Đọc truyện Nụ Cười – Deepbluesea – Chương 19: Đêm đen không ngăn được ánh sáng mặt trời
Thứ hai.
Mỗi thứ hai đều có một cuộc họp, giám đốc các bộ phận đều phải tham gia, Phó Dĩ Mạt cẩn thận tránh né đi phía sau đám người. Cô ngủ không được ngon, cho dù đã dùng nước lạnh cùng phấn trang điểm nhưng đôi mắt vẫn thâm quầng.
Cô cứ lo sợ bất an suốt hai ngày, nhưng thật kỳ lạ là cuối tuần mà mọi chuyện cũng vẫn rất im lặng. Người không nên gặp thì không nhìn thấy, cô cũng không nhận được bất cứ cuộc điện thoại nào.
Cuộc sống lại bình thản trở lại, đây chẳng phải là kết quả mà cô mong muốn hay sao? Nhưng vì sao cô lại cảm thấy có chút buồn bã và mất mát?
Cũng may, thị trường chứng khoán đang xuống dốc, nhìn bộ dáng mệt mỏi cùng khuôn mặt như trò tàn của cô, hơn phân nửa người nghĩ rằng cô như vậy là do làm việc quá vất vả.
“ Phó tiểu thư!”
Hứa quản lý bên bộ phận công trình nhẹ nhàng lay lay người cô, lôi cô từ trong dòng suy nghĩ trở lại với thực tế.
Cô ngẩng đầu, Thi Lan đang nhìn về phía cô mỉm cười.
“ Cô là giám đốc bộ phận đầu tư, cô xem xem chuyện này liệu ai ra mặt thì được?”
Thư ký sớm đã đem một bản báo cáo đặt trước mặt của Dĩ Mạt. Cô vội vàng lật giở vài tờ, đại khái cũng hiểu được ý của Thi Lan.
Một năm trước, Hoa Thần vì mở rộng nghiệp vụ sang phía Tây của Đại Lục, một công ty tên Ỷ Kha muốn hùn vốn và yêu cầu trở thành công ty trung gian của Hoan Thần ở khu vực đó. Việc hợp tác đó diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng hai tháng nay, những cổ phiếu do bộ phận quản lý bên đó chọn mua đều là những cổ phiếu rớt giá hiện nay, khiến cho đối phương phải bồi tiền khá nhiều. Hiện tại, đối phương đang gây sự với đại diện của Hoa Thần ở Tây Cương, yêu cầu Hoa Thần phải cử một người đến giải thích rõ ràng.
“ Kí kết hợp tác trước giờ đều do anh phụ trách, cho nên việc này vẫn là anh đi thì thích hợp hơn cả.”
Tào Dương vội vàng lên tiếng trước khi Phó Dĩ Mạt trả lời.
Thi Lan ngẩn ra, quay đầu sang phía Tào Dương nhìn anh một cái.
“ Anh quên rồi sao? Cuối tuần này chúng ta sẽ kí kết hợp đồng mua 30% cổ phần của Hồng Thạch.”
“ Việc kí hợp đồng đó, ai cũng có thể đi được! Nhưng việc bên Tây Cương kia, anh cho rằng Phó giám đốc không phải là người thích hợp để đi.”
Thi Lan đỏ mặt, tức giận: “ Không phải là người thích hợp? Ai thích hợp? Anh sao?”
Tào Dương và Thi Lan luôn nói chuyện với nhau có thương có lượng. Đây là lần đầu tiên, Tào Dương ở trước mặt Thi Lan tỏ ra kiên quyết đến thế. Nhất thời, mọi người đều hết sức ngạc nhiên, đưa mắt nhìn hai vị tổng tài.
“Tào tổng.”
Phó Dĩ Mạt đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Thi tổng nói rất đúng, tôi là giám đốc của bộ phận đầu tư, chuyện đầu tư thì nên để tôi ra mặt mới đúng! Tôi sẽ trở về chuẩn bị, ngày mai đi Tân Cương ngay.”
Tào Dương ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh mắt nhìn cô không hề có cảm xúc.
Mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc, anh cũng vẫn chưa nói thêm câu nào.
Lầu 22, văn phòng tổng tài.
“ Em biết rõ Ỷ Kha là chỗ như thế nào mà còn để cô ấy đi!”
Tào Dương cực kì kiếm chế, nhưng trong giọng nói vẫn nghe ra điểm khác thường.
“ Người ta tất nhiên hiểu rõ Lý Mạc Bắc kia là dạng người nào.”
Thi Lan quay sang, bình tĩnh nhìn anh: “ Như thế thì có làm sao? Tào, anh hôm nay làm sao vậy? Bình thường, anh có như thế này đâu? Nói cho cùng thì cũng vẫn phải có người đi, không đúng sao? Nếu đã có người đứng ra phụ trách, anh và cô ấy, anh thử nghĩ xem em có thể chọn ai?”
Tào Dương cười lạnh: “ Cho nên em lựa chọn hy sinh Phó Dĩ Mạt?”
Thi Lan nhấp một ngụm cà phê, quay đầu nhìn ra cửa sổ, mỉm cười.
“ Chẳng còn cách nào khác! Tào, biết đâu Phó Dĩ Mạt lại có phúc tướng cũng nên. Cô ấy có thể biến nguy thành an, cứu vớt được tình hình chúng ta lúc này.”
Thi Lan buông tách cà phê xuống rồi đi đến bên người Tào Dương, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của anh.
Thoang thoảng có mùi nước hoa trong không khí, trong vị ngọt có vị đắng, Tào Dương nhíu mày, dần dần nhớ ra tên của loại nước hoa này: ghen tỵ.
…..
Trăng rất sáng, lúc Phó Dĩ Mạt trở về, tiểu khu hoàn toàn chìm trong sự yên tĩnh.
Cũng may không mất điện, đèn ở cầu thang bật sáng trưng. Ánh đèn màu vàng ấm áp dạt dào.
Vẫn là khu nhà mới, trên hành lang sát về phía vách tường có những dấu chân nhỏ dính bùn, cô nhớ tới nơi mình ở trước kia, tuy không có lấy một chiếc đèn nhưng tay vịn cầu thang lúc nào cũng sạch sẽ
Thẳng đến khi nhìn thấy bóng của một người khác, cô ngẩng đầu, đứng ngốc tại chỗ.
Người đối diện, áo sơ mi trắng đầy bụi, gần như vậy, anh tuấn như vậy, anh ta…là ai?
“ Em đã về rồi ư?”
Cô trừng mắt nhìn người đó, không khỏi thì thào nói nhỏ.
“ Tiểu Mạt, đừng đi.”
Tào Dương tiến lên, giữ lấy vai của cô, nói: “ Em không biết tổng tài bên kia là người như thế nào đâu, vụ đàm phán lần này em tuyệt đối không có khả năng giành được phần thắng.”
Phó Dĩ Mạt ngẩn ra, dần dần tỉnh táo trở lại.
“ Tránh ra.”
Cô đẩy anh ra, lui về phía sau một bước, rồi lại thêm một bước.
Tào Dương giật mình, bàn tay cứng đơ giữa không trung, giữ lại một cái ôm hư không.
“ Tiểu Mạt, em làm sao vậy? Trước kia em đâu phải như thế này.”
Cô ngẩng đầu, nhìn anh, trầm mặc.
Bởi vì, anh đã làm tổn thương em.
Cái ôm của anh khiến em bị thương, sự ruồng bỏ của anh khiến em bị thương, từng kỷ niệm khoái hoạt anh cho em đều khiến em bị tổn thương.