Nữ Chính Lãnh Diễm Cao Quý

Chương 31


Đọc truyện Nữ Chính Lãnh Diễm Cao Quý – Chương 31

Nhờ Lạc Nhất Phàm cung cấp hình ảnh của hai tên kia nên rất nhanh Đường Bác đã tìm được họ. Hai người kia là côn đồ nổi tiếng của thành phố J nhưng đại ca của họ lại là sinh viên sắp tốt nghiệp ở trường đại học tài chính Z.

Đường Bác ngồi đối diện Đường Ninh, trong tay cầm một tấm ảnh đưa cho cô: “Ninh Ninh, em có nhận ra đây là ai không?”

Đường Ninh lúc này đang ở trong phòng làm việc của Đường Bác. Sáng nay anh đã gọi điện cho cô, nói cô lên công ty bắt đầu thực tập. Cô biết anh làm như vậy là không muốn cô chạy loạn khắp nơi rồi lại xảy ra chuyện không hay. Đường Ninh nhận lấy tấm ảnh, nhìn người đàn ông trong hình, cả người anh ta đều toát ra khí chất nhã nhặn. Người như vậy lại là đại ca của hai tên côn đồ kia, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn được vẻ ngoài nhưng không thể nhìn thấy tâm địa bên trong.

“Em không hề biết hắn.”

“Hắn tên là Lý Tư, là công tử của nhà họ Lý.”

Lúc này, cô ngẩn ra, nhà họ Lý cô từng nghe nói qua. Nhà họ lý chẳng phải là bạn hợp tác làm ăn với nhà họ Lâm hay sao. Khởi nghiệp từ hắc đạo nhưng nhà họ Lý vẫn trụ vững trong giới thương nghiệp. Cô chưa từng dây dưa hay trêu trọc gì nhà họ mà cũng chẳng có cơ hội để làm những chuyện đó.

Đường Bác thấy bộ dạng cô lúc này, lông mày hơi nhếch lên: “Xem ra em không hề biết gì về bối cảnh nhà họ rồi. Đây là bạn gái mới của Lý Tư.” Đường Bác đẩy một tấm ảnh về phía cô.

La Tinh Tinh?

Đường Ninh mở to mắt phượng: “Anh họ, đây là…?” Sao lại là cô ta…

“Cách có nói với anh, khi em còn là sinh viên của khoa kiến trúc từng coi cô gái này là bạn tốt nhất. Thế nhưng sau này có một chút mâu thuẫn nhỏ bây giờ đã không còn thân thiết như xưa. Hôm em tổ chức buổi đấu giá người đến gây rối lại là em họ của cô ta.”

“Anh đi tìm Cách.”

Đường Bác dựa lưng lên thành ghế sa lông, gật đầu: “Ừm.” Các cô gái đôi lúc cũng hay mâu thuẫn nhau chút chuyện vặt vãnh. Thế nhưng anh không ngờ chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà an toàn của Ninh Ninh lại bị ảnh hưởng, chuyện này không thể xem thường.

“Anh đã tìm đến ông Lý. Ông ta cũng đã nghiêm túc tra hỏi Lý Tư, Lý Tư cũng đã thừa nhận cho người theo dõi em. Thực ra là muốn cho em một bài học nhỏ để em bớt thói kiêu ngạo, ỷ thế hiếp đáp người khác.”

Đường Ninh không nói gì chỉ nhìn chằm chằm tấm hình kia, trong ảnh Lý Tư và La Tinh Tinh nắm chặt tay nhau, mỉm cười rất hạnh phúc.


Đường Bác thu hết vẻ mặt của cô vào trong mắt, anh thở dài: “Lý Tư khẳng định chắc chắn chuyện này không hề có quan hệ gì đến La Tinh Tinh.”

Làm sao mà không liên quan? Coi như La Tinh Tinh không đích thân sai người theo dõi cô cũng không chắc chắn cô ta không liên quan tí gì đến chuyện này. Đường Ninh cau mày, nhìn về phía anh họ cô. “Anh họ, anh cảm thấy chuyện này phải quyết thế nào?”

“Thái độ của ông Lý khiến anh vô cùng hài lòng. Cũng không thể vì chuyện này mà phá hoại mối quan hệ tốt đẹp của hai nhà từ trước đến nay. Ông ta đã đảm bảo với anh sẽ nghiêm trị Lý Tư. Lý Tư cũng đã nhận sai, cậu ta cũng hi vọng em sẽ bỏ qua chuyện này.” Cũng không phải anh không thể cho họ một bài học chỉ là chuyện này liên quan đến nhiều người. Hơn nữa đối phương cũng đã cúi đầu nhận lỗi, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Đường Bác nói thêm: “Lý Tư còn nói muốn đích thân đến trước mặt xin lỗi em. Em thấy sao?”

Cô cũng muốn nghe xem anh ta định nói gì. Nhìn lại dáng vẻ công tử bột này của anh ta, cô đoán đến chín mươi phần trăm anh ta là một tay si tình.

Trước thang máy của tập đoàn nhà họ Đường, Lý Tư đang đứng trước mặt Đường Ninh, anh ta khom người cúi đầu: “Lần này tôi nhất thời lỗ mãng, cảm thấy rất áy náy, hi vọng em hãy tha thứ cho tôi.”

Đường Ninh đi vào thang máy, Lý Tư cũng theo sau, cửa thang máy đóng lại ngăn cách với thế giới bên ngoài. Đường Ninh cười nói: “Học trưởng, anh áy náy lúc này cùng với sự kinh hãi của tôi tối hôm đó thực sự không hề đáng kể.”

Nhận ra sự chế nhạo trong lời nói của cô, Lý Tư vẫn không hề biểu lộ chút xấu hổ nào, nụ cười vẫn còn nguyên trên khuôn mặt, ngữ khí không còn như trước nhanh chóng thay đổi ba trăm sáu mươi độ: “Ồ thì ra cũng chịu chút kinh hãi. Thế Tinh Tinh nhà tôi ở trước mặt cô oan ức không đáng là gì à?” Thì ra anh ta chỉ giả bộ hối cãi trước mặt ông Lý.

“Tinh Tinh nhà anh?” Đôi mi thanh tú khẽ nhếch, trên mặt mang theo vài phần trào phúng “Tôi nhớ cô ta họ La mà?” Hơn nữa còn yêu Ngạn Tĩnh đến chết đi sống lại, làm sao chỉ trong một thời gian ngắn lại chuyển sang yêu thương Lý Tư?

Lý Tư nói: “Cô ấy hiện nay là người đàn bà của tôi.”

Đường Ninh hiểu rõ gật đầu: “Vì thế anh nói chuyện này cùng La Tinh Tinh không hề có quan hệ là nói dối.”

“Không, là thật.” Lý Tư mỉm cười: “Cô ấy từng kể cho tôi nghe chút chuyện của cô. Đường Ninh đừng tưởng tôi cũng như những người khác không biết bộ mặt thật của cô. Tôi không muốn cô ấy cứ phải vì cô mà chịu đủ chuyện oan ức nên muốn cho cô chút bài học để cô yên phận chút.”

Đường Ninh nhìn chằm chằm người bên cạnh, khoé miệng cũng lười chẳng thèm nhếch lên, cũng chẳng muốn ở đây cùng anh ta dây dưa thêm nữa. Cô cảm thấy Lý Tư này quả nhiên rất ngu ngốc.

Lý Tư trừng mắt nhìn cô. Cô ta quả nhiên rất giống với lời kể của Tinh Tinh, lúc nào cũng làm bộ dạng chẳng sợ ai, ra vẻ cao quý lương thiện. Anh ta cười gằn một tiếng: “Không hổ là con gái duy nhất của nhà họ Đường, cô ngoài việc hiếp đáp người khác còn có thể làm gì đây. Ngay cả lão già nhà tôi cũng chẳng dám đắc tội với cô, cô yên tâm tôi sẽ không làm gì cô đâu. Nhưng tôi ở đây trân trọng cảnh cáo cô, nếu cô dám đến tìm Tinh Tinh nhà tôi gây phiền phức, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như hôm nay đâu. Cô cứ liệu mà làm.”


Đường Ninh lạnh lùng liếc sang anh ta: “Học trưởng, câu này anh nói sai rồi, không biết ai gây phiền phức cho ai đâu. Nhìn anh cũng không đến nỗi nào mà sao mắt nhìn lại kém thế.”

“Cô…”

“Keng” một tiếng, thang máy dừng lại ở lầu một. Đường Ninh không thèm nhìn qua Lý Tư, thẳng người bước ra khỏi thang máy. Lý Tư đang bừng bừng tức giận nhưng nhìn sang cái người nhã nhặn, trên mặt đầy ý cười vừa rời đi. Anh ta liền trấn tĩnh, bước nhanh theo Đường Ninh, âm thanh có chút nghiến răng nghiến lợi: “Đường Ninh, hôm nay tôi tốt bụng khuyên cô một câu: “Ở đời đừng nên đắc ý quá có ngày tay trắng, trở tay không kịp.””

Đường Ninh nghiêng đầu liếc nhìn anh ta một chút, ai thể ngờ rằng một người quý phái như thế này lại có thể mỉm cười hăm doạ cô nãy giờ. Đây có thể xem như một công phu lợi hại của công tử nhà họ Lý chăng?

“Tôi chưa hề nghĩ sẽ đắc ý đứng trên người khác cả đời này. Chỉ là học trưởng tôi cũng muốn nhắc nhở anh một câu: “Đừng để người ta đem mình đi bán còn ngu ngốc mỉm cười đếm tiền cho kẻ đó. La Tinh Tinh là hạng người gì, em họ cô ta “nhân ái” ra sao lẽ nào anh còn chưa cho người tìm hiểu? Hoàn cảnh sâu xa của nhà họ Lâm, anh còn chưa nghe gì à? Anh nghĩ La Tinh Tinh sẽ là cô gái “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” à?”

“Cô đừng nghĩ tôi sẽ tin những lời vu hoạ của cô. Tôi làm gì tôi sẽ tự nhiên biết không cần cho phải đứng đây dạy bảo.” Lý Tư mỉm cười nhìn những người xung quanh nói tiếp.

Xem ra người xưa nói thiếu rồi, không phải khi yêu chỉ số IQ của con gái là số âm mà ngay cả con trai khi yêu chỉ số này cũng âm không kém. La Tinh Tinh thật sự rất biết sử dụng thủ đoạn, chỉ trong một thời gian ngắn đã đem đại thiếu gia của nhà họ Lý nắm gọn trong tay. Cô cũng chẳng muốn ở đây nhiều lời vô nghĩa cùng anh ta nữa, trực tiếp gọi cho bác Vương đem xe đến đón cô về.

Bác Vương cũng đã kết thúc ngày nghỉ phép, đang chờ cô trước cổng công ty, nhìn thấy cô mím mím môi, sắc mặt không được tốt lắm vào trong xe. Ông liền khởi động xe hỏi: “Tiểu thư về thẳng biệt thự sao?”

Đường Ninh lắc đầu: “Không, đến trường con trước đi.”

“Nhưng hôm nay là cuối tuần mà.” Tài xế Vương nhịn không được nhắc nhở cô.

Đường Ninh mỉm cười: “Bác Vương, con biết hôm nay là cuối tuần mà. Nhưng hôm nay con có chút việc ở trường.”

Ông đưa cô đến trước cổng trường đại học tài chính Z, Đường Ninh liền dặn ông đi về trước.

“Phó giám đốc đã đặc biệt căn dặn muốn tôi đích thân hộ tống tiểu thư về tận nhà.” Tài xế Vương khẽ cau mày.


Đường Ninh cười, nói: “Không có việc gì đâu, con sẽ gọi cho anh họ đến đón, bác không cần phải lo đâu.” Nói xong cô suy nghĩ một chút dặn thêm: “Đúng rồi, ở sau xe con có để một món quà, bác nhớ nhận nha, bác gái hôm nay xuất viện phải không ạ?”

Tài xế Vương sững sờ: “Chuyện này…Tiểu thư…”

“Nếu ba mẹ cháu mà biết chuyện bác gái nằm viện cũng sẽ làm như cháu thôi.” Đường Ninh mặc kệ vẻ ngạc nhiên trong mắt bác Vương, xuống xe. Sau đó khom người nhìn người đàn ông trung niên ngay ghế lái xe nói thêm: “Bác nhớ mang quà về nếu không con sẽ giận đó.”

Đối với ý tốt của Đường Ninh, tài xế Vương cũng không thể cứ từ chối, ông ngại ngùng cám ơn cô. Hơn một năm nay, cô đã thay đổi không ít, tính cách hung hăng hơn trước đây nhiều nhưng chưa bao giờ nổi giận với ai, đối nhân xử thế ngày càng giống với chủ tịch.

Đường Ninh đi vào cổng lớn của trường đại học sau đó rẽ vào lối đi hướng đến vườn trường, ngồi dưới cây cổ thụ đang gọi điện thoại chính là La Tinh Tinh.

Đối với Đường Ninh, La Tinh Tinh rất muốn giả vờ như không quen biết cô ta thế nhưng cô lại không dám. Tối hôm trước cô ta có ghi âm cuộc nói chuyện của cô và Lâm Hạ. Kiếp trước cô và Đường Ninh thường tán dốc chuyện trò dưới bóng cây cổ thụ này/ Cả hai lúc đó vô cùng thân thiết xem nhau như chị em ruột thịt đối xử với nhau hết lòng hết dạ.

Đường Ninh hôm nay mặc một chiếc váy ngắn kết hợp cùng chiếc sơ mi trắng ngắn tay, tóc tết sang bên. Ánh nắng chiếu xuyên qua những vết loang lổ trên lá cây rọi thẳng xuống người cô, khiến cô đẹp đến nổi không chân thực. Trong nháy mắt, La Tinh Tinh như trở về với trước đây, đáy lòng có chút xúc động không thể tả.

Đường Ninh nhìn cô mỉm cười ôn nhu nhưng nụ cười này không giống như trước đây, nó xa cách, thản nhiên. Cặp mắt phượng kia nhìn cô mang mấy phần lạnh lẽo, trong lúc lơ đãng lại thêm vẻ quyến rũ khó tả. La Tinh Tinh hoàn hồn, cả đời cô chỉ có một đối thủ đó chính là Đường Ninh.

La Tinh Tinh đi tới, từ trên cao nhìn xuống Đường Ninh nhưng vẫn không thể nào toả ra khí thế bức ép cô ta. Điều này làm La Tinh Tinh cảm thấy phẫn nộ.

“Cậu tới đây làm gì?”

“Đứng không mệt mỏi sao? Chúng ta qua kia ngồi chút đi.” Đường Ninh mỉm cười đề nghị.

La Tinh Tinh mím môi, từ chối: “Có chuyện gì cứ nói ở đây đi không cần vòng vo.”

Đường Ninh thấy thế cũng không để ý lắm cười cợt: “Tớ có lời muốn nói với cậu mà cậu cũng không cần gấp gáp như vậy.”

La Tinh Tinh nhìn Đường Ninh vẫn ung dung trước mặt. Buổi đấu giá đã kết thúc từ mấy ngày hôm trước thế nhưng Lâm Gia vẫn còn rất lo lắng, Đường Ninh lại xem như không có chuyện gì xảy ra. Thật sự cô ta quá tự tin đi.

“Đường Ninh cô không cần phải ở đây làm bộ làm tịch nữa, tôi nhìn cô thế này rất muốn nôn.”


Đường Ninh thấy thế cũng chẳng muốn tranh luận thêm lời nào với cô ta nữa: “Tớ đến để nói mấy câu với cậu: “Cậu không cần phải giả vờ oan ức trước mặt Lý Tư nữa.””

La Tinh Tinh nghiêng đầu, đôi mắt híp lại nhìn về phía Đường Ninh.

“Đêm giáng sinh hôm trước, Lý Tư sai người tìm tớ gây phiền toái. Anh ta nói chuyện này cùng cậu không hề dính chút liên quan nào. Tớ cũng nghĩ cậu sẽ không ngu ngốc đến nỗi chủ động yêu cầu anh ta gây khó dễ cho tớ.” La Tinh Tinh chắc chỉ dám trước mặt Lý Tư kể khổ, nói oan ức này nọ thôi.

“Làm sao? Ồ cậu sợ à?” La Tinh Tinh cười gằn. Cô không ngờ Đường Ninh có ngày sẽ lo lo sợ sợ tìm đến cô thế này.

Đường Ninh cười nói: “Đúng, tớ sợ. Cậu cũng biết mà Lý Tư chỉ là biết làm bộ nhã nhặn thôi, tâm tư bên trong thế nào cậu cũng có thể đoán được ít nhiều chứ? Nếu anh ta không thông minh, có tiềm lực thì cậu sẽ sử dụng mỹ nhân kế để tiếp cận anh ta sao?”

La Tinh Tinh trừng cô.

Đường Ninh thở dài nói tiếp: “Cậu sau này không cần phải làm như vậy nữa.”

La Tinh Tinh cười gằn: “Ồ thế tớ đã làm ra chuyện gì rồi sao? Cậu đừng có ở đây ngậm máu phun người nữa, tưởng bản thân mình cao quý lắm sao còn người khác thì không đáng giá gì trong mắt cậu?”

“Cậu nói đúng, nhà tớ có quyền có thế. Chỉ cần tớ nói một câu cậu có thể không còn có thể đứng đây nữa. Đừng mong có thể dựa vào danh thế hắc đạo nhà họ Lý mà làm càn. Anh ta – Lý Tư nhà cậu hôm nay còn cúi đầu khom lưng xin lỗi tớ. Nhưng anh ta cũng có chút thông minh, biết diễn chút trò nhỏ, thành công dấu giếm cha anh ta và anh họ tớ, giả vờ chân thành tới xin tớ tha thứ cho anh ta. Sau đó còn bày đặt ra vẻ cảnh cáo tớ không được gây khó dễ này nọ cho cậu nếu không anh ta sẽ cho tớ biết thế nào là lễ độ.”

La Tinh Tinh mỉm cười đắc ý: “Ồ cậu cũng biết sợ rồi à?”

Đường Ninh mỉm cười vân vê mấy ngón tay, La Tinh Tinh quả thật cũng quá hung hăng rồi. Cô ta cứ như vậy sao cô có thể không suy nghĩ đến chuyện tát cô ta một bạt tai rồi sẵn tiện đập chết cô ta tại đây luôn…

Đường Ninh thở dài, cô không biết tại sao trước đây cô lại nghĩ cô ta không quá xấu? Đường Ninh ngữ điệu bình thản nói: “Tớ cũng chẳng muốn ở đây đôi co tranh luận với cậu nữa, một câu thôi: “Trên thế giới này có rất nhiều người bỗng dưng mất tích ngay cả cảnh sát cũng không tìm được tung tích. Cậu cứ xằng bậy thế này tớ cũng không đảm bảo nổi gia đình cậu có một ngày nào đó lo lắng tìm kiếm cậu khắp nơi không? Cậu cứ tiếp tục ra chiêu với tớ đi, biết đâu được có ngày nào đó tớ nghĩ quẫn lấy ba cậu ra làm màn chắn, khai đao xuống ông ta khiến ông ta đã già còn thân bại danh liệt trắng tay chẳng còn gì?”

“Cô dám?”

“Tại sao lại không dám?”

Đường Ninh mỉm cười nhìn thẳng La Tinh Tinh, ánh mắt loé lên vài phần tức giận: “Tớ biết cậu vô cùng yêu thích Ngạn Tĩnh. Bây giờ tớ đã thẳng tay từ chối tình cảm của anh ấy, nếu cậu có bản lĩnh thì đến chiếm đoạt anh ta đi, đừng có ở đây giận cá chém thớt, chẳng ra cái gì cả! Cứ như vậy đi nếu lần sau cậu cứ tìm tớ gây phiền phức, tớ sẽ chẳng tìm cậu đâu, cứ u mê tìm đến ba cậu hỏi thăm thôi. Lấy năng lực của nhà họ Đường, chẳng lẽ không làm gì nổi một giáo sư già hay sao?”

La Tinh Tinh nghe vậy trợn to hai mắt nhìn Đường Ninh, phẫn hận không chịu được muốn bước tới xé xác cô ra thành trăm thành ngàn mảnh cho chó ăn. Đường Ninh nghiêm mặt, nhìn thẳng La Tinh Tinh, lạnh giọng : “Bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần tớ phát hiện ra có ai ở sau lưng giúp đỡ cậu, cho dù không phải là cậu ra tay tớ cũng đem tất cả những phiền toái này trút hết lên đầu ba cậu! Cậu cũng nên động não một chút đi, Lâm Gia làm sao vô duyên vô cớ bị nhà trường đình chỉ một tháng. Nếu cậu cứ tiếp tục lấy trứng chọi đá tớ không ngại cho cậu một chút bài học nhỏ đâu. Đừng nghĩ tớ chỉ nói chơi thôi, nếu không tin cậu có thể thử!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.