Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi

Chương 47: Buổi đấu giá phong ba (5)


Đọc truyện Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi – Chương 47: Buổi đấu giá phong ba (5)

Cung Hạ Ngọc vừa bước chân vào đại sảnh liền chú ý có một tầm mắt đặt trên người mình.

Hắn bất động thanh sắc dò xét một lượt xung quanh,sau đó tập trung nhìn về phía phòng Dạ Tuyết,ánh mắt lạnh lẽo.

Hắn ghét có người nhìn mình.Bởi vì mười người hết chín người nhìn hắn là sắc nữ,một người còn lại là tính toán leo lên giường hắn.

Cho nên đối với ánh nhìn chăm chú của nữ nhân, hắn hoàn toàn phản cảm.

Thậm chí còn có chút chán ghét.

Hắn mắt lạnh nhìn về nơi phát ra ánh mắt,tất nhiên nơi đó nhìn từ bên ngoài vào cũng chỉ là một khoảng không.

Phòng đặc biệt?Lẽ nào là thế lực lớn nào đó?

Không chờ hắn phát hiện ra điều gì,tầm nhìn kia đã biến mất vô tung vô ảnh.

Nếu người ta đã thôi “nhìn” hắn,vậy hắn cũng không hà tất phải chạy theo vấn đề này làm gì.

Cơ bản là hắn lười phản ứng.Quay đầu đi nơi khác,hắn nheo mắt nghiền ngẫm:

-”không biết tiểu cô nương lúc nãy có tham gia buổi đấu giá này không a? “

Trong lúc đó,trong phòng chuyên dụng,Dạ Tuyết cho vào miệng quả mọng vừa nhai vừa âm thầm biễu môi,nàng chỉ tò mò tấm thẻ của hắn thôi làm gì phải trừng mắt với nàng chứ.

Cung Hạ Ngọc không biết người hắn đang tâm tâm niệm niệm đang nhìn hắn đâu.


Đợi Liễu Như Tiêu làm xong thủ tục bán đấu giá hắn dẫn đầu hướng về vị trí của mình.

Mà Dạ Tuyết cũng chẳng biết mình bị Cung Hạ Ngọc xếp vào hàng sắc nữ

————————–

Nam Cung Hàn mang theo dò xét nhìn theo bóng dáng Cung Hạ Ngọc đi đến phòng chuyên dụng dành cho Chu Huyền quốc.

Hắn khẳng định hai người biết nhau,nhưng là từ lúc nào mới được?

Chết tiệt,đào hoa của vật nhỏ từng cái từng cái liên tục xuất hiện,người người thân phận đều không tầm thường,ngay cả hắn không xem đối phương vào đâu cũng phiền chết với chuyện tình địch “ tre già măng mọc” kiểu này nha.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn thân ảnh nhỏ xinh đang lười biếng, nằm dài ra ghế lột hoa quả gặm cắn kia.

Hoả không biết phát vào đâu khiến khuôn mặt hắn đen như mực thậm chí vắt ra nước,nhiệt độ trong phòng trực tiếp đóng băng,mà mùi chua thì bay loạn xạ.

Đúng lúc này cánh cửa phát ra hai tiếng gõ nhẹ,Tiêu Hồn ngoài cửa lên tiếng.

-”các chủ”

Nam Cung Hàn hít một hơi,đè xuống mùi chua đã xông lên tận họng âm trầm nói.

-”vào đi.”

Tiêu Hồn nghe hai chữ lạnh lẽo có cảm giác bị xối một chậu nước đá từ đầu xuống chân.

Hắn chỉ cảm thấy toàn thân nổi gai ốc,bản năng ẩn vệ không ngừng gào thét kêu hắn chạy đi,bên trong rất nguy hiểm,cố tình các chủ bên trong lại kêu hắn vào.

Nuốt khan một ngụm nước bọt.Hắn anh dũng hi sinh bước vào phòng.

Vừa bước chân vào phòng liền rơi vào đôi mắt bùng bùng hoả diễm.Mà nhiệt độ phòng thì trực tiếp trở thành hầm băng.

Được rồi,hai tầng băng hoả,hẳn là tra tấn hắn đâu.Các chủ đây là làm sao a?

Được rồi, theo Các chủ từ năm người chín tuổi tuổi,bây giờ đã gần hai mươi, người đủ quyền lực làm cho khuôn mặt vạn năm không thay đổi của Các Chủ biến đổi cũng chỉ có một nhân vật đang ở phòng chuyên dụng đặc biệt kia.

Chỉ là vì sao khuôn mặt Các chủ lại đen thui như thế kia nha.

Đáng thương Tiêu tiểu tử,nằm cũng trúng đạn.

Người nào đó bị dấm chua xông lên não không có nơi phát tiết,mà hắn xem như xui xẻo chọn đúng lúc Nam Cung Hàn uống dấm gõ cửa.

Chỉ có thể nói.Tiêu Hồn: ngươi-xong-đời.


Nuốt khan ngụm nước bọt lần hai Tiêu Hồn né đi ánh nhìn “tình thương mến thương” của Nam Cung Hàn cất giọng báo cáo.

-”Các chủ,tổng cộng 302 viên đan dược cực phẩm,thần đã cho người an bài đấu giá 1/3 chúng,còn lại ấn theo số tiền đấu giá gấp ba tính toán.Mời các chủ phân phó”

-”302 viên?” Nam Cung Hàn ngoài ý muốn kinh ngạc nhìn Tiêu Hồn.

Sau đó nhếch môi,ân,quả không hổ danh vật nhỏ của hắn.

Một cỗ tâm tình tên là tự hào bất chợt xuất hiện trong suy nghĩ của hắn.

Đây là nữ nhân hắn chọn nha.Nếu không phải nàng còn quá nhỏ,ngay cả tuổi cập kê cũng chưa tới,hắn hận không thể ngay lập tức bắt nàng trói lại nhét vào phạm vi mình có thể luôn nhìn thấy.

Mà Tiêu Hồn lúc này cảm nhận được nhiệt độ trong phòng tăng thêm rõ rệt tâm tình nhảy nhót.

Hê hê,thành công dời đi lực chú ý của Các chủ,phải chăng đại biểu hôm nay hắn có thể tránh một kiếp?

Không đợi Tiêu Hồn vui sướng được bao lâu,hắn lại nhận được một tầm mắt lạnh sưu sưu đặt trên người mình.

Tiêu Hồn buồn bực,hôm nay tâm tình của Các Chủ sao lại bất định như vậy a?Không lẽ tới tháng?

Ách..phi ..phi..Cái quỷ gì mà tới tháng,Các chủ biết còn không lột da hắn ra.

Tiêu Hồn chột dạ trộm liếc mắt Nam Cung Hàn đang ngồi trước mặt,nuốt ngụm nước bọt thứ ba.

Tuyệt đối không thể để Các chủ biết suy nghĩ vừa rồi của hắn,nếu không cửa Ma Vực đón chào hắn a.

Nam Cung Hàn nhìn bộ dạng lấm la lấm lét nhìn trộm mình của Tiêu Hồn,chỉ biết hắn đang ở nói xấu mình,không biết nội dung là gì nhưng hẳn là chẳng tốt đẹp gì đi.

Kéo kéo làn môi,Nam Cung Hàn mở miệng.

-”quặng đồng tại Thù Vĩ còn chưa có báo cáo,nơi đó đang thiếu người,ngươi đến đó giúp đi.”


Tiêu Hồn âm thầm kêu rên.

Mỏ đồng tại Thù Vĩ vừa mới phát hiện mười ngày nha,đừng nói báo cáo,ngay cả bắt đầu khai thác sợ cũng chẳng được bao nhiêu.

Đây là đày hắn đi đào đất đâu.Hắn là ẩn vệ được không? Tiêu Hồn trong lòng âm thầm cắn khăn tay rơi lệ,ngoài mặt lại cung kính thưa “vâng.”

————————–

Đại sảnh lần nữa bước vào bốn người.Ba nam một nữ.Nam nắm tay nữ đi phía trước,hai nam còn lại đi phía sau.

Nam nhân dịu dàng như suối,mà nữ nhân thanh lãnh (thanh cao lạnh nhạt) như Tuyết Liên,đẹp không sao tả được.

Hai người song song bước vào nhất thời làm đại sảnh xôn xao từng tiếng bàn tán.

Dạ Tuyết từ trong phòng nhìn xuống, dừng lại vài giây trên mặt nam tử,sau đó hoàn toàn đặt chú ý vào nữ tử bên cạnh.

Vân Mộng Vũ…

Nói vậy vị bên cạnh hẳn là nam chủ Hạ Dật Phong?

Chiếu theo thời gian hẳn là lúc sáng hai người đã nhận thức đi, buổi chiều Hạ Dật Phong gặp nữ chủ trên đường mới đưa ra lời đề nghị đi chung đến đấu giá hội.

Nữ chủ còn thành công hợp tác bán đan dược với vị thiếu chủ Phong Tuyệt sơn trang này nha.

Ân,không hổ danh nam chủ,hảo soái.Dạ Tuyết nhìn lại nam tử âm thầm gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.