Đọc truyện Nụ Cười Của Nhóc Đã Làm Tan Chảy Trái Tim Băng Giá Của Tôi – Chương 30: Anh xin em
-nó được hắn khoác chiếc áo và được đưa tới bệnh viện,ai nấy ráo riết tìm nó thì thấy hắn đang ôm nó-chuyện gì đã xảy ra?-mọi người nhìn thấy tình cảnh của nó thì không khỏi bàng hoàng
-tính sao đi-hắn để nó lên băng ca(cái này hình như là cái giường đẩy á)
-mày làm gì nó?-Phong nắm cổ áo hắn
-tôi không làm gì cả-hắn quay mặt đi
-nói,chuyện gì,ai làm-Phong hét lên
-là Hạ Hy-hắn bình thản nói
-sao?-ai nấy cũng đều kinh ngạc
-tìm cô ta mau-bà ra lệnh cho đám vệ sĩ
-mẹ nó thì ngồi im bất động
-ai nấy cũng đều im lặng chờ đợi,nhìn vào căn phòng cấp cứu lạnh lẽo đó
-2 tiếng sau
-cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra
-bác sĩ,sao rồi?-M.Trang
-không sao,do vết thương cũ chưa lành lại bị sợ hãi nên mới ngất-người bác sĩ trả lời
-may quá-cả đám thở phào nhẹ nhõm
-phu nhân-người vệ sĩ
-soa,cô ta đâu-bà
-dạ cô ta trốn rồi-người vệ sĩ
-ăn hại-bà quát lên
-nhưng 2 năm trước cô ta chính là người đã ra tay với tiểu thư,cả vụ tai nạn xe và vụ bị bắt,tất cả đều một tay cô ta sắp đặt-người vệ sĩ
-ta sẽ đòi lại gấp đôi-bà siết chặt bàn tay
-đánh sập công ty nhà cô ta,báo công an-bà cười nữa miệng
-ai nhìn cũng khiếp đảm
-mọi người nhìn nó không khỏi xót thương
-4 người Davis về nhà,chỉ còn lại hắn,M.Trang,mẹ nó,bà và Phong và nhỏ
-sao lúc trước bà không đưa nó về sớm-mẹ nó nhìn bà
-xin lỗi,tôi muốn giữ lại hình bóng của anh ấy,và muốn một người thừa kế xứng đáng-bà
-nhỏ hơi ngạc nhiên nhìn 2 người phụ nữ
-đúng,con bé rất giống anh ấy-mẹ nó nhìn nó triều mến
-rất giỏi và bản lĩnh-bà nói thêm
-lúc trước mama từng yêu ông Nguyễn Kỳ,nhưng do ông đã có vợ con và cũng chỉ xem mama là người em người bạn,nên mama đã rời đi và không hề lấy ai-bà nhìn nhỏ trả lời
-nhỏ nhìn bà rơm rớm nước mắt
-cuộc trò chuyện phải dừng lại vì tiếng hét của nó
-tránh xa ra,tránh ra,đừng lại gần tôi-nó hét trong vô thức
-Thư à,tỉnh lại đi em,đừng làm anh sợ mà-hắn nắm chặt cánh tay đang quơ của nó
-a11aaaaaaaaaaa,tránh ra-nó cảm giác tay mình bị nắm nên tỉnh lại
-tránh ra tránh ra-nó ôm lấy mền gối vào người
-mama-nó nhìn mẹ nó
-mama đây-mẹ nó chạy lại bên giường
-con sợ lắm-giọng nó bây giờ cứ như một đứa con nít
-mama,đừng đi đâu hết nhé,nhé-nó nắm tay mẹ nó
-gọi bác sĩ đi-bà quát lên
-bác sĩ,sao con tôi lại như vậy?-bà hỏi ông bác sĩ
-chỉ một cái lắc đầu của ông làm mọi người ngã quỵ
-cô ấy do sợ hãi nên dẫn tới chấn thương tâm lý nặng,nên mới trở thành một đứa trẻ lên 3 như vậy-ông bác sĩ
-không thể nào-tất cả mọi người nhìn ông bác sĩ
-cô ấy có thể bình phục lại,nhưng không biết trong bao lâu,hoặc có thể mãi mãi không thể trở lại,tôi xin lỗi-ông bác sĩ thở dài
-anh xin em,trở vể bên anh đi mà-hắn khóc,lần này hắn lại khóc vì nó
-chú ơi,chú bị sao vậy?-câu hỏi này như nhát dao cứa vào tim hắn
-chú sao-hắn ngỡ ngàng khi nó gọi như vậy
-anh không phải chú,anh là người yêu của em-hắn nhìn nó
-người yêu là gì?-lại một câu hỏi đau lòng
-thôi để tôi tiêm cho cô ấy mũi thốc an thần-ông bác sĩ cầm kim tiêm tiến lại
-không chịu đâu,không chích đâu-nó giãy giụa
-oa…oa..huhu-nó khóc lóc tránh né ông bác sĩ làm ông không tài nào tiêm được
-tránh ra,tránh ra…hức-nó vùng người làm phòng lộn xộn
-ngoan không đau đâu-bà ân cần nói
-không đau lắm-nó
-chị ngoan đi-nhỏ nhìn cảnh tượng này không khỏi đau lòng
-ác lắm,không chơi với mấy người nữa-nó vẫn giãy giụa
-kết quả là
-ông bác sĩ đâm kim ngay tay mình,cây treo nước ngã,mền gối tung ra
-cho tới khi
-nào ngoan,cho bác sĩ tiêm đi,rồi anh dẫn đi chơi-hắn nhìn nó
-không thèm,nghỉ chơi rồi-nó
-mama,-bé Vũ đi vào cùng Di
-oa,bạn tới chơi với mình sao-nó chạy lại Bé vũ
-mama,ì…út…bị ao á-bé Vũ nói
-lại đây chơi với mình đi-nó ôm bé Vũ lại giường
-Phong ôm bé Vũ lại
-em chịu cho bác sĩ tiêm thì sẽ được chơi với bạn,còn không thì miễn bàn-Phong
-hứ,mấy người…ác lắm-nó mếu máo nhìn ông bác sĩ
– nó nằm lên giường nhắm mắt chờ ông bác sĩ
-a1aaaaaaaaaaaaaaaa-nó hét lên ầm ĩ
-xong rồi đó-ông bác sĩ xoa đầu nó
-ngủ ngon nhé-ông bác sĩ rời đi
-mắt nó cứ thế nhắm lại