Bạn đang đọc Nữ Chủ Đại Nhân Ta Sai Lầm Rồi – Chương 1: Tự Tìm Đường Chết
Đồng Dao ngủ gật ở trên xe, bỗng dưng xe rung lắc một cái, làm cô ấy đập đầu vào thanh chắn ngang.
Đau đến độ muốn ngất ra đấy rồi.
Từ khi nào mà xe buýt trở thành xe kiệu màu đỏ rồi, nếu như là ở thời cổ đại hoàng cung, cô đây chính là có mệnh Qúy Phi?
“Chuyện gì thế?” Đồng Dao la lên.
“Tiểu thư, vừa nãy hai tên nô tài hậu đậu không cẩn thận trượt ngã, khiến người kinh sợ rồi.” Thanh âm nhỏ nhẹ từ bên ngoài giải thích.
Tiểu thư? Nô tài?
Có gì đó sai sai.
Đồng Dao một bộ rơi vào sương mù, cô nhẹ nhàng vén màn che hồng sa lên, thấy bên ngoài một mảnh thảm cỏ xanh, tiết trời cùng nắng ấm, ánh nắng rạng rỡ, ngay cả cơn gió thoảng cũng mang theo mùi thơm dịu nhẹ của hoa.
Còn có một cô bé chừng mười ba bốn tuổi buộc hai bím tóc, cô thấy Đồng Dao nhô đầu ra, mặt liền trắng bệch, hai tay đều không tự chủ mà nắm chặt, cung kính nói: “Tiểu thư, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Đến nơi rồi?
Không mất quá lâu, xe kiệu đã dừng lại, bốn người gia bộc nhẹ nhàng hạ Đồng Dao xuống, tiểu cô nương ở bên cạnh đưa tay đỡ lấy Đồng Dao.
Đồng Dao quan sát bọn họ một chút, những diễn viên này thật là kính nghiệp a, diễn đều nghiêm túc như vậy?
“Cửu muội, sao giờ muội mới đến.”
Đông Dao thấy một mỹ nữ từ trong bụi cỏ đi tới, lập tức nhiệt tình khoác chặt cổ tay cổ, thân mận tựa như một đôi chị em tốt.
Mỹ nữ xinh thì xinh thật, nhưng kĩ thuật diễn thì chẳng ra gì.
Rõ ràng là một bộ giả tạo, còn muốn diễn tỷ muội tình thâm.
Đồng Dao nháy mắt một cái, hùa theo nói: “Vừa nãy bị hai tên nô tài làm chậm trễ.”
Mỹ nữ một thân y phục màu xanh đậm, trên mặt còn nồng đậm phấn trang, trắng đến giống như ma quỷ, may nhờ ngũ quan cứu vớt, nếu không Đồng Dao liền chạy tám hướng rồi.
“Cửu muội, chuyện ta bảo ngươi chuẩn bị, ngươi chuẩn bị xong chưa?” Mỹ nữ kéo Đồng Dao đến một góc, nhỏ giọng hỏi.
Khóe miệng Đồng Dao hơi nhếch lên, duy trì vẻ mỉm cười, chớp mắt vài cái, trong lòng ngơ ngác hoang mang.
Mỹ nữ thấy bộ dạng của cô như thế, mặt liền sầm xuống, “Cửu muội, không phải chính ngươi nói muốn dạy dỗ tiện nhân kia một bài học sao? Bảo ngươi ra ngoài tìm mấy gã đàn ông thô lỗ, đưa chúng một ít tiền, ngươi quên mất rồi sao?”
Đồng Dao sắp không duy trì được dáng vẻ niềm nở rồi, từng này tuổi rồi, còn phải tìm vài tên thô lỗ để đi giáo huấn tiện nhân sao? Cô nương xinh đẹp lạnh lùng chính là một rắn rết mỹ nhân a.
Mà cô lại cùng rắn rết mỹ nhân này “cấu kết làm chuyện xấu.”
“Yên tâm, muội làm sao quên được.
Tỷ xem, hôm nay ta đem bốn kẻ đến.” Đồng Dao quay đầu thoáng nhìn, mỉm cười, bên kia chẳng phải có sẵn bốn tên à.
Rắn rết mỹ nhân cũng nhìn theo hướng ánh mắt đang phát sáng của Đồng Dao, bốn tên gia bộc? Nghĩ Đông Phương Minh Huệ này cũng “vất vả” quá, vì để trừng phạt con tiện nhân kia, đến che giấu một chút cũng không biết, quả nhiên là một đứa dở hơi mất não.
Nếu như chuyện này bị khui ra, cùng nàng một chút quan hệ cũng không có.
Đồng Dao thấy bộ dạng nhan hiểm cười gian của nàng ta liền biết đây không phải chuyện tốt, lập tức tìm vài cái cớ, lôi tiểu nha đầu ra chỗ khác.
“Ngươi có còn coi ta là tiểu thư không?” Đồng Dao nghiêm túc hỏi, còn trừng mắt một cái, có mấy phần hung dữ.
Hơn nữa bản thân cô còn là một người nắng mưa thất thường, tiểu nha đầu biết rõ, tiểu thư nàng giây trước còn đối với người khác tươi cười, nhưng giây sau liền nghĩ ra nhiều cách hành hạ ngươi sống không bằng chết.
Nha hoàn Thúy nhi chân đều muốn rụng rồi, lập tức quỳ xuống, “Tiểu thư, nô tì luôn coi ngươi là tiểu thư, nô tì đã làm sai điều gì rồi ạ?”
Đồng Dao lùi lại một bước, cô vốn là không quen với loại chế độ nô lệ này, không ngờ đến người bên cạnh xem đến triệt để ghét bỏ.
Thúy nhi bị dọa muốn khóc rồi, từ đầu đến cuối đều cúi người ở dưới đất run lẩy bẩy, âm thanh đều phát run mà biện giải “Tiểu thư, nô tì sẽ sửa sai, xin người cho nô tì một cơ hội.”
Cô cũng không ăn thịt người, thế nào mà lại dọa người ta đến mức này? Đồng Dao ho vài tiếng, “Được rồi, ngươi thành thật trả lời ta vài câu hỏi, ta liền tha cho ngươi.”
“Tiểu thư người hỏi, nếu như Thúy nhi biết, Thúy nhi đều nói toàn bộ cho tiểu thư.”
Hóa ra ngươi gọi là Thúy nhi, Đồng Dao như có điều suy nghĩ gật đầu, “Ta hỏi ngươi, ngươi biết gì nhiều về kế hoạch của chúng ta, còn có, ngươi có kiến nghị gì tốt hơn không? Nói ta nghe, ta muốn chi tiết, ngươi biết chi tiết nghĩa là gì không? Là mỗi một tiểu tiết sự việc đều phải nói hết.”
Thúy nhi nghe đến sắp khóc rồi.
“Nói, nếu không, hờ hờ, ngươi biết đấy.”
Thúy nhi cắn răng nói, “Tiểu thư, người cùng Tứ tiểu thư bàn bạc muốn tìm vài người dọa nạt Thất tiểu thư, Tứ tiểu thư nói, dọa Thất tiểu thư không đủ hả giận, phải triệt để hủy hoại người ấy, người ấy mới không cùng người giành giật nam nhân.
Vì thế, ngươi đồng ý với Tứ tiểu thư, đi tìm năm gã thô lỗ nam nhân đến đây, để hủy đi sự trong trắng của Thất tiểu thư.”
Đây là vụ án phạm tội điển hình nha, là đứa mất não nào nghĩ ra chủ ý này?
Chưa đợi Đồng Dao kịp tiêu hóa hết, Thúy nhi đã nói tiếp, “Tiểu thư, nô tì không biết đã làm sai điều gì rồi, người nếu như trừng phạt nô tì.
Nhưng nô tì vẫn muốn khuyên người, người đừng quá thân thiết với Tứ tiểu thư.”
Đồng Dao nhìn nha hoàn đang quỳ dưới đất, “Được rồi, ngươi đứng dậy đi.”
Thúy nhi sốc đến không dám tin, tiểu như liền như vậy tha cho nàng rồi?
“Mau, ngồi xuống, Đông Phương Uyển Ngọc tiện tì này sắp đến rồi.” Rắn rết mỹ nhân kéo Đồng Dao trốn vào cây đai thụ bên cạnh.
Đông Phương Uyển Ngọc? Thất tiểu thư? Tứ tiểu thư? Cửu tiểu thư?
“Kì quái.” Những cái tên này có phần quen thuộc.
Đồng Dao xoa lên thái dương huyệt, cố gắng nghĩ, ra sức liều mạng nghĩ.
“Cửu muội, có gì không đúng sao?” Rắn rết mỹ nhân nghe thấy lời Đông Phương Minh Huệ nói, còn tưởng kế hoạch của bản thân có vấn đề.
“Tứ tỷ, phụ thân chúng ta có tất cả chín người con gái, ba người con trai?” Đồng Dao đột nhiên hỏi.
“Đúng.
Cửu muội, ngươi làm sao thế? Sao tự dưng lại hỏi cái này?”
Đồng Dao bật dậy, kéo tay nha hoàn, nghiêm túc hỏi, “Thúy nhi, tiểu thư của ngươi ta có phải là Đông Phương Minh Huệ, Tứ tỷ gọi là Đông Phương Lệ Châu?”
“Đúng ạ, tiểu thư người sao thế?”
Vẻ mặt khẳng định không do dự của Thúy nhi đã chứng minh cho suy đoán của Đồng Dao, tin tức này tương đương sét đánh lên đầu.
“Cửu muội, mau ngồi xuống, con tiện tì kia đến rồi.” Thâm độc mỹ nhân ấn đầu Đồng Dao xuống thấp, hoàn toàn không chú ý đến bộ dáng sắp muốn sụp đổ kia.
Đồng Dao cảm thấy ông trời muốn hủy diệt cô, ngồi xe buýt cũng xuyên việt, xuyên thì xuyên đi, ít ra xuyên thành một tiểu thư không lo ăn không lo mặc.
Nhưng tại sao lại nhất quyết là Cửu tiểu thư Đông Phương Minh Huệ chứ.
Khi còn học đại học, cô đọc qua một cuốn tiểu thuyết huyền huyễn ngôn tình, tác giả bảo nó là thể loại ngọt ngào vui sướng, bởi vì tình tiết quá gây cấn, hấp dẫn, khiến người đọc mê mẩn.
Nữ chủ từ một phế nhân đến nhất đại thiên kiêu, trong đó trải qua vô vàn gian khó, đau khổ mà người thường khó tưởng tượng.
Cô còn nhớ tiêu đề cuốn sách ấy là “Phế tài nghịch tập chi nhất đại thiên kiều”, nhưng cuối cùng lại bị tác giả drop mất rồi.
Đương nhiên, đây chỉ là một bộ phục vụ thị hiếu, chính là mấy loại vả đôm đốp, những nhân vật trước đây xúc phạm, bắt nạt nữ chủ đều phải gặp quả báo, làm độc giả phải vỗ bàn hả hê khen hay.
Trong đó đứa pháo hôi thích tìm đường chết nhất không ai khác ngoài Đông Phương Minh Huệ, kết cục thì thảm thôi rồi.
Đồng Dao nghĩ đến đây, mặt đều xám như tro.
“Hê hê, vị cô nương này, xinh xẻo trắng nõn, da mềm thịt thơm, có thể cho ca ca ta đây sờ một chút không?”
“Đại ca, một lúc sau cho đệ thử một miếng được không?”
“Thằng điên, cút sang một bên.”
Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng nhìn đám người tựa như vật đã chết này.
Cái này gọi là chủ nào tớ nấy.
Bốn gã kiều phu trải qua sự huấn luyện của rắn rết mỹ nhân, đóng vai lưu manh du côn ngày càng có cảm giác rồi.
Đồng Dao nhớ rõ, nữ chủ lúc này đã không còn là người yếu thế dễ dàng bị bắt nạt rồi.
Nàng ấy đã có cơ hội, từ ấy thay đổi vận mệnh bản thân.
Bi kịch của Đông Phương Minh Huệ, cũng vì hôm nay mà ra.
Đồng Dao kéo Thúy nhi ra xa một chút, thì thầm cái gì đó, Thúy nhi rất nhanh liền lùi ra ngoài.
Mà Đông Phương Lệ Châu bên này một chút cũng không phát giác, đôi mắt của cô ta vừa căng thẳng vừa mong đợi bận rộn xem những gì xảy ra ở ngoài kia.
Đúng lúc bốn gã kia vây quanh Đông Phương Uyển Ngọc, muốn xé rách y phục của nàng ấy.
“Các ngươi đang làm gì thế!” Đồng Dao lúc này vọt ra, tay cầm gậy vung vẩy, ép bốn gã kia phải lui ra xa.
Đông Phương Lệ Châu nghiến răng nghiến lợi, mắng trong lòng một chữ hận, mắt thấy kế hoạch sắp thành công rồi, mà lúc này Đông Phương Minh Huệ lại làm trò ngớ ngẩn gì thế kia?
Bốn tên côn đồ này liếc mắt qua lại, mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng đã nảy sinh ý muốn rút lui rồi.
Đồng Dao thấy bọn chúng vẫn to gan không rời đi, nghiêm khắc nói “Còn không mau cút đi, biết bản tiểu thư là ai không?”
Tuy bốn kẻ này gan to bằng trời, nhưng ít nhiều cũng từng thay Đông Phương Minh Huệ làm chuyện khác, từ đó có chút hiểu tính cách vị tiểu thư này, nếu như đắc tội với cô nường này, cô ta ghi thù báo hận thì rắc rối to rồi.
Vì thế, bốn mắt nhìn nhau, sau đó xoay người chuồn thoát.
Đồng Dao căng thẳng đến sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi, sợ nhất là mấy tên không có mắt nhìn này nhìn không ra suy nghĩ của cô.
“Diễn kịch xong rồi?” Đông Phương Uyển Cười giễu cợt một tiếng.
Đồng Dao tức giận, nhưng nghĩ đến cái mạng nhỏ phải giữ, lập tức thay đổi, lại khó có được trừng nàng một cái, “Cái gì mà kịch diễn xong rồi, bản tiểu thư cần diễn kịch với ngươi sao?”
Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng liếc cô một cái, “Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi vì sao lại xuất hiện ở đây?”
Đồng Dao bĩu môi, ngẩng đầu nhìn trời, “Thời tiết hôm nay đẹp như thế, bản tiểu thư muốn ra ngoài giải tỏa tâm tình.
Chẳng lẽ chỉ có ngươi mới được phép đến đây, còn ta không được?”
Ánh mắt của Đồng Dao cũng không giống như nói dối, Đồng Phương Uyển Ngọc cảm thấy người trước mắt cùng với trước đây có chút bất đồng.
“Ra là thế, ngươi từ từ mà giải sầu, ta đi trước.”
Mắt thấy Đông Phương Uyển Ngọc rời đi, Đồng Dao hận không thể cho bản thân hai cái tát, đã nói là muốn ôm chặt đùi nữ chủ, đôi chân vàng của nữ chủ a.
Ôm chặt lấy nàng ấy là không lo chết rồi.
“Ê, tên kia, Thất tỷ.”
Đông Phương Uyển Ngọc hừ lạnh một tiếng, bộ dáng quả nhiên là thế xoay người lại, “Ngươi lại muốn giở trò gì?”
Đồng Dao chột dạ vẫy tay, lưỡi đều muốn xoắn vào rồi, “Không có gì, muội muốn cùng tỷ trở về.”
Đông Phương Uyển Ngọc còn chưa trả lời, dù sao thì hai người, một người đi trước, một người lẽo đẽo theo sau.
Trong lúc Đồng Dao còn đang vắt não nghĩ trăm kế lấy lòng nữ chủ, đột nhiên có năm tên lén lén lút lút từ trong rừng nhảy ra.
“Ê hê hê, thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Chỉ một lần mà lại có tận hai đại mỹ nhân, đại ca, chúng ta lời rồi.”
Đồng Dao tim đập bình bịch, cô vừa nãy giống như quên mất điều gì đó.
Đúng, vừa nãy Bích nhi đã nói cô đã mua được năm người đến đối phó Đông Phương Uyển Ngọc.
…..
Thật là không tìm đường chết thì sẽ không chết..