Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta

Chương 7: Chạy trời không khỏi nắng


Đọc truyện Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta – Chương 7: Chạy trời không khỏi nắng

Sau khi bồi thê tử ngủ đi, Lạc Tuân đi nhìn hai đứa con yêu của mình vừa mới trở về.

Mặc dù đoán trước đêm Thất Tịch này đại nhi tử chắc hẳn sẽ rất vất vả nhưng không ảnh hưởng đến tâm tình của Lạc Tuân: “Các con đi chơi vui chứ?”,

Lạc Thanh Linh cười rạng rỡ: “Vâng! Vui lắm phụ thân.”

Nói đoạn, Lạc Thanh ra hiệu cho Phiến Đình đặt một số món có giá trị nhất trong số những thứ nàng thành công mặc cả mua về: “Phụ thân, đây là mấy món đồ con mua được. Xem như quà tặng đến Thất Tịch của con gái cho phụ thân cùng mẫu thân!”

Lạc Tuân nhìn sơ qua mấy thứ của Lạc Thanh Linh đưa cho, trong lòng vô cùng ngọt.Ban nãy, trước khi đi nàng vỗ ngực nói nhất định sẽ mua quà về tặng hắn và phu nhân, lúc đó hắn cũng chẳng để trong lòng cho lắm, ai ngờ.

Lạc Tuân bước đến xoa đầu cô: “Kia, ta cảm ơn con!”

Lạc Tuân nhìn đếnsắc mặt của con traicó chút sa sầm không khỏi trêu ghẹo:” Quân Nhi, thế quà của con đâu?”


” Phụ thân, người biết rõ con bị đám tiểu thư vây quanh làm gì có thời gian để mua chứ?” Lạc Chính Quân cười khổ nói, các vị tiểu thư kia nhìn trong có vẻ liễu yếu đào tơ nhưng sức lực đeo bám người lại hạng nhất.

Nhìn thấy canh giờ cũng không còn sớm, Lạc Tuân liền bảo cả hai về nghỉ ngơi.Bản thân cũng trở lại phòng của thê tử.

Vừa bước vào phòng, Lạc Thanh Linh liền chạy nhanh về chiếc giường êm ấm mà lăn đi vài vòng, chợt thấy từ cửa sổ bay đến một con bồ câu liền ngồi bật dậy.

Phiền Đình buông bộ y phục định chuẩn bị Lạc Thanh Linh thay để đi ngủ mà tiến tới bắt nó, từ ống trúc buộc ở chân mà lấy ra một mảnh giấy nhỏ đưa cho nàng xem.

Nhìn hai chữ ” mọi chuyện như ý” khóe miệng Lạc Thanh Linh không khỏi nhếch lên, đem mảnh giấy đến trước ngọn nến.

Nhìn nó bị lửa thêu rụi, Lạc Thanh Linh chống má nhìn Phiến Đình đứng bên cạnh lười biếng nói: ” Túy Hương lâu đã được Lôi Minh sắp xếp ổn thỏa, Phiến Đình chuyện kinh doanh không phải là sở trường của Lôi Minh. Mặc dù ta đã lên kế hoạch lẫn hệ thống vận hành cho hắn xem rồi. Trong quãng thời gian ngắn cho hắn quản thì không sao,ngươi mau cho người tóm tên Thi Sách kia về vận hành Túy Hương lâu đi.”

” Vâng! Thưa tiểu thư!”

Xử lýthêm một chút chuyện quan trọng trongLăng Thiên cung, Lạc Thanh Linh liền thay y phục mà trèo lên giường ngủ một giấc ngon lành.

Bên Lạc Thanh Linh trải qua một ngày mua sắm vui vẻ thì chỗ của Y Tiên, Độc Thánh thì hoàn toàn trái ngược.

Hai lão này sau khi thả Lạc Thanh Linh trở về kinh thành Kính An của Ngạo Long quốc, cũng chân trước chân sau mà đi du lịch. Dù sao kể từ khi giao Lăng Thiêncung cho Lạc Thanh Linh từ nửa năm trước, hai người này đâm ra sinh rãnh liền định ra kế hoạch đi ngao du thiên hạ hưởng thụ một phen.


Chỉ là không ngờ, nửa đường lại gặp đồ đệ của chủ nợ cũ năm xưa. Với năm lực của hai người, dư sức đánh bại đám người hắc y đang bao vây họ trước mắt.

Độc Thánh nhìn người mặc áo đen đứng trước mặt, dựa vào dáng hình có thể đoán đó là một đứa trẻ khoảng chừng 11 tuổi. Khuôn mặt hết sức yêu nghiệt, mái tóc đen mượt tung bay trong gió lạnh, hai sợi dây màu bạc dùng để buộc tóc cũng múa lượn trong gió, tay phải cầm một tờ giấyhoe vàng theo năm tháng song chữ viết trên đó hết sức rõ ràng, chân mày không khỏi giật vài cái.

” Được rồi! Nếu đã thiếu nợ thì phải trả nợ là chuyện đương nhiên.” Độc Thánh từ trong tay áo nén tới chỗ vị thiếu niên một khối ngọc bài màu đỏ: ” Có Long Ưu Lệnh này, ngươi có thể yêu cầuLăng Thiên cung giúp ngươi làm mọi chuyện. Thời hạn chỉ có ba năm, ngươi cẩn trọng mà dùng đi.”

Mộ Dung Thấu liếc nhìn Long Ưu Lệnh làm từ huyết ngọc, lệnh bài có giá trị cao nhất của Thiên Lăng cung mà cất đi.Sau đưa mắt nhìn hai vị Y Tiên, Độc Thánh danh chấn giang hồ một thời mà cung kính nói: ” Hai vị tiền bối, nếu ban nãy có gì đắc tội mong lượng thứ!”

“Hừ! Nếu đã có được thứ mình cần thì mau rời đi. Nếu còn dám quay lại làm phiền, đừng trách chúng ta không khách khí.”

Mộ Dung Thấu cũng không nhiều lời, mang theo người rời đi.

Nhìn bọn họ, Y Tiên thở dài nữ tử tài hoa năm xưa dám cam đảm cá cược với họ một phen đã không còn trên cỏi đời này nữa.

Độc Thanh liếc nhìn Y tiên mà nói:” Này, Dược lão như vậy được không? Ngươi biết rõ Long Ưu Lệnh có ý nghĩa gì mà? Một khi đưa cho hắn thì kế hoạch du lịch của chính ta nhất định sẽ phá sản do bị thằng nhóc này làm phiền!”


” Độc lão, ngươi đừng quên chúng ta có một đồ đệ dáng yêu tài giỏi như thế nào? Chuyện cứ giao cho nha đầu kia là được, chúng ta cứ hưởng thụ cảnh sắc tươi đẹp của đại giang nam bắc là được!” Y Tiên cười gian xảo như hồ ly.

“Đúng ha! Cứ quyết định vậy đi, mặt mũi tên này rất hợp ý ta. Giúp đỡ cho một mĩ nam như vậy, có khi con bé còn cảm ơn chúng ta nữa là.” Độc Thánh mới nhớ đến người có Long Ưu Lệnh sẽ đượccung chủ Lăng Thiên cung hết lòng trợ giúp, mà chức vị này hiện do Linh nha đầu đảm nhận.

Trong điều lệ của Lăng Thiên cung, đâu có điều nào quy định người nào đưa lệnh bài người đó phải làm tròn nghĩa vụ chứ !?

Nếu Lạc Thanh Linh mà nghe được những lời này của Đại sư phụ nhất định cười khổ, mĩ nam này cô không dám hưởng dụng đâu.

Còn nữa, đây lách luật! Phạm quy! Phạm quy!

Lạc Thanh Linh ở kinh thành rong chơi một tháng dù rất quyến luyến phụ thân, mẫu thân và ca ca những vẫn phải lên xe ngựa trở về Vân Sương Ẩn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.