánh chết người cũng không phải là không thể.

Mẹ vẫn luôn khóc lóc bên kia, không cách nào dừng lại được.

Tôi thật sự chịu không nổi nữa, hét lên với mẹ: “Mẹ, mẹ nói thẳng ra xem.

Rốt cuộc là thế nào?”
“Hôm qua nó uống rượu say ở quầy bar, đánh chết một đứa nhóc.

Đồng bọn của đứa kia bắt nó đi, nói rằng nhất định phải bắt nó đền mạng.

Con nói xem chúng ta phải làm sao đây, con mau cứu nó đi?” Mẹ sốt ruột nói.

“Mẹ, con cũng không biết phải làm sao cả!” Làm sao tôi có thể cứu Huỳnh Sang đây? Nó đánh chết người, làm sao tôi cứu được chứ.

“Đúng rồi, mau đi tìm Trần Thanh Vũ.

Nhất định cậu ấy sẽ có cách!” Mẹ đưa ra một chủ ý.


Dù sao cùng chung huyết thống, cho dù Huỳnh Sang làm sai chuyện gì thì tôi cũng không muốn nó chịu khổ.

Vì thế tôi nhanh chóng cúp điện thoại rồi bấm số di động của Trần Thanh Vũ.

Điện thoại vừa nối thông, tôi đã lo lắng la lớn: “Trần Thanh Vũ, mau cứu em trai em đi… Nó bị người của xã hội đen bắt đi rồi, mau cứu nó đi…”
Lo lắng khiến cho tôi quên hết chừng mực, quên rằng một ngày trước thì quan hệ của chúng tôi cũng đã kết thúc trên đầu môi rồi.

Đúng như dự đoán, đối phương yên lặng không lên tiếng.

“Xin lỗi, em biết không nên quấy rầy anh lúc này.

Nhưng mà em thật sự không nghĩ ra cách khác… Nếu như anh bận, em… em sẽ nghĩ cách khác…” Tôi thầm mắng bản thân quá bất cẩn, biết rõ bản thân Trần Thanh Vũ đã rất phiền mà còn gây thêm chuyện phiền phức cho anh.

“Tôi lập tức về nhà, chờ tôi.” Vốn nghĩ anh sẽ không đồng ý nhưng giọng nói trầm thấp của Trần Thanh Vũ lại vang lên.

Mấy chữ đơn giản khiến cho cơn rối rắm của tôi tạm thời bình yên lại.

Tôi thông báo với mẹ và hỏi rõ mẹ về tình huống cụ thể.

Không lâu sau, Trần Thanh Vũ gọi điện thoại bảo tôi xuống lầu ra cửa biệt thự.

Tôi lập tức chạy chậm xuống, lên xe của anh.

Chỉ có một mình anh quay lại, tôi ngồi bên ghế phụ lái tâm trạng vô cùng hồi hộp.

Trần Thanh Vũ khó chịu, lạnh lùng nói: “Lại rước họa gì vào thân nữa?”
Một câu này khiến tôi nghe ra anh có hơi mất kiên nhẫn.

Những năm gần đây, mặc dù Trần Thanh Vũ lạnh nhạt với tôi nhưng đối với nhà mẹ tôi thì vẫn chăm sóc đầy đủ theo lời ông nội giao phó.

Hễ xảy ra chuyện phiền phức gì thì anh đều giải quyết giúp tôi.

Hoặc có lẽ, anh đã cảm thấy chán từ lâu.

Trong ánh mắt sắc bén cay nghiệt của Trần Thanh Vũ, tôi mím môi trả lời: “Hôm qua vào đêm giao thừa, Huỳnh Sang uống say nên đã đánh nhau với một tên du côn, lỡ tay đánh chết người ta.


Đồng bọn người đó bảo muốn nó đền mạng nên đã mang nó ra ngoài một công xưởng hoang ở ngoại ô rồi”
“Đền mạng?” Trần Thanh Vũ giống như nghe thấy chuyện cười, hừ nhẹ: “Năm nay mấy tên du côn đó có quyền lực lớn như vậy từ khi nào, sao tôi lại không biết nhỉ.”
“Là sao?” Tôi không hiểu.

“Bây giờ là xã hội pháp chế!” Giọng nói của Trần Thanh Vũ hờ hững: “Nếu thật sự chết người thì chẳng lẽ cảnh sát bất tài hết à!”
“Tức là tên du côn kia chắc chắn không có chết! Bọn họ bắt em trai em đi là có dụng ý khác.” Tôi nhanh chóng hiểu được ý trong lời nói của anh.

“Còn không đến nỗi quá ngu!” Trần Thanh Vũ xùy nhẹ một tiếng.

Tôi bị mắng rất khó chịu, không nhịn được oán thầm: Toàn thế giới chỉ có anh thông minh nhất!
Trần Thanh Vũ lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại dặn dò chút chuyện.

Giọng nói của anh trầm thấp, tôi không nghe rõ lắm nhưng chắc là anh đang cho người giải quyết chuyện này.

Một câu cuối cùng tôi nghe được, hơn nữa lập tức khiến cho tâm trạng tôi trở nên phức tạp: “Cho dù thế nào thì bây giờ nhà họ Huỳnh vẫn do tôi chăm sóc, không thể để bọn họ làm bậy được.”
Khi tôi nhìn thấy Huỳnh Sang là nó đang ở trong một căn phòng của hội quán tư nhân.

Khắp người Huỳnh Sang dơ bẩn nhưng hai chân lại vắt chéo uống rượt chát, còn nói chuyện phiếm với phụ tá Hoàng dưới trướng Trần Thanh Vũ, không hề ý thức được ánh mắt giống như nhìn kẻ ngu của người phụ tá kia.

Thấy loại dáng vẻ này của nó, tôi tức giận sôi máu, xông lên tát nó một bạt tai: “Thằng khốn này! Bình thường đánh bài uống rượu đều có em, bây giờ còn dám giết người nữa sao?”
“Em không có giết người… Lúc em đi thì tên đó vẫn ổn, em thật sự không có đánh chết nó.” Huỳnh Sang vừa ôm mặt vừa la lên.

“Cô chủ, chuyện này đã tra xong rồi.

Là do bọn du côn kia cố ý muốn lừa tiền.” Phụ tá Hoàng giải thích.

Một tiếng cô chủ khiến lòng tôi như xé ra..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.