Bạn đang đọc Nữ Chủ Đại Nhân Ta Sai Lầm Rồi – Chương 27: Hoạ Thuỷ 2
Lúc Đông Phương Minh Huệ bị hắn kéo đến phủ Tư Đồ, đã thấy có mấy người bị nhấc lên, cả người đầy máu, vết thương cũng rất dữ tợn.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Đông Phương Minh Huệ có chút tức giận, tuy cô cùng Lam Tinh Mộng tiếp xúc không nhiều, nhưng người ta rõ ràng là một cây thực vật ngoan ngoãn nghe lời.
Cô mới chỉ biến mất một ngày mà thôi, nhìn xem đám người này đã làm gì.
“Các ngươi đừng vào đây.” Đông Phương Minh Huệ hung dữ trừng Tư Đồ Hạo một cái.
Tư Đồ Hạo bị chất vấn, vuốt vuốt cái mũi, không thể tin được nhìn bóng lưng của cô, “Hừ, đứa tiểu nha đầu này, lợi hại rồi, dám trèo lên đầu ta.”
Chậc chậc, hắn nghĩ không thông, dựa vào gì mà Lam Tinh Mộng lại đối xử tốt với tiểu nha đầu, cái này rõ ràng không đúng, hắn mới là chủ nhân một lòng chăm sóc nó a.
“Nhìn cái gì, các ngươi từng người còn không mau thành thật nói cho ta biết hai ngày này các ngươi đã làm cái gì.
Trước đây Lam Tinh Mộng còn có chuyển biến tốt, vì sao chớp mắt lại trở về như cũ rồi.” Tư Đồ Hạo quay người đem cơn giận đổ lên dược nô trông coi Lam Tinh Mộng.
Khí tức ở trên người của Đông Phương Minh Huệ rất ôn hoà, mặc dù lúc này cô đang lo lắng, bưng một cái mặt thối, cũng không cản trở Lam Tinh Mộng cảm ứng đến sự tồn tại của cô.
Những nhánh cây gai từ trên cây bắt đầu vươn ra, từng bước kéo đến cửa ra vào, rất nhanh cả lối đi đềi bị bịp kín, những đám dược nô còn trèo lên tường muốn xem trộm đều bị cành gai đánh bay, một số nhánh cây còn kéo đến các bức tường, đem tất cả lối ra bịp kín lại.
Chỉ có đường của Đông Phương Minh Huệ đi là sạch sẽ.
“Lam Tinh Mộng, ngươi hình như trở nên cường đại rồi.” Đông Phương Minh Huệ vuốt thân cây của nó, không biết là do cô ảo giác, cô cảm thấy có một cỗ nhân tử cường mạnh bạo lực đang ở bên trong Lam Tinh Mộng đang hành động ngu ngốc.
“Huệ Huệ, ta khó chịu quá.” Cành gai vươn đến hướng Đông Phương Minh Huệ, nhưng hình như kiêng kị cái gì đó, cuối cùng lại lấy cành gai đánh mạnh vài cái xuống đất, sau đó lại thu về.
Cô ôm lấy nó, từng chút lại từng chút an ủi, nói, “Đừng sợ.”
Cứ tiếp xúc qua bề mặt thế này, cô đều có thể cảm thấy có linh khí to lớn đang không ngừng chui vào trong kinh mạch của cô, cô lợi dụng linh khí của mình đưa những linh khí vừa mới tiến vào đi khắp nơi, lại có thể đả thông ba đường kinh mạch.
“Không tốt.” Đông Phương Minh Huệ ngơ ngác, linh lực của cô không chỉ thăng cấp, mà lại còn có cảm giác muốn đột phá.
Cái này, quá không đúng lúc rồi.
Bởi vì cô đã hút mất hơn nửa linh khí, Lam Tinh Mộng lại cảm thấy bản thân thoải mái hơn rồi.
“Huệ Huệ, sao thế?” Cành gai kéo kéo tay áo cô.
Đông Phương Minh Huệ lập tức khoanh chân lại, “Lam Tinh Mộng, ta muốn đột phá, không được để người khác làm phiền, ngươi giúp ta canh cửa, đừng để ai bước vào, được không?”
“Được a.” Lam Tinh Mộng dù không hiểu lời của cô, nhưng không được để người khác làm phiền thì vẫn hiểu, nó lại vươn cành gai ra, đem lối ra vốn đã cố định lại lần nữa thêm lớp khoá, lần này, đừng nói người khác, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được.
Sau khi cùng nó nói chuyện xong, Đông Phương Minh Huệ liền rơi vào trong ý thức của mình, cô ở trong Não Hải có thể nhìn rõ bản thân đả thông sáu mạch, nhờ linh khí gột rửa, lại có thể phát ra ánh sáng xanh ngọc nhàn nhạt.
Tám đường kinh mạch còn lại xuất hiện màu xám tro.
Linh khí ở bên ngoài không ngừng lao vào bên trong thân thể, cô không chê không phiền dẫn dắt đến kinh mạch của mình, —tẩy rửa, rất nhanh lại đả thông thêm một kinh mạch.
Cô nhớ phương pháp tu luyện mà Tiểu Sắc đưa cho có nhắc đến, trước đả thông mười bốn đường kinh mạch, lại đột phá bảy trăm hai mươi động vị, sau đó tốc độ tu luyện của cô sẽ xuất hiện một con đường thẳng, xoành xoạch thăng cấp.
Xem như hôm nay, phương pháp tu luyện mà Tiểu Sắc đưa cho là phù hợp.
Cô mới đả thông được bảy đường kinh mạch, liền hồi phục lại tất cả linh lực, còn ẩn ẩn có cảm giấc đột phá.
Ngay lúc cô do dự nên đột phá không, Tiểu Sắc đột nhiên bừng tỉnh, “Đột phá quá nhanh, sau này đối với ngươi là trăm hại vô lợi, ngươi không bằng cứ tạm thời áp chế nó xuống, cơ duyên đến lại đột phá.”
“Tiểu Sắc, ngươi tỉnh lại rồi.” Đông Phương Minh Huệ kinh hỉ vạn phần, cô không nhịn được mà trách móc, “Ngươi lần trước chỉ nói một câu đã im bặt rồi.”
Tiểu Sắc thở dài, “Ngươi quá ngốc, nói chuyện với ngươi rất mệt.”
Ngốc Minh Huệ bị coi thường: “…” Con thuyền hữu nghị nhỏ bé đã bị lật.
“Thất thần cái gì, linh khí đều sắp đem ngươi nổ tung rồi, mau áp chế.” Đông Phương Minh Huệ lập tức dùng linh lực của bản thân đem những linh khí đang tràn đến vào trong đan điền của mình, hai người hợp lực áo chế nó thàng một quả cầu nhỏ bằng một cái móng tay.
Trận mưa bão linh lực lúc này mới dừng lại.
“May mắn ta nhắc nhở kịp thời, không thì ngươi vì sao lại chết cũng không biết.” Tiểu Sắc giận dữ mắng cô, nó đã gặp qua người ngốc, nhưng chưa thấy ai ngốc thế này, chỉ biết thu nạp linh khí, hoàn toàn không ước lượng xem bản thân có tiếp nhận được không.
Hồn Hải của Đông Phương Minh Huệ bị sóng âm thanh làm chấn động đến mơ hồ, bất quá nghe âm thanh trẻ con của Tiểu Sắc lại vô cùng tốt, cô cũng an tâm hơn nhiều.
Cuối cùng ở dưới sự trêu đùa của cô, Tiểu Sắc mới hừ lạnh nói, “Cây Kim Cức ở bên ngoài cùng với ngươi đều là tuyệt phối, ngốc không chịu được.
Nó bị con người bón quá nhiều linh dịch, chống đỡ đến sắp chết rồi, dùng ngôn ngữ của loài người các ngươi, chính là bạt miêu trợ trưởng*.
*Bạt miêu trợ trưởng: ý chỉ làm việc nóng vội.
Đông Phương Minh Huệ tỉnh ngộ, “Thì ra là vậy.” Cái này có thể giải thích vì sao bản thể của Lam Tinh Mộng lại cao lớn ngang trời, nhưng lại vẫn còn là một đứa trẻ.
Tiểu Sắc kiêu ngạo hừ lạnh, “May mà ta tỉnh lại giúp ngươi thụ nạp một phần linh khí, nếu không các ngươi sẽ chết rồi.”
Đông Phương Minh Huệ không cao hứng cũng không muốn phá hoại sân khấu của nó, nhỡ nó lại nhảy dựng lên, tiểu hoả bàn vừa mới trở về, cô không thể để nó tức giận bỏ đi, “Tiểu Sắc thật giỏi, dựa theo lời ngươi nói, sau này Lam Tinh Mộng sẽ không sao nữa?”
“Ngươi nói xem?” Tiểu Sắc một bộ thâm sâu khó đoán nói.
Đông Phương Minh Huệ suy đoán ý tứ của nó, đầu đều to ra, nhịn không được cảm khái, “Bạt miêu trợ trưởng a.”
Những người quá nóng vội về sau sẽ bị thất bại, nói gì một cây thực vật.
“Không đâu, Lam Tinh Mộng rất ngoan, nếu như nó không thể tiếp tục lớn lên, nhất định là sẽ rất buồn.” Đông Phương Minh Huệ lẩm bẩm.
Tiểu Sắc không hài lòng hừ hừ hai cái.
Đông Phương Minh Huệ tạm thời trong tu luyện tỉnh lại, cô hôm nay đã hồi phục trở lại làm Linh Sư cấp Một, muốn đột phá Đại Linh Sư, nhất định phải rèn luyện, như lời của Tiểu Sắc chính là phải chuẩn bị kĩ.
“Huệ Huệ, ngươi ổn rồi?” Lam Tinh Mộng một mực trông coi, người ở bên ngoài đến lo lắng chết rồi, thấy nó phong viện lại, Đông Phương Minh Huệ lại mãi không đi ra, nhưng bọn họ không dám tấn công, sợ thứ tiếp đón bọn họ là sự công kích điên cuồng hơn.
Đông Phương Minh Huệ nghĩ đến kết cục bi thảm của nó liền đau lòng, vuốt ve nó, hỏi, “Ngươi hiện tại còn khó chịu không?”
Lam Tinh Mộng vẫy vẫy cành gai, “Không khó chịu nữa, có ngươi ở bên ta rất thoải mái.”
“Hừ, nó đương nhiên là thoải mái, linh khí toàn bộ đều qua bên ngươi rồi.” Tiểu Sắc vươn dây leo ra, cành cây ngắm chuẩn rồi liền đánh loạn xạ.
“Ngươi vì sao lại đánh ta.”
“Ta đánh chính là ngươi.”
Đông Phương Minh Huệ: “…” Hoàn toàn không hiểu hai tên tiểu hoả bàn này vì sao lại đánh nhau.
Dây leo múa may ở trên không trung, có cảm giác như nhìn thấy một đám ma nhảy múa, hai người đều dùng bản thân đánh nhau, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở nguyên chỗ, động cũng không dám động.
Cô đều nếm thử qua mùi vị dây leo của cả hai tiểu gia hoả, đánh lên trên người, đau, đánh lên mặt lại càng đau.
Vì lo cho sự an toàn của bản thân cô, Đông Phương Minh Huệ co ro bên bản thể của Lam Tinh Mộng xem kịch, cô có cảm giác như ngồi xem đứa trẻ nhà mình đánh nhau với con nhà người khác.
Đánh nhau tự nhiên sẽ có thắng thua, thể hình của Lam Tinh Mộng bị Tiểu Sắc đánh một trận, sau đó nước mũi tèm nhem khóc lóc chạy đến bên Đông Phương Minh Huệ tìm an ủi.
“Nhóc con, chỉ biết khóc.” Tiểu Sắc coi thường nhìn Lam Tinh Mộng.
Lại không biết, âm thanh trẻ con của nó nói người ta là nhóc con, bản thân lại không bằng người ta, suýt nữa khiến cười đến rụng răng.
Hai vai của Đông Phương Minh Huệ run rẩy, sắp không cầm được nữa.
“Nữ nhân ngu xuẩn, ta vừa nãy đã đánh tan bớt linh lực thừa thãi của nó, nó tạm thời sẽ không có chuyện gì.” Tiểu Sắc bộ dạng mau đến cảm kích ta, cao ngạo liếc cô một cái.
“Tiểu Sắc thật giỏi.” Đông Phương Minh Huệ ở trong lòng ấn ba mươi hai cái thích cho Tiểu Sắc, không nhịn được cảm khái một phen, tiểu hoả bàn mặc dù có chút kiều ngạo, bất quá khi cần nghiêm túc lại rất đáng tin.
Lam Tinh Mộng cảm giác bị đánh một trận lại giống như thoải mái hơn nhiều rồi, nó thút thít vài cái liền quên mất chuyện vừa nãy, kéo góc áo của Đông Phương Minh Huệ, “Huệ Huệ, vừa nãy là tiểu hoả bàn của ngươi? Có thể để nó chơi với ta không.”
Nói đến đây, đầu cô to như bò, cô cảm thấy phải nói với Tư Đồ Hạo về chuyện của Lam Tinh Mộng.
“Ngươi cuối cùng cũng ra rồi.” Tư Đồ Hạo ở bên ngoài đợi một ngày, nếu như đối phương vẫn chưa ra, hắn đều hoài nghi cô đã bị Lam Tinh Mộng nuốt sống rồi.
Đông Phương Minh Huệ liếc hắn một cái, “Đúng lúc, ta có chuyện cần tìm ngươi, tìm một nơi an tĩnh chúng ta nói về chuyện của Lam Tinh Mộng.”
Cô từ chuyện này có thể nhìn ra sự chiều chuộng của Tư Đồ Hạo đối với Lam Tinh Mộng, quan trọng là, hắn lại vô tình suýt nữa huỷ hoải một cây Kim Cức có thể trở thành một ma thực cao cấp rồi.
“Lam Tinh Mộng không có vấn đề gì chứ?” Tư Đồ Hạo đưa đối phương đến đại sảnh, lại thấy cô chần chờ không nói, thấp thỏm hỏi.
“Có chuyện, nếu không ta tìm ngươi làm gì?”
Tư Đồ Hạo lập tức căng thẳng, “Có chuyện gì?”
Đông Phương Minh Huệ tức phừng phừng nhìn hắn, “Trước đây không phải mỗi ngày ngươi đều dùng linh lực tưới cho Lam Tinh Mộng hay sao.”
“Đúng a, ta còn cố ý cho người luyện ra dịch thể thuần khiết nhất, vì để nó có thể trưởng thành đầy đủ.
Nếu không chỉ trong một chốc nó có thể cao như thế a.” Tư Đồ Hạo nói con mang theo một chút tự sướng.
“Ngươi vui cái gì.” Đông Phương Minh Huệ “pa” một cái đem chén trà để lên bàn, khinh thường nhìn một phen nói, “Nếu không phải do ngươi vội vàng nóng lòng, nó làm sao sẽ bạo lực công kích người.”.