Đọc truyện Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta – Chương 28: Rơi xuống nước
Lạc Thanh Linh mang Lạc Triều Nhan hướng về phía tổ chức yến tiệc đi tới.
Mẫu thân đã bàn bạc với phụ thân nơitổ chức yến tiệc là trong vườn, bởi vì hoa hải đường trồng ở trong vườn cũng đã nở rộ cho nên chọn nơi đó tổ chức là vô cùng thích hợp, mẫu thân có tay nghề làm vườn có tiếng trong giới quý phu nhân, Lạc Thanh Linh lúc sống ở hiện đại cũng rất thích trồng hoa cỏ, xuyên đến gặp phải vị mẫu thân có tài như vậy nàng liền theo bà học tập.
Nói thật bản thân nàng cũng không phải dạng học bá hay mọt sách chẳng qua ở một thời đại không có Tv, máy tính, mạng internet…Lúc trước bị nhị vị sư phụ thay phiên nhau dằn bản thân cho nên không có tinh lực thừa để suy nghĩ thứ khác, hiện tại lại khác cho nên nàng đành phải tìm thứ gì đó để giết thời gian.
Hoa hải đường có màu đỏ rực rỡ, nhưng lại không chói mắt nên tạo cho người chơi hoa cảm giác ấm áp. Những cánh hoa tinh khiết, dịu dàng bao quanh nhị hoa vàng e ấp luôn dễ dàng thu hútánh nhìn của mọi người.
Khách khứa tham gia yến tiệc đã sớm tụ tập, phụ thân và đại ca ở nơi đó hàn thuyên cùng không ít con cháu quan gia.
Trong vườn, các thiếu gia tiểu thư ngắm hoa du hồ, ngâm thi đối câu, các phu nhân tụ cùng một chỗ ngắm hoa ngắm trăng, nhàn thoại việc nhà.
Ở một nơi không xa, một đám thiếu gia tiểu thư vây quanh Dục Vương gia cùngvị Kinh tiểu thư nói chuyện, đáng tiếc Húc Vương không có đến.
Mộ Khuynh Tuyết ngồi trong lương đình nhìn Mộ Nhã Liên luôn nhìn về phía bọn họ, ánh mắt oán hận nhìn vị Kinh tiểu thưcó thể đứng bên cạnh Mộ Dung Tuyên, khóe môi cong lên bởi vì những lời đồn đãi không hay của mấy ngày gần đây mà Mộ Dung Tuyên giữ khoảng cách với Mộ Nhã Liên. Càng nghĩ nàng càng hận đầu sỏ gây nên, Mộ Khuynh Tuyết.
Mộ Khuynh Tuyết ngồi ở trong lương đình uống trà, bởi vì cùng thiếu gia tiểu thư các phủ không quen thuộc ngồi trong lương đình có chút nhàm chán, nàng đứng lên mang theo Tiểu Hoa đi dạo xung quanh một lát.
Trong phủ Thừa tướng rất lớn, quy mô chỉ có hơn chứ không kém phủ trấn nam tướng quân, nhà nhà tầng tầng, núi giả nước chảy, phong cảnh đặc biệt.
“Công chúa Khương Long quốc giá lâm!” Thị vệ bên ngoài kêu to.
Chỉ thấy mười mấy cung nữ đỡ một thiếu nữ mặc bộ váy trắng hoa mai bách thủy buông thõng trên đất, áo khoác gấm lông cừu màu lam nhạt thêu Ngọc lan phi điệp, áo gấm bên trong màu hồng nhạt bao quanh ngực, ống tay thêu kim văn hồ điệp tinh xảo, vạt áo trước ngực đan vìa đường viền hoa, làn váy từng tầng mỏng manh tựa như sương trong vắt ẩn hiện từng làn lụa mỏng, eo buộc đai lưng vàng, quý khí mà để lộ dáng người yểu điệu, khí nhược U Lan, trước cổ là một sợi tơ vàng xuyên bảo ngọc, tăng thêm một phần khí thanh nhã, bên tai đeo một đôi khuyên tai trân châu Nam Hải, phía dưới đài hoa trân châu cũng dùng lá vàng ép thành hình hoa sen. Mái tóc đen nhánh dùng một cây trâm hoa sen bát bảo vấn lên, cố định thêm bằng một cây trâm lá liễu, trên còn cài một đóa hoa Ngọc Lan, tạo vẻ xinh đẹp tươi sáng tột cùng. Mày chuốt nhẹ, cánh môi anh đào không tô mà đỏ, cả người tản mát ra mùi thơm phong lan u ngọt, thanh tú mà không mất đi nét quyến rũ, tản mát ra hơi thở quý tộc. Xinh đẹp không nhuốm khỏi lửa nhân gian, xinh đẹp tột cùng. Tựa như tiên tử đến phàm trần, vung chiết phiến trong tay, ưu nhã mà có khí chất.
Yến Tử Nghiên công chúa vô cùng xinh đẹp, Lạc Thanh Linh không nghĩ đến nàng sẽ trang diện như thế, ngay cả mình cũng ngây dại. Không có thái tử Yến Kinh Kha bên cạnh quản thúc, xem ra tính háo thắng của vị công chúa đó lại nổi lên, ăn diện như vậy vì muốn trở thành nữ tử nổi bật nhất trong đêm nay.
Chẳng qua Mộ Khuynh Tuyết cũng sẽ đến, cho nên việc có lấn áp tất cả hay không là cả một vấn đề tương đó nan giải.
Đối việc Mộ Khuynh Tuyết pk Yến Tử Nghiên không có mấy hứng thú, Lạc Thanh Linh chỉ mong rằng bữa tiệc sinh nhật này của Nhan Nhan có thuận lợi trôi qua.
Mộ Dung Tuyên thấy Yến Tử Nghiên đến liền bước lại trò chuyện.
Mà ở một phía khác Trần Bích La vốn đang trò chuyện vui vẻ với các vị tiểu thư, nhìn thấy Lạc Thanh Linh dẫn theo muội muội Lạc Triều Nhan tiến vào, thân cận đi tới gần trên cầm lấy một đĩa nhỏ thức ăn cho cá đến chào hỏi một phen, các vị tiểu thư thấy thế cũng tiến đến làm quen với người đạt được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Ngạo Thiên Quốc.
Lạc Thanh Linh cười đáp lại, nhìn gạo nếp làm cá nhỏ thức ăn trong mâm, đây là thứ mà người bình thường còn không có ăn mà đến nơi này, lại thành chút thức ăn cho cá.
Một vị tiểu thư tinh mắt phát hiện ánh mắt Lạc Thanh Linh bèn đem một đĩa thức ăn khác cho Lạc Thanh linh, mắt nàng ta đầy ý cười khi nhìn nàng, “Trong hồ nước thả không ít cá chép, nhịn không được bèn cho cá ăn.”
Lạc Thanh Linh nói một tiếng cảm ơn liền cầm một nắm ném vào trong ao, một đám cá chép bơi đi đến tụ tập tại một chỗ trên cướp đoạt thức ăn trên mặt nước, Triều Nhan ở một bên vỗ tay cười, Phiến Đinh thì đứng một bên cẩn thận trụ vững nàng.
Lúc này một nha hoàn bước đến nói là mẫu thân tìm nàng, nhìn người truyền tin rõ ràng là người của Lăng Thiên cung. Nói vài câu với đám người Trần Bích La, Lạc Thanh Linh mang Triều Nhan rời đi.
Lạc Thanh Linh tìm một chỗ râm mát cho Triều Nhan ngồi, dặn dò: “Muội đừng đi lại quá gần hồ nước, tỷ tỷ đi một lát liền quay lại. Phiến Đình trong chừng con bé giúp ta.”
” Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ trông coi tam tiểu thư cẩn thận.” Phiến Đình gật đầu đáp.
_______________________Ta là đường phân cách______________________
“Có người rơi xuống nước.”
Mọi người vốn đứng gần hồ nước vội chạy tới, Phiến Đình mang theo dĩa bánh ngọt từ xa nhìn thấy Mộ Nhã Liên đẩy ngã Tam tiểu thư ngã xuống nước, vứt đĩa bánh mà lao đến.
Lạc Triều Nhan ngộp thở, cảm giác ngày càng chìm vào nước khiến nàng bắt đầu hốt hoảng, cảm giác khó chịu.
Bên tai còn có thể nghe được tiếng người kêu bên bờ ao, nhưng không thể khiến nàng yên tâm , hai tay không ngừng vẫy đập, giãy giụa, trong miệng uống phải một ngụm nước, Lạc Triều Nhan nỗ lực ngửa đầu muốn hô hấp trên mặt nước.
Rốt cục nghe được một thanh rơi xuống nước khác, trong tai phải không còn truyền đến âm thanh nước chảy nữa, nàng được một đôi tay bắt lấy, Triều Nhan lập tức không giãy giụa nữa.
Lạc Tuân nghe tin con gái nhỏ bị rơi xuống nước mang vài tên nô bộc và mama biết bơi rất nhanh chạy đến, mắt thấy Duệ Vương đã cứu con gái mình, hắn thở nhẹ an tâm mà sai bảo vài vị mama xuống cứu Mộ Nhã Liên.
Khi Lạc Thanh Linh chạy tới nhìn thấy tiểu muội nhà mình được Mộ Dung Thấu cứu, nàng nhìn hắn nói: ” Cảm ơn Duệ Vương đã cứu muội nhà ta, Xảo Nhi mang Nhan Nhan đi đến sương phòng thay quần áo.”
Mặc dù không tận mắt chứng khiến thế nhưng Lạc Thanh Linh vẫn biết mọi chuyện tiến bước này nguyên nhân từ đâu, đương nhiên càng rõ muội muội mình xui xẻo bị dính vào.
Lạc Thanh Linh đưa mắt nhìn Mộ Khuynh Tuyết, thanh âm ra khỏi miệng lại trở nên băng lãnh thấu xương:” Chuyện của tỷ muội nhà các ngươi ta không có hứng thú, chẳng qua Mộ tam tiểu thư cũng không nên kéo muội muội ta vào đi?”
Chung quanh mọi người nhìn thấy Lạc Thanh Linh nói vậy, không khỏi nhất tề yên lặng nhìn phía Mộ Khuynh Tuyết đang bày dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Đôi tử mâu của Lạc Thanh Linh nhàn nhạt liếc Mộ Khuynh Tuyết, ánh mắt nhìn như bình thản lại lộ ra vẻ lạnh lẽo tiêu điều.
Mộ Khuynh Tuyết chân mày khẽ nhíu, hình tượng văn nhã ôn nhuận lần trước của nàng ta như thế nào ánh mắt đột nhiên giống như Tu La địa ngục, xem ra đây mới con người thực. Có thể qua mặt nàng, Lạc Thanh Linh này tuyệt không đơn giản chỉ là một tiểu thư yếu đuối.
Mộ Khuynh Tuyết mỉm cười, chẳng qua nụ cười không tới đáy mắt:” Tam tiểu thư phủ thừa tướng rơi xuống nước cũng có một phần lỗi do ta, có điều Lạc nhị tiểu thư nói như vậy thật oan uổng ta. Có thể làm đệ nhất mỹ nhân tiểu thư nhất định tài trí hơn người, làm sao lại không phân biệt lý lẽ như thế?”
“Phân biệt lý lẽ, ta đương nhiên biết!” Lạc Thanh Linh cũng không muốn nhìn lời với Mộ Khuynh Tuyết, nhếch môi nhìn Mộ Dung Thấu vừa mới thay đồ xong đang hướng lại gần họ mà đáp: “Mộ tiểu thư nói sai rồi, chỉ cần có Duệ Vương thì ta chẳng thể nào là đệ nhất mỹ nhân được a!”
Mộ Dung Thấu quyết định dừng bước, quay người rời đi để tránh bị lôi vào: “…”
Mọi người: “…”
Mộ Khuynh Tuyết muốn lên tiếng nói lại bị Lạc Thanh Linh chặn ngang:” Ta cũng không muốn tiếp tục tranh lý lẽ gì với Mộ tam tiểu thư, ta đi xem lệnh muội có tỉnh hay chưa. Các vị, thất lễ!”
Lạc Thanh Linh mang theo Phiến Đình rời đi.
Chẳng qua nữa đường thì bị Mộ Dung Thấu đưa tay cản lại.
“Có cần thù dai như vậy không ? Thật không có phong độ của quân tử!” Mặc dù biết rõ nàng nói như vậy chẳng qua là muốn cắn trả câu nói của Mộ Khuynh Tuyết, có điều nằm một chỗ cũng trúng đạn, hảo thương tâm.
“Vương gia, giới tính của ta ai cũng nhìn ra được. Ngài nghĩ xem, ta là quân tử sao?”
Mộ Dung Thấu: “Ngươi là nữ nhân”
Lạc Thanh Linh cầm một miếng bánh ngọt, cười rạng rỡ nói:” Vậy thì đúng rồi, ta là nữ nhân thì cần gì phong độ cho mệt, thù dai mới là thứ ta thích nhất, có như vậy mới không bị thiệt!”
Mộ Dung Thấu:”…”
Nhìn Lạc Thanh Linh rời đi, Mộ Dung Thấu cười tà mị: ” Xem xét tình hình trước mắt, bỏ qua cho mèo nhỏ vậy!” Vẻ mặt lo lắng như vậy cơ mà.
Chờ Lạc Triều Nhan tỉnh lại, cũng là một canh giờ sau, Hạ Tâm Lan đứng canh ở một bên khóc đỏ hồng mắt, vừa thấy nàng tỉnh lại, vội vàng đỡ nàng dậy, đặt một gối dựa sau lưng nàng: ” Nhan Nhi, có đói bụng không,mẫu thân sai Tập Thu hâm lại đồ ăn cho con ăn nha.”
” Nhan Nhan uống chút nước đi!”Lạc Thanh Linh bước vào, trên tay cầm ly nước ấm.
” Tỷ tỷ! Triều Nhan cổ họng có chút khàn khàn, sau khi uống vài ngụm nước ấm mới thư thái.
” Nhan Nhan nói cho mẫu thân nghe, là ai đẩy con xuống?” Hạ Tâm Lan ân cần hỏi, mặc dù đã nghe được lời của tỷ muội nhà họ Mộ cũng đoán được đại khái là ai làm.
” Con không rõ, mọi chuyện diễn ra quá nhanh!” Mặc dù không thích Mộ Khuynh Tuyết, nhưng nàng không muốn oan uổng vô cớ.
Mộ Tiêu Nhiên đối với chuyện xảy ở phủ thừa tướng, Mộ Nhã Liên khăng khăng nói Mộ Khuynh Tuyết tính kế nàng ta không may Lạc Triều Nhan đứng bên cạnh nên cùng té xuống. Mộ Khuynh Tuyết lạnh nhạt không thừa nhận nói Mộ Nhã Liên muốn đẩy nàng ta xuống nước, nàng ta nhanh chân né kịp Mộ Nhã Liền mất đà té xuống kéo thêm tam tiểu thư phủ thừa tướng xuống.
Lạc Triều Nhan tỉnh lại cũng không dám chắc người nào có lỗi, tại thời điểm phát sinh chuyện này thì chung quanh lại không có bất kỳ người nào, Mộ Tiêu Nhiên quyết định xử phạt cả hai người, đương nhiên có vài phần khoan hồng cho Mộ Nhã Liên chỉ bị cấm túc một tháng, còn Mộ Khuynh Tuyết là ba tháng.
Mộ Dung Tuyên đối với chuyện Mộ Khuynh Tuyết đắc tội người thừa tướng phủ, cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.
Đối với kết quả này, Lạc Thanh Linh không một chút hài lòng. Ở thời đại này cấm túc là hình phạt tương đối nặng, nhưng đối với Mộ Khuynh Tuyết lại là một cơ hội tốt.
Xem đi, chưa đầy một tháng mà Mộ Khuynh Tuyết định khai trương Tuyệt Sắc phường là biết.
Tuyệt Sắc phường rất được giới nữ quan tâm, vừa mới tung Điệp hồng phấn liền bị các tiểu thư nhà quyền quý tranh nhau mua gần như không đủ cung ứng.
” Tiểu Liên, Cẩm Tú Các cũng nên tung ra sản phẩm mới rồi nhỉ?” Lạc Thanh Linh uống hồng trà, ngày hôm đó Nhan Nha xảy ra chuyện làm nàng mất bình tĩnh khi tĩnh tâm lại liền nhớ trong nội dung cốt truyện có kể Mộ Khuynh Tuyết muốn mở Tuyệt Sắc phường, để tiện hành động nàng ta cố tình chọc giận Mộ Tiêu nhiên để bị cấm túc. Xem ra lần này nàng bị nàng ta tính kế một mũi tên trúng hai con chim, vừa trả đũa Mộ Nhã Liên vừa có thời gian lên kế hoạch thành lập Tuyệt Sắc phường.
Lạc Thanh Linh cảm thấy không thể tiếp tục làm nước sông không phạm nước giếng nữa rồi, dám đụng đến người nhà của nàng.
Hừ, lão hổ không phát uy ngươi tưởng ta là Hello Kitty? Được đằng chân muốn lên đằng đầu, Mộ Khuynh Tuyết đừng kinh người quá đáng!
Vừa nói, Xảo Nhi đứng bên cạnh mở ra hộp chiếc hộp nho nhỏ, từ trong hộp lấy ra một hộp tròn làm bằng bạc, nắp hộp vừa được mở ra, lập tức một mùi hương bay ra, bên trong chính là hộp Ngọc Nữ phấn hoa đào được thiết kế tỉ mỉ.
Nguyên liệu của Ngọc Nữ phấn hoa đào chính là dùng thạch cao, hoạt thạch, bạng phấn, sáp mỡ cùng các loại cây ích mẫu khác điều hòa mà thành bởi vì có thạch cao cùng hoạt thạch, khi đánh lên mặt lại càng tinh tế tỉnh mỉ hơn gấp mấy lần so với Điệp hồng phấn mà Tuyệt Sắc phường bán, sau khi rửa sạch, da sẽ trắng sáng như gốm sứ, làn da mền mại như các oa nhi.